Trong ký ức của cô, dường như chưa từng xảy ra chuyện này. Cho nên, bất tri bất giác cô gái xem đây là nụ hôn đầu tiên của mình.
Cô gái khẽ cúi đầu, e thẹn lùi một bước khỏi người của Lập Thế Khang, nhẹ giọng hỏi: “Sao anh lại đến đây?”
Đến giờ phút này, nghe cái giọng dịu dàng nhỏ nhẹ kia anh mới cảm thấy quen thuộc. Amy trước nay chưa từng gằng giọng hay lớn tiếng, càng không bao giờ dám dùng giọng mỉa mai với anh. Chỉ khi Dorothy dùng cái giọng êm tai này nói chuyện với anh thì anh mới cảm thấy như Amy lần nữa đang đứng trước mặt mình.
Không nói nên lời, Lập Thế Khang chỉ còn biết ôm Dorothy vào lòng thật chặt thật chặt. Cô gái không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cô không biết vì sao hôm nay người đàn ông này lại có nhiều biểu hiện kỳ lạ như vậy? Cô thấy anh đang ôm chầm lấy mình như đang ôm một người thân rất lâu rồi mới gặp lại.
Cô gái khẽ lấy tay vỗ vào lưng anh, hỏi nhỏ: “Hôm nay anh đã gặp phải chuyện gì sao?”
Một lúc sau, Lập Thế Khang mới chậm rãi mở mắt ra và nới lỏng vòng tay, nhẹ giọng nói: “Dorothy, từ hôm nay chúng ta sẽ chính thức ở bên nhau.”
Dorothy nghe xong liền ngốc nghếch hỏi: “Ở bên nhau có nghĩa là sao? Anh muốn làm gì tôi?”
Lập Thế Khang nhìn cô gái đang ở trước mặt anh, ngốc đến đáng yêu. Nếu là Amy của năm năm trước, cô sẽ chẳng bao giờ cho anh cái quyền quyết định cuộc đời cô. Tuy cô không cãi lại anh nhưng cái cô đã quyết thì anh không có lý do để xen vào. Còn cô gái này, anh nói một câu, cô ấy hỏi một câu. Lập Thế Khang không ngờ Amy còn có cái vẻ ngốc nghếch như vậy.
Thật ra, không phải Amy không có phần nữ tính ngây thơ mà vấn đề là trước mặt chủ nhân như anh, cô không bộc lộ ra tính cách thật của mình. Chỉ khi ở bên cạnh Lâm Cát Vũ, Amy mới được là chính mình, được tự do nói cười và tự do làm việc mình thích.
Buổi chiều hôm đó là ngày vui nhất của Lập Thế Khang suốt bao nhiêu năm qua. Anh đã cười rất nhiều, đôi mắt hẹp lộ ra rất nhiều nếp nhăn nơi khóe mắt vì cơ mặt liên tục được nâng lên. Dorrothy nhìn anh cười không kiềm được mà cất lời: “Lúc anh cười nhìn thật sự rất đẹp.”
“Đẹp như thế nào?” - Lập Thế Khang nhẹ giọng hỏi lại.
Dorothy nghĩ nghĩ một lúc cũng không biết diễn ta như thế nào nữa. Bất chợt cô đưa ngón tay chỉ về phía mặt trời sau cơn mưa và nói: “Đẹp như ánh mặt trời vậy đó.”
Lập Thế Khang đưa mắt nhìn ngắm những tia nắng trong lành đang dần hiện ra sau cơn mưa rào mùa hạ. Không khí mát mẻ bao trùm cả thành phố vào lúc này thực khiến người ta dễ rung động nhưng vẫn không sao bằng được lời nói ngọt ngào của ngươi mình yêu. Anh quay sang nhìn cô gái nhỏ bên cạnh mình đang say sưa nhìn ngắm những tia nắng nhảy múa trên nền gạch lát đường, khẽ nói: “Dorothy, cười lên cho anh xem.”
Dorothy không hiểu vì sao Lập Thế Khang lại yêu cầu mình như vậy nhưng dù sao cũng chỉ là một nụ cười, đâu có gì quá khó khăn với cô. Cô gái nhỏ quay mặt sang nhìn anh, tươi tắn mỉm cười. Lập Thế Khang nhìn Amy thật lâu thật lâu. Nụ cười của cô hiện tại không có gượng gạo, không có nỗi niềm, chỉ có vẻ trong sáng và hồn nhiên. Trong khuôn mặt mới này của Amy, không còn chút dấu tích nào của những cay đắng trong quá khứ. Nếu như có thể tái sinh, Lập Thế Khang không mong Amy nhớ lại những chuyện đau khổ mà cô từng trải qua trước đây nữa.
Trên đường.đi về cửa hàng hoa, Dorothy vẫn không ngừng tíu tít hỏi anh: “Anh vẫn chưa trả lời em, anh muốn ở bên nhau là thế nào?”
“Còn nữa, ở bên nhau thì chúng ta sẽ làm gì?”
“Nếu ở bên anh rồi thì ai sẽ ở bên mẹ em?”. Chương mới nhất tại ~ t r u m t r u y e n . COM ~
“À, vậy ngày mai chúng ta có gặp nhau không?”
Lập Thế Khang cầm bàn tay mảnh khảnh của cô, nhẹ nhàng xoa nắn, chốc chốc lại miết nhẹ. Anh an tĩnh ngồi nghe cô hỏi những câu hỏi ngốc nghếch, thi thoảng nhếch môi cười. Bao nhiêu năm qua bà Dora đã nuôi cô trong bầu không khí vô trùng cho nên Amy tự nhiên cũng giống như tờ giấy trắng.
“Tờ giấy trắng sao?” - Lập Thế Khang nghĩ đến đây liền tủm tỉm cười.
Dorothy không thấy Lập Thế Khang đáp lại lời mình mà còn nghĩ ngợi mông lung rồi tự mình cười cho nên cô liền lộ vẻ không vui, hỏi anh: “Anh đang bận nghĩ về chuyện khác sao?”
Lập Thế Khang chậm rãi quay sang nhìn cô rồi ám muội nói ra một câu không liên quan đến điều Dorothy hỏi: “Tờ giấy trắng, anh sẽ làm bẩn em.”
- --
Các bạn đang đọc truyện tại Mangatoon/Noveltoon. Vui lòng đọc đúng nguồn để ủng hộ tác giả. Đừng quên bấm like và vote 5 sao cho truỵên của Hạc các bạn nhé!
Tìm mình tại Facebook: Những câu chuyện của Hạc Giấy nè.
Cám ơn các bạn rất nhiều!