Chị, Yên Lặng Bị Ăn Đi

Chương 108: Chương 108: Tắm uyên ương ôi tắm uyên ương 1.




Trong nhà bỗng nhiên thêm một người, đối với chuyện này Chu Chú lấy thân phận chủ nhà tỏ vẻ vô cùng bất mãn.

Loại bất mãn này, lúc hơn một giờ sáng, lúc Đường Kiều cùng Trần Ương chúi đầu ở phòng khách xem phim ma, rốt cục cũng bộc phát rồi.

Chu Chú bình tĩnh trưng ra bộ mặt ngày càng đen, đi tới TV, phụt một tiếng, tắt TV đi, phòng khách không có mở đèn nhất thời một mảnh tối đen, ngay sau đó là hai tiếng hét thất thanh đồng thời vang lên.

"A. . . . . . !"

Chu Chú mặc kệ bọn họ thét chói tai, thẳng đến lúc bọn họ kêu mệt, tự mình ngừng lại, Chu Chú cũng không hề động đậy, vẫn không nhúc nhích, khoanh tay đứng ở trước TV một hồi lâu, mắt không chớp nhìn chằm chằm trước mặt toàn bóng đen, trong óc tiến hành trời và người giao chiến, đến cùng anh muốn hay là không tiến lên bóp chết bọn họ một cái?

Cuối cùng, giao chiến xong, nhân loại thắng lợi, cho nên, hai người này vẫn kéo dài được chút hơi tàn.

"Chu Chú?"

Đường Kiều thanh âm không xác định, dè dặt cẩn trọng hỏi một câu.

Chu Chú hừ lạnh một tiếng, tốt lắm, còn biết trong nhà này còn có anh nữa.

"Xin hỏi hại vị, hiện tại đã hơn một giờ sáng, có thể đi nghỉ ngơi được chưa?"

Trong bóng đêm, ánh mắt Chu Chú giống như con sói, trừng Trần Ương co rúm lại một chút.

Đường Kiều dưới ánh mắt của con sói, thật không khí phách đem bản thân phủi sạch, "Ngủ, đương nhiên muốn ngủ, đều là thằng nhóc này, được được, làm chi hơn nửa đêm lôi kéo người ta xem phim ma, quá dọa người rồi."

Nói xong còn phối hợp chà xát cánh tay, rớt xuống không biết bao nhiêu lớp da rồi thật không biết ba chữ xấu hổ là gì.

Trần Ương hộc máu, cảm thấy ánh mắt Chu Chú trừng anh mặt càng thêm tái rồi.

"Dượng, có thể bật đèn lên trước không?"

Không khí này thật quỷ dị, ba người trong bóng đêm mặt đối mặt tiến hành nói chuyện, bọn họ đùa thế này là hành vi nghệ thuật sao?

Trần Ương cứng người, ngựa quen đường cũ tìm công tắc, tạch một tiếng, đèn phòng khách lại bật sáng.

Tốt lắm, hiện tại. . . . . .

Trần Ương cảm thấy càng thêm dọa người, nhìn dượng một mặt giống như đại tiện.

"Kiều Kiều, trở về phòng nghỉ ngơi."

Vốn ở trước mặt người ngoài, Đường Kiều cảm thấy bộ dạng này của Chu Chú làm cô thập phần mất mặt, cũng quả thật là rất mất mặt. Nhưng là ngẫm lại phim ma vừa mới xem, suy nghĩ tình cảnh của bản thân muốn tồn tại, vẫn nên lựa chọn giả vờ ngây ngốc thôi.

Vì thế, tự giác từ trên ghế sofa đứng lên, chuẩn bị lên lầu trở về phòng, đi được một bước, cảm giác có người kéo góc áo lại.

Hơi giương mắt, phát hiện Trần Ương đáng thương tội nghiệp nhìn chằm chằm cô.

A, đôi mắt nhỏ này, thật khiến cho người ta đau lòng.

Khụ khụ, Đường Kiều như cảm nhận được từ trường màu đen trên người Chu Chú, ho hai tiếng nói: "Sao vậy, còn có việc gì sao?"

Trần Ương túm lấy một chút góc áo Đường Kiều, không nhìn thấy trên người Chu Chú này mãnh liệt bất mãn, "Dì, con có chút sợ hãi."

Đường Kiều rất muốn nói, muốn dì ngủ cùng con hay không.

Ngẫm lại, đứa nhỏ này dù sao so với tiểu bằng hữu Tuấn Khanh lớn hơn không ít tuổi, cô cùng cậu ta ngủ quả thật là có chút kỳ quái nha.

"Lớn như vậy rồi, lại còn là con trai."

Ý tứ Đường Kiều là, lớn như vậy rồi có phải đứa trẻ nữa đâu, làm sao còn sợ như vậy chứ? Nhưng Trần Ương chính là không buông tay, mặc cho Đường Kiều trơ trẽn.

Đường Kiều cái này vui vẻ, cảm thấy đứa nhỏ này bộ dáng không biết xấu hổ, rất giống phong thái của cô lúc nhỏ, thực không hổ là cháu trai của cô nha.

Nhưng mà, cô cảm thấy rõ ràng trong phòng khách có một người khác đang tức giận, đang chậm rãi đi lên, cho nên, vì chính mình, một đứa nhỏ thì tính là gì chứ.

"Thân ái, cậu có biết, không thể ngủ cùng dì không, dì cùng dượng còn phải nỗ lực tạo người."

Đây là sự thật không sai, nhưng mà sao anh lại cảm thấy hối hận trước tiên cứ khiêng Đường Kiều về phòng đã?

Chu Chú nỗ lực tự nhủ cho bản thân, buông lỏng một chút, không cần so đo cùng phụ nữ với trẻ con, Khổng Tử đã nói, chỉ có nữ nhân và tiểu nhân là khó sống cùng. Khổng Tử đại nhân cũng làm không được chuyện này, anh nếu có thể làm tốt, anh cũng không phải người nữa mà là thánh rồi.

"Kiều Kiều, trở về phòng."

Chu Chú ra lệnh một tiếng, ngăn cản Đường Kiều nói hươu nói vượn.

Đường Kiều lập tức nghiêm trang đứng vững, lập tức ngoan ngoãn lên lầu.

Bạn học Trần Ương chỉ có thể ngơ ngác nhìn bóng lưng Đường Kiều, vẫn duy trì tư thế túm quần áo, hai mắt rưng rưng. . . . . . Đường Kiều quay đầu lại nhìn thoáng qua, thở dài lớn một hơi.

Bộ dáng nhỏ này, so với Thũng Gia thật khiến người ta đau lòng hơn.

"Được rồi, đừng diễn nữa."

Mọi người không ai nhìn nữa rồi.

"Dượng, người thật không có tình cảm rồi."

Trần Ương bĩu môi, có chút bất mãn, hiện tại đại nhân, thật không có ý tứ.

"Cậu đều giống như thế này lừa bạn gái?"

Ách, đích xác, anh đều là như vậy lừa người kia, chiêu này anh đã dung vô số lần rồi, nhưng mà mỗi lần đều có thể thành công, cho nên, anh luôn luôn như vậy làm không biết mệt tí nào.

Chính là lần này, không có người chơi cùng anh.

Trần Ương ngã xuống sofa tê liệt, mặt không chút biểu cảm, cũng không có ý muốn đi ngủ.

"Được rồi, không có việc gì thì ngủ đi, nhớ mai dậy sớm làm bữa sáng."

Chu Chú sai bảo người khác, một chút cũng không cảm thấy ngượng ngùng.

"Đã biết."

Trần Ương úp mặt vào sofa, mặt không biểu cảm nói, nhưng cũng không muốn đứng dậy đi ngủ.

Lúc anh tới nơi này cái gì cũng không mang, Chu Chú là nam nhân, khẳng định sẽ không hỏi anh có thích ứng hay không, có đôi khi cần lời nói, trên thực tế, anh ước mình không ở được, phủi mông chạy lấy người.

Đường Kiều tuy là nữ, nhưng là đừng hy vọng cô có thể nghĩ như vậy.

Đầu cô cấu tạo quá mức đơn giản, dưới tình hình chung, chỉ có thể nghĩ đến một chuyện, mà hiện tại cô có thể nghĩ đến , chính là cô vừa mới xem cái phim ma kia.

Cho nên, Đường Kiều vốn đã trở về phòng lại chạy ra.

"Chu Chú, bảo bối, come here, em cần anh."

Lảo đảo một cái, Chu Chú thiếu chút nữa té ngã, Trần Ương ngồi phịch ở trên sofa chỉ biết trợn trừng mắt. Nghĩ rằng, thì ra khẩu vị của bà dì này cũng không tồi.

Chu Chú bị Đường Kiều gọi đi, nháy mắt phòng khách liền yên tĩnh, còn lại một mình Trần Ương, ngẩn người nhìn chằm chằm đồng hồ thạch anh trên tường.

Trở về phòng hai người, Chu Chú tức giận chưa tiêu đứng ở ngoài cửa, không nói gì cũng không làm gì.

Nếu lúc này có chiếc khăn, Đường Kiều nhất định sẽ đặt ở miệng cắn nát, cắn cắn cắn, cô cắn!

"Chu Chú."

Đường Kiều lấy lòng cọ xát bên người Chu Chú.

"Đi tắm rửa trước đi."

Chu Chú thở dài, vỗ vỗ đầu Đường Kiều giống như Thũng Gia vậy.

Tắm. . . . . . Tắm!

Tắm rửa chuyện này không khó, chính là. . . . . .

"Chu Chú, chúng ta thật lâu không tắm uyên ương, cùng nhau cùng nhau."

Chu Chú bất đắc dĩ cười cười, "Em nha, rõ ràng sợ hãi, còn muốn xem cái loại phim này, thật sự là hiểu được em nữa."

Rõ ràng bản thân tìm tội chịu, này lại là tội gì.

"Hắc hắc, không phải rất kích thích sao?"

Cười gượng hai tiếng, Đường Kiều chà xát chà xát cánh tay, loại phim này vừa muốn xem lại không dám xem, nhưng không phải xem rất kích thích sao.

Hai người chen vào phòng tắm, có thêmmột người, Đường Kiều cảm thấy không cảm thấy sợ hãi như vậy nữa, chuẩn bị tắm rửa, nhưng hiện tại lại có một vấn đề khác là, muốn đuổi Chu Chú ra chỗ khác.

Đường Kiều đứng ở trong phòng tắm, nhìn chằm chằm Chu Chú đầy đủ nhìn hai phần có lâu, coi như đang suy xét, đến cùng muốn xử trí anh như thế nào.

"Không phải muốn tắm uyên ương sao?"

Chu Chú cúi đầu cởi áo, ý bảo Đường Kiều có thể bắt đầu.

"Này, , , cái kia, hai người có phải có chút chật trội phải không?"

Đường Kiều đầu lưỡi có chút thắt.

Chu Chú soi gương trợn trừng mắt, không phải chị hai muốn anh ngồi một chỗ nhìn cô tắm rửa đi, tuy rằng hình ảnh này thật kích thích, nhưng đến cùng không nhờ sự giúp đỡ thể xác và tinh thần khỏe mạnh, vẫn là không cần.

Trên thực tế, giống như ở phòng ngủ, ở trên giường, cùng với phòng tắm, một số địa phương như vậy, trên cơ bản vẫn là nam nhân chiếm vị trí chủ đạo.

Chu Chú không có trả lời vấn đề chen lách không chen lách của cô, mà là trực tiếp động thủ, lột quần áo của cô, vừa lột quần áo vừa lưu manh, Đường Kiều bị anh làm cho muốn ngừng mà không được, nghĩ rằng, tắm uyên ương quả nhiên so phim ma kích thích nhiều lắm.

Chu Chú hết sức hài lòng biểu cảm trên mặt Đường Kiều, thưởng cho một nụ hôn trên môi cô, sau đó nhân lúc tinh thần cô chưa phục hồi lại, đẩy cô đến trên tường.

Chu Chú thỏa mãn phát ra ** tiếng kêu rên, a, thật là chật trội mà.

Lưng Đường Kiều tựa vào vách tường lạnh lẽo, hoàn toàn không có năng lực phản kháng tùy ý Chu Chú ở trên người cô cao thấp nối tiếp trêu đùa lưu manh.

Thiệt tình kích thích kích thích mà.

Móng tay cào vào da Chu Chú, Đường Kiều cuối cùng cũng biết con gái để móng tay làm gì, giờ phút này, rất là hữu dụng, ** a **.

"Kiều Kiều, thanh âm của em có chút lớn."

Chu Chú trầm thấp cười, cúi người ghé vào bên tai Đường Kiều nói một câu.

Đường Kiều chỉ cảm thấy lại là một trận **, một trận run run, sau đó tê liệt

Thật sự là, thật mẹ nó kích thích, thật mẹ nó ** rồi.

Thời gian còn lại, Đường Kiều chỉ có thể bán nửa người trên người Chu Chú, mặc anh muốn làm gì thì làm, cũng may Chu Chú cũng không có quá mức, trừ bỏ ngẫu nhiên tay lại không tự giác ăn đậu hủ, tắm rửa vẫn là làm cho cô tương đối vừa lòng.

Chu Chú trước giúp Đường Kiều tắm sạch sẽ, lau người sạch sẽ rồi mặc áo ngủ, sau đó ôm cô đặt ngồi ở phía trên bồn cầu.

Vốn phòng tắm cùng toilet là thích hợn, nhưng mà ở giữa có một cửa kính mờ, Chu Chú sợ nước bắn tới Đường Kiều, cho nên kéo cánh cửa kính lại, sau đó bắt đầu tắm rửa.

Đường Kiều nhìn chằm chằm cửa thủy tinh này **, nhìn bóng dáng một hồi, cảm thấy lúc ẩn lúc hiện, nước miếng ôi nước miếng.

Đường Kiều lấy tay gõ lên cánh cửa, cửa bỗng chốc kéo ra, người ở bên trong quay đầu lại, không hiểu tại sao.

"Sao vậy?"

"Không có việc gì, mở cửa, em cảm thấy không sợ."

Đường Kiều một bộ ta không muốn làm gì bộ dáng chính nghĩa lẫm nhiên, trên thực tế trừ bỏ xem mĩ nam **, cô xác thực cũng không làm cái gì.

Đường Kiều cảm thấy cửa mở ở góc độ này rất tốt, sau đó cảm thấy mỹ mãn ngồi trở lại bồn cầu.

Chậc chậc, nam nhân này thật sự là không tồi.

Bộ dáng này lớn lên.

Nhìn cánh tay mạnh mẽ này, nhìn cơ bụng này, khụ khụ, được rồi, không phải thật rõ ràng.

Nhìn cặp mông này, chậc chậc, thật sự là làm cho người ta pun máu mũi nha.

Nhưng mà Đường Kiều cũng không có chảy máy mũi, đối với cái này, Đường Kiều bản thân tự giải thích là, bổ nhiều lắm, cô đã thật có thể khoái trá cùng tự nhiên hưởng thụ bữa tiệc bổ mắt này rồi.

Chu Chú biết Đường Kiều đang nhìn anh, cũng biết tâm lý nữ lưu manh đang trỗi dậy.

Vốn quyết định nhanh chóng tắm rửa một cái, lúc này lại chậm lại. Lúc tắm được một nửa, còn cố ý xoay người lại đối mặt với Đường Kiều.

Đường Kiều chỉ cảm thấy một trận ngứa mũi, thầm mắng một câu yêu nghiệt.

Này tắm rửa, giống như đánh tâm lý. Người tắm thật chậm, xem người rất nhỏ, cuối cùng, Chu Chú nhìn vợ nhà mình cũng không chịu thua kém nhìn chằm chằm, vẫn nên tắm lại sạch sẽ thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.