Chị, Yên Lặng Bị Ăn Đi

Chương 11: Chương 11: Ăn thì phải trả giá (1)




Sự thật chứng minh, mang theo một tên con trai đi dạo phố, căn bản cũng không phải là chuyện lạ.

Đường Kiều cũng tạm được, bởi vì cô căn bản cũng không muốn đi dạo phố, chuyện dùng thể lực như vậy, quả thật cô không có hướng tới. Cô là một người lười, gần đây còn si mê mua sắm qua Internet, chẳng qua bởi vì phải tiết kiệm.

Ngược lại, Chu Du rất oán giận, chỉ trích Chu Chú phá hư buổi đi dạo phố hăng hái của cô.

"Em không có ngăn cản chị đi dạo phố."

Giọng nói của Chu Chú nhàn rỗi, bộ dạng rất đáng đánh đòn.

"Ừ, cậu không có ngăn cản."

Chẳng qua, mỗi lần cô thử quần áo là cậu ta chỉ "Đúng trọng tâm".

"Bộ quần áo này khó coi, có vẻ làm cho mập lên, Chu Du, chị vốn mập, mặc cái này vào sẽ mập thêm. . . . . ."

"Cái này so với cái mới vừa rồi càng không dễ nhìn, Chu Du, chị vốn không xinh, đừng dựa vào quần áo để tôn lên, càng xấu chết rồi. . . . . ."

Chu Du còn chưa kịp nổi giận, nhân viên bán hàng nổi giận, lệ rơi đầy mặt, mời ba người bọn họ ra ngoài, "Tiểu thư, thật xin lỗi, các người như vậy, chúng tôi không có cách nào làm ăn."

Chỉ trong chốc lát, cũng đã bị lời nói ác độc của Chu Chú dọa một số khách bỏ đi.

Không biết sao, lần nào Chu Chú ra chiêu cũng đúng, Chu Du tức giận, vỗ một cái trên trán cậu ta.

"Cậu câm miệng cho lão nương, nếu để cho lão nương nghe được từ trong miệng cậu một chữ nữa thử xem, Kiều Kiều, cậu giúp tôi trông chừng cậu ta"

"Tốt."

Đường Kiều vui vẻ tiếp nhận nhiệm vụ này, cảm giác có chỗ dựa, thật đúng là không phải tốt bình thường.

Chu Du hung hăng uy hiếp đã có tác dụng, sau đó Chu Chú không tiếp tục phát biểu bất kỳ lời nào, chẳng qua. . . . . . Cô vẫn không mua được cái gì cả.

Mỗi khi cô thay một bộ quần áo ra ngoài bảo Đường Kiều phát biểu ý kiến, Chu Chú ở một bên, bộ dạng vô cùng đau khổ, vừa lắc đầu vừa thở dài.

Vì vậy, nhân viên bán hàng mời bọn họ ra ngoài lần nữa.

"Chu Chú, rốt cuộc cậu muốn làm gì?"

Chu Du cũng không quan tâm có phải trên đường phố hay không, cô muốn vung tay tát!

"Cùng hai người đi dạo phố a."

Thành thật mà nói, hôm nay có Chu Chú đi theo, hành trình của Chu Du kết thúc rất nhanh, kết thúc nhanh Đường Kiều hết sức vui sướng. Chẳng qua, cô cũng chỉ có thể giấu vui mừng ở trong lòng, cũng không thể để cho Chu Du nhìn ra, nếu không, cô sẽ chết rất thê thảm.

Chu Chú kéo vai Đường Kiều, đem cả thân thể dựa vào trên người Đường Kiều, còn oán trách, "Aiz, cùng hai người đi dạo phố thật là mệt mỏi."

Phốc.

Cậu ta đang cùng bọn họ đi dạo phố sao? Rõ ràng cậu ta phá hư buổi đi dạo phố của bọn họ.

"Tôi không để cho cậu đi theo nữa"

Đường Kiều rối rắm, bởi vì cô bị Chu Chú làm liên lụy, lúc này ánh mắt của Chu Du giống như muốn giết người, mà còn giống như muốn giết cả cô và Chu Chú.

"Tôi mời hai người đi ăn cơm, đi dạo lâu như vậy cũng đã mệt, Chu Du, không phải chị nói muốn ăn món Hàn Quốc sao? Em biết có một tiệm ăn Hàn Quốc chính hiệu, em mời hai người đi ăn."

Chu Chú chủ động lấy lòng, sắc mặt của Chu Du dịu lại, xem như ăn một phần, cô tạm thời tha thứ cho cậu ta, chuyện đi dạo phố, hôm nào hẹn Đường Kiều ra ngoài là được. Dù sao có Chu Chú ở đây, cô cũng đừng nghĩ mua được thứ gì.

Chu Du và Đường Kiều không thể không thừa nhận, ở trong chuyện khác Chu Chú không có bản lãnh gì, nhưng ở phương diện tìm quán ăn, cậu ta thật đúng là cao thủ.

Chu Chú nói, tiệm ăn Hàn Quốc này đúng là rất chính hiệu, bà chủ và nhân viên phục vụ mặc đồng phục Hàn Quốc, vừa vào cửa liền cúi người xuống nói câu gì, Đường Kiều và Chu Du cũng không nghe hiểu.

Chu Du tha hồ gọi một phen, Chu Chú chỉ gọi thịt ba chỉ, đến phiên Đường Kiều, Đường Kiều xem tờ thực đơn nhân viên phục vụ viết tràn đầy, không cam lòng, phun một câu: "Canh rong biển."

"Đường Kiều, cậu muốn canh rong biển à, cũng quá tiết kiệm cho Chu Chú"

Bản thân tôi chỉ muốn ăn một chút thôi, các người gọi cho tôi chút gì đó là được. Đường Kiều ừ một tiếng, quyết định làm người khiêm tốn.

Thật ra Đường Kiều là người vui vẻ, bình thường cười hi hi ha ha, nhưng ở trước mặt Chu Chú, cô có vẻ có chút an tĩnh. Nhưng không phải vừa mới bắt đầu an tĩnh, Đường Kiều cũng không nhớ được bắt đầu từ lúc nào, ở trước mặt Chu Chú, cô luôn dễ dàng an tĩnh. Thật ra không có suy nghĩ, không biết mình đang suy nghĩ gì.

Giống như lần này, cô muốn ăn canh rong biển, kết hợp với cơm, để ở trước mặt cô. Cô vẫn không nhúc nhích đũa, không biết suy nghĩ đã bay tới phương nào.

"Đường Kiều, cậu nghĩ gì vậy ?"

Chu Du thọc cánh tay Đường Kiều một chút.

"A, không có gì."

Lấy lại tinh thần, Đường Kiều nhìn Chu Du một cái, ánh mắt hướng về canh rong biển trên bàn.

"Ăn thôi, ăn thôi."

Đường Kiều chỉnh sắc mặt, che giấu vẻ mất hồn mới vừa rồi.

Mà Chu Chú ngồi ở phía đối diện các cô, từ đầu tới cuối vẫn nhìn chằm chằm vào mặt của Đường Kiều, vô cùng kiên trì, Chu Du cũng trợn mắt nhìn cậu ta vài lần rồi, cậu ta cũng không có cảm giác gì.

"Chu Chú, cậu có thể kiềm chế lòng dạ Tư Mã Chiêu của cậu hay không?"

(Tư Mã Chiêu có tên là Tử Thượng, là con trai thứ hai của đại thần phụ chính Tư Mã Ý thời Đông Hán)

Chu Chú thích Đường Kiều, đối với cô mà nói cũng không phải là bí mật gì, chẳng qua, cô không thoải mái chính là, chuyện này cô lại thông qua đứa em gái gieo họa của Đường Kiều mới biết. Cô cực kỳ khó chịu, cho nên, cô luôn tìm mọi cách phá hư, cô cảm thấy trên vai mình có một nhiệm vụ vô cùng gian nan. Đó chính là tìm cho Đường Kiều một ông chồng tốt, đẹp trai hơn Chu Chú Chu Chú, cao hơn Chu Chú, có tiền hơn Chu Chú, yêu Đường Kiều hơn Chu Chú. Đối với Chu Du mà nói, Đường Uyển trơ trẽn, thì Chu Chú càng trơ trẽn hơn.

Chẳng qua, ngăn cản thế nào, cô vẫn thất bại.

Chu Chú không có phản bác, chỉ xuề xòa nhíu mày, thay Đường Kiều làm cuốn thịt ba chỉ, rất cẩn thận không bỏ vào cọng hành, sau đó đưa tới khóe miệng Đường Kiều. Đường Kiều lui về phía sau, nhìn Chu Du một cái, đưa tay chuẩn bị nhận lấy cuốn thịt, tay Chu Chú rụt lại, làm tay cho cô rơi vào khoảng không.

"Tới đây, há miệng"

Đường Kiều lúng túng, ở trước mặt mọi người, thật đúng là không có thói quen này.

"Há miệng"

Lần này giọng của Chu Chú có chút cứng rắn, Đường Kiều không tiếp tục từ chối, cắn cuốn thịt một cái, Chu Chú kiên trì và không biết xấu hổ, cô đã biết. Cậu ta không sợ mất mặt ở trước mặt người khác, nhưng cô sợ đấy.

"Tôi cũng muốn ăn."

Chu Du vừa nhai bạch tuộc, vừa nhìn chằm chằm thịt ba chỉ trên bàn.

"Tự cuốn đi"

Chu Chú không quan tâm tới yêu cầu của Chu đại tiểu thư, lần này cuốn một cuốn thịt, vẻ mặt hả hê đưa vào trong miệng mình.

"Tôi! Cũng ! Muốn! Ăn!"

Chu đại tiểu thư tức giận, nói gằn từng chữ. Đường Kiều nghĩ, cô nên sớm ăn ở quán ven đường, ăn như thế này, cô không bị Chu Chú làm buồn nôn chết, chính là bị Chu Du làm đổ mồ hôi chết.

Hai người lớn như vậy rồi, còn giống như đứa bé.

"Ăn sao! Chị muốn ăn, thì cho chị ăn!"

Chu Chú cố ý tìm một lá rau xà lách già nhất, sau đó chọn một khối thịt tương đối to, rất xấu bụng bỏ vào ba cọng hành, hai miếng đồ chua.

Chu Du vừa ăn một ngụm, nước mắt cũng chảy ra, quả nhiên cô không muốn sống.

Cứ như vậy, thời gian ba người ăn một bữa cơm, so đi dạo phố còn lâu hơn.

Sau khi ăn xong, Đường Kiều dựa vào thành ghế sờ sờ cái bụng tròn vo, trong lòng cảm thấy vô cùng sai lầm. Mà đầu sỏ gây nên sai lầm chính là hai chị em họ Chu, bọn họ cấu xé nhau, cô cũng chỉ có thể chăm chú ăn, không cẩn thận, nên ăn quá nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.