Chỉ Yêu Nương Tử Tuyệt Sắc

Chương 67: Chương 67: Giành nàng dâu (1)




"Đồ nhi, đồ nhi." Ngoài cửa truyền đến tiếng kêu dồn dập phá hư phong cảnh, có khuynh hướng càng ngày càng gần

"Sính Đình ở chỗ này? Tại sao lại đóng cửa?” Một âm thanh trong suốt êm tai nghi ngờ hỏi

Gương mặt Hiên Viên Húc mang theo mồ hôi mỏng từ thân thể mềm mại của Sính Đình ngẩng đầu lên, đè nén tức giận, từ trong môi mỏng khạc ra âm thanh: "Sư phụ, đợi lát nữa!" Hắn hô hấp nặng nhọc, sắc mặt ửng hồng, trong mắt đều là lửa tình dục, ánh mắt hoàn toàn đỏ đậm. Cơ hội tốt biết bao, bị lão đầu này với khách không mời mà đến bên ngoài cửa cắt ngang.

Trong lòng Hiên Viên Húc oán niệm không ngừng, vạn bất đắc dĩ. Hắn thật vất vả mới thuyết phục được nàng mềm lòng một chút, nguyện ý trở lại kinh thành, nguyện ý cho hắn một cơ hội, đồng thời cũng tháo Mục thần châu xuống. Thật ra cái này gọi là hắn tự bê đá đập chân mình, trước kia muốn đưa lắc tay thần châu cho nàng phòng thân, lần này hắn rắp tâm muốn đạt được thân thể của nàng trước, quyết định cho nàng uống rượu có để “Hỉ Xuân” bên trong, không thể không lừa gạt nàng tháo thần châu xuống, cách xa người nàng

Hắn muốn làm cho nàng hoàn toàn thuộc về hắn, phải đợi quá lâu rồi! Hắn không muốn gặp lại nàng lần nữa sau đó lại lo được lo mất, chỉ muốn cùng nàng gạo nấu thành cơm, sau này nàng sẽ không rời hắn đi nữa. Vốn tưởng rằng hôm nay có thể đạt được ý nguyện, đặt vững quan hệ của hai người, hắn thăng cấp làm phu quân chính quy của nàng, nàng cũng trở thành nương tử duy nhất của hắn, hoàn toàn chặt đứt Thượng Quan Vân si tâm vọng tưởng. Tưởng rằng chắc chắn sẽ giải quyết xong lại bị hai người này phá hư, cơ hội tốt trôi qua, về sau đâu còn dịp tốt như thế!

"Ư! Khó chịu! . . . . . ." Sính Đình bởi vì trúng Hỉ Xuân, thân thể nóng lên, loại cảm giác yếu mềm tê dại làm nàng cảm thấy thật quỷ dị, tình triều xa lạ chưa bao giờ có cuốn sạch nàng. Vừa rồi có Hiên Viên Húc ôm nàng, hôn nàng, không ngừng vuốt ve thân thể nóng rực của nàng, nàng còn cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Hiện tại Hiên Viên Húc ngưng động tác, nàng khó chịu không ngừng vặn vẹo, rên rỉ, nhanh chóng cởi ra thân thể mềm mại da trắng nõn nà không mảnh vải che chắn, trong trắng lộ hồng, dịu dàng như ngọc, óng ánh trong suốt. So với Dương Chi Ngọc còn trắng hơn hoàn mỹ hơn; so với ôn hương nhuyễn ngọc còn mềm mại trong suốt hơn; so với cánh hoa hồng còn tươi non xinh đẹp hơn; trong hơn thủy tinh, xinh đẹp tuyệt trần hơn thủy linh, trên thân thể còn lấm tấm mồ hôi, càng hoạt sắc sinh hương, mềm mại đáng yêu mê người.

Ánh mắt tà mị của Hiên Viên Húc lưu luyến không rời trên đường cong xinh đẹp mê người của Sính Đình, bộ dáng cực kỳ không muốn buông tha, thân thể vẫn kêu gào lợi hại, rất muốn không quan tâm mấy người đó, động thân đi xuống chiếm lấy nàng. Nhưng hắn vẫn dùng cái mền che thân thể của Sính Đình lại, sau đó cho nàng ăn thuốc giải Hỉ Xuân, thuận tiện điểm huyệt ngủ của nàng. Thật ra thì không ăn thuốc giải cũng không sao. Hỉ Xuân chính là xuân dược các vợ chồng mới cưới trong thế gia đại tộc hay sử dụng, có thể giúp xử nữ lần đầu tiên sinh hoạt vợ chồng chịu khổ ít một chút, đối với cơ thể người thật sự không có thương tổn gì. Hắn sợ Sính Đình vùng vẫy kháng cự, đến lúc đó lại thương tổn đến nàng, mới tìm Hỉ Xuân cho nàng ăn vào, muốn cho nàng đến lúc đó bị đau khổ ít một chút.

Tiểu Tả Tiểu Hữu mặt đầy mồ hôi lạnh đứng ở ngoài cửa cách đó không xa, nhìn Thẩm Y Nhân và lão gia tử không ngừng chạy tới, trên mặt hai người còn có một chút màu đỏ khả nghi. Bọn họ sớm biết gia và tam tiểu thư ở bên trong làm cái gì, bởi vì bên trong phòng có loáng thoáng tiếng nữ nhân rên rỉ và tiếng thở thô gấp của nam nhân truyền tới. Tất nhiên bọn họ không dám cắt ngang chuyện tốt của gia, nhưng mà lão gia tử và cái người tên Thẩm Y Nhân kia lại to gan, dám lớn tiếng hô to gọi nhỏ quấy rầy giấc ngủ ngon của người khác. Đã bao lâu gia chưa từng hưng phấn vui vẻ như vậy, lần này chuyện tốt bị cắt ngang, đợi lát nữa đi ra ngoài sắc mặt cũng sẽ không tốt! Bọn họ nên đứng xa một chút cho an toàn.

Đồng Thông lủi tới lủi lui, đợi đã lâu, vẫn không thấy đồ nhi mở cửa ra, liền bí hiểm ngẩng đầu nhìn bầu trời có trăng sáng, quay đầu lại phân phó Tiểu Tả Tiểu Hữu: "Trời muốn mưa, gọi chủ tử các ngươi ra ngoài thu y phục."

Vẻ mặt Thẩm Y Nhân khinh bỉ nhìn hắn: “Lão cũng chỉ có chút tiền đồ này! Sao không tự mình gọi đồ nhi của lão?” Thời gian lâu như vậy, Sính Đình sẽ không bị nam nhân kia ăn sạch sành sanh chứ? Dáng dấp của nàng dụ người ta phạm tội như vậy, nam nhân kia lại thích nàng, cái này chẳng phải là củi khô gặp lửa mạnh sao? Tình cảnh của Sính Đình thật kham ưu!

"Vào đi!" Âm thanh trầm thấp của Hiên Viên Húc truyền đến, hắn nhẹ nhàng mở cửa phòng ra, ý bảo hai người làm hư chuyện tốt của hắn vào phòng nói chuyện.

Thẩm Y Nhân đã sớm chờ không nổi, bước một bước dài vọt vào bên trong phòng, quan sát chung quanh: "Sính Đình đâu?" Khắp nơi đều không thấy?

Hiên Viên Húc nhíu mày, đánh giá nàng một phen, từ từ đi tới bên giường, đẩy màn che giường đang buông xuống ra. Sính Đình yên lặng ngủ ở trên giường, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, đôi môi mềm mại sưng đỏ không chịu nổi, nhưng quần áo coi như đầy đủ. Mới vừa mặc vào không đầy đủ mới sợ. dien đ àn le qu ý đôn

Thẩm Y Nhân nhìn Sính Đình kỹ một chút, vuốt ve cái trán của nàng, thấy nàng và Thính Vũ cũng không bị thương gì, liền không lo lắng đề phòng, tâm cũng bình tĩnh lại, không hiểu hỏi: "Tại sao nàng lại ngủ ở trong phòng của ngươi? Tại sao ngươi lại điểm huyệt ngủ của nàng?”

Sau khi biết Thẩm Y Nhân là thân nữ nhi, tâm tình Hiên Viên Húc thật tốt, vẻ mặt ôn hòa nói: "Tạm thời nàng ở nơi này.” Hắn đã nói làm sao Sính nhi có thể du đãng khắp nơi trên giang hồ, thì ra là đi theo nữ tử này, vậy hắn còn phải cảm tạ nàng nhiều mới đúng. Nếu như chỉ có Sính Đình và Thính Vũ, đi ra ngoài gặp phải người xấu, không biết sẽ gặp chuyện thê thảm đến mức nào!

Thẩm Y Nhân lắc đầu một cái, nhàn nhạt nói: "Nàng cũng là muội muội của ta, ta muốn mang nàng và Thính Vũ đi, ngươi giải huyệt cho nàng đi!”

Sau khi tiến vào Đồng Thông liền chạy thẳng tới cái bàn, sau khi ngồi xuống ăn điểm tâm, uống trà thơm, gật đầu không ngừng tán thành Thẩm Y Nhân: "Đồ nhi, không phải vi sư nói con, con cũng không thể khi dễ tiểu cô nương người ta như vậy, đây chính là tiểu bằng hữu của vi sư.”

Hiên Viên Húc khẽ mỉm cười, trên gương mặt tuấn mỹ như ngọc tươi cười rạng rỡ. Đồng Thông cau mày quan sát hắn một hồi lâu, mới kỳ quái hỏi "Đồ nhi, tại sao hôm nay con lại có điều bất đồng so với trước kia? Cười đến đặc biệt nhộn nhạo." Thật ra thì hắn vốn tính nói xuân tâm nhộn nhạo, nhưng bởi vì Thẩm Y Nhân đang ở nơi này, hắn không thoải mái tùy tiện

“Sao con có thể khi dễ nàng? Thương nàng, cưng nàng còn không kịp nữa!” Hiên Viên Húc cười nhẹ ra tiếng, nghiêm chỉnh ôm quyền hướng về Thẩm Y Nhân, nghiêm nghị nói: "Cám ơn ngươi bảo vệ nàng, Hiên Viên Húc vô cùng cảm kích."

Thẩm Y Nhân khoát tay áo, ung dung cười một tiếng: "Không cần! Hôm nay là ta sơ sót, thiếu chút nữa khiến người xấu được như ý! Chẳng qua ta và Thượng Quan Vân đã tra rõ chuyện này là người phương nào gây nên, bây giờ có thể mang các nàng trở về khách điếm rồi."

“Bây giờ nàng đã là vị hôn thê của ta, vốn là nên ở nơi này, các ngươi đến nơi này ở là được, đến lúc đó cũng có thể cùng nhau trở lại kinh thành, tham gia tiệc cưới của ta và nàng.” Hiên Viên Húc nhẹ nhàng nói, không cố kỵ chút nào Đồng Thông trừng ánh mắt tròn tròn

Thẩm Y Nhân không thể sánh bằng Sính Đình, nàng vốn là lớn hơn Sính Đình ba bốn tuổi, thời niên thiếu thì chạy nhảy trên giang hồ, cho nên đối với chuyện phân tích là nói trúng tim đen, nàng có chút ít châm chọc nói: "Sợ rằng không dễ dàng như vậy? Thứ nhất vương phi không đồng ý, Sính Đình cũng sẽ không đồng ý, ta cũng vậy, sẽ không đồng ý."

“Tại sao ngươi không đồng ý?” Đồng thông cảm thấy kỳ quái, không nhịn được nhảy ra hỏi.

"Nàng đi theo ta...ta bảo đảm về sau có thể tìm cho nàng một nam nhân rất tốt, đi theo ngươi...gia tộc sau lưng ngươi quá phức tạp, không thích hợp với nàng.” Thẩm Y Nhân vuốt rãnh cằm mê người, nhíu mày đánh giá Hiên Viên Húc, nam nhân này sinh ra quá đẹp, lại là con cháu hoàng thất, đến lúc đó thê thiếp đông đảo, lấy tính tình của Sính Đình thật đúng là không thích hợp. Ngay cả Thượng Quan Vân bọn họ cũng còn phải suy xét cân nhắc!

Đồng Thông không vui, đồ đệ tốt như vậy nàng còn hiềm nghi, nguyền rủa nàng về sau không tìm được đồ đệ: "Ngươi xách đồ nhi ta ra bên ngoài xoay một vòng xem, có mặt mũi gấp bội lần, ai có thể so được với hắn!”

Hiên Viên Húc nói như tuyên thệ: “Những vấn đề này bản thế tử sẽ tự giải quyết thật tốt, sẽ không giống như ngươi nghĩ , Hiên Viên Húc chỉ cưới một mình nàng!” Rồi nói với bọn họ: “Quá trễ rồi, hôm nay nàng lại bị hù dọa kinh sợ, ta sẽ coi chừng nàng, chăm sóc nàng, các ngươi đi nghỉ ngơi đi."

Thẩm Y Nhân còn muốn căn cứ vào đạo lý mà bảo hộ quyền lợi của mình, để Sính Đình ở bên cạnh hắn quá nguy hiểm, đó không phải là bị hắn ăn đến xương cốt một mẩu cũng không còn

Hiên Viên Húc giống như đang hiểu nàng lo lắng cái gì, khuôn mặt như ngọc đều là vẻ thận trọng và nghiêm túc: "Bản Thế tử bảo đảm, không đến đại hôn tuyệt đối không động vào nàng, như vậy ngươi có thể yên tâm!"

Thẩm Y Nhân và Đồng Thông có chút bất đắc dĩ, người ta cũng đã thề ngươi còn muốn như thế nào? Liền không thể làm gì khác hơn là rời đi trước. Chỉ hy vọng hắn nói được làm được, coi chừng Sính Đình chỉ đơn thuần coi chừng, không cần giám sát!

Sáng ngày thứ hai, Hiên Viên Húc bị người trong ngực nhẹ nhàng ngọa nguậy thức tỉnh. Một đêm này, là đêm mà hắn ngủ ngon nhất hơn một năm nay, có lẽ bởi vì rốt cuộc Sính Đình đã trở lại bên cạnh hắn rồi. Những ngày không có nàng, hắn vô số lần nhớ tới tư vị bế nàng vào trong ngực, hôm nay ôm nàng, rốt cuộc hắn mới biết có bao nhiêu khát vọng và tham luyến cảm giác này.

Hắn mở mắt ra thì sắc trời bên ngoài không rõ. Hắn không nhịn được nhìn Sính Đình đang ngủ say trong ngực một chút, cuối cùng khó kìm lòng nổi, môi mỏng khẽ hôn chiếm hữu cánh môi mềm mại phấn sáng của nàng, đơn thuần chỉ là hôn nhẹ một cái, hắn sợ thức tỉnh nàng.

Động tác của hắn nhẹ nhàng nhưng vẫn đánh thức nàng, nàng khẽ giật giật, mở đôi mắt trong veo như nước ra, nhìn quanh sinh mị, giương cái miệng anh đào nhỏ nhắn, lười biếng giơ tay lên muốn dụi mắt, một bộ dáng yểu điệu vô lực, làm người ta cực kỳ thương yêu. Trái tim tràn đầy tình yêu của Hiên Viên Húc bắt đầu khởi động, tròng mắt đen nhánh như ngọc làm người ta chết chìm trong ôn nhu, thu hẹp cánh tay gắt gao ôm nàng vào trong ngực, trong miệng khẽ gọi tên của nàng: "Sính nhi, Sính nhi.” Giống như như vậy mới có thể xác định là nàng thật sự ở trên giường của hắn, ở trong ngực của hắn

“Ưm, buông ra." Sính Đình nũng nịu kháng nghị, sáng sớm tỉnh lại, phát hiện ở trên giường của Hiên Viên Húc, lúc còn mê mang đã bị ôm hết sức chặt chẽ, nàng cũng không rõ chuyện gì xảy ra

Hiên Viên Húc biết nghe lời phải, chỉ là buông lỏng vòng tay một chút, hưởng thụ cảm giác đẹp đẽ của ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực. Le,qu ý,đ ôn Thấy vẻ mặt nàng chăm chú suy nghĩ, dáng vẻ rất là buồn bực khổ não, hắn nhẹ nhàng cười một tiếng, tràn đầy nhu tình.

Tối hôm qua sau khi sư phụ và Thẩm Y Nhân rời đi, hắn liền ngồi vào trên giường, lẳng lặng coi chừng nàng, càng không ngừng nhìn nàng, nghe tiếng hít thở rất nhỏ của nàng, nhìn trăng sáng chiếu vào song cửa sổ, chỉ cảm thấy Thiên Địa Vạn Vật đều là vui sướng, hạnh phúc. Hắn quay lại hôn rồi lại hôn Sính Đình đang ngủ say, hôn như thế nào cũng cảm thấy không đủ. Cho đến khi hắn sợ hôn nữa sẽ không thể vãn hồi, mới giải huyệt ngủ của nàng, ôm nhau cùng đi vào giấc ngủ. Sau khi hắn tỉnh táo lại, lẳng lặng suy nghĩ một phen, hắn và nàng còn nhiều thời gian, lần này nói thế nào đi nữa hắn cũng sẽ không rời xa nàng, không cần nóng lòng nhất thời, nếu như hôm nay hắn cưỡng bức nàng, lấy tính khí cố chấp của nàng, không nói được sau này sẽ thật sự không để ý tới hắn, dù sao sớm muộn gì nàng cũng là người của hắn, không cần vì vui vẻ nhất thời làm cho nàng tâm tồn đế giới đối với hắn. Vừa nghĩ như thế hắn còn có chút cảm tạ sư phụ tới đúng lúc, về sau hắn tuyệt đối không thể lỗ mãng như thế nữa

Sính Đình đối với chuyện tối ngày hôm qua loáng thoáng có chút ấn tượng, nàng nhớ rõ ràng hình như nàng kêu nóng, một mực cởi quần áo, còn có nam tử bây giờ đang ôm nàng liên tục hôn nàng, vuốt ve nàng. Vừa nghĩ như thế mặt nàng đều tối, nào dám nán lại ở trên giường? Tại sao nàng lại làm ra chuyện không biết thẹn thùng như vậy, còn cởi y phục xuống? Liền giãy giụa từ trong ngực Hiên Viên Húc thoát thân ra ngoài, quan sát trên người mình, cũng may, còn mặc y phục, mặc dù chỉ là áo lót, dù sao như vậy cũng hơn không mặc! Lúc cúi đầu sửa sang lại vạt áo, leq uy do n lại bị bộ ngực có dấu đỏ tươi của mình dọa sợ, nghĩ đến những đoạn ngắn làm cho người ta che mặt thét chói tai ngày hôm qua, trên mặt không khỏi vọt đỏ lên, thấy trong phòng có cái gương, nàng lập tức chạy tới. Nàng đoán không sai, trên cổ quả nhiên cũng là vết đỏ, nàng vừa muốn ngẩng đầu kêu Thính Vũ, trong mặt gương đột nhiên xuất hiện gương mặt tuấn tú phóng đại của Hiên Viên Húc, hắn nhíu lại mày đẹp đầu, mặt ảo não nhìn chằm chằm những vết đỏ tươi đẹp hoang phí kia, trong mắt là vẻ phức tạp khó hiểu, là vẫn chưa thỏa mãn tiếc hận, còn là tự trách mình quá mức thô lỗ, cũng chỉ có trong lòng hắn sáng tỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.