"Ngươi không cần nhìn nàng, nàng là vị hôn thê của bản thế tử, đến lúc đó hai người chúng ta
đại hôn nhất định sẽ tương thỉnh Thượng Quan Minh Chủ và Thượng Quan
công tử.” Hiên Viên Húc nói cười ríu rít, nói nói cười cười.
“Chàng! Ai là vị hôn thê của chàng?” Sính Đình không khỏi ngạc nhiên, hắn chỉ thích nói hưu nói vượn, không có một câu nói thật.
Sắc mặt Thượng Quan Vân trắng nhợt, nam tử này coi như không có thân phận
hoàng tộc, bản thân chính là Nhân Trung Long Phượng, mặc kệ hắn ta nói
thật hay là giả, nhưng hắn ta đã nói thẳng thắn vô tư như vậy, tuyệt đối sẽ quyết tâm tranh tranh đoạt Sính Đình với hắn. Hắn gượng cười nói:
"Kính xin tiểu vương Gia không nên nói giỡn, phá hủy danh tiết của Sính
Đình, nàng chưa từng có đề cập tới nàng có một vị hôn phu."
Hiên
Viên Húc khẽ mỉm cười, thẳng thắn mà nói: "Có thể Thượng Quan công tử
không biết, nàng không bao giờ nói chuyện tình cảm của mình với người
ngoài, nhưng nàng đích thực là vị hôn thê của bản thế tử, trên người
nàng có tín vật của bản thế tử đưa cho nàng, trên người bản thế tử cũng
có tín vật mà nàng đưa cho ta.”
“Ầm ầm” một tiếng sấm nổ vang
bên tai của Sính Đình và Thượng Quan Vân, vẻ mặt Thượng Quan Vân thay
đổi trong chớp mắt, không muốn tin tưởng cô nương hắn ngày nhớ đêm mong
đã có người nhanh chân đến trước rồi. Còn Sính Đình thì tức giận đỏ mặt
tới mang tai, nào có cái tín vật gì, hắn nói y như thật vậy, tên vô lại
này, nàng chẳng đưa cái gì cho hắn cả, truyền ra bên ngoài người khác
còn tưởng nàng không biết thẹn, cùng nam nhân tương tư trao nhận: “Nào
có cái tín vật gì, ta chưa từng đưa đồ cho chàng, chàng đừng có ăn nói
bừa bãi nữa!”
Thượng Quan Vân nhíu lại đen nhánh mắt phượng,
trong lòng thản nhiên phát lên mấy phần hi vọng. Hắn đối với lời tuyên
thệ chắc nịch của Sính Đình, coi như chỉ có một chút hi vọng hắn cũng sẽ không buông tha
Hiên Viên Húc cười nói phong thanh: “Lắc tay ta
đưa cho nàng, không phải nàng đang đeo trước ngực sao? Nàng đưa ta, ta
cũng để ở trước ngực.” Hôm nay hắn ăn đậu hũ non của Sính Đình thì phát
hiện nàng lấy lắc tay Mục thần châu đeo trước ngực đầy đặn mê người, khi đó hắn chỉ hận hắn không phải chuỗi lắc tay này, có thể dán chặt vào
nơi làm cho người ta không thể rời mắt được, địa phương huyết mạch căng
phồng
"Ta nói rồi ta không có đưa đồ cho chàng, chàng ăn nói lung tung cũng không cần phải phóng to thái quá như vậy?” Vẻ mặt Sính Đình u oán nhìn hắn, thật sự là khoác lác cũng không viết nháp. (khoác lác
không cần phải luyện tập trước)
"Nói đến tín vật, tại hạ cũng
đưa cho Sính Đình một cái, thật vừa đúng lúc, nàng cũng mang ở trên
người, vậy tại hạ cũng có thể nói là vị hôn phu của Sính Đình?” Thượng
Quan Vân lấy hài hước giọng điệu nghiêm túc nói, đã khôi phục khí định
thần nhàn quen thuộc của hắn, miệng nhếch lên một nụ cười yếu ớt, làm
cho gương mặt của hắn thêm mấy phần hấp dẫn
Không nghe lời dạy
người già, thua thiệt ngay trước mắt, thiên hạ quả nhiên không có bữa ăn trưa miễn phí, lúc này Sính Đình hối hận đến ruột gan xanh lè, Hiên
Viên Húc đưa lắc tay nàng còn chưa trả về. Cái vòng tay của Thượng Quan
Vân nàng cũng chưa tháo xuống…Tốt thôi! Nàng là người câm ăn hoàng liên
—— khổ mà không nói được!
Sắc mặt Hiên Viên Húc đại biến, trong
lòng lại âm thầm cắn răng nghiến lợi, hắn nhìn thấy trên cổ tay Sính
Đình có thêm một cái vòng tay xa xỉ, lại cảm thấy không giống bình
thường, nhưng Sính Đình còn sống thật sự làm cho hắn không muốn vì
chuyện nhỏ không đáng kể mà lãng phí thời gian, không ngờ lại là người
này đưa cho nàng. Được rồi, vậy cũng đừng trách hắn sử xuất đòn sát thủ!
Dáng vẻ hắn tự nhiên thoải mái đi tới trước mặt Sính Đình, thò tay vào ngực, từ từ móc ra một miếng vải màu tím mềm mại, cầm trong bàn tay to, quơ
quơ dưới mắt Sính Đình, sau đó bình thản ung dung thả miếng vải dệt kia
vào trong ngực.
Hắn làm chuyện này cũng không có tránh Thượng
Quan Vân, cho nên Thượng Quan Vân cũng nhìn thấy, còn tưởng rằng trong
tay Hiên Viên Húc cầm là một khăn tay.
Lúc đầu vẻ mặt Sính Đình
không hiểu ra sao, trợn to hai mắt vô tội nhìn Hiên Viên Húc, lại thấy
vẻ mặt của tên kia không có ý tốt, hắn chỉ dùng ngòn tay thon dài tự vỗ
về ngực của mình. Sơ qua, trên mặt Sính Đình tất cả đều là vẻ túng quẫn, hận không tìm được một cái lỗ để chui xuống, nàng đã nói tại sao cái
yếm của nàng lại bị mất, thì ra là người này trộm đi, còn coi là vật
định tình để ở trong ngực. Lần này nàng có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch, trăm miệng cũng không thể bào chữa!
Thượng Quan
Vân vẫn âm thầm để ý Sính Đình, thấy nàng kể từ khi Hiên Viên Húc móc ra tín vật về sau, đầu tiên là không rõ chân tướng, không giải thích được. Sau đó đầy mặt đỏ bừng, cuối cùng chính là bộ dạng khóc không ra nước
mắt, đầy bụng oan khuất. Trong lòng hắn âm thầm kêu khổ: nhìn dáng dấp
tên tiểu vương kia gia thật đúng là có vật khuê phòng của nàng. Nhưng từ trước đên nay tâm trí hắn kiên định, liền vẻ mặt dường như không có
việc gì xảy ra nói với Hiên Viên Húc: "Tiểu vương Gia, gia phụ có chuyện quan trọng muốn nói chuyện với Sính Đình, tại hạ muốn mang nàng đến
Thanh Diên sơn trang ở, không biết ý tiểu vương gia thế nào?”
"Không thể nào, nếu như Thượng Quan Minh Chủ muốn nói chuyện với Sính Đình,
xin mời đến Yến Viên.” Sắc mặt Hiên Viên Húc hơi trầm xuống, một Minh
Chủ lại muốn cùng Sính Đình nói chuyện, còn có thể nói chuyện gì? Về
chuyện Sính Đình bị trói sao? Nghĩ tới đây, giọng điệu của hắn cũng băng lạnh: "Đêm khuya nhiều sương, Thượng Quan công tử nên trở về đi!"
"Quấy rầy! Cáo từ!" Thượng Quan Vân nhàn nhạt nói, đứng dậy, mắt phượng mê
người ngưng mắt nhìn Sính Đình mà hắn muốn đưa đi, một lát sau lúc sắc
mặt Hiên Viên Húc càng lúc càng xanh mét, cắn răng một cái, xoay người
nhẹ lướt đi.
Cuối cùng người đáng ghét cũng đi, nội tâm Hiên Viên Húc hoan hô một tiếng, nếu như hắn ta ở đây không đi, hắn liền tự mình
đuổi hắn ta đi. Hắn rầu rĩ không vui ôm lấy Sính Đình, hời hợt nói:
“Không bỏ được hắn? Vậy ta đi giết hắn!" Lời còn chưa dứt, hắn đã ôm
ngang Sính Đình lên, giãy giụa của nàng hắn coi như không có, bước nhanh đi vào trong nội thất.
Hắn đặt Sính Đình bên giường gần cửa sổ,
Sính Đình quay mặt qua không để ý tới hắn, vẫn buồn bực, tất nhiên không có chú ý tới con ngươi của hắn lóe lên tia lửa kịch liệt, nếu như hôm
nay Thượng Quan Vân không đến, hắn sẽ không cảm giác nguy cơ lại mãnh
liệt như vậy, được rồi được rồi, đây đều là hắn vì bản thân mà kiếm cớ,
một ngày Sính Đình không chân chính thuộc về hắn, hắn liền một ngày ăn
ngủ không yên.
"Ừ, đừng nóng giận! Đều là ta không đúng, ta nhận
lỗi với nàng.” Hắn tiện tay kéo qua một bầu rượu, suy nghĩ một chút rồi
nói với Sính Đình: “Nếu không ta trả lại đồ cho nàng, nàng cũng trả lại
cho ta, như vậy thì nàng phải vui lên đó!”
Sính Đình nghiêng mặt
sang dò xét hắn cẩn thận, hắn nói chuyện dễ như vậy sao? Nhưng thấy vẻ
mặt hắn ủy khuất cầu xin, dáng vẻ tha thiết cực kỳ cảm động lòng người,
liền lặng lẽ tháo dây tơ hồng trên cổ xuống, lấy lắc tay bỏ vào trong
tay hắn. Hắn bỗng chốc khép lại bàn tay, nói chuyện giữ lời, cũng lấy
cái yếm màu tím từ trong ngực ra đưa tới trước mặt nàng
Sắc mặt nàng đỏ sậm, ôm chặt cái yếm rất nhanh nhét vào trong tay áo
“Đến đây, đây là rượu ngon Tây Vực, rất hiếm thấy, ta bồi tội với nàng!”
Hiên Viên Húc rót hai ly rượu, đẩy một ly cho Sính Đình, sau đó nghiêm
mặt nói: “Nàng cảm thấy ta bá đạo, ta sẽ từ từ thay đổi, nhưng nàng cho
ta một cơ hội, chúng ta làm lại từ đầu có được hay không? Nàng có gì tức giận, có gì bất mãn cũng có thể nói ra, ta sẽ giúp nàng hóa giải từng
cái một, ta là nam nhân tốt như vậy, nếu như nàng bỏ qua thì thật là
đáng tiếc, qua thôn này không đến khách điếm kia, nàng không thể bởi vì
mẫu phi ta liền giáng một gậy chết tươi ta, như vậy đối với ta không
công bằng, mẫu phi bên kia đều có ta giúp nàng ứng phó, nàng chỉ cần
buông lòng dạ ra đối đãi với ta thật tốt là được rồi.” Nói xong một
chuỗi dài như vậy, hắn đụng cái ly Sính Đình một cái, ngửa đầu cầm ly
rượu uống một hơi cạn sạch, sau đó dùng con mắt say lòng người gắt gao
nhìn chằm chằm Sính Đình
Sính Đình do dự, nàng có nên cho hắn và
mình một cơ hội hay không, trong lòng nàng thiên nhân giao chiến, nàng
thừa nhận sâu trong nội tâm nàng có chút thích Hiên Viên Húc, không nói
hắn đã cứu nàng mấy lần, ngay cả hắn không chấp nhất câu nệ theo đuổi
nàng cũng làm nàng cảm động, nhưng phải bỏ qua cuộc sống tự do vui vẻ,
nàng có chút không muốn
Hiên Viên Húc giống như biết trong lòng
nàng khó xử, giữa hai tròng mắt hiện lên nhu tình vô hạn, cộng thêm một
quả cân nặng nhất: “Triệu thị và Chương Mỹ Ngọc đã chết, Chương Minh
Châu và Triệu gia cùng nhau lưu đày tới phía Tây, đệ đệ nàng, Chương Bảo Lâm bởi vì từ nhỏ thân thể suy yếu, ta đưa hắn đến Viêm Dương cốc để
bồi dưỡng thân thể, cho nên, nàng phải trở lại kinh thành, bởi vì hiện
tại Chương phủ to lớn không một bóng người, sau khi nàng về nhà, có thể
trông coi Chương phủ sau khi đệ đệ của nàng sau khi lớn lên, giao lại
cho hắn, cũng coi như là lưu lại một huyết mạch cho cha mẹ của nàng,
nàng còn có thể thường xuyên trò chuyện trước một phần cha mẹ.”
Mỗi câu mỗi chữ hắn nói đều nện vào trong lòng Sính Đình, nước mắt của nàng nhỏ giọt xuống, thì ra mẹ con Triệu thị đã chết, em trai của nàng còn
sống, máu mủ ruột thịt, làm tỷ tỷ, nàng không bảo vệ hắn tốt đã là thất
trách, dù sao đi nữa cũng phải vì hắn mà bảo vệ Chương phủ, để cho sau
khi hắn lớn lên có một ngôi nhà!
"Ừm!" Nàng đưa tay che lại ánh
mắt rơi lệ, bưng ly rượu lên ngửa đầu uống một hớp, quyết định cho mình
và Hiên Viên Húc một cơ hội
Môi mỏng khêu gợi của Hiên Viên Húc
khẽ nâng lên, lặng lẽ di chuyển đến bên cạnh ôm nàng đặt trên đùi, lần
này nàng thật sự không có giãy giụa nữa. Tròng mắt của hắn sáng loáng
bắn ra bốn phía, cơ hội không thể mất, mất rồi sẽ không trở lại, lần
trước hắn chính là ra tay quá chậm, để cho nàng có thể tự do rời khỏi
hắn. Tính cách của nàng có một chút nguội lạnh, cần phải có người áp đặt tác động một chút mới có thể…
Hiên Viên Húc đưa tay ôm eo thon
của nàng, trong miệng thì thào: "Sính nhi, như vậy thật tốt!” Sính Đình
không nói một lời, giống như chim nhỏ nép vào người, tựa vào trên người
hắn, mùi thơm say lòng người trên người nàng khiến Hiên Viên Húc hết sức vui vẻ và say mê. Nhìn nàng, hắn liền nổi lên một chút thú tính, ánh
mắt dần dần giống như là muốn ăn thịt người.
"Hơi nóng." Sính
Đình nói thầm nho nhỏ, đầu nàng có chút choáng váng, hình như thân thể
càng ngày càng nóng, cũng hơi nhũn ra, lúm đồng tiền tinh xảo của nàng
dần dần ửng hồng, dần dần thở hổn hển, Die nd da nl e q uu ydo trong mắt đẹp xuất hiện một chút mê ly, nàng không tự chủ được kéo vạt áo trước
ngực ra, muốn tản nhiệt trên cơ thể ra
Hiên Viên Húc sớm cảm thấy thân thể nàng biến hóa, một mực kiên nhẫn chờ đợi, hắn cúi đầu, dùng
cái mũi đụng vài sợi tóc của nàng, lại từ trên cao nhìn xuống dãy núi
nhấp nhô chỗ vạt áo bị kéo ra trước ngực nàng được một cái yếm bao lấy
đẹp không sao tả xiết, toàn thân lập tức căng thẳng cứng ngắc.
Sính Đình có chút bất an vặn vẹo thân thể, nàng cũng không thể nói được đây
là cảm giác gì, cực kỳ nóng cực kỳ khát vọng, làm cho nàng rất khó chịu, nàng không nhịn được nhẹ nhàng ư ra. Nỉ non hừ nhẹ: “Nóng, khó chịu,
ư!” Lông mi cánh bướm thật dài của nàng nháy hai lần, mắt đưa tình làm
cho người ta sợ hãi động tình
“Vậy ta giúp nàng cởi y phục, sẽ
không nóng như vậy nữa.” Âm thanh của Hiên Viên Húc trầm thấp khàn khàn, trong không khí lưu chuyển một hơi thở triền miên ái muội, hắn nghe
nàng thở gấp tràn đầy cám dỗ làm người ta trầm luân, huyết dịch toàn
thân cuồn cuộn, đáy lòng có từng đợt lửa ứa lên trên, hô hấp cũng dần
dần dồn dập. Hắn không thể nhịn được nữa cúi người dính vào trên môi của nàng, một nụ hôn lưu luyến rơi xuống thật lâu
"Ừm! Cởi!" Sính
Đình dường như rên mà không phải rên lên tiếng, Hiên Viên Húc đáp ứng
nàng toàn bộ, khó nén nội tâm kích động kéo miếng vải che kín cảnh đẹp
ra, một đôi ngọc đào to lớn phấn nộn nhảy ra ngoài, ưỡn lên ngạo nghễ
cao vút dưới ánh đèn
Sính Đình nửa tỉnh táo nửa hồ đồ ngước đầu, thân thể phiêu phiêu đãng đãng, gần như không biết mình ở nơi nào
"Thật làm cho người ta không chịu nổi, quá đẹp!” Âm thanh của hắn tối tăm
mang theo kinh ngạc, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm cảnh đẹp kia, trong
mắt lóe ra ánh sáng đói khát, còn kém nhào tới cắn một cái. Die nd da nl e q uu ydo
Hiên Viên Húc ngắm nhìn ngực sữa phơi phới tràn đầy
sức sống trước ngực Sính Đình, kích thích cực nóng giống như núi lửa bạo phát làm cho hắn khó có thể tự kiềm chế, hắn cảm thấy hô hấp dồn dập,
nhịp tim càng lúc càng nhanh, giống như muốn từ trong ngực chạy ra. Hắn
đè nén kích thích muốn ăn bữa tiệc lớn, ôm nàng đến giường trong nội
thất, một đầu tóc đen của nàng liền tản ra, đen như mực, càng tôn lên
gương mặt động lòng người, diễm sắc vô song. Hắn ngồi ở bên giường, nắm
một mớ tóc đen của nàng lên ngửi ngửi, mùi thơm trong từng sợi tóc làm
cho huyết dịch của hắn chạy nhanh hơn, tay thon dài của hắn du tẩu trên
đường cong mê người của nàng, da nàng giống như tơ lụa mềm mại, hắn hừng hực lửa nóng đè ép lên thân thể mềm mại kia
Hắn ôm hông của
nàng, khuôn mặt nhẹ nhàng dán vào nàng, tay chậm rãi vuốt ve qua lại
trên người của nàng, thuận thế hôn môi của nàng, môi mềm thơm ngát, quả
thật làm cho hắn yêu thích đến phát cuồng, kết hợp với cái lưỡi mềm mại
trắng mịn kia, triền miên quấn quýt, ôn tồn săn sóc, động tác trên tay
vô cùng nhẹ, bàn tay to từ trên cổ của nàng đi xuống, lướt qua nụ hoa
nổi lên, eo thấp, bụng dưới, thẳng xuống phía dưới . . . . .Cực kỳ chậm
rãi, từng chút từng chút lướt qua chân của nàng, sờ lên chân của nàng,
tay vừa động, thuận thế cởi giày thêu của nàng ra
Sính Đình nỉ
non lẩm bẩm nức nở nghẹn ngào, có mấy phần tỉnh táo, thế nhưng cái cảm
giác thân thể trống không nóng bỏng làm cho nàng cực kỳ khổ sở. Mà nụ
hôn của hắn lại tiếp sát thân mật làm cho nàng cảm thấy phiêu phiêu dục
tiên, vì vậy mặc cho hắn mút lấy trong veo trong miệng mình, thỉnh
thoảng cũng chủ động ngậm chặt môi lưỡi của hắn.
Cả người nàng
mềm nhũn, mềm mại không xương, tửu lực làm cho toàn thân nàng lười biếng vô lực, chỉ cảm thấy có người vuốt ve mình, thật là vô cùng thoải mái,
cái tay kia cũng theo giữa hai chân nàng mà đi lên