Chị, Yên Lặng Bị Ăn Đi

Chương 107: Chương 107: Cuộc sống ba người.




Ở nhà bà ngoại ngây ngốc hai ngày sau đó Đường Kiều, rốt cục phát hiện, kết hôn cũng không phải chỉ là hai người muốn kết hôn, lấy giấy kết hôn là xong việc.

Nỗ lực nghĩ nghĩ, Đường Kiều đem chuyện này tinh tế lướt qua một lượt, xem xét thế nào đều cảm thấy đây là lỗi của Chu Chú, trong đó còn bao gồm Ngu Châu dung túng phạm sai lầm.

Nếu không phải Ngu Châu làm cô quá chén, cô sẽ không say rượu loạn tính, nếu không phải say rượu loạn tính cô sẽ không để Chu Chú trèo lên giường của cô, nếu không phải Chu Chú trèo lên giường của cô, cô cũng sẽ không thể đần độn u mê cùng anh đi đăng ký kết hôn, nếu không phải đần độn u mê đi lấy giấy kết hôm, hôm nay cô cũng không phải ở trong này dây dưa như vậy.

Vết thƯơng nhỏ trên chân đã kết vảy, Đường Kiều nhón nhón chân, phát hiện còn có thể chống đơc, mạnh mẽ từ trên giường nhảy lên, đứng ở trên giường từ trên cao nhìn xuống chỉ vào Chu Chú rống: "Đều là lỗi của anh nha!"

Chu Chú bị cô bất thình lình động đến có chút bị dọa đến, "Làm sao lại là lỗi của anh rồi?"

"Dù sao đều là anh sai."

Đường Kiều khí thế mười phần, cô cảm thấy bản thân thập phần thích loại cảm giác từ trên cao nhìn xuống này.

Nhưng cô tựa hồ hoàn toàn quên mất bản thân vừa mới đang ở cùng Chu Chú làm cái gì.

"Được được được, là anh sai, nhưng mà, Chu phu nhân. . . . . ." Chu Chú sờ sờ cằm, dâm tà quét một lượt từ đầu đến chân Đường Kiều.

"Chúng ta vừa mới xong việc, em cũng nên mặc y phục vào, bằng không anh thật tình rất mệt."

Đường Kiều bỗng nhoài lên trên giường, tát mạnh một cái vào đầu Chu Chú, này thì lưu manh!

Chu Chú xoa xoa đầu phát đau, có chút ủy khuất, "Chu phu nhân, làm sao em lại đánh anh?"

Đường Kiều khẽ cắn môi, bộ mặt có chút âm trầm. Đánh? Không lấy kéo cắt chỗ kia của anh, xem như không làm anh thất vọng rồi.

"Làm sao vậy?"

Chu Chú đưa tay, kéo Đường Kiều vào trong lòng, cằm cọ xát đầu của cô.

"Chúng ta không cần làm hôn lễ được không?"

Phình miệng, Đường Kiều nửa là oán trách, nửa là làm nũng.

"Vì sao lại không muốn làm, không phải nói tốt lắm sao?"

"Phiền."

Cô cảm thấy thật là phiền, này một nhà lớn bé, chuyện gì cũng không làm, cả ngày xoay xung quanh cô. Một người tốt đến đâu, không phát điên mới lạ.

Giống như heo đùn đùn, Đường Kiều ghé vào trong lòng Chu Chú cọ nhẹ, khuôn mặt nhỏ nhắn cau lại, không khác gì cụ già.

"Chuyện gì làm cho em cảm thấy phiền?"

Cậu nhỏ nói, muốn tận lực vừa ý cô, làm cho cô giao trái tim nói đến bất mãn gì, anh đều nghe theo.

"Nói không rõ, dù sao chính là phiền."

Tựa như thịt viên trong nồi nước sôi, bị người không ngừng khuấy, nhưng mà có ai nghe thấy viên thịt nói nó bực tức vì bị người ta nấu đâu cơ chứ?

"Chọn áo cưới phiền?"

Đường Kiều cúi gằm đầu nghĩ nghĩ, "Cũng không hẳn là tất cả."

"Đó là bởi vì tất cả mọi người vây quanh bên cạnh em, em cảm thấy phiền?"

"Cũng không hẳn vậy."

Làm chuyện này hôn lễ, quả thật so với chuyện đăng kí hết hôn đáng ghét hơn nhiều.

Này còn không phải là. . . . . . đường tƯơng lại, nhấp nhô gập gềnh a.

"Hay ngày mai chúng ta về nhà? Về nhà thì không có người làm phiền em rồi."

"Có thể được không? Ông bà ngoại bên kia có phải khó nói hay không?"

Trở về cũng tốt, chính là ông bà ngoại bên kia phỏng chừng sẽ có phê bình kín đáo.

"Không có việc gì, anh sẽ giải quyết."

"Em bảo cậu nhỏ vụng trộm chở về được không?"

Đường Kiều cười gian, lấy ngốc giả điên.

Sắc mặt Chu Chú suy sụp, lại là cậu nhỏ, không ngờ anh như thế còn đấu không lại một trưởng bối, anh còn không tin như vậy nữa.

"Chở về ở cùng luôn sao? Anh nghĩ là, trong nhà lại thêm một cái bể cá cảnh rồi."

Đường Kiều tức giận nhe răng trợn mắt đấm anh, cậu của cô là thần, anh dám đặt bể cá bên trong!

"Cậu nhỏ khẳng định sẽ không đồng ý."

"Anh làm sao mà biết, anh cũng không có hỏi."

Đường Kiều bất mãn.

"Được, ngày mai anh sẽ đi hỏi."

Sáng hôm sau, lúc ăn bữa sáng, Đường Kiều ho một tiếng, Chu Chú lập tức nói những gì chuẩn bị tối qua ra, "Bà ngoại, ông ngoại, công ty còn có chút việc, con cùng Đường Kiều đi về trước, ngày khác chúng con lại về sau."

Công việc từ trước đến nay đều là cái cớ hợp lý, mọi việc đều thuận lợi.

"Được, con trở về đi, nếu không Đường Kiều ở lại? Dù sao con cũng không có công việc, không vội về, ở lại đây vài ngày đi."

Ông ngoại Đường luyến tiếc Đường Kiều trở về.

Không cần, cô mới không cần ở lại, cô trở về xem Chu Chú.

"Mẹ, cô dâu mới người ta làm sao lỡ tách ra."

Cậu nhỏ Đường trêu ghẹo, nhìn hai người bọ suốt ngày mạnh mẽ quấn lấy nhau, như đường trong mật.

Bà ngoại Đường cũng nghĩ vậy, nếu muốn ôm chắt trai, sao có thể làm cho bọn họ tách ra được.

"Vậy cũng được, cùng nhau trở về đi."

"Cậu nhỏ, có muốn đến nhà con ở vài ngày không?"

Cậu cả Đường cùng mợ cả hôm qua cũng đã trở về, dù sao có còn có đứa nhỏ, không thể rời nhà quá lâu.

Chu Chú hỏi câu này thật sự là không tình nguyện, anh cùng Đường Kiều ở trong cái ổ nhỏ này, trưởng bối đến xem náo nhiệt làm cái gì chứ.

Cậu nhỏ Đường đại khái cũng nhìn ra Chu Chú không thật lòng, ra vẻ suy xét một phen.

"Không được, hay là không nên đi quấy rầy hai đứa."

"Cậu, đi đi, đi đi."

Chị hai nhàm chán bắt lấy cánh tay cậu nhỏ lắc lắc.

Chu Chú cảm thấy cánh tay đưa qua đưa lại trước mặt thập phần chướng mắt, hận không thể lấy đao chém đứt, nhưng ngẫm lại vẫn là thôi, đao của anh có nhanh đến đâu cũng không bằng súng của người ta nha.

Bất quá, cũng may cậu nhỏ Đường cũng coi như là thật thức thời, mặc cho Đường Kiều khuyên can như thế nào, cũng không đáp ứng.

Bất đắc dĩ, Đường Kiều đành dừng lại, không cam không nguyện đi theo Chu Chú trở về nhà.

Lần này tuyển chọn ở trên ngọ đi, không bị kẹt xe nữa, một đường thông suốt trở về nội thành.

Trước khi Chu Chú đi, đường cậu nhỏ liếc mắt nhìn anh, anh biết, là muốn anh hầu hạ tốt tổ tông này.

Được, anh sẽ hầu hạ thật tốt, tuyệt đối sẽ không để cho cô có thời gian nghĩ đến trưởng bối linh tinh vớ vần.

"Chúng ta trước đi siêu thị mua đồ ăn, hôm nay ở nhà ăn mừng."

Chu Chú không có lái xe về nhà, mà trực tiếp chạy đến siêu thị gần nhà mua đồ.

Mua đồ ăn không có vấn đề gì, nhưng vấn đề là. . . . . .

"Chúc mừng cái gì?"

Thoát ly "Trưởng bối" ! ĐƯơng nhiên, những lời này Chu Chú chỉ đặt ở trong lòng, không dám nói ra.

"Cái gì cũng có thể chúc mừng."

"Ví dụ như?"

"Thời tiết tốt, không có mưa."

Mồ hôi đầy trán, Đường Kiều chống đỡ thân mình không để mình ngã xuống, cô sẽ không gả cho cai người nhược trí đi?

Nói là đi mua đồ ăn, nhưng Đường Kiều vừa vào siêu thị, trực tiếp đẩy xe đồ đến khu đồ ăn vặt.

Chu Chú bất đắc dĩ đi theo này phía sau, đồ ăn vặt loại này loại nọ, vốn là là đặc quyền nữ sinh, kỳ thực Đường Kiều coi như là tốt, ít nhất là cô tự giác. Nói ví dụ như trước khi ăn không ăn đồ ăn vặt, nói ví dụ như ăn đồ ăn vặt không được để bừa trong nhà.

Cho nên Chu Chú cũng kệ cô, chẳng qua, bà ngoại nói, Đường Kiều phải ăn đồ ăn thật dinh dưỡng, điều trị sức khỏe thật tốt, điều trị sức khỏe làm cái gì? ĐƯơng nhiên là vì bồi dưỡng chất lượng tốt cho đời sau.

Đường Kiều ném vào trong xe đẩy quả hạch và nhiều đồ linh tinh khác, lại ném thêm một ít mứt hoa quả, vốn đang muốn đi lấy mì ăn liền, bị Chu Chú nói một câu thành công ngăn trở lại.

"Lại muốn viết thư tình?"

Đường Kiều hộc máu, khó khăn chậm rãi nắm tay thanh quyền, sau đó thu hồi.

Bởi vì Chu Chú không thức thời ngăn cản, trong xe đẩy cũng không có nhiều đồ linh tinh, Đường Kiều tiếp tục đẩy xe càn quét ở khu vực bán đồ ăn vặt, cũng không có gì, chẳng qua cô muốn ăn gì đó thôi.

"Dì!"

Vò đầu, thế nào mà đến chỗ nào cũng có thể gặp thằng nhóc này, thật sự là làm người ta đau bao tử.

"A, nhóc con, lại là cậu."

Người này đúng là âm hồn không tiêu tan?

"Dì, tôi tới tìm dì."

"Tìm tôi?"

Đường Kiều há hốc miệng, không thể hiểu được, sao cậu ta lại tìm cô, cậu ta tìm cô làm cái gì cơ chứ?

Quay đầu lại, Đường Kiều không tiếng động hỏi Chu Chú phía sau, anh cũng nhún vai, tỏ vẻ cũng không biết.

"Tôi đi công ty của dượng đi tìm dì, nhưng mà từ hôm đó cũng không thấy dì qua đó nữa."

Ách. . . . . .

"Tôi trở về thăm người lớn, hôm nay trở về."

"Tôi nhớ ngày trước cũng đụng phải cậu ở siêu thị, nhà cậu khẳng định ở ngay gần đây, cho buổi tối tôi sẽ ở đây chờ cậu."

Chậc chậc, Đường Kiều quay lại nhìn Chu Chú phía sau nhướng nhướng mày, một bộ đắc ý mạnh mẽ, giá thị trường của cô cũng tốt lắm nha, nhìn đứa trẻ si tình này, thật là giống DƯơng Quá.

"Cái kia Quá nhi. . . . . ."

Hả?

Ai là Quá nhi? Trần Ương cùng Chu Chú đồng thời không hiểu.

"Không phải, nhóc con, cậu tìm tôi có chuyện gì?"

"Dì, tôi nói rồi, tôi là Trần Ương, tôi có thể đến nhà dì ngồi một chút được không? Thật sự tìm dì có việc."

Chu Chú lập tức cảm thấy có nguy cơ ý muốn cự tuyệt, nhưng mà Đường Kiều đã đi trước một bước đáp ứng luôn.

"Có thể, nhưng mà phải chờ tôi mua xong đồ ăn đã, lát nữa cậu đến nhà tôi ăn cơm luôn đi, vừa ăn vừa nói."

Vì thế, vốn là Đường Kiều một người ở phía trước lấy đồ ăn vặt, Chu Chú ở phía sau đi theo, bỗng chốc liền biến thành Đường Kiều cùng Trần Ương hai người ở phía trước chọn đồ ăn vặt, Chu Chú một người ở phía sau đi theo.

Chu Chú hít sâu một hơi, tự nhủ bản thân phải nhẫn nại.

Thật vất vả mới thoát ly được "Trưởng bối", lại tới một cái "Vãng bối" (ý anh là kẻ ở đâu tới). Con đường hạnh phúc, thật sự là thật là dài đằng đẵng.

Sau khi mua xong đồ ăn về nhà, Đường Kiều mời Trần Ương vào nhà, sau đó sai Chu Chú đi phòng bếp nấu cơm.

"Vì sao anh lại phải nấu?"

Chu Chú trợn tròn mắt hỏi, như bình thường, anh cũng làm, nhưng là hôm nay có người ngoài ở đây, dù sao cũng phải cho anh mặt mũi. Huống hồ người ngoài lại trẻ tuổi như vậy, lại đẹp trai như vậy, bộ dáng Đường Kiều này, giỏi nhất thông đồng tiểu nam sinh, không được anh phải xem.

"Em muốn tán gẫu với cháu em, anh không nghe nó nói đến tìm em có việc sao? Nhanh đi nấu cơm đi."

Đường Kiều nhanh chóng đẩy Chu Chú vào phòng bếp, nhưng mà đẩy vào anh lại chui ra, đẩy mạnh vào lại chui ra. . . . . .

Hai người giống như chơi đùa, một người không ngừng đẩy vào trong, một người tùy ý cô thôi, chính là cô mà buông tay là lập tức chui ra.

Cuối cùng vẫn là Trần Ương chịu không nổi, cảm thấy bọn họ nếu cứ đẩy lên đẩy xuống như vậy, bữa cơm này kỳ thực có thể không cần ăn.

"Để tôi nấu cơm đi."

Hai người chơi đùa vui vẻ bỗng nhiên ngừng lại, đồng thời nhìn về phía Trần Ương, nhưng lại trăm miệng một lời nói: "Tốt."

Trần Ương xinh đẹp mặt hung hăng rút hai lần, cảm thấy bản thân tìm đến bọn họ nhờ giúp đỡ từ đầu chính là quyết định sai lầm.

ĐƯơng nhiên, Chu Chú cùng Đường Kiều vẫn hiểu được, người ta dù sao cũng là khách, lại là lần đầu tiên đến, không thể vừa tới đã phải nấu cơm cho bọn họ.

Cho nên, kết quả cuối cùng là, Trần Ương làm đầu bếp, Đường Kiều cùng Chu Chú làm trợ thủ, ba người tất cả đều chen chúc trong phòng bếp.

Ba người nhưng mà so với một người tay chân mau hơn, hơn 1 tiếng đã xong, sáu món ăn một món ăn, đối mặt với cơm trưa phong phú như thế, Đường Kiều không khỏi nuốt nuốt nước miếng.

Đứa trẻ này thật không tệ, bộ dáng tuấn tú này, eo nhỏ này, tay nghề tốt này. . . . . .

Cho nên, khi nhìn Trần Ương, ánh mắt Đường Kiều đều là lóe tim hồng, điểm này làm Chu Chú thập phần bất mãn.

"Kiều Kiều, em ăn cái nàyđi ."

Gắp khối sườn đặt vào trong bát của Đường Kiều, Chu Chú ý đồ hấp dẫn lực chú ý của Đường Kiều, hơn nữa đã thành công rồi.

Đường Kiều thỏa mãn hỏi, "Anh làm ?"

Chu Chú một bộ đƯơng nhiên, cười tủm tỉm nói"Muối là anh nếm."

Đường Kiều giống như đã sớm dự đoán được, sáng tỏ gật đầu, "Khó trách cảm thấy có chút mặn."

Dựa vào cai gì cơ chứ!

Trần Ương ngồi ở một bên không có hé răng, nhìn hai người giống như trẻ con, ánh mắt tối sầm lại, thực không có khẩu vị ăn hai miếng cơm.

"Nhóc con, cậu làm sao vậy ? Chuyện gì đáng giá mà để cậu giƯơng cờ trống lớn như thế tìm tôi, giống như vây đuổi chặn đường vậy, giờ nói đi."

Vừa mới tâm trạng không phải rất tốt sao, thế nào bộ dáng bây giờ lại không có cảm xúc.

"Dì, cô có biết luật sư không?"

"Luật sư? Cậu phạm chuyện gì rồi hả? Hay là cậu muốn kiện cáo ai, có phải lần trước cậu làm thêm vào mùa hè, ông chủ chưa trả lƯơng cho cậu phải không?"

Luật sư à, hắc hắc, cô thật đúng không có biết.

"Không phải, một người bạn gắp chút chuyện, muốn tìm một luật sư giỏi."

"Mà đúng là tôi không có bạn bè hay quen biết ai là luật sư cả, người nhà cậu cũng không biết à?"

Xem cách ăn mặc của đứa trẻ này, giống như gia đình cũng có điều kiện, có tiền muốn tìm vị luật sư cũng không khó đi.

"Vì việc này, tôi cũng người nhà cãi nhau, tôi bỏ đi."

Trần Ương một chút cũng không cảm thấy việc này dọa người, hiện tại việc anh muốn làm nhất, chính là nhanh chóng giúp người nọ tìm một vị luật sư, qua vài ngày nữa sẽ mở phiên toà, đến lúc đó sợ là không kịp rồi.

"Trước tiên cậu thử nói xem, là vụ án gì."

Chu Chú vẫn một mực yên lặng im lặng nghe mở miệng.

"Dượng có biết luật sư?"

"Có thì có, nhưng mà trước tiên cậu nói xem là cái dạng án gì."

Nếu là giúp người giết người phóng hỏa lên tòa án, vậy anh có thể giúp, không vội.

"Cô ấy giết người."

Trần Ương có chút khó khăn mở miệng.

Đường Kiều kinh hãi chiếc đũa rơi xuống đất, bộ dáng khó có thể tin được, đứa trẻ này cư nhiên quen biết tội phạm giết người. . . . . . Thượng Đế, cô cô cô. . . . . . .

"Cô ấy bị oan!"

Nhìn phản ứng của Đường Kiều, Trần Ương có chút ảo não lớn tiếng gào lên.

"Thật sự, cô ấy bị oan uổng , căn bản người không phải là cô ấy giết."

"Nếu thật sự là bị oan uổng , đây cũng không khó lắn, bởi vì hung thủ chân chính kiểu gì cũng để sót lại chút manh mối."

Anh biết người kia mới có thể giải quyết.

Nhưng sắc mặt Trần Ương sau khi nghe Chu Chú nói cũng không chuyển biến tốt đẹp hơn, lại còn càng thêm trắng bệch, giống như một loại thừa nhận thống khổ.

"Nhưng mà, cô ấy là cam tâm tình nguyện đi gánh tội thay, cô ấy chết chắc rồi, cô ấy nhất định chết chắc rồi, nhưng mà cô không thể chết được a, thật sự không thể chết được."

Này. . . . . .

Nếu nói như vậy, luật sư mà có năng lực cũng không có biện pháp.

"Thầy thuốc chữa bệnh không trị được mệnh, những lời này cậu hẳn là biết, ở đây cũng vây, nếu là cam tâm tình nguyện đi gánh tội thay cho người khác, trừ phi tố giác mới có cũng đủ chứng cứ đi chứng minh là mình trong sạch, nếu không như vậy, việc này rất khó làm."

Nhưng mà dưới tình huống bình thường, chỉ có người đi ra gánh tội thay, bên tố giác phần lớn sẽ không để ý người nọ có phải là hung thủ chân chính không. Đổi lại mà nói, muốn cứu một người cam tâm tình nguyện đi gánh tội thay cho người khác, Thần Tiên cũng không có biện pháp.

"Tôi biết, nhưng mà tôi không thể để cho cô ấy chết được, cô không thể chết được."

Trần Ương buông đũa xuống, nức nở nói, mặt cụp xuống, che khuất nước mắt đang trực trào ra.

Đường Kiều có chút bất an nhìn cậu ta, lại quay sang liếc Chu Chú, nháy mắt nói cho anh, hay là anh nghĩ lại biện pháp khác.

Chu Chú thở dài, anh có thể có biện pháp gì chứ.

"Nếu cậu thật muốn cứu cô ấy, nên nói cho cô ấy, không cần làm việc ngốc như vậy."

"Nhưng mà, hiện tại căn bản tôi không gặp được cô ấy."

Trần Ương có chút tuyệt vọng nói, nhìn về phía Chu Chú.

"Bọn họ là một đám lòng lang dạ thú, bình thường tất cả đều vây quanh ở bên người cô ấy, kỳ thực đều chờ cái gì chứ, chờ cô ấy gặp rủi ro, chờ để chê cười cô ấy, bọn họ nhốt cô ấy lại, tôi căn bản là không gặp được cô ấy."

"Cậu biết cô ấy bị giam ở đâu sao?"

"Biết, thành phố S chỉ có một nhà giam cho nữ, cô ấy là ở chỗ này."

"Nữ ?"

Đường Kiều không khỏi kinh ngạc, nói nửa ngày, cô còn tưởng rằng cậu ta nói là một anh bạn nào chứ. Chu Chú cũng sửng sốt một chút, nhưng lại không ngờ rằng.

"Cô gái tốt đi nhận cho người ta tội gì cơ chứ."

Đường Kiều lẩm bẩm.

"Đúng vậy, cô ấy thật ngốc, cô ấy thật ngu xuẩn, cô ấy quả thực không có thuốc nào cứu được rồi."

Lúc cô ấy đi nhận tội thay, thời điểm cô ở bên trong dày vò, tất cả bon họ đều ở bên ngoài khoái hoạt, bọn họ đều thật là vui vẻ, lại là sinh nhật lại là đính hôn, không có người để ý đến cô ấy, căn bản là không có người.

"Tôi nghĩ trước hết nên tìm cách cho hai người gặp mặt trước đã có gì rồi tính sau."

Chu Chú khi nói câu này đem tầm mắt nhìn về phía Đường Kiều, người sau vội vàng phủi sạch.

"Anh đừng nhìn em, em sẽ không đi tìm cậu nhỏ nhờ việc này đâu."

Nhìn ánh mắt này của anh biết ngay là anh đánh cái chủ ý gì.

"Dì, cầu xin cô. . . . . ."

Trần Ương một câu còn chưa nói xong đã nghẹn ngào.

Em gái, cô nơi nào có thể gặp người nhà cái bộ dạng này.

"Được rồi được rồi, để tôi thử xem."

Chuyện này với chuyện của Đường Uyển khong giống nhau, đây chính là liên quan đến mạng người, nhưng mà nếu để cho Đường Uyển biết, cô vì một người ngoài đi tìm cậu nhỏ Đường, không chừng nha đầu kia sẽ muốn bóp chết cô đi.

Trần Ương xoa xoa mắt, cố gắng nở một nụ cười khó coi.

"Được rồi được rồi, đừng cố cười nữa, khó coi chết đi được."

"Dì, còn có thể cầu cô một chuyện được không?"

"Chuyện gì?"

Vì sao cô có loại ảo giác, cô thật sự thành dì cậu ta rồi hả ?

"Không được."

Chu Chú nhanh chóng trả lời .

Nhưng Trần Ương tựa hồ bắt lấy trọng điểm.

"Dì, tôi cùng người trong nhà cãi nhau lớn, lúc ra đi cũng không mang tiền, không có chỗ ở rồi. . . . . ."

Hazzi, này cái mũi nhỏ đôi mắt nhỏ, thật sự là đáng thương.

"Nhưng mà, không phải tôi đây sẽ rất mệt sao."

Đường Kiều gắp miếng thịt đưa vào miệng, đứa trẻ này tay nghề thật là không tệ.

"Tôi có thể nấu cơm cho các người."

"Không được."

Chu Chú lại cường điệu, nhưng lại bị người ta xem nhẹ.

"Vậy được, không chỉ nấu cơm, còn phải dọn dẹp nhà ở."

"Được!"

"Thành giao!"

"Như vậy, bây giờ dọn dẹp bàn, rửa sạch bát đĩa đi."

"Được."

Chu Chú nhìn thức ăn trên bàn nhanh chóng bị thu dọn, hé mở miệng, anh giống như chưa ăn no. Nhưng mà hai người kia, một người đã khoan khoái xem tivi, một người lại nhanh chóng đi rửa chén đĩa.

Chu Chú nhìn trời, không khỏi ngàn vạn cảm khái.

Vì sao anh cảm thấy anh cùng với Đường Kiều cuộc sống luôn luôn là ba người?

Từ trước là anh, Đường Kiều còn có Chu Du.

Sau này là anh, Đường Kiều còn có cậu nhỏ.

Hiện tại, lại nhiều thêm đứa nhỏ giữa đường nhặt về.

Vì sao số phận của anh luôn luôn khổ như vậy chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.