Chị, Yên Lặng Bị Ăn Đi

Chương 121: Chương 121: Đại Kết Cục 2.




Chu Du cùng Đường Kiều hai người dắt tay nhau đi xuống lầu.

Chu Chú với cậu nhỏ Đường vẫn còn đang loay hoay trong phòng bếp, hai người đàn ông, một người cao hơn mét tám, người kia lại càng cao hơn, cùng chen chúc trong phòng bếp như vậy, hình ảnh này, Đường Kiều nhìn thấy thật vui vẻ.

"Nếu về sau, ngày nào hai người cũng nấu cơm thì thật tốt."

Cũng tốt như làm người hầu cho cô.

"Làm người không nên quá tham lam."

Cậu nhỏ Đường xoay người, nhéo nhéo cái mũi Đường Kiều đứng ở cửa phòng bếp, trong ánh mắt tràn đầy ý cười sủng nịch.

Đợi đến khi nhìn thấy Chu Du ở phía sau Đường Kiều, ý cười trên mặt có chút thay đổi, có chút ý tứ hàm xúc không rõ.

Chu Du mặt đỏ hồng, mở to mắt, ánh mắt chuyển loạn khắp nơi.

"Cậu, nhanh đi rửa tay đi, nhanh lên, nếu không cậu nấu cơm con cũng không dám ăn."

Đầu Đường Kiều ngửa ra sau, vừa nhìn cậu nhỏ Đường, tuy rằng anh nhéo mũi cô, nhưng như thế cũng không được.

"Được được, rửa tay, rửa thật sạch bằng xà phòng."

Cậu nhỏ Đường bất đắc dĩ, tiểu quỷ này, chính là một bà mẹ trẻ con.

"Kiều Kiều, em cùng Chu Du cũng đi rửa tay đi, lát nữa là có thể ăn cơm rồi, còn một món canh nữa thôi."

Chu Chú đứng ở trước bếp, đại khái là vì lửa nóng mà mặt có chút ửng đỏ.

Đường Kiều ở trong lòng thở dài một tiếng, yêu nghiệt a, làm sao có thể sinh ra yêu nghiệt như thế chứ, hiện tại cô cảm thấy Chu Chú so với cậu nhỏ còn đẹp trai hơn, không tốt không tốt, như vậy thật không tốt, không có người nào có thể đẹp trai hơn cậu nhỏ, không thể.

Nhưng mà. . . . . .

Bộ dáng nhỏ này của Chu Chú, thực lòng mà nói đúng là kiểu cô thích rồi.

Nhưng mà ngại hôm nay cậu nhỏ cùng Chu Du ở đây, cô vẫn không nên giở trò lưu manh rồi.

Ngoan ngoãn rửa tay, Đường Kiều ngồi vào trước bàn ăn, ngồi chờ mang thức ăn lên ăn cơm.

Chu Chú vẫn còn trong bêos, Chu Du với cậu nhỏ Đường mang thức ăn lên. Về phần cái người ngồi ở trước bàn ăn ngồi chờ ăn cơm, hoàn toàn không có chút ý tứ muốn nhúc nhích nào cả.

"Cậu, món nào là người làm?"

"Con đoán xem?"

"Muốn đoán không bằng nếm trước đi, con thử rồi sẽ biết."

Móng vuốt của Đường Kiều đã vươn ra, nhưng mà, còn chưa kịp chạm vào đồ ăn đã bị cậu nhỏ Đường chặn lại được.

"Đau quá, cậu!"

Đường Kiều bất mãn ồn ào.

"Dùng đũa."

Đưa đôi đũa Đường Kiều, cậu nhỏ Đường có chút bất đắc dĩ nhìn đức hạnh này của Đường Kiều, có chút hối hận, có phải đã quá nuông chiều cô rồi không? Ngẫm lại, dù sao cũng là ở nhà, cứ mặc kệ cô đi.

Đường Kiều bình thường ăn cơm vốn là sinh mạnh, sau khi mang thai, lại càng thêm mạnh mẽ hơn, bởi vì không phải bữa nào cô cũng có thể trọn vẹn ăn được xong một bữa, có đôi khi đang ăn lại phải chạy thẳng vào toilet để nôn hết ra, cũng có lúc còn chưa kịp ăn đã nôn ra.

Hôm nay đại khái là mặt mũi nhỏ cậu thật lớn, thế nhưng Đường Kiều lại không cảm thấy buồn nôn tí nào.

Cậu nhỏ Đường vốn là người tao nhã, ăn cơm cũng cực tao nhã, làm cho người ta nhìn không khỏi sinh lòng ghen tị. Chu Du lia, vốn cũng không phải là cái người lịch sự gì, nhưng hôm nay so với Đường Kiều, cô thật đúng là vô cùng lịch sự.

Về phần Chu Chú, trên cơ bản, anh không thể nào ăn được. Nhưng mà, anh không ăn, trên bàn cơm lại là một người vô cùng bận rộn.

Nguyên nhân là bởi vì anh có một bà vợ ăn uống rất là mãnh liệt. Anh không ngừng gắp thức ăn cho cô, thổi nguội cho cô, lau miệng cho cô. . . . . . Vân vân.

Haizz, chị hai này nhà anh, càng lớn càng trẻ con rồi.

Sau khi ăn xong, Đường Kiều đề nghị, mọi người chơi đoán số quyết định người rửa bát.

Nói là vì công bằng.

Kỳ thực, trên cái này thế giới làm gì có cái gì gọi là công bằng chứ.

Đường Kiều là phụ nữ có thai, Chu Chú lại là cái kẻ thê nô, làm sao có thể để cho vợ rửa bát đực, cho nên bốn người liền biến thành ba người. Cậu nhỏ Đường ngồi ở chỗ kia nhíu mày, được rồi, cũng không có người có dám gọi anh đi rửa chén, vì thế, ba người lại biến thành hai người.

Chu Du nhìn Chu Chú ánh mắt chờ mong, bi thương kêu một tiếng.

Cô là một mình chiến đấu, một mình!

Chu Chú đỡ Đường Kiều đi đến sofa ngồi xuống, Chu Du ngoan ngoãn bị bỏ lại dọn dẹp bát đữ, cậu nhỏ Đường hiển nhiên là ở lại giúp đỡ.

"Cậu, người không cần làm vậy, lại đây ngồi đi, để một mình Chu Du dọn dẹp là được rồi."

Chu Du khẽ cắn môi, bi phẫn!

Cô. . . . . . đúng là kết nhầm bạn bè mà.

"Đường Kiều, làm người phải phúc hậu."

Cũng đừng quên cô vừa mới tặng cho cô ấy khối ngọc trị giá mua được mấy căn hộ này.

"Được rồi được rồi, cậu nhỏ đã nguyện ý, vậy thì để cậu giúp cô đi."

Lúc trước Chu Chú ôm Đường Kiều lên lầu, phải ôm cả cái chăn giữ nhiệt, cho nên lúc này, Chu Chú lại không thể không đi lên lầu để lấy xuống.

Vì thế, cả nhà đều vội vàng, chỉ có một mình lão tổ tông Đường Kiều này, ngồi ở trước sofa, bắt chéo hai chân không ngừng đổi kênh truyền hình.

"Anh đi ra ngoài đi, ở đây một mình em làm được rồi."

Đặt bát đũa vào chậu rửa, vặn nước, bởi vì cậu nhỏ Đường vẫn còn ở đây, Chu Du bỗng nhiên cảm thấy không gian phòng bếp có chút quá nhỏ, tay chân cũng không biết nên đặt vào đâu.

"Không có việc gì, cùng nhau làm sẽ nhanh hơn."

Nói là nói như vậy cũng không sai, nhưng mà sức tồn tại của cậu nhỏ Đường thật sự là quá mức mãnh liệt. Mặc cho Chu Du nỗ lực thế nào, cô cũng không thể nào thoải mái mà làm việc được, ngay cả cái bát cũng rửa không xong.

"Anh vẫn nên đi ra ngoài đi."

Chu Du kỳ thực rất muốn nữ vương chỉ vào cậu nhỏ Đường nói: ngươi đi ra ngoài cho lão nương!

Đáng tiếc, hình ảnh này, cũng chỉ là do cô ảo tưởng mà thôi, không thực tế tí nào cả.

Trên thực tế đối với cậu nhỏ Đường, cô chỉ có thể nửa là làm nũng nửa là ngại ngùng nói một câu, anh đi ra ngoài đi.

"Làm sao vậy? Không muốn gặp tôi nữa sao?"

Cậu nhỏ Đường cười khẽ, trên mặt luôn có ý cười ôn hòa, nếu không phải đã từng nhìn thấy bộ dáng của anh trong quân đội, Chu Du thật sự sẽ cho rằng người đàn ông này luôn ôn lương vô hại như vậy. Đương nhiên, còn có bộ dáng của anh ở trên giường.

Bởi vì Đường Kiều, Chu Du nghẹn nửa ngày, cuối cùng cũng không nhịn được nữa, cũng không thèm để ý trên tay vẫn còn bọt xà phòng, ôm cổ cậu nhỏ Đường.

"Anh biết rõ ràng không phải như thế."

Cậu nhỏ Đường tâm tình sung sướng ôm lại Chu Du, hôn nhẹ lên tóc Chu Du, bất quá, dù sao đây cũng là nhà Chu Chú, cho nên cũng không dám làm thêm mấy động tác khác.

Sau một lúc lâu, cậu nhỏ Đường mở miệng, "Không rửa sạch bát đi, bữa sau làm sao mà ăn được."

Chu Du nghe thế, ngẩng đầu lên, chuẩn bị thoát khỏi lòng cậu nhỏ Đường, chính là, còn chưa có tới kịp thoát ra, một thanh âm khác vang lên ở cửa.

"Các người đang làm cái gì vậy!?"

Chu Du nhanh rời khỏi lòng cậu nhỏ Đường, cậu nhỏ Đường cũng nhanh chóng xoay người, hai người cùng nhìn về phía cửa phòng bếp.

Chỉ thấy Đường Kiều một mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm bọn họ, tay vịn khung cửa, trong ánh mắt tất cả đều là lạnh giá cặn bã.

Nhìn biểu cảm này của Đường Kiều, trong lòng cậu nhỏ Đường cùng Chu Du đều lộp bộp rơi một tiếng.

"Kiều Kiều. . . . . ."

Chu Chú vừa mới lấy chăn từ trên lầu xuống đứng ở phía sau Đường Kiều kêu lên một câu, nghĩ rằng, làm sao lại chen chúc hết ở đây cơ chứ, phòng bếp rất thơm sao? Nhưng Đường Kiều giống như hoàn toàn không để ý đến, đứng ở cửa phòng bếp, trên mặt hàn ý lan tỏa khắp người.

"Các người đang làm cái gì?"

Cùng với câu đầu tiên càng lạnh hơn, khi Đường Kiều mở miệng, âm thanh còn có chút bén nhọn.

"Kiều Kiều. . . . . ."

Lúc này là Chu Du đang định lên tiếng, lại nhanh chóng bị Đường Kiều chặn lại, "Không cần gọi tôi, nói cho tôi biết, các ngươi đang làm cái gì."

Tay Đường Kiều trong không trung quơ lung tung, như là không muốn tin vào điều mà cô vừa nhìn thấy.

"Kiều Kiều, tôi thích cậu nhỏ."

Tay Chu Du ở phía dưới bất an lôi kéo tay cậu nhỏ Đường, người sau lại nắm lại. Làm cho cô có thêm một ít dũng khí, cho nên, ngẩng đầu, Chu Du thành khẩn nói với Đường Kiều.

Này đó, Đường Kiều đều xem ở trong mắt, nhưng mà, cô không tiếp nhận.

"Tôi nói, không cho thích cậu nhỏ, không cho!"

Chẳng biết lúc nào, Đường Kiều vẻ mặt hàn ý đã hóa thành nước mắt ràn rụa, vừa nói xong, nước mắt ràn rụa giống như vỡ đê.

"Kiều Kiều!"

Ba âm thanh lo lắng đồng thời vang lên.

Chu Chú tiến lên, muôn ôm Đường Kiều vào, lại bị cô đẩy ra.

Chu Chú đầu óc ông một tiếng, hình ảnh rất quen thuộc, nhìn Đường Kiều kích động không thôi, anh có cảm giác không biết làm sao.

"Các người thả tay ra! Buông ra!"

Đường Kiều giọng nói the thé chỉ vào Chu Du nói, ánh mắt oán hận nhìn hai người nắm chặt tay nhau.

Không, không thể, Chu Du không thể thích cậu nhỏ, không thể, không có người có thể thích cậu nhỏ, không có người nào xứng với cậu nhỏ, cậu nhỏ là của cô, của một mình cô.

Đường Kiều một tiếng thét to này, dọa Chu Du khẽ run rẩy, tay liền buông ra, cô chưa từng gặp qua Đường Kiều như vậy, mắt đầy hàn ý, giống như là cô vừa làm một việc gì vô cùng tàn nhẫn độc ác vậy.

Chu Du buông tay ra, như tư thế của cô trước sau như một không thay đồi."Kiều Kiều, tôi thích cậu nhỏ."

Như vậy mọi chuyện cô đã nói ra, tuy rằng cần dũng khí rất lớn, nhưng cô vẫn cứ thẳng lưng, đối với Đường Kiều ở trước mặt cô nói.

"Nói không cho!"

Đường Kiều vẫn là câu kia, chết cũng không chịu nhượng bộ, trong lúc nhất thời, trong phòng bếp hai người, ngoài phòng bếp hai người, bốn người giằng co.

"Vì sao, chúng ta là bạn bè tốt nhất mà."

Chu Du tất nhiên là biết được Đường Kiều đối cậu nhỏ Đường có lòng ỷ lại, nhưng cô. . . . . . Cũng không có dự đoán được, Đường Kiều lại có thể phản đối như vậy.

"Nếu cô nói lại câu kia một lần nữa, chúng ta không còn là bạn bè nữa."

Không cần lấy tình bạn đến dọa cô, cái này không có gì đáng ngại, cô sẵn sàng cắt đứt.

Trên mặt Đường Kiều tất cả đều là nước mắt, cô cảm thấy có chút khó chịu, muốn nôn, không. . . . . . Còn có cái gì khác nữa.

Bởi vì những lời này của Đường Kiều, Chu Du không khỏi lui về phía sau một bước, trên mặt còn lại vẻ bị thương.

"Vì sao? Kiều Kiều."

Cô không rõ, cô chẳng qua là thích cậu của cô ấy, vì sao ánh mắt Kiều Kiều nhìn cô, như là cô thực làm ra cái chuyện gì vô cùng xấu xa vậy.

"Đi ra ngoài nói đi."

Từ nãy đến giờ vẫn luôn im lặng, quan sát đến sắc mặt của Đường Kiều cậu nhỏ Đường mở miệng.

"Tôi không nói chuyện."

Không có gì để nói, chuyện vừa rồi cô có thể tất cả đều không thấy được, cái gì cũng không thấy được.

"Để cậu nhỏ với Chu Du đi ra trước đi."

Chu Chú tiến lên, ôm lấy Đường Kiều, lần này Đường Kiều không có đẩy ra anh, Chu Chú một tay ôm lấy Đường Kiều, xoay người đi tới sofa phòng khách.

Chu Du cắn cắn môi, xoa xoa thủ, đi theo sau cậu nhỏ Đường ra khỏi phòng bếp.

"Anh biết từ khi nào vậy?"

Ánh mắt Đường Kiều nhìn chằm chằm Chu Chú hỏi, thanh âm cùng ánh mắt đều là bén nhọn chờ đợi câu trả lời.

Trong ánh mắt Đường Kiều dày đặc, làm Chu Chú có chút vô lực.

"Sớm hơn so với em một chút."

"Ha ha, được."

Đường Kiều nhếch môi, nở nụ cười hai tiếng, so với khóc còn khó coi hơn.

Quay sang, lại nhìn về phía cậu nhỏ Đường cùng Chu Du.

Trên mặt Cậu nhỏ Đường thật phức tạp, nếu là cậu của Đường Kiều, trên cơ bản, Đường Kiều nói cái gì anh đều sẽ đáp ứng. Nhưng là một người đàn ông, anh lại không hy vọng Chu Du sẽ bị bất kỳ tổn thương gì.

"Kiều Kiều, Chu Du không tốt sao?"

Các cô là bạn bè tốt nhất mà.

"Không tốt, cô ấy thích cậu mới là không tốt."

Đường Kiều quật cường nhìn cậu nhỏ Đường, trong ánh mắt sâu thẳm, làm người ta không biết làm thế nào.

"Nhưng mà, cậu cũng thích cô ấy."

Chu Du giật mình ngẩng đầu, đây là lần đầu tiên cậu nhỏ Đường nói mấy lời này, che miệng lại, Chu Du vừa mừng vừa sợ, trong lúc nhất thời cũng kích động nhưng tự kiềm chế lại.

Nhưng cô không phải là người kích động nhất.

"Tôi nói, không cho!"

Đường Kiều hét lên một tiếng, cuồng loạn một cước đá vào bàn trà trước sofa, nguyên bản vài thứ đặt trên bàn trà, nháy mắt bị hất tung xuống đất. Cũng may từ lúc Đường Kiều mang thai, Chu Chú sợ cô tính tình nóng nảy sẽ ngã úp mặt xuống đát, cho nên trải thảm lông dê thật dày ở trong nhà.

Nhưng mà một cước này đá xuống không hề nhẹ, Chu Chú chạy nhanh tới nắm lấy chân Đường Kiều, cởi tất của cô, quả nhiên, đầu ngón chân thậm chí toàn bộ lưng bàn chân, đều đỏ bừng một mảng.

Đúng rồi, anh đã nói hình ảnh quen thuộc như vậy, hôm nay Đường Kiều, cùng ngày đó ở nhà bà ngoại Đường Kiều giống nhau như đúc, không, so với ngày đó càng đáng sợ hơn.

Hôm nay cô, lật mặt thay đổi ác hơn.

Giờ phút này Đường Kiều không có tâm tư đi để ý tới Chu Chú nữa, cô một lòng chỉ nghĩ đến cậu nhỏ Đường với Chu Du, Chu Du với cậu nhỏ Đường chuyện này.

"Kiều Kiều, con muốn cậu nhỏ phải làm sao bây giờ."

Thở dài, cậu nhỏ Đường ngồi xổm xuống phía trước Đường Kiều, bình tĩnh nhìn cô.

Cậu nhỏ Đường như vậy làm Đường Kiều cảm thấy quen thuộc, hồi nhỏ cô khổ sở, lúc cô nỉ non, cậu luôn như vậy ở bên cạnh cô.

"Cậu, ngươì đã đồng ý với con. Người đã đồng ý với con."

Hai tay Đường Kiều túm lấy cổ áo cậu nhỏ Đường, như là cầm lấy cọng rơm cứu mạng, khớp ngón tay vì dùng sức mà trắng bệch ra.

"Ngay cả cậu nhỏ sẽ không hạnh phúc sao."

Một cái chụp mũ chụp xuống, Đường Kiều hơi há mồm, cảm thấy hô hấp có chút khó khăn, nhưng vẫn cố chấp không chịu buông tay.

"Đúng, ngay cả như vậy cũng không được."

Không cần phải dỗ dành cô, cô không thích bộ dáng này, bất luận kẻ nào cũng không được cướp cậu nhỏ của cô đi, Chu Du cũng không được.

"Kiều Kiều, cô không thể ích kỷ như vậy."

Lời này của Đường Kiều làm Chu Du không nhịn được nữa, nếu là Đường Kiều không vừa lòng cô, cảm thấy cô không xứng với cậu nhỏ, cô cũng không còn gì để nói, vốn dĩ là cũng như vậy, là cô không xứng với anh.

Nhưng mà, theo như lời Đường Kiều vừa nới lại không giống với những gì cô suy nghĩ, từ đầu cô ấy sẽ không cho phép bất luận kẻ nào yêu cậu nhỏ, cũng không cho phép cậu nhỏ yêu bất cứ người phụ nữ nào.

Tâm tư như vậy, không khỏi cũng quá mức trầm trọng, quá mức đáng sợ.

Cậu nhỏ không thể cả đời đều ở bên cạnh cô, cô đã kết hôn, có Chu Chú, hơn nữa lập tức sẽ có tiểu hài tử, vì sao không thể để cho cậu nhỏ đi tìm hạnh phúc cho mình.

"Cô câm miệng."

Đường Kiều rút cái chân bị Chu Chú cầm trong tay, đứng dậy, chỉ vào Chu Du hung tợn nói.

"Tôi đã nói với cô rồi, cô không được, cô không thể được, vì sao không nghe lời tôi nói chứ."

Trên mặt Đường Kiều toàn là kiên quyết, tuy rằng trong lòng cô biết tình yêu không có gì đúng hoặc sai, nhưng cô không thể khống chế được bản thân mình, cô không thể đem cậu nhỏ tặng cho Chu Du, chết cũng không thể.

"Kiều Kiều, tôi không hiểu."

"Cô không cần hiểu!"

Hồi nhỏ, xem 《 Thiên Long Bát Bộ 》, Đường Kiều chán ghét nhất chính là A Tử, trong miệng cô ta luôn không ngừng gọi tỷ phu, nhưng mà trong lòng cô ta không chừng đang không ngừng tính toán trên người cái vị tỷ phu kia. Mà hiện tại, cô không biết Chu Du thế nhưng sẽ ở bên cạnh cô, đối với cậu nhỏ của cô tồn tại tâm tư như vậy.

Cô cảm giác đó như là phản bội.

Chu Du phản bội cô.

"Cô đi cho tôi, đi đi, tôi không muốn nhìn thấy cô nữa, cô mau đi đi."

Đường Kiều cảm thấy trong ngực, cảm giác khó chịu càng ngày càng mãnh liệt.

Thuốc, cô muốn uống thuốc, đúng rồi, thuốc của cô đâu.

Ánh mắt Đường Kiều tìm khắp mọi nơi, nhưng không tìm thấy thuốc của cô, một trận phiền chán, Đường Kiều lại đá một phát nữa vào bàn trà, lần này không có may mắn như vậy, ở đây ba người thậm chí có thể nghe được bốp một tiếng, như là tiếng xương gẫy.

"Kiều Kiều!"

Ba tiếng kêu kinh hãi đồng thời vang lên, nhưng Đường Kiều hoàn toàn không thèm để ý.

"Đi đi, đều đi hết cho tôi!"

Cái loại cảm giác xa lạ bao phủ này, đã nhiều năm rồi, lại một lần nữa xuất hiện, nhấn chìm ngập đầu cô.

Bốn phía tất cả đều là bóng tối, cô không nhìn thấy người khác, không có người ở bên cạnh cô, trống trơn hiu quạnh, chỉ có một mình cô.

Tựa như ngày trước, cô đều một mình lên lớp, tan học, ăn cơm, đi toilet, gặp phải vấn đề cô bỏ chạy né tránh, đi học muộn cô liền đập vào đầu mình, bởi vì không có người ở bên cạnh cô.

Bốn năm đại học, Đường Kiều cảm thấy mình sống rất mệt mỏi, mỗi ngày đều như là đánh giặc, hết một ngày, cô cảm thấy như vừa được giải thoát.

Đại học, giống như là cái lồng sắt, vây quanh người cô, nhốt cô ở trong đó.

Mà hiện tại, cô cảm giác bốn phía đều là cái lồng, cô không biết nên hình dung loại cảm giác này như thế nào nữa.

"Kiều Kiều, chúng ta đi bệnh viện."

Chu Chú muốn biết chân Đường Kiều như thế nào, nhưng Đường Kiều căn bản không để anh chạm vào cô, hơn nữa hiện tại cô đang có đứa nhỏ, Chu Chú lại càng không dám làm gì đối với cô, trong lúc nhất thời đành hóa đá tại chỗ.

"Không, tôi không đi, tôi sẽ không đi, các người đi hết đi. Tất cả cùng đi hết cho tôi."

Đường Kiều vẫn là xoay xoay lung tung, muốn tìm cái gì đi, chân phải truyền đến một cơn đau, cơ hồ làm cho cô đứng không nổi.

Không, không chỉ là chân đau, cô cảm thấy tất cả mọi thứ đều đau, toàn thân cao thấp, mỗi một khối xương cốt, mỗi một lần hô hấp, truyền đến ngực, tất cả đều là đau đớn.

"Kiều Kiều, vì sao cô phải bức chúng tôi như vậy?"

Chu Du không hiểu, đang êm đẹp, lại biến thành như thế này.

Bọn họ yêu nhau, vì sao không thể ở cùng nhau.

"Bức các người, không có, tôi không có, tôi không có bức ai cả. Là các người đang ép tôi, các ngươi muốn giết chết tôi. Tôi nói, các người đi đi, tất cả đều đi đi, đi mau!"

Đến cuối cùng, Đường Kiều cơ hồ là gào thét, cô đau sắp chết rồi, nỉ non căn bản không thể biểu đạt ra nỗi đau của cô, thét lên cũng không hữu dụng, cô vẫn cảm thấy rất đau.

Chu Chú một mặt sốt ruột nhìn Đường Kiều nhưng không dám làm gì cả, anh không dám, nhưng cậu nhỏ Đường dám.

Một phen bắt lấy Đường Kiều, ấn cô ngồi lên ghế sofa, giữ chặt cô lại, rốt cuộc Đường Kiều không thể động đậy được nữa.

"Chu Du, em đi về trước đi, ngày khác sẽ nói chuyện này sau."

Cậu nhỏ Đường không có quay đầu nói với người phía sau một câu, Chu Du hít sâu một hơi, có chút khó chịu, nhưng cũng không có nói cái gì nữa chuẩn bị rời đi.

"Không, tôi không nói chuyện, chết cũng không bàn, người đáp ứng con, người đã đồng ý với con không kết hôn, cậu sẽ không yêu người khác."

Tay chân bị giữ chặt, nhưng thân thể Đường Kiều vẫn đang không ngừng vặn vẹo, Chu Chú nhìn mà tim gan run sợ.

"Cậu, người nhẹ chút, đừng làm bị thương cô ấy."

"Kiều Kiều, em đừng lộn xộn, cầu xin em, đừng lộn xộn."

Chu Chú gần như là cầu xin, nhưng lúc này Đường Kiều làm sao có thể nghe được lời người khác nói.

"Chu Du, tôi nói cho cô, tôi có chết cũng không đồng ý."

"Được được được, không đáp ứng, không đáp ứng, cậu đã khi nào nói là không giữ lời đâu, cậu không kết hôn, không kết hôn."

Chu Du không thể tin ngẩng đầu, liên tiếp lui về phía sau vài bước, hơi há mồm, lại phát hiện bản thân căn bản phát không ra thanh âm gì.

Đường Kiều nghe được câu cam đoan này của cậu nhỏ Đường, thân thể lại không giãy dụa nữa, có chút mềm đi. Đúng lúc Chu Chú cùng cậu nhỏ Đường thở phào một hơi, Đường Kiều lại oa một tiếng, ói ra hết người cậu nhỏ Đường.

Vừa ói ra giống như không dừng lại được, cậu nhỏ Đường cũng bất chấp đầy người dơ bẩn, ôm Đường Kiều vào toilet, Chu Chú chạy nhanh đi theo, chỉ có Chu Du còn đứng tại chỗ, như chưa lấy lại được tinh thần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.