Dorothy nghe đến đây tự nhiên hơi lạnh sống lưng, cô mơ hồ đoán ra điều gì đó mờ ám nhưng với bản tính chân thật của mình, cô vẫn hỏi lại: “Ý của anh là sao?”
Lập Thế Khang đưa mặt gần sát lại tai của Dorothy, từ tốn nói ra từng chữ: “Từ từ, anh sẽ dạy cho em biết chúng ta ở bên nhau là để làm gì?”
Bàn tay Lập Thế Khang giữ chặt lưng Amy, cơ thể anh gần như áp hẳn vào người cô, gần đến mức cô có thể nghe rõ nhịp tim của anh. Bên tai cô, giọng nói ấm áp của Lập Thế Khang từ từ phả ra một cách chậm rãi nhưng đầy mê hoặc: “Chúng ta ở bên nhau để chia sẻ mọi thứ về nhau, bao gồm cả tâm hồn lẫn thân thể. Em có hiểu không?”
Dorothy nghe những lời ngọt ngào trầm ấm của anh thì tự dưng toàn thân có cảm giác nong nóng, cô rối đến mức chưa kịp nghĩ thì đã gật đầu.
Lập Thế Khang nhẹ giọng tiếp tục trả lời từng câu hỏi ngốc nghếch của cô: “Em ở bên cạnh anh còn ba em thì ở với mẹ em. Nếu em thích thì chúng ta có thể sống cùng mẹ của em. Anh sẽ hiếu thảo với bà ấy.”
Dorothy nghe xong thì hưng phấn hỏi lại: “Lời anh nói là thật sao? Anh sẽ hiếu thảo với mẹ em sao?”
Lập Thế Khang mỉm cười xác nhận lại lời của mình còn trong bụng anh thì nghĩ thầm: “Bà ấy đã có công cứu sống em và chăm sóc em tốt như vậy, giá nào anh cũng phải đền ơn cho bà ấy.”
Có được sự xác nhận của Lập Thế Khang, Dorothy an tâm hơn rất nhiều. Trước nay cô đều không muốn đi lấy chồng chỉ bởi vì không muốn xa mẹ của mình. Nay Lập Thế khang nói thích cô lại đồng ý cho mẹ cô ở bên cạnh họ thì không có lý do gì để cô từ chối anh. Dorothy lúc ấy đã có suy nghĩ đơn giản như vậy mà không hề biết đằng sau cuộc đời mình còn có một câu chuyện phức tạp.
“Còn nữa, lúc nãy em hỏi anh ngày mai chúng ta có gặp nhau không thì anh có thể nói với em rằng ngày nào anh cũng sẽ đến tìm em, dù muộn cũng sẽ đến.” - Lập Thế Khang một mạch trả lời hết những thắc mắc của Dorothy.
Dorothy hơi kinh ngạc về trí nhớ của anh. Cứ ngỡ anh không để tâm những điều cô nói, vậy mà anh lại nhớ tất cả rồi cùng lúc giải đáp hết mọi thắc mắc cho cô.
“Dù muộn cũng sẽ đến ư?” - Dorothy thật thích cái câu này. Không hiểu sao cô nghe xong lời nào của anh cũng giống như là khắc cốt ghi tâm. Cô lặp lại thế nào lại phát ra thành tiếng làm cho Lập Thế Khang nghe được.
Anh dịu dàng giải thích: “Công việc của anh rất nhiều. Hôm nay đi cùng em hết ba tiếng thì ngày mai anh sẽ phải làm thêm ba tiếng bù lại. Cho nên có thể sẽ đến gặp em trễ hơn.”
Dorothy nghe xong liền gật gật đầu phân bua: “Anh đừng bận tâm, cứ lo làm việc đi. Em không có việc gì làm nên rất rảnh, có thể cả ngày ngồi chờ anh cũng được.”
Lập Thế Khang nghe xong lời này thì tự nhiên thấy lòng ngọt lịm. Hẹn hò với người yêu thì ra lại có cảm giác như ăn mật ong pha đường, ngọt đến rung động từng tế bào trong cơ thể.
Anh đưa tay vuốt nhẹ mái tóc cô, từng ngón tay thon dài luồng qua những sợi tóc rồi chậm rãi chạm vào gương mặt trái xoan trắng nõn của cô, khẽ hỏi: “Lần trước anh ra tay hơi nặng. Em còn đau không?”
Dorothy chớp mắt vài cái, khẽ xoay người ngồi thẳng lưng giữa khoảng cách với anh, giận lẫy nói: “Năm năm trước em bị tai nạn ở đồi chong chóng, da bị bỏng nặng phải thay da nhiều lần. Bây giờ da vẫn còn rất yếu. Vậy mà anh nỡ tát rách da em.”
Những điều Dorothy kể, Lập Thế Khang đều biết hết tất cả. Chỉ có điều khi nghe từ miệng cô nói ra thì trái tim anh lại từng hồi co bóp mạnh mẽ. Hai tay anh buộc phải nắm chặt thành hai nắm đấm để nén nỗi đau đang từng hồi quặn thắt mạnh mẽ.
Anh quay mặt sang chăm chú nhìn Dorothy thật kỹ. Cái tát tai của vụ bắt cóc lần trước không nặng cho nên trên mặt cô cũng không có dấu tích nào. Chỉ là cô gái này, sau khi tái sinh thật là biết cách làm lòng anh mềm đi.
Lập Thế Khang giấu hết suy nghĩ trong lòng, chỉ mỉm cười nhẹ nhàng vuốt ve gò má cô rồi ôn tồn nói: “Anh xin lỗi. Lúc đó vẫn chưa yêu thích em. Từ giờ sẽ không bao giờ nói nặng em một lời. Có được hay không?”
Dorothy vui vẻ đến mức hai mắt sáng rực nhìn vào nụ cười đẹp của anh rồi khẽ gật đầu. Con nít thật dễ quên, mới lúc sáng vẫn còn tuyên bố với Tinh Vân và Lưu Uyển Linh rằng không bao giờ có khả năng với Lập Thế Khang, tên đại ác ma vừa tát vừa nắm tóc cô. Vậy mà khi người ta xuống nước nhẹ nhàng ôn nhu thì tự nhiên ngã vào lòng người ta.
Mối tình đầu khi đến luôn dễ dàng và nhẹ nhàng như thế. Chẳng trách người ta vẫn thường nói rằng tình đầu chóng phai là bởi vì nó đến quá nhanh. Dorothy vẫn luôn băn khoăn không biết có phải mối quan hệ của mình và Lập Thế Khang có đến nhanh quá chăng? Tâm tình thiếu nữ qua cơn say tình thì lại bắt đầu nghĩ ngợi thật nhiều.
- ---
HI các tình yêu, các bạn đọc đến đây vẫn đang thắc mắc là Lâm Cát Vũ ở đâu rồi phải không? Hihi... anh ấy ở New York. New York và Los Angeles là hai bờ của nước Mĩ, khoảng cách vô cùng xa. Nếu không vì một số chuyện, ở vào lúc cần thiết thì Lâm Cát Vũ cũng sẽ không đến Los Angeles.
Lập Thế Khang vốn là người đàn ông tính toán trên thương trương. Anh và Đoàn Nam Phong không khác nhau là mấy cho nên rất tiếc phải làm các bạn thất vọng nhưng Lập Thế Khang lại để mất Amy lần nữa. Viết đến đoạn này mà tim mình đau nhói không viết nổi nữa. Hic...