Phía sau núi Thanh diên sơn trang, mấy cô nương thả diều thật vui vẻ
Sính Đình cũng ở đây thả diều, chỉ thấy trong tay nàng cầm một cuộn dây buộc với diều hình con rết rất dài. Diều giấy bị gió thổi lên vừa cao vừa
xa, thẳng lên tận trời. Nàng thở hồng hộc chạy theo con diều kia. Dưới
ánh mặt trời, gió xuân phất phơ nhẹ lướt, tóc dài của nàng bay múa, làn
váy lay động, như một vị tiên tử xinh đẹp nhẹ nhàng nhảy múa
Trong tay Thẩm Y Nhân là một con diều Thải Điệp rất lớn, đừng thấy nàng võ
nghệ cao cường, thật ra thả diều cũng dở như người ta, bay lên không bao lâu, ngẹo đầu, rớt xuống, bọn nha đầu che mặt cười khẽ, gấp rút chạy
tới nhặt, Thẩm Y Nhân rất nhục chí, luyện võ công cũng không khó như
vậy!
Sính Đình cảm thấy dáng vẻ buồn bực đưa đám của Thẩm Y Nhân
nhìn rất đáng yêu, kìm lòng không đậu nở nụ cười, bởi vì thường ngày Y
Nhân đều là một bộ dáng phách lối “Y Nhân ra tay, không có việc gì khó”. Nàng cười cực kỳ sáng lạn, rất ngọt ngào, so với tất cả phong cảnh đẹp
trên thế gian đều hấp dẫn hơn, làm cho mấy nam tử phía trước đang đi tới nhìn ngây người.
Tất cả đều xuất ra âm thanh ca ngợi: "Oa, thật là đẹp!"
"Đúng vậy, nàng thật đẹp!" . . . . . .
Trước kia Liêu Tiếu Yên cũng thả diều một lần, ở dưới ánh mặt trời chạy một
hồi cảm thấy hơi nóng, sợ đổ mồ hôi, liền sai bọn nha đầu lấy cái đệm để trên thảm cỏ, tìm nơi tránh nắng nghỉ ngơi. Nàng đương nhiên thấy được
đám người Hiên Viên Húc đang nhàn nhã lững thững đi tới, trái tim không
khỏi nhảy lên “Thình thịch”. Nghe bọn họ khen Sính Đình đẹp quá, trong
lòng nàng có chút không thoải mái, từ nhỏ đến lớn, chỉ cần nàng đến nơi
nào, ánh mắt của nam nhân sẽ chỉ nhìn một mình nàng, chỉ biết kinh ngạc
tại sao nàng lại có dáng dấp đẹp như vậy. Nhưng vị công tử đụng phải ở
quán rượu thành Cổ Ngọc kia thì không nhìn nàng, hoàn toàn không liếc
mắt nhìn nàng, bây giờ hắn cũng vậy, một cái lướt mắt cũng không lướt
tới mình. Dù gì nàng cũng là đệ nhất mỹ nhân, chẳng lẽ bộ dáng giống như người qua đường sao?
“Sính nhi! Đừng chạy xa, tới đây!” Nam tử
kia dịu dàng gọi, hoàn toàn bất đồng với dáng vẻ lạnh lùng ngày đó ở
quán rượu, toàn thân cao thấp cũng tràn đầy nhu tình đắm đuối
Sính Đình chơi đến lúc này, thật sự hơi mệt, nàng đưa cuộn dây cho nha đầu,
dừng lại khẽ thở dốc, sau đó chậm rãi đi tới. Hiên Viên Húc đi đến đón
nàng, thấy sắc mặt nàng ửng hồng, tươi đẹp như hoa đào, môi đỏ mọng càng thêm kiều diễm ướt át, tóc mai bên trán có lấm tấm mồ hôi, bộ ngực vểnh cao tuyệt đẹp cũng lúc lên lúc xuống, hiển nhiên là chơi đùa điên rồi,
không nhịn được nói: "Nắng gắt như vậy, nàng còn không ngừng chạy đi
chạy lại, trở về đừng có than mệt.” Trong miệng hắn oán trách, tay lại
vuốt ve mặt của nàng, thuận theo gáy ngọc trắng tuyết của nàng vuốt một
vòng, quả nhiên một tay đầy mồ hôi nhỏ giọt
Mặt của Sính Đình đỏ hơn, thân thể né tránh, nhiều người như vậy, hắn muốn làm cái gì?
"Còn tránh? Đi thôi, chắc chắn áo lót đều ẩm ướt mồ hôi, dẫn nàng đi thay
quần áo, nếu không ngã bệnh thì không ai có thể chịu khổ thay nàng.”
Hiên Viên Húc không nói hai lời liền kéo nàng rời đi, thuận tiện kêu
Thẩm Y Nhân và Hàn Tư Luật cùng đi
Đám người bọn họ đi qua trước
mặt Liêu Tiếu Yên cách đó không xa, Hàn Tư Luật thấy đối phương cũng là
đại mỹ nữ, lễ phép gật đầu với nàng một cái. Liêu Tiếu Yên ngẩn ra, rất nhanh tỉnh táo lại, vừa định mỉm cười, bọn họ đã đi xa.
Nụ cười
của Liêu Tiếu Yên ngưng kết trên mặt, hồi lâu, nàng đi tới nói với mấy
bóng người đứng bên cạnh mình: "Đi thôi!" Giọng điệu vừa tự nhiên vừa
nhàn nhạt, miễn cưỡng.
Trong một sơn động rộng lớn không biết
tên, cảnh vật trong động vô cùng mờ mịt, không thể nhìn rõ cảnh tượng
trong đó, sơn động càng đi vào trong càng sâu, cũng càng rộng rãi hơn,
không khí cũng càng quỷ dị, âm trầm kinh khủng, bên trong còn có mấy chỗ nhóm lửa lên, không biết gió từ nơi nào thổi tới làm cây đuốc sáng rõ,
lấp la lấp lánh
Giữa động có một tảng đá, giống như một cái
giường bằng phẳng, phía trên phủ lên tầng tầng vải trắng. Một nữ nhân
tóc dài nằm ngửa trên nền vải trắng, nàng mở to mắt, biểu hiện trên mặt
thật bình tĩnh, hình như đang lẳng lặng chờ đợi cái gì. Không biết thời
gian đã trôi qua bao lâu. Một âm thanh mơ hồ huyền ảo truyền đến:
“Phương Tinh, ngươi suy nghĩ kỹ chưa?” Âm thanh nghe không ra là nam hay nữ, quanh co lặp lại trong động vắng vẻ
“Ta đã suy nghĩ kỹ!” Nữ
nhân nằm ngửa trên vải trắng trả lời, đây chính là Phương Tinh từ Thanh
Diên sơn trang chạy trốn ra ngoài.
"Vậy thì tốt, ngươi tự cởi hết y phục xuống đi!” Âm thanh mơ hồ tiếp tục nói, hàm chứa một chút vội vàng
Phương tinh không nhúc nhích, hình như có chút chần chờ, một lát sau, nàng
chậm rãi vươn tay, từ từ cởi vạt áo, rất chậm rất chậm cởi y phục. Một
hồi lâu, nàng hỏi "Vậy lúc nào thì có thể cho ta thuốc, lúc nào thì
trong lòng của hắn mới có ta?"
"Chờ chúng ta hưởng dụng qua thân
thể của ngươi, nếu như ngươi cam tâm tình nguyện hầu hạ chúng ta, tự
nhiên sẽ có thuốc cho ngươi, cũng bảo đảm tình lang của ngươi từ đó về
sau chỉ biết nghĩ tới ngươi, chỉ biết nhớ ngươi." Âm thanh kia càng ngày càng gần, chủ nhân của âm thanh cũng từ từ đi ra. Một mùi hôi thối từ
từ tràn ngập trong sơn động, giống mùi thi thể thối rữa mục nát, làm cho người ta buồn nôn
Phương tinh muốn quay đầu nhìn chủ nhân của âm thanh kia là ai, nhưng đột nhiên đầu nàng lại bị một đôi bàn tay cố
định, làm cho nàng không có khả năng nhúc nhích
“Ngươi nhìn không thấy ta, bây giờ có muốn hay không, nếu như ngươi không tự nguyện thì
bây giờ có thể đi, nếu như ngươi tự nguyện thì ở lại, đến thời gian ta
sẽ thả ngươi đi đoàn tụ với tình lang của ngươi, đến lúc đó tự nhiên
ngươi sẽ có cuộc sống mới.”
Đầu Phương Tinh không thể nhúc nhích
tất nhiên không có phát hiện. Đứng sau giường đá nàng đang nằm là một
người mặc đồ đỏ, thân hình cao lớn. Xem chừng là một nam nhân cao lớn,
nhưng trên đầu hắn mang theo một cái mũ tròn bằng đồng, mũ đồng bao phủ
toàn bộ cái đầu của hắn, chỉ chừa một đôi mắt âm u sắc bén và miệng mũi ở bên ngoài, xung quanh cái mũ đồng có vẽ hoa văn, đều là dạ xoa mặt xanh răng nhọn, ánh mắt trợn to giống như muốn ăn thịt người
Phương
Tinh phát hiện mùi hôi thối kia cách mình càng ngày càng gần, theo bản
năng phái nữ nàng có chút sợ hãi, nhưng trong đầu nàng điên cuồng nghĩ
tới lời người kia vừa nói: hắn chỉ nghĩ đến ngươi, chỉ nhớ ngươi. Chỉ
muốn ngươi…Chỉ cần làm cho trong lòng hắn có thể có nàng, chỉ thích
nàng, dù có một chút cơ hội nàng cũng phải thử, vì sợ mình do dự, tay
nàng đột nhiên nắm chặt vạt áo trên người, lắc cổ tay xé ra, vạt áo
trước ngực “xoạt” một tiếng, bị xé một mảng lớn, tiếng vải rách vang lên rõ ràng trong sơn động, thân thể chỉ có áo lót của nàng lộ ra ngoài
không khí
"Tiếp tục! Nếu như không phải ngươi cam tâm tình
nguyện, ta thà rằng bây giờ ngươi đi đi, ta là con dân bộ lạc Dạ Xoa cao quý cũng sẽ không tùy tiện tằng tịu với nữ nhân, nếu không, ngươi cũng
sẽ không muốn loại thuốc mà chỉ có bộ lạc Dạ Xoa của ta có.” Người áo đỏ ở một bên cố định đầu nàng không ngừng đánh giá ngọn núi cao cao đứng
vững của nàng, một thần thái vô cùng cao quý lên tiếng
"Tốt! Chỉ
cần sau khi xong việc ngươi có thể nói được làm được, ta có thể thề độc, chứng minh là ta tự nguyện, không liên quan gì tới ngươi.” Cũng đã đến
bước này, sẽ không quay đầu, Phương Tinh suy nghĩ sau này, sau này khi
có thuốc kia, nàng sẽ có được thứ mình muốn, không cần vụng trộm yêu
hắn, vụng trộm nhớ hắn. Không có gì đau khổ hơn là âm thầm thích một
người mà mình không lấy được, vì lấy được hắn, vô luận là đau khổ gì
nàng cũng có thể chịu được. Nghĩ tới những thứ này, động tác trên tay
Phương Tinh càng nhanh, quần áo lót bỗng chốc bị nàng cởi ra, cặp vú
trắng liền lộ ra dưới ánh sáng hôn ám, càng thêm trắng noãn mê người
Người áo đỏ nuốt nước miếng trong cổ họng, một bàn tay đang cố định đầu nàng
từ từ buông ra, đột nhiên nắm chặt bảo bối, tóm lấy đầy tay mềm mại
Hắn thô lỗ đùa bỡn bộ ngực của nàng một hồi, âm thầm hỏi: "Rất tốt, chúng
ta chỉ cần xử nữ, đợi lát nữa ngươi phải nhìn mặt ta, nói ngươi nguyện ý dâng hiến thân thể của ngươi, đây chính là cách thức tuyên thệ của bộ
lạc Dạ Xoa chúng ta, nếu như ngươi nói xong, rất nhanh ta sẽ cho ngươi
thuốc, đến lúc đó người trong lòng của ngươi liền hoàn toàn thuộc về
ngươi!” Nói xong, bàn tay của hắn lại không ngừng chuyển động trên trắng noãn của nàng, hô hấp cũng từ từ dồn dập. Mà bóng dáng của hắn cũng
thật chậm thật chậm đi tới bên cạnh giường đá
Phương Tinh có
chút muốn khóc, nơi đẫy đà bị người nọ nhào nặn đến đau. Nàng chỉ muốn
giữ lại tấm thân xử nữ và tốt đẹp của mình cho ca ca, nhưng chỉ sợ người kia cũng chẳng thèm ngó tới nàng, thậm chí còn vì một nữ nhân khác mà
bất hòa với nàng, trong lòng nàng đố kỵ nữ nhân kia, đố kỵ muốn nổi
giận, chỉ hận lúc ấy vừa thấy mặt liền không giết nàng ta, để cho nàng
ta còn sống
Nàng và Tống Thải Nhi vốn định bắt nàng ta, sau đó
lặng lẽ giấu nàng ta ở nơi xa, nhưng ai ngờ phụ thân lại phát hiện.
lê,,q.úy/đ.ôn Đối mặt với ánh mắt đau lòng của Thượng Quan Mộc, trong
lòng nàng cũng rất phức tạp, nhưng nàng không hối hận đã bắt nữ nhân
kia, thậm chí muốn cắn chết nàng ta còn không nói. Ai ngờ phụ thân sợ
các nàng lại gây họa, nhốt các nàng lại. Thừa dịp mấy ngày nay trong sơn trang vô cùng rối ren, nàng đánh thủ vệ bất tỉnh rồi trốn thoát, liên
tục chạy trốn tới Thanh Âm am nàng mới thở phào nhẹ nhõm một hơi. Chủ
trì Thanh Âm am này từ trước đến nay qua lại rất tốt với nghĩa mẫu Ninh
Ngọc Huyền Chủ, đối với nàng cũng rất tốt. Lúc đầu nàng chỉ khóc lóc kể
lể với chủ trì vài câu, sau đó ở Thanh Âm am vài ngày. Ai ngờ sau khi
chủ trì nghe đầu đuôi sự việc, nói cho nàng biết có người của bộ lạc Dạ
Xoa đến thành Phi Vũ, hơn nữa chủ trì còn nói cho nàng biết người của bộ lạc Dạ Xoa đang ở nơi nào.
Nghe chủ trì nói có thể tìm tới người của bộ lạc Dạ Xoa, nàng có chút động lòng, tương truyền mấy đời của bộ
lạc Dạ Xoa có một nước thuốc thần bí, truyền thuyết nói nếu như người
trong lòng uống nước thuốc kia, thì người trong lòng vĩnh viễn thích
nàng, yêu một mình nàng. Vì vậy thông qua chủ trì nàng tìm được người
của bộ lạc Dạ Xoa, tới sơn động này, muốn mua loại nước thần bí kia về
Khi người áo đỏ kia chuyển tới trước mặt nàng thì nàng có chút sợ run lên,
vô luận như thế nào, nàng chưa bao giờ ở trước mặt nam nhân lộ ra thân
thể của mình. Nếu như không phải tâm nguyện muốn lấy được bình nước
thuốc kia quá mức mãnh liệt, nàng thật sự muốn mặc quần áo tử tế co cẳng chạy.
Nam nhân mặc áo đỏ từ từ chuyển tới bên người Phương Tình, dường như cũng có chút do dự cởi hay không cởi mũ đồng, nhưng hắn nhìn
ngực tuyết đầy đặn của nữ tử trước mặt, lại cúi đầu nhìn gồ lên dưới
háng mình, vẫn là lấy bàn tay tháo mũ đồng ra
"A!" Phương Tinh
thét lên một tiếng, vội vàng tránh ra bên cạnh, cuốn cuồn ngồi dậy kéo y phục rách rưới lên, nhưng nàng bị người ta mạnh mẽ đè lại, toàn thân
không thể động đậy, một mùi hôi thối cũng xông lên chóp mũi. "Thế nào,
ngươi không dám nhìn, hả? Là sợ hay là ghét bỏ, hừ, những người các
ngươi thật sự là kỳ quái, lại ghét bỏ dung mạo tuấn mỹ nhất bộ lạc Dạ
Xoa của chúng ta như vậy.” Âm thanh giận dữ của nam nhân tiến gần lại
nàng, tất cả đều là phẫn hận. Hắn là nam tử xinh đẹp nhất bộ lạc Dạ Xoa, tại sao những người này nhìn thấy mặt của hắn lại sợ như vậy, làm hại
hắn chỉ có thể mang mặt nạ.
"Ngươi buông ta ra trước, buông ta
ra, có chuyện gì ta ngồi dậy rồi nói có được hay không?" Phương Tinh
thật sự không dám mở mắt, coi như nàng biết võ công, nhưng cũng không có biện pháp đối diện nói chuyện với một gương mặt có những con dòi nhỏ
không ngừng ngọa nguậy, hơn nữa trên mặt còn có mủ nhầy, lê,,q.úy/đ.ôn
nước vàng không ngừng chảy xuống, mùi hôi thối xông vào mũi, làm cho
người ta nhìn thấy mấy tháng cũng ăn cơm không ngon
“Không phải
ngươi muốn tình lang của ngươi sao? Muốn sau này tình lang của ngươi chỉ yêu một mình ngươi, chỉ cười với ngươi, chỉ nhìn ngươi, cả đời chỉ
trung thành với ngươi!" Người áo đỏ dùng một âm thanh khàn khàn kỳ quái
nhẹ nhàng nói động lòng người
“Muốn, ta muốn hắn chỉ yêu một
mình ta, ta muốn, muốn hắn. . . . . ." Phương Tinh cũng không biết tại
sao mình làm như vậy, lại thuận theo hắn nói ra lời trong lòng
"Đúng, nghĩ tới hắn, nghĩ tới ngươi phải lấy được nước thuốc thần kỳ, nghĩ tới hắn! Nói ngươi nguyện ý dâng hiến thân thể của ngươi!” Người áo đỏ lại
không ngừng lẩm bẩm, âm thanh càng ngày càng nhẹ, càng ngày càng nhẹ,
đến cuối cùng giống như một làn khói nhẹ chui vào trong lòng của Phương
Tinh, biến mất không thấy gì nữa.
Phương Tinh từ từ nhắm mắt lại, nhẹ nhàng nói: "Ta nguyện ý dâng hiến thân thể của ta."
"Xoạt!" Trong nháy mắt y phục trên người nàng đều bị xét nát, sau đó bị người
ta tùy tiện ném đi, mảnh vụn quần áo bay lên trong sơn động. Ngọc thể
trắng tinh của nàng là cảnh đẹp nhất tại nơi này. Nàng a một tiếng, tóc
dài đen bóng cũng bị bị kéo lên theo lúc y phục vừa xé, rơi vào trên vải trắng xinh đẹp động lòng người
Lúc này, Phương Tinh đột nhiên từ trong nửa tỉnh nửa mê tỉnh táo lại, nàng tất nhiên là nữ tử có võ trong người, kéo vải trắng phía dưới muốn bọc lại thân thể không mảnh vải.
Lại bị nam nhân chặn đầu ngã xuống gắt gao chế trụ: "Đã muộn, mới vừa
rồi ngươi đã thề, nguyện vọng của ngươi sẽ được thực hiện.” Nam nhân
hứng thú dồi dào ôm lấy Phương Tinh, nữ nhân này thơm hơn mềm hơn nữ
nhân trong bộ lạc của bọn hắn.
Phương Tinh bị mùi tanh tưởi trên
mặt và người của hắn làm cho mau ói ra, thật sự nhịn không được leq úy
d.ôn giằng co, nhưng khí lực nam tử vô cùng lớn, một tay là có thể nắm
chặt nàng
"A!" Phương Tinh hét thảm một tiếng, toàn thân đau tới
co giật, thời đại thiếu nữ của nàng cứ kết thúc như vậy, nàng hối hận,
nhưng trên đời không có thuốc hối hận! Nàng không khỏi lớn tiếng khóc
lên
Nam nhân cũng không để ý hành hạ, chỉ cảm thấy dục tiên dục
tử, bồng bềnh tựa như tiên. Phương Tinh không biết loại thống khổ này
còn duy trì đến bao lâu, quả thật làm cho nàng đau đến không muốn sống,
hận không thể giết chết nam nhân không ngừng tổn thương nàng. Thân thể
của nàng luôn luôn khỏe mạnh, cũng muốn hôn mê choáng váng cho xong
việc. Nhưng thời gian càng dài, càng về sau thì nàng lại cảm thấy nam
nhân phía trên đang từ từ thay đổi
Nàng khóc nước mắt chảy tứ
phía, như cha mẹ chết. Toàn bộ quá trình nàng luôn nghiêng đầu, chỉ sợ
nhìn thấy gương mặt ghê tởm muốn nôn kia, nhưng bên trong nàng bị va
chạm lắc lư không ngừng, bất ngờ xuyên thấu qua nước mắt mông lung nhìn
thấy người nam nhân kia, lại phát hiện gương mặt của nam nhân kia khác
biệt với lúc trước. Sự phát hiện này làm cho nàng thất kinh, liền kêu
gào khóc lóc, cũng quên đau đớn, chỉ là ngơ ngác nhìn gương mặt người
nam nhân kia