Sính Đình đẩy ra hắn, hung ác trợn mắt nhìn hắn một cái, ôm y phục đi rửa mặt. Hiên Viên Húc
tà tà tựa ở bên cạnh bàn, quần áo màu trắng rộng rãi vắt ngang treo trên thân hình tuấn đĩnh thon dài của hắn, bộ dáng phong lưu không bị trói
buộc cực kỳ giống hoàn khố con em. Tay thon dài có lực của hắn chậm rãi
xoa cằm, tròng mắt đen sâu thẳm khóa chặt bóng dáng xinh đẹp của nàng,
trong tròng mắt hiện ra tình yêu khắc cốt và dịu dàng say lòng người,
khóe miệng của hắn khẽ cong lên, nếp nhăn trên mặt khi cười càng thêm vẻ bỡn cợt
Buổi trưa, trời đẹp, gió mát mây nhạt, nhiệt độ không
khí hợp lòng người. Nhận lời mời của Minh Chủ Thượng Quan Mộc, Diend an
lê q úy đôn Đồng Thông và Hiên Viên Húc dắt Sính Đình, Thẩm Y Nhân, Hàn
Tư Luật, mang theo mấy chục thị vệ tâm phúc, một nhóm người trùng trùng
điệp điệp đi tới Thanh Diên sơn trang
Thượng Quan Vân bồi Thượng
Quan Mộc đứng ở cửa nghênh đón mọi người, liếc mắt liền thấy Sính Đình
đẹp đẽ động lòng người bên cạnh Hiên Viên Húc, ánh mắt của hắn bỗng chốc sáng lên, mắt phượng càng phát ra sâu thẳm mê người. Đột nhiên một nữ
tử áo trắng bồng bềnh đứng ở trước mặt hắn, mặt cười như không cười nhìn hắn. Chỉ thấy nàng có đôi mày thanh tú phù hợp với tóc mai, sóng mắt
dịu dàng, mắt sáng long lanh, quyến rũ động lòng người. Môi đỏ thật mỏng khẽ nâng lên, giữa cằm xinh đẹp có một rãnh nhỏ nhàn nhạt, nhẹ nhàng đi tới, trong lúc đi đứng vô cùng tự nhiên thanh thản, cũng là một đại mỹ
nhân dung mạo xinh đẹp tuyệt trần
Đại mỹ nhân thấy vẻ mặt Thượng
Quan Vân nhìn mình có chút đờ đẫn, nàng không khỏi khẽ mỉm cười, rãnh
nông trên cằm khẽ lõm vào, làm người ta nhìn mà thèm, cực kỳ mị hoặc mê
người, nàng khẽ hé đôi môi đỏ mộng: "Tiểu nữ Thẩm Y Nhân, gặp qua Thanh
Diên công tử?” Âm thanh trong suốt dễ nghe, cực kỳ động lòng người
Một vài đệ tử và tôi tớ đứng ở cửa sơn trang giúp Thượng Quan Mộc đón khách đều ngây người, trong đám người khí chất bất phàm này lại có hai đại mỹ nữ tuyệt sắc khuynh thành. Bọn họ quay đầu nhìn Sính Đình một chút, lại quay đầu nhìn Thẩm Y Nhân một chút, nhất thời cảm thấy mỹ nhân đoan
trang Như Ngọc Cách Vân, tuyệt sắc Phương Hoa khuynh thiên hạ, không
phân biệt rõ ai đẹp hơn
Võ lâm đệ nhất mỹ nhân Liêu Tiêu Yến vào
sơn trang ở, mọi người đã may mắn nhìn no mắt, cho là dung mạo của nàng
ta như vậy coi như là đẹp đến tận cùng rồi, không bao giờ có nữ nhân có
thể đẹp hơn nàng ta. Không ngờ núi cao còn có núi cao hơn. Nữ tử mặc áo
trắng này xinh đẹp tuyệt luân cũng thôi. Vị cô nương quần áo màu tím
kia, mặc dù tuổi tác nhỏ hơn, nhưng bẩm sinh đã khuynh đảo chúng sanh,
quần áo màu tím của nàng bay bay trước gió, tóc dài chiếu nghiêng xuống, tử sam như hoa, da thịt như ngọc, dáng người uyển chuyển, tươi đẹp mà
không tục, nói không hết cao quý thanh nhã, kiều diễm mỹ lệ bất tận, lúc sóng mắt nàng lưu chuyển, không nói hết phong lưu, đủ để cho nam tử thế gian lòng say hồn mê, một thân đẹp đẽ động lòng người thiên nhưng thần
vận càng thêm làm người ta thương tiếc không thôi. Chỉ thấy nàng nhìn
Thẩm Y Nhân và Thượng Quan Vân thản nhiên cười, chân thành muốn đi qua
đây, lại bị mỹ nam tử quan ngọc khinh bào nắm chặt.
Nam tử hừ
nhẹ: "Gấp rút như vậy, hắn cũng sẽ không chạy." Nữ tử háy hắn một cái,
mi mắt nhẹ nâng hình như có hơi nước dâng lên, không giống trừng người
mà giống như làm nũng, tuyệt vời khó tả. Nam tử cúi đầu cười khẽ, âm sắc trầm thấp mê người, tiểu bại hoại! Nàng như vậy lại giống như là đang
dụ dỗ hắn !
Tay cầm chiết phiến thưởng thức, Hàn Tư Luật không
ngừng nhìn trời than thở, cực kỳ phiền muộn: rõ ràng mấy ngày trước còn
là vẻ mặt lạnh lùng, mặt không chút thay đổi, ngày hôm qua liền không
ngừng cười ngớ ngẩn, mặt sinh động. Làm cho người không thể không cảm
thán, hỏi thế gian tình là gì, chính là vỏ quýt dày có móng tay nhọn!
Thượng Quan Vân bình tĩnh nhìn chăm chú vào bọn họ, không thể hiểu được tại
sao giữa bọn họ lại thân mật và hòa hợp như vậy. Trong lòng ngực hắn
bỗng nhiên chua xót nặng nề, trong mắt phượng khép hờ có dòng chua xót
chảy xuôi, ưu thương như ca. Thấy Thẩm Y Nhân thân thiết nhìn hắn, ánh
mắt hắn chợt lóe, tròng mắt đen lại khôi phục trầm tĩnh trước sau như
một, làm cho người ta mơ hồ cho là ưu thương mới vừa rồi, chỉ là một ảo
giác
Thượng Quan Mộc rõ ràng là thỉnh một trong bắc đẩu võ lâm
Đồng Thông cùng với đệ tử chân truyền tới thương lượng công việc đại hội võ lâm, thật ra hắn còn có một chuyện không tốt không thể công khai
chốn đông người, đó chính là chuyện Tống Thải Nhi và Phương Tinh bắt cóc Sính Đình
Hắn muốn mời Đồng lão gia tử nói giúp, lén lút nhận
lỗi với bọn họ, dùng hết khả năng để chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa
không. Dù sao chuyện này cũng liên quan đến danh dự của hắn, người trong cuộc một là nghĩa nữ của hắn, một là muội muội của học trò cưng, lại
thêm Tống Đô Úy là bạn già lâu năm của hắn, điều này làm cho hắn rất khó hạ quyết tâm xử lý đoạn tuyệt chuyện này. Nhi tử Thượng Quan Vân chẳng
những không đứng ở bên này, ngược lại ân đoạn nghĩa tuyệt với hai nàng,
đối với sư đệ Tống Kiện Vũ cũng thờ ơ. Càng làm hắn đau đầu, Phương Tinh bị giam giữ thừa dịp sơn trang rối ren, đả thương thủ vệ không biết
chạy trốn tới nơi nào, hắn phái người tìm chung quanh, đều không thấy
bóng dáng.
Trong phòng khách Thanh Diên sơn trang còn có một chút khách, trong đó có ba huynh muội Liêu thị, lần này bọn họ đại diện Thúy Lĩnh sơn trang tới tham gia đại hội võ lâm. Liêu Tiếu Yên dựa vào bản
năng là mỹ nữ, đầu tiên nhìn liền thấy Sính Đình thiên kiều bá mị, đó là thiên địch; nhìn lần thứ hai thấy được Hiên Viên Húc khí vũ hiên ngang, đó là nam tử tuấn mỹ hiếm có thể lọt vào mắt nàng; lần thứ ba liền nhìn thấy Thẩm Y Nhân dung mạo tuyệt trần giống như Thượng Quan Vân trích
tiên….
Mặc dù mọi người là nữ nhân giang hồ, không câu nệ tiểu
tiết, nhưng khách nam vẫn đi cùng phụ tử Thượng Quan, Diend an lê q úy
đôn khách nữ do muội muội Thượng Quan Vân, Thượng Quan Phượng chiêu đãi. Hiên Viên Húc tất nhiên không bao giờ muốn Sính Đình tách hắn ra trong
buổi tiệc, nhưng Sính Đình lại thích đi cùng Thẩm Y Nhân, tất nhiên
không nghi ngờ chút nào vứt bỏ hắn mà đi. Điều này làm cho hắn âm thầm
cắn răng, nhất định có một ngày, nàng sẽ không thể rời khỏi hắn như vậy
nữa, lệ thuộc vào hắn, không có hắn liền sống không nổi.
Thượng
Quan Phượng tuy là nữ nhi của Võ Lâm Minh Chủ, nhưng mẹ nàng là Ninh
Ngọc Huyền Chủ, bình thường nhiều lấy đại gia khuê tú, quy củ thơ hương
môn đệ để gò bó nàng. Loại nam nữ hỗn tạp như vầy, gặp gỡ xuất đầu lộ
diện như vầy mẹ nàng sẽ không cho phép nàng tham gia. Bây giờ đang là
mùa xuân tháng ba, cảnh sắc Thanh Diên sơn trang xinh đẹp thanh tú hợp
lòng người, nàng làm chủ nhân khó có được quang minh chính đại chơi đùa
tốt một lần, liền đề nghị mọi người đến phía sau núi đi chơi, phía sau
núi rộng rãi bằng phẳng, có thể thả diều.
Hôm nay người hầu trong Thanh Diên sơn trang cực kỳ có phúc. Tam đại mỹ nữ tuyệt thế tề tụ một chỗ
Tháng ba hoa Dương bay đầy trời, phiêu diêu mười dặm như gió tuyết. Hương
rượu nồng không biết ở chỗ nào, nguyện ý say trong vườn hoa cỏ. Hoa
Dương rơi nhiều, tự bay vào gió, mấy nữ hài tử oanh oanh yến yến quanh
co khúc khuỷu từ phía sau núi đi đến. Liêu Tiếu Yên bày ra một gương mặt mang theo chút ý cười, có lẽ từ khi khai mạc đến giờ mới ra đây du
ngoạn, nàng giống như tiên nữ không dính bụi trần gian, một câu nói cũng chưa từng nói qua. Diend an lê q úy đôn Ánh mắt của nàng thường như có
như không nghiêng mắt nhìn qua Sính Đình và Thẩm Y Nhân, nếu như nàng
nhớ không lầm thì Thẩm Y Nhân này chính là vị công tử đứng bên cạnh cô
gái kia so phú với Tống Thải Nhi ở tiệm may lần trước, thì ra lần đó
nàng ta là nữ giả nam trang. Nhưng cô gái mặc áo tím bên cạnh nàng ta là ai, tại sao lại tới đây cùng với vị công tử tuấn mỹ ở quán rượu? Nàng
rất muốn lên tiếng hỏi hai người bọn họ quan hệ như thế nào với Hiên
Viên Húc, nhưng nàng luôn luôn xa cách lạnh nhạt với mọi người, cũng
không tiện tiến lên hỏi.
Thẩm Y Nhân vừa dắt Sính Đình, vừa không ngừng nói cười với Thượng Quan Phượng. Thượng Quan Phượng và Sính Đình
cao bằng nhau, dáng dấp xinh đẹp động lòng người, cũng có một đôi mắt
phượng mê người, chỉ là nàng không đạm bạc trầm tĩnh như ca ca, đôi mắt
tình cảm luôn cười tít mắt. Sính Đình đã biết người bắt nàng và Thính Vũ đi là ai, là Tống Thải Nhi và Phương Tinh
Thật là vô vọng đồ tai ương! Tổng cộng nàng chỉ gặp Phương Tinh đó có một lần ở tiệm may, ngay cả bộ dáng của nàng ta tròn hay méo nàng cũng không thấy rõ, lại hùa
với Tống Thải Nhi đối phó nàng, nguyên nhân cũng buồn cười, là bởi vì
Thượng Quan Vân. Mới đầu nghe được Tống Thải Nhi muốn bắt cóc nàng, nàng còn suy đoán là bởi vì ở trong tiệm may hai người đã xảy ra tranh chấp, Tống Thải Nhi muốn trút giận mới bắt cóc nàng. Không ngờ là khoản nợ
hoa đào của Thượng Quan Vân kia, thiếu chút nữa biến nàng thành hoa đào
kiếp
Nàng còn muốn đi tìm Tống Thải Nhi báo thù, nhưng Hiên Viên
Húc và Thẩm Y Nhân nói nàng không cần ra mặt, tự nhiên sẽ có người thay
nàng ra mặt. Nàng chỉ là lười một chút, cũng không phải là ngu ngốc, tất nhiên biết hôm nay nhất định là vì chuyện của nàng mà tới. Nàng cũng
rất muốn xem một chút Tống Thải Nhi sẽ làm như thế nào?
Vẫn là
bên trong thư phòng rộng rãi của Thượng Quan Mộc, sau khi đoàn người
theo lễ ngồi xuống, Thượng Quan Mộc liền đứng dậy liền ôm quyền, bộ mặt
hối tiếc nói với mọi người: "Nói đến chuyện này, Thượng Quan mỗ thật sự
hổ thẹn, chuyện này phát sinh dưới mi mắt của lão hủ, khiến lão hủ xấu
hổ không đất dung thân, trong đó còn dính dán đến nghĩa nữ và điệt nữ
của Tống lão hủ, lão hủ xấu hổ ray rức khó tả, hôm nay muốn mời Đồng lão và Thế tử tới đây một lời, chính là muốn chấm dứt chuyện này, không
biết Đồng lão cùng Thế tử có cao kiến gì?"
Đồng Thông ho một
tiếng, nhìn đám người Hiên Viên Húc một chút. Sau đó ưỡn ngực thót bụng, thân thể đoan đoan chánh chánh ngồi xuống, sắc mặt trầm tĩnh nói:
"Chuyện này để đồ đệ của ta phụ trách, bởi vì người mà cháu gái của
ngươi bắt là nàng dâu của hắn.”
"A!" Thượng Quan Mộc thất kinh,
nếu như là vậy, chuyện này liền nghiêm trọng, nói lớn chuyện ra đó chính là mưu hại hoàng tộc, nói nhỏ chuyện đi cũng là đắc tội phái Viêm
Dương, rõ ràng, hai kết quả này hắn đều không thể gánh vác nổi. Vừa nghĩ như thế hắn không khỏi có chút bó tay hết cách, cảm giác bể đầu sứt
trán cũng theo đó mà đến.
"Đồng lão, Sính Đình vẫn là thân nữ tử
chưa lập gia đình, ngài không nên hủy khêu dự của nàng!” Thượng Quan Vân ở một bên nhàn nhạt nhắc nhở.
Lời của nhi tử làm cho trái tim
đang treo trên cao của Thượng Quan Mộc hạ xuống, chưa từng nghe nói vị
thế tử này kết hôn! Cả giang hồ đều biết Đồng Thông là sư phụ của Thanh
Long chiến thần, cho nên thanh danh của Đồng Thông ở trên giang hồ vô
cùng cao, không phải người bình thường có thể đuổi kịp. Nếu như Đồng
Thông nghe được lại muốn lệ rơi đầy mặt, tại sao không nói Thanh Long
Chiến thần là đồ đệ của Đồng Thông?
Mặt của Hiên Viên Húc lạnh
xuống, tên Thượng Quan Vân này còn chưa từ bỏ ý định. Mặt hắn không chút thay đổi nói: “Sính Đình là vị hôn thê của bản thế tử, kính xin Thượng
Quan công tử về sau không cần gọi nàng như vậy." Mỗi khi miệng Thượng
Quan Vân kêu Sính Đình, giống như đang gọi người yêu, trong lòng Hiên
Viên Húc sẽ không thoải mái nửa ngày, dĩ nhiên vừa có cơ hội liền làm
khó dễ, mưu đồ cầm lại quyền sở hữu.
"Hừ! Xin Thế tử không nên
nói giỡn, không mai mối không có bằng chứng, Sính Đình cũng không có
thừa nhận, không biết thế tử dựa vào cái gì đơn phương cho rằng như
vậy.” Mặt ngọc Thượng Quan Vân sinh uy, cũng không yếu thế chút nào, căn cứ vào đạo lý mà bảo hộ quyền lợi của mình.
"Thượng Quan công tử chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, không tới Hoàng Hà chưa từ bỏ ý định
sao? Vậy ngươi có thể mỏi mắt mong chờ!" Hiên Viên Húc khẽ nhíu mày,
giọng nói hết sức không tốt. Ngày hôm qua hắn còn nói với Sính Đình muốn giết hắn ta, hôm nay hắn ta lại tự đưa lên cửa rồi
Đầu hoa râm
của Đồng Thông trái nhìn Hiên Viên Húc một chút, phải nhìn Thượng Quan
Vân một chút, oa! Chơi thật khá, có người cùng đồ đệ giành nàng dâu.
Nhưng mà hắn nên giúp ai đây? Đồ nhi là ruột thịt, hắn có thể toàn tâm
giúp đỡ! Hay là thôi đi! Giúp Thượng Quan Vân? Theo bọn họ từ ngôi miếu
đổ nát đến thành Cổ Ngọc, cũng là tình cảm cách mạng, huống chi trong
lòng hắn rất thưởng thức Thượng Quan Vân , vừa nghĩ như thế, hắn cảm
thấy thật khó xử!
Chỉ có Hàn Tư Luật nhàn nhã thanh thản tay bưng trà thơm, khóe miệng chứa đựng một chút ý cười, đông đưa cây quạt xem
diễn trò. Hai người này là tới giải quyết vấn đề? Hay là tới giành nàng
dâu vậy? Lạc đề vạn dặm không nói còn có xu hướng ngày càng đi xa
Thượng Quan Mộc sững sờ, đây là chuyện gì xảy ra? Thấy hai người càng nói càng cương, vì vậy hắn vội vã hét nhi tử: "Vân nhi, bây giờ đang thương thảo xử lý Thải Nhi và Tinh Nhi như thế nào, con còn không lui xuống."
Thượng Quan Vân nắm quyền một cái, trầm mặc im lặng lùi về phía sau Thượng Quan Mộc
Vì vậy đề tài lại bị kéo trở lại nguyên điểm. Nhưng lần này Thượng Quan
Mộc cũng không tốn nhiều võ mồm, trực tiếp bảo người dẫn Tống Thải Nhi
tới đây. Về phần đồng lõa Phương Tinh, sau đó đã chạy trốn khỏi sơn
trang, cho đến bây giờ không điều tra được người, cũng không biết nàng
ẩn thân ở nơi nào.
Chỉ trải qua một buổi tối, Tống Thải Nhi tựa
như biến đổi thành người khác, một bộ dáng tổn thương vì tình, tiều tụy
không chịu nổi. Ngay cả vẻ ngang ngược kiêu ngạo giữa lông mày của nàng
cũng biến mất không còn tung tích, chỉ còn lại nồng nặc sa sút, cùng
nàng tiến vào còn có ca ca nàng, Tống Kiện Vũ.