Tuy Lâm Thiên Vũ đã cúp điện thoại nhưng lòng anh vẫn vô cùng nặng nề. Thiệt hại lần này nếu ba anh biết được thì sao? Con số quá lớn để có thể chấp nhận được. Anh phải làm cách nào bù đắp đây? Nghĩ đến đây anh liền tức tối mắng nhiếc Băng Thanh:
“Băng Thanh, con ả thối tha này, lại dám qua mặt ông. Để xem khi bắt được mày, ông sẽ làm gì?”
Đến lúc này, Lâm Thiên Vũ mới thấy được đàn bà quả là rắn độc. Thật quá đáng sợ! Cho nên, suốt thời gian dài trước khi gặp được Tinh Vân anh không để bất kỳ người phụ nữ nào trong tầm mắt.
...
Los Angeles, biệt thự nhà họ Lưu, một ngày nắng đẹp. Con gái cưng của Lưu Viễn, chủ tịch tập đoàn Viễn Phương đang tuổi mười tám xinh đẹp hơn người đang nằm phơi nắng trong vườn hoa nhà mình. Bên cạnh cô là anh trai cùng mẹ khác cha Lưu Trọng Thiên.
“Anh hai, em không lấy hắn đâu.” - Lưu Uyển Linh mở đầu cuộc đối thoại bằng giọng hết sức uất ức.
Lưu Trọng Thiên điềm tĩnh nói: “Vì sao lại không? Đoàn Nam Phong là anh tài hiếm có trong thương giới lại trẻ tuổi đẹp trai. Lý gì em không ưng?”
Lưu Uyển Linh nghe đến đây liền bất mãn gắt lên: “Anh biết rồi mà còn nói. Em chỉ yêu anh thôi. Không muốn gả đi.”
Lưu Trọng Thiên quay sang nhìn Lưu Uyển Linh, cười nói: “Chuyện của hai chúng ta là bí mật. Em kết hôn xong chúng ta vẫn có thể tiếp tục. Có trở ngại gi sao?”
Lưu Uyển Linh nghe vậy thì liền nhanh miệng cãi lại: “Không được. Em không muốn. Em không thể bán đứng tình cảm của mình được. Cũng không muốn lừa dối anh Phong.”
Lưu Trọng Thiên nhếch môi cười, thản nhiên nói: “Ngốc quá! Dù em không lấy Đoàn Nam Phong chúng ta cũng không thể lấy nhau. Em kết hôn, anh cũng kết hôn, như vậy hôn nhân mới là lá chắn vững chắc cho quan hệ này của chúng ta. Còn kết hôn với ai quan trọng lắm sao?”
Lưu Uyển Linh lúc này tuy không hiểu hết tính toán của Lưu Trọng Thiên nhưng cô cũng không dám cãi lại. Càng không biết rằng Đoàn Nam Phong và ba cô vốn đã biết chuyện giữa cô và Lưu Trọng Thiên cho nên cô vẫn ngoan ngoãn chấp nhận tiến hành ngày lễ đính hôn đang sắp tới gần.
Lưu Uyển Linh nghĩ ngợi một lúc liền đứng lên bước qua chỗ anh trai của mình. Cô ngồi vào lòng anh, vòng tay qua cổ anh rồi hôn nhẹ vào má của anh. Lưu Trọng Thiên ôm cô vào lòng nói khẽ: “Nơi này nhiều người qua lại. Em nên kiềm chế một chút. Tối nay gặp.”
Lưu Uyển Linh khẽ gật đầu, mỉm cười đứng lên quay người đi vào nhà. Lưu Trọng Thiên nhìn theo bóng lưng cô nghĩ ngợi: “Đoàn Nam Phong, năm xưa mày khiến Sophia nhảy lầu tự vẫn, nay cũng có ngày mày lại vì em gái tao mà mê muội. Hãy chống mắt lên nhìn xem người mày yêu thương phụ bạc mày. Cảm giác đó là thế nào, mày cứ từ từ nếm trải.”
Ánh mắt Lưu Trọng Thiên hiện lên một tia nham hiểm. Cảm giác trả thù được kẻ mà mình căm ghét bấy lâu khiến anh cảm thấy dễ chịu nhưng lại quên mất cái giá bỏ ra chính là dùng hạnh phúc của em gái mình để đánh đổi.
Đúng lúc này, điện thoại của Lưu Trọng Thiên vang lên. Anh nhìn qua dãy số không lưu tên liền vội vã ấn nút nghe máy và nhẹ giọng cung kính nói: “Chủ nhân, tôi đang nghe đây.”
Đầu dây bên kia một người đàn ông ồn ôn vang ra: “Trọng Thiên, chúc mừng cậu. Vài ngày nữa là cuộc liên hôn lớn nhất thành phố được diễn ra. Người anh vợ như cậu ít nhiều cũng nhận được lợi ích lớn phải không?”
Lưu Trọng Thiên nghe ra cái giọng sang sảng vui vẻ nửa đùa nửa thật nhưng lại hàm ý sâu xa cho nên liền vội vã phân trần: “Chủ nhân, thuộc hạ không dám nhận lợi ích của ai khác. Chỉ xin tận tụy phục vụ chủ nhân mà thôi.”
Đầu dây bên kia, người đàn ông cười lớn khen ngợi: “Được lắm đó. Cái kiểu tiểu nhân cúi đầu của cậu khiếntôi dễ chịu. Cho nên, mối giao dịch mới với thương nhân người Nga, Klimet sẽ giao cho cậu. Liệu mà làm đi.”
Nghe đến tên của ông trùm mafia của Nga, Lưu Trọng Thiên liền sởn tóc gáy. Anh dè dặt hỏi lại: “Thưa chủ nhân, nhưng mà... Klimet đang làm ăn với Đoàn Nam Phong. Chúng ta... liệu...”
Người đàn ông nghe xong liền cắt ngang sự đắn đo của Lưu Trọng Thiên bằng cái giọng quỷ quyệt: “Cậu lo lắng tôi không đấu lại bang Đoàn Lâm hay lo rằng sẽ ảnh hưởng đến mối quan hệ anh vợ - em rể của cậu?”
Lưu Trọng Thiên thấy ông chủ lên tiếng không vui thì liền chữa ngay: “Không không, tôi chỉ là lo chúng ta sẽ không giành nổi vụ làm ăn từ tay của Đoàn Nam Phong.”
Người đàn ông từ đầu dây bên kia liền nhếch môi nói khích: “Việc khó mới cần nhân tài như cậu. Trong vụ làm ăn này, không có chuyện giành nổi hay không giành nổi mà chỉ có một kết quả đó là bằng mọi cách mọi thủ đoạn giành cho bằng được.”
Hạ lệnh xong, người đàn ông cúp máy ngay chưa kịp để Lưu Trọng Thiên nói thêm câu nào. Đoàn Lâm tuy là nhà buôn vũ khí mới nổi nhưng hàng của họ thực sự rất tốt. Muốn giành lấy đơn hàng của họ e rằng không phải chuyện dễ dàng. Nhất là khi Lập bang không cạnh tranh nổi với bọn họ về giá thì anh phải dùng lợi thế gì để giành giật đơn hàng của Klimet đây?