Chị, Yên Lặng Bị Ăn Đi

Chương 12: Chương 12: Ăn thì phải trả giá (2)




Chu Du không có lái xe ra ngoài, sau khi ăn xong, Chu Chú không có ý muốn đưa về, trong nháy mắt Chu Du bị mất hứng, vì vậy cứ ngồi chờ, chờ cho đến khi Chu Chú không nhịn được.

"Đi, đưa chị về nhà trước thôi."

Vì vậy, Chu Du hài lòng đứng lên, thừa lúc Chu Chú không nhìn thấy véo mông Đường Kiều một cái. Đường Kiều gào lên một tiếng, không hiểu tuần này Chu cô nương phát điên cái gì.

"Lần sau đi dạo phố cậu còn dám dẫn cậu ta ra ngoài, cậu nhất định sẽ chết!"

Đường Kiều rơi lệ đầy mặt, là cô muốn dẫn sao, là cô muốn dẫn sao?

Chu Chú lớn như thế, nếu hắn muốn đi cùng, cô có thể ngăn được sao?

Ra khỏi tiệm ăn Hàn Quốc, Chu Du và Đường Kiều cặp tay hướng bãi đậu xe đi tới.

Ai ngờ, Chu Chú ngoắc tay, một chiếc taxi liền dừng ở trước mặt hắn, sau đó trong ánh mắt kinh ngạc của Chu Du, nhét cô vào trong xe, nói địa chỉ. Chu Du còn chưa lấy lại tinh thần, xe đã chở đi ra ngoài, đợi đến cô lấy lại tinh thần thì Chu Chú và Đường Kiều đã là một điểm đen nhỏ trong kính phía sau xe rồi.

Chu Du hận nghiến răng, lại bị tiểu tử thúi này sắp đặt.

"Không phải cậu đồng ý muốn đưa cô ấy về sao?"

"Tóm lại là không để cho chị ấy cùng về."

Chu Chú tốt bụng nói, quay đầu lại, ánh mắt vui vẻ nhìn Đường Kiều.

Xoay mặt đi, cô không thích ánh mắt quá mức chăm chú, làm cho cô không chỗ nào che giấu.

"Đi thôi."

Chu Chú cầm tay Đường Kiều, lòng bàn tay âm ấm Đường Kiều cảm thấy nóng lên, nóng thẳng vào trong lòng.

"Đi đâu?"

Phương hướng của bọn họ cũng không phải bãi đậu xe.

"Đi cho tiêu hóa, sau đó đi xem phim."

Tiêu hóa chính xác là cần thiết, nhưng đang yên lành, sao hắn phát điên muốn đi xem chiếu bóng. Không phải hắn luôn ghét chuyện lãng phí tiền bạc, lãng phí thời gian sao?

Đường Kiều ôm cái bụng tròn vo, bị động, bị Chu Chú kéo đi.

Bây giờ cách thời gian xem chiếu bóng còn sớm một chút, Chu Chú kéo Đường Kiều vào một tiệm thời trang. Đường Kiều đen mặt, mới vừa rồi đi chung với Chu Du, hắn không đi dạo tử tế, tại sao bây giờ lại nghĩ tới đi dạo quần áo.

Tiệm này. . . . . . Dường như là. . . . . . Bán quần áo nữ. . . . . . Hơn nữa, còn là tiệm mới vừa đuổi bọn hắn ra cửa.

"Thử một chút."

Chu Chú nhanh tay lẹ chân cầm mấy bộ quần áo, sau đó cầm quần áo và Đường Kiều ném vào trong phòng thử quần áo.

"Này . . . . . ."

Đường Kiều chỉ mới nói được một chữ, cửa phòng thử quần áo bị Chu Chú đóng lại.

"Mặc dù tôi không ngại cô thay quần áo, nhưng tôi sợ sau khi nhìn thấy cái bụng tròn vo của cô, sẽ ảnh hưởng đến sức tưởng tượng của tôi sau này "

Mẹ nó, lưu manh này! Trong đầu cả ngày lẫn đêm đều nghĩ những chuyện này.

Đường Kiều tức giận, nhưng vẫn nghe lời cầm quần áo lên bắt đầu thử. Trong phòng thử quần áo có gương, Đường Kiều mặc thử quần áo nhăn nhó nửa ngày.

Cô chỉ thích mặc quần áo tương đối rộng rãi, thứ nhất là thoải mái, thứ nhì là bởi vì có thể che kín cái bụng tròn vo, Đường Kiều sờ bụng một cái, thật đúng là tròn vo a. Quần áo này nhìn đẹp mắt, chỉ là. . . . . . Dường như chặt một chút. Quan trọng nhất là cái bụng tròn vo a. . . . . .

"Cô xong chưa?"

"Xong ngay, xong ngay"

Đường Kiều cởi quần áo, thay một bộ váy màu hồng.

Lần này, ngược lại nhìn không bị tròn vo nữa, chẳng qua, chiếc váy này màu sắc mềm mại, Đường Kiều lúng túng, cô vẫn không ngại ăn mặc như "Gái lỡ thì", đây là lần đầu tiên thử quần áo màu hồng như vậy đấy. Nhưng nhìn rất đẹp.

Đường Kiều hít sâu một hơi, kéo ra cánh cửa phòng thử quần áo, chuẩn bị nghênh đón lời nói ác độc của Chu Chú. Mới vừa rồi, Chu Du mặc đẹp như thế cũng bị hắn ghét bỏ, thương tích đầy mình rồi, đoán chừng cô sẽ bị hắn phê bình như chuột chui vào trong hang đi.

"Không tệ, trong nháy mắt đã trẻ ra rồi."

Chu Chú đối với quần áo mình chọn dường như rất hài lòng, sờ sờ cằm, trên dưới nhìn xem, cuối cùng gật đầu.

"Mua cái này đi."

"Chu Chú, tại sao tôi phải mua quần áo?"

Không phải chỉ thử một chút sao?

"Đi dạo phố đương nhiên là phải mua quần áo, nếu không, không phải lãng phí thời gian sao?"

Được rồi, hắn nói có lý, chẳng qua, mới vừa rồi Chu Du muốn mua quần áo tại sao hắn đả kích mãnh liệt như vậy?

"Tốt lắm, chúng ta lại đi chỗ khác dạo một chút, nếu đi ra, sẽ mua vài món."

Thời gian kế tiếp, Chu Chú vẫn biểu hiện rất lịch sự, Đường Kiều chỉ để ý thử, sau đó Chu Chú phụ trách mua quần áo, thậm chí sau khi mua xong quần áo, Chu Chú vẫn rất lịch sự xách túi đồ cho cô.

Sau khi mua xong quần áo, Chu Chú cầm túi quần áo bỏ vào trong xe, sau đó lại kéo Đường Kiều đi xem phim, không có phát hành bộ phim điện ảnh nào mới. Chu Chú liền chọn bộ phim điện ảnh rất quen thuộc “Kỷ Băng Hà”, rõ ràng là phim điện ảnh rất hài, Đường Kiều choáng váng khóc sụt sịt. Chu Chú không thể hiểu được, rút ra một cái kết luận: Con gái quả nhiên là làm bằng nước. Giả sử Đường Kiều mạnh mẽ, cũng làm bằng nước.

"Kiều Kiều, nghe nói tuần sau, Đường Uyển muốn đến, cô có thể nói với mẹ của cô, tôi không rãnh chăm sóc con bé hay không, để cho con bé đừng đến nữa"

Đúng vậy, cô cũng biết, Chu Chú vừa mua quần áo, vừa mời xem phim điện ảnh, chính xác là không có chuyện tốt.

"Con bé tới đây cũng không phải tìm tôi, tôi làm sao mở miệng."

Mẹ nó, rõ ràng là em gái cô, con bé muốn đến, tại sao Chu Chú biết, cô lại không biết?

"Hơn nữa, nếu con bé thích gần gũi với cậu như vậy, vậy cậu chăm sóc con bé thôi"

Thân thể Đường Kiều dựa vào phía sau, hoàn toàn buông lỏng, đặt mình ngồi phịch ở bên trong xe. Mấy tháng nữa, là sinh nhật hai mươi lăm tuổi của Đường Kiều, mà năm nay Đường Uyển mới mười bảy tuổi. Thành thật mà nói, so đo với một đứa bé mười bảy tuổi lên trung học đệ nhị cấp, cô cảm thấy mất mặt, nhưng Đường Uyển luôn không để cho cô được yên ổn. Đừng nói là 25 tuổi, cho dù là 52 tuổi, Đường Uyển cũng có thể chọc cho cô nổi điên với con bé.

Hơn nữa, đứa bé mười bảy tuổi hư hỏng, cũng không biết xảy ra chuyện gì, còn nhỏ tuổi mà ánh mắt không tốt, lại chú ý trên người của Chu Chú rồi.

Aiz, nếu không phải biết Đường Uyển là thế nào, Đường Kiều tuyệt đối sẽ đi kiện Chu Chú dụ dỗ thiếu nữ vị thành niên.

"Tôi làm sao có thể chăm sóc con bé được, tôi chăm sóc cho cô còn không còn kịp nữa."

Dáng vẻ của Chu Chú như gánh trách nhiệm nặng nề.

"Cậu chăm sóc cho tôi bao giờ?" Vẻ mặt Đường Kiều khinh thường.

Để cho cô nấu cơm cho hắn là chăm sóc cô sao? Để cho cô cho cô giặt quần áo là chăm sóc cô sao? Còn nữa, để cho cô là một cô gái nửa đêm canh ba đi đến quán rượu đón hắn về là chăm sóc cô sao?

Nếu xem đây là chăm sóc, cô không thể không nói, cách thức chăm sóc người của Chu đại thiếu gia hắn, thật đúng là có chút đặc biệt.

"Tại sao không có chăm sóc chứ, cô xem, nhìn cái bụng tròn vo của cô, không phải là tôi chăm sóc sao?"

Mẹ nó, nếu không phải hắn đang lái xe, cô tuyệt đối sẽ cào rơi một lớp da của hắn. Chẳng qua, cô may mắn ngồi ở trên xe, hắn nói những lời này. . . . . . Thật sự làm cho người ta hiểu lầm.

Đúng vậy, bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm. Huống chi, tình hình trước mắt, cô vừa cầm của người ta, lại ăn của người ta. Mọi thứ cô đều nợ người ta, mà chủ nợ, chính là Chu đại thiếu gia đang lái xe.

"Tôi nói thật, cô phải với mẹ của cô một chút."

"Chuyện này tôi nói cũng vô dụng, không bằng, cậu tìm Bà ngoại tôi nói đi."

Có thể nói được mẹ của cô, người kia tuyệt đối không phải là cô, vẫn là câu nói kia, trên cái thế giới này ai người đáng yêu nhất? Đáp án vẫn là Bà ngoại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.