Chị, Yên Lặng Bị Ăn Đi

Chương 120: Chương 120: Đại Kết Cục 1.




Lúc chị em Chu Chú mua đồ ăn về, Đường Kiều đã ngủ đến mơ màng rồi.

Cất đồ ăn vào phòng bếp, rửa tay, Chu Chú trở lại phòng khách, nhìn Đường Kiều gối lên chân cậu nhỏ Đường ngủ ngon lành, trong lòng không khỏi thở dài.

Chị hai nhà anh, sao có thể gối lên chân người khác ngủ ngon lành như thế được chứ, ngay cả người đó là nhỏ cậu cũng không được.

Anh ghen, vô cùng ghen!

"Cậu, con đưa cô ấy vào phòng ngủ."

Chu Chú cũng không chờ cậu nhỏ Đường phản ứng, lập tức cúi người xuống, ôm lấy Đường Kiều, xoay người đi lên phòng ngủ trên lầu.

"Nhẹ chút."

Cậu nhỏ Đường dặn.

Chu Du liền đứng ở phía sau bọn họ, không xa không gần xem, không nói tiếng nào, không có suy xét.

Kỳ thực lúc Chu Chú ôm lấy Đường Kiều thời, cô liền tỉnh, bất quá, thật vất vả mới có cơ một lần được làm nữ vương như thế, tất nhiên là Đường Kiều không chịu buông tha, nhắm mắt lại tiếp tục giả bộ ngủ.

Thẳng đến lúc Chu Chú đặt cô lên trên giường, "Kiều Kiều, anh biết em tỉnh."

Ánh mắt run rẩy giống như say rượu, kỹ thuật diễn này, còn phải luyện tập nhiều.

"Chán ghét, anh có thể giả bộ như không biết được không?"

Nâng mặt Chu Chú, Đường Kiều tâm tình thập phần khó chịu há mồm cắn một phát, cũng không nhìn xem mình cắn chỗ nào.

Chu Chú sờ sờ mặt bị Đường Kiều cắn đau, cảm thấy vợ mình khẩu vị ngày càng nặng rồi.

"Vợ à, tiểu gia hỏa ở trong bụng có quấy em không?"

Chu Chú nằm nghiêng ở bên người Đường Kiều, giống như quét mật, cố gắng dính sát vào.

"Chu Chú, anh bị ngốc à, hiện tại mới bao lâu."

Ách, được rồi, anh đúng là đồ ngốc rồi.

"Anh đi xuống nấu cơm đi, cậu nhỏ cùng Chu Du vẫn còn ở dưới lầu đó."

Đường Kiều đẩy đẩy Chu Chú, bỏ lại hai vị khách ở dưới lầu, còn ra cái thể thống gì nữa.

"Không muốn đi xuống, bảo bọn họ tự nấu cơm không được à?"

"Tuyệt đối không được."

Đường Kiều trợn trừng mắt, thật là mệt cho anh nói ra được câu đó.

Chu Chú ngoài miệng nói để kệ hai vị khách kia tự nấu cơm, nhưng đến cùng cũng không có làm như vậy, sau một lúc dính chặt lấy Đường Kiều, đứng dậy chuẩn bị xuống lầu.

"Em muốn đi ngủ?"

"Anh bảo Chu Du lên đây, em muốn tán gẫu với cô ấy, hắc hắc."

Chu Chú thở dài, bỗng nhiên cảm thấy Chu Du sao lại đáng thương như vậy chứ, luôn bị người ta gọi thì đến, đuổi thì đi . Nhưng so với cái này, vẫn là vợ anh quan trọng hơn.

Hôn lên trán Đường Kiều một cái, Chu Chú cam tâm tình nguyện chạy xuống lầu làm lao động gia đình. Đương nhiên, rất nghe lời bảo Chu Du lên lầu nói chuyện phiếm với Đường Kiều.

Vì thế, dưới lầu chỉ còn lại có hai đại nam nhân giương mắt nhìn nhau.

Vốn Chu Chú muốn thừa dịp Đường Kiều cùng Chu Du cũng không ở mà nói cái gì đó, lời đến bên miệng lại không biết nên nói cái gì, lại nói, anh nhìn cậu nhỏ Đường, người ta cũng không giống người có thể cùng anh tâm tình.

Chu Du đỡ đầu đi lên lầu, không biết vì sao, mấy ngày hôm trước tâm tình còn tốt lắm, hôm nay làm sao một chút sức lực cũng không có.

Đặc biệt, hôm nay Đường Kiều làm cô cảm thấy không thích hợp, thật không thích hợp, giống như làm chuyện gì cũng đều cố ý.

Loại cảm giác này cô không nói lên được, nhưng ít ra không phải là tốt.

Chu Du vừa miên man suy nghĩ, vừa gõ cửa, sau đó đẩy cửa vào.

Đường Kiều nửa nằm nửa ngồi, dựa vào gối đầu chơi PSP, trò chơi đẳng cấp vô cùng thấp, nhưng mà cô chơi rất vui vẻ.

"Gọi tôi lên đây làm gì?"

Không phải là muốn cô lên xem cô ấy chơi trò chơi đi.

"Không phải là tôi đang cứu cô sao?"

Chẳng lẽ cô tình nguyện đứng ở dưới lầu nấu cơm?

Chu Du lau mồ hôi, khóe miệng hơi hơi run rẩy, "Thật đúng là muốn cảm ta cô nhiều, lại có thể suy nghĩ vì tôi như vậy."

"Không cần khách khí, đây là việc cô phải cảm ơn."

Đường Kiều vẫn chăm chú chơi trò chơi, khi nói chuyện với Chu Du cũng không ngẩng đầu lên.

Chu Du cũng không so đo, lười cùng cô đấu khẩu, bản thân đi đến bên cửa sổ, tự mình ngã vào cái ghế sofa bên cạnh, thỏa mãn phát ra một tiếng thở dài.

Không thể không nói, mặc dù Đường Kiều này không có tí nhân phẩm nào, thưởng thức vẫn phải có. Ghế sofa này bằng da thật, thật sự là mềm mại, Chu Du ngồi xuống cũng không muốn đứng lên.

Hai người yên tĩnh một lúc lâu cũng không có có nói chuyện, Đường Kiều chuyên tâm chơi game, Chu Du cũng im lặng ngồi ngẩn người. Thẳng đến lúc PSP của Đường Kiều vang lên âm thanh kết thúc quen thuộc, cô. . . . . . Thua.

Mày nhíu lại, Đường Kiều ném PSP sang một bên, quay sang nhìn về phía Chu Du.

"Chu Du, gần đây cô làm gì mà trốn tránh tôi."

Mấy ngày đều không liên lạc được, giống như biến mất luôn.

"Từ sau khi cô kết hôn, giống như con chó đói, nào dám lại gần cô chứ."

Không tránh có mà là kẻ ngốc, cô hận không thể trở thành vô hình luôn, hôm nay cô cũng không nên đến, thật sự là tự mình đi tìm khổ sở.

"Nào có!"

Đường Kiều bất mãn, con chó đói? Dùng từ này để hình dung, cô không thích, vì sao không nói là sói, sói nghe còn tốt hơn.

Bên này Đường Kiều còn tại rối rắm hình dung, bên kia Chu Du lại bắt đầu tiến vào trạng thái ngây ngốc.

"Này này, cô nghĩ gì mà ngẩn người như thế?"

Bộ dạng này thật không giống cô ấy.

"Bởi vì cô vô cùng phiền chán, tôi không thể không ngây ngốc được."

Chu Du cũng không vì Đường Kiều mang thai mà khách khí với cô ấy, từng đã có một vĩ nhân đã từng nói, nhân từ với kè thù chính là tàn nhẫn với bản thân. Mà Đường Kiều, hiện tại tuyệt đối là giai cấp kẻ thù.

Tuyệt đối là giai cấp địa chủ.

"Chu Du!"

Đường Kiều thét chói tai, nhẫn nhịn xúc động muốn xông qua cấu xé cô ấy, người này thế nào lại không thuận theo ý của cô một chút chứ, tốt xấu gì cô cũng là người phụ nữ có thai, cũng là đối tượng trọng điểm cần bảo hộ.

"Được rồi được rồi, cô cũng sắp làm mẹ rồi, để ý chút."

Đường Kiều đang định vì Chu Du quan tâm cảm động một chút, Chu Du lại nói tiếp : "Cô mau nói chuyện gì làm tôi không ngẩn người đi."

Chu Du ở trong ghế sofa cọ xát, điều chỉnh sắc mặt, tỏ vẻ cô thật nghiêm túc.

Phốc.

Đường Kiều miệng giật giật, cảm thấy sự tình có chút thay đổi, rõ ràng là cô gọi Chu Du đến, hiện tại đến cùng là ai bồi ai?

"Cô vẫn tiếp tục ngẩn người đi."

Vẫy vẫy tay, Đường Kiều thở dài. Đều nói phụ nữ có thai không thể tức giận, cô còn giận cô ấy như vậy, lát nữa đi xuống, cô nhất định phải tố cáo.

"Được rồi được rồi, đùa cô thoi, nhìn xem đây là cái gì?"

Không biết khi nào thì, Chu Du cầm trong tay một cái túi nhung màu đen, nhìn qua bộ dáng thật thần bí.

Đường Kiều nhất thời cảm thấy tò mò.

"Là cái gì?"

"Nợ cô lễ vật, mau mở ra nhìn xem là cái gì?"

Đường Kiều tiếp nhận gói to, tò mò mở ra cái này Chu Du nói lâu rồi nhưng vẫn không có cho cô lễ vật thần bí.

Sau khi mở túi ra, Đường Kiều nguyên bản thật chờ mong, nháy mắt liền tê liệt.

Sự việc là như này, cũng không phải lễ vật không tốt, chính là. . . . . . Tin tưởng cô, cô thật sự nhìn không ra thứ này có cái gì thần bí.

Trong gói là một chuỗi ngọc xanh nước biển chạm khắc, phần đuôi cô không biết là cái gì hương hoa ôm lấy, toàn bộ bông hoa đều khắc vào khối ngọc, rất đẹp là một thứ lễ phẩm thượng đẳng.

Nhưng mà, cô không phải loại người thích mấy thứ này nha.

Đường Kiều khuôn mặt co rút, thiệt tình không biết nên cho Chu Du cái biểu cảm gì nữa.

"Tôi. . . . . . thật kinh hỉ."

Hơn nửa ngày, Đường Kiều mới tìm ra một câu nói như vậy.

Tuy rằng có đầy đủ hai khối ngọc thủy lam rất khó, giá cũng không rẻ, nhưng mà. . . . . . Tâm ý đâu, nó có thể đại biểu cho cái gì chư?

Cô thiệt tình tưởng có cái gì kích thích, nhưng mà. . . . . . chị cả Chu hoàn toàn không cho cô cơ hội.

Haizz.

"Kiều Kiều, biểu cảm đó của cô là có ý gì?"

"Biểu cảm. . . . . . thật kinh hỉ."

Cô thật kinh ngạc, lúc đó cô liền chấn kinh rồi.

"Cô nhìn mặt sau đi."

Sau khi Chu Du đề nghị như vậy, Đường Kiều cầm xâu chuỗi trong tay, lật mặt sau lại.

"Chu Du cùng Đường Kiều vĩnh viễn đều là bạn tốt."

Ở phía sau chuỗi ngọc có khắc một dòng nhỏ như vậy, được rồi, thật là một hàng chữ kích thích. Lần này khóe miệng Đường Kiều càng co rút mạnh, thưởng thức của chị cả Chu này. . . . . . Thật sự là cao.

"Kiều Kiều, cô từ từ nghĩ lại đi!"

"Nghĩ cái gì?"

Cô khóc, lại nghĩ đến, gặp hai chị em mưu mô như thế, cô. . . . . . Nhẫn.

Chu Chú cũng vậy, hàng năm tặng quà cho cô đều làm cho cô dở khóc dở cười.

"Hồi nhỏ."

"Hồi nhỏ?"

Đường Kiều nhìn Chu Du, lại nhìn thứ gì đó trong tay, khối Lam Bảo Thạch lớn như vậy rất ít gặp kia, nhưng mà, thật sự là nhìn có chút quen mắt.

Đường Kiều trừng mắt nhìn chằm chằm cái thứ trong tay, rốt cục cũng nhớ ra, "A, tôi nhớ ra rồi."

"Đây là khối ngọc hồi nhỏ cô trộm phải không?"

Lúc Đường Kiều với Chu Du còn học tiểu học, có một lần, cha mẹ Chu Du đi du lịch trở về, đem về một khối ngọc lớn như vậy, đặt ở trong két sắt nhà cô ấy.

Nhưng Trung Quốc có một câu châm ngôn, ngày phòng đêm phòng cướp nhà khó phòng, lúc Chu Du còn học tiểu học đã ăn trộm, cũng không biết làm sao biết được mật mã, tóm lại, dù sao cuối cùng là cô ấy trộm khối Lam Bảo Thạch ra, mục đích đương nhiên là vì muốn ở trước mặt Đường Kiều khoe khoang một chút. Bởi vì Đường Kiều vừa khoe với cô máy ảnh cậu nhỏ Đường mua cho, sức mạnh này, khỏi cần bàn có bao nhiêu đáng đánh đòn rồi.

"Kiều Kiều, cô nhìn xem, cái này rất đẹp luôn, tôi nói cho cô biết, thật nhiều tiền cũng không mua được đâu."

Muốn nói, hồi nhỏ chị cả Chu đúng là muốn so đo với Đường Kiều đến cũng rồi.

"Xinh đẹp thì sao, đó cũng phải là của cô."

Nhiều tiền hay không cô cũng không đặt ở trong mắt.

Chu Du tự động xem nhẹ những lời này của Đường Kiều, tiếp tục thổi phồng."Mẹ tôi nói, trên cái này thế giới chỉ có đá quý mới là vĩnh hằng nhất gì đó."

( mẹ Chu: Ta nói thế bao giờ chứ? )

"Thật sự?"

Khi đó rất lưu hành từ vĩnh viễn này.

Trong trường học các bạn học thường động một tí là nói nói: XXX là bạn tốt nhất của tôi, vĩnh viễn đều vậy!

Cô với Chu Du, cũng muốn vĩnh viễn đều là bạn tốt.

"Nhưng mà, đây cũng không phải của cô."

Đường Kiều vẫn nói câu nói kia, dù cho này nọ, không phải của mình, cũng không tốt. Còn không bằng máy ảnh trong tay cô, ít nhất cô hoàn toàn là chủ nhân của nó, cô muốn dùng nó là cái gì thì làm cái đó, chẳng sợ cô dùng để đập quả hạc dào, cũng không có ai nói gì.

"Ai nói không phải của tôi, chính là của tôi!"

Trẻ con chình là không chịu được kích thích, một cú này của Đường Kiều, Chu Du vỗ bốp bốp lên bộ ngực nhỏ của mình, giống như muốn chứng minh thứ này là chính là của cô.

Nhưng mà, Đường Kiều thật kiên trì.

"Khẳng định không phải!"

"Của tôi, tôi nói là của tôi, không tin tôi có thể tặng nó cho cô."

"Thật sự?"

Khối bảo thạch lớn như vậy, hơn nữa lại phi thường xinh đẹp, Chu Du vừa nói như vậy, Đường Kiều lại cảm thấy động tâm.

"Bác gái sẽ đánh gãy chân của chị!"

Không biết khi nào thì Chu Chú xuất hiện ở phía sau hai cô, âm hung ác bay tới một câu.

"Tôi không cần, mẹ cô sẽ đánh gãy chân của cô.”

Việc này thật nghiêm trọng.

"Tất nhiên là không phải rồi, Kiều Kiều cô đừng nghe Chu Chú nói bậy, tôi quyết định, tặng nó cho cô, ai bảo cô là bạn tốt nhất của tôi chứ."

Vì thế, Chu Du mới học tiểu học, đem một khối Lam Bảo Thạch như vậy, giá trị lớn vô cùng, đưa cho bạn học Đường Kiều, Đường Kiều thu được lễ vật thật cao hứng, đưa máy ảnh cậu nhỏ Đường mua cho của cô, cho Chu Du chơi nửa ngày.

Chính là, vài ngày sau, Chu Chú khóc như mưa xuất hiện trước mặt cô, vừa xoa mông, vừa thút tha thút thít nói: "Đường Kiều, cô đưa tảng đá màu lam ngày hôm đó tôi tặng cho cô đi, mẹ tôi nói, nếu không tìm thấy, bà ấy sẽ đánh chết tôi."

Hu hu, cô khẳng định mình giống với Đường Kiều, không phải là con đẻ.

Mặc dù không quan tâm cũng như không tình nguyện, cuối cùng Đường Kiều vẫn trả tảng đá lại cho Chu Du, chính là lúc đó còn không khách khí nói một câu: "Cô mới không phải là bạn tốt nhất củ tôi, không có bạn tốt nhất nào lại đòi lại vật đã tặng đi cả."

Chu Du nghe xong lời này thật mất hứng, nhưng mà cô vẫn như cũ là không có phản bác cầm tảng đá xoa mông rời đi.

So với khí tiết, mạng nhỏ quan trọng hơn.

Nhớ lại kết thúc như vậy, nhìn khối bảo thạch trong tay vì nó cô phải chờ vài ngày, Đường Kiều không khỏi bật cười.

"Lúc này cô không sợ mẹ cô đánh chết rồi hả?"

"Không sợ, chúng ta là ai chứ, vì cô, mẹ tôi có đánh chết cũng không sao."

Chu Du nửa thật nửa giả nói chuyện, nói xong liếc Đường Kiều một cái, hai người nhìn nhau cười to.

Đúng rồi, mấy chuyện ngu xuẩn này, các cô đã thật lâu đều không có làm qua, từ sau khi lớn lên.

"Chu Du, về sau nếu cô lập gia đình, tôi nhất định đưa thật nhiều thật nhiều đồ cưới."

"Ồ, phải không?"

"Đương nhiên."

Đường Kiều khẳng định gật đầu, tuyệt đối, ai bảo các cô vĩnh viễn là bạn tốt chứ.

Hai người trong phòng ngủ cười đùa một trận, Đường Kiều đem lễ vật cất kỹ, đặt ở trong ngăn kéo tủ ở đầu giường, sau đó khóa lại, đây chính nơi duy nhất Chu Chú không có chìa khóa.

"Đi thôi, chúng ta xuống lầu?"

"Được."

Cũng một giờ rồi, chắc là cơm cũng nấu xong rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.