Thật ra Sính Đình cũng không dám hỏi lòng của mình, chỉ muốn cô độc như Thẩm Y Nhân, muốn tới hải đảo xinh đẹp giống như thế ngoại đào nguyên kia
Nàng vô cùng tán thành thân thiết nhìn hắn, nhẹ giọng nói ra: "Thả ta đi đi! Ta chỉ muốn tìm một nam nhân bình thường, cùng hắn sống cuộc sống đơn
giản, ta thật vất vả mới thoát ra được, có thể sống cuộc sống tự do,
chàng không nên bắt ta trở lại cuộc sống vô vọng đó!”
Nghe nàng
nói đến nam nhân bình thường, đáy lòng Hiên Viên Húc không cầm được run
lên, chẳng lẽ nàng thật sự có người khác? Đáng tiếc thuộc hạ đi điều tra vẫn chưa về. Hắn không nháy mắt nhìn nàng chăm chú, trên mặt tối tăm
không rõ, giọng nói rất nhẹ cũng rất dứt khoát: "Nàng nói nhiều như vậy, đơn giản là để cho ta buông tay, có phải trong lòng nàng có người khác rồi hay không? Có phải hơn một năm nay nàng đã ở cùng với hắn? Nàng kêu ta thả nàng, sau đó nàng với người nọ lại cao chạy xa bay, có đúng hay
không? Nàng đừng mơ tưởng!"
Trong khoảng thời gian này không có
nàng, hắn như cái xác không hồn, sống không bằng chết, vô số lần hối hận ban đầu rời đi, thế cho nên người và người mãi mãi cách xa nhau như
trời với đất. Một lần nữa nhớ về tư vị ôm nàng vào trong ngực, hiện giờ
ôm nàng, ngửi mùi hương thoang thoảng trên người nàng, mới biết rốt cuộc hắn có bao nhiêu khát vọng và tham luyến cái cảm giác này. Nhìn nàng
như vậy, ôm nàng trong ngực, hắn cảm kích, rất nhiều lo sợ nghi hoặc,
trong lòng hắn yên ổn ngọt ngào như vậy, giống như thần kinh cả người
đều sống lại. Hoặc là cả người trùng sinh, chỉ cảm thấy lo lắng đầy trời tất cả đều tan hết, đối với tất cả sự vật chung quanh mình đều là vô
cùng chân thật yêu thích, muốn hắn buông tay, trừ phi hắn chết!
"Tiểu vương Gia, chàng cần gì cùng ta rối rắm không yên như vậy chứ?” Sính
Đình tức giận nghĩ muốn cào gương mặt tuấn mỹ tuyệt luân kia, lập tức
đứng lên, lui về phía sau mấy bước. Trước kia, hắn nói Tần giác là tiểu
bạch kiểm, bây giờ lại vu oan nàng và người khác cao bay xa chạy, tính
cách của hắn vẫn chưa từng thay đổi, vẫn bá đạo không nói đạo lý như vậy
Nhìn con ngươi trong suốt sáng ngời của nàng, khuôn mặt trắng như tuyết,
không có chỗ nào mà không phải là trong mộng của hắn tâm tâm niệm niệm,
hắn đi về phía trước một bước, nàng theo bản năng lui về phía sau một
bước, thế nhưng hắn lại tiếp tục tiến lên phía trước một bước, ôm nàng
vào ngực như cũ, dùng một thái độ cường thế tuyệt đối: “Nàng đừng có hy
vọng, ta sẽ không thả nàng đi!”
Sính Đình tốn hơi thừa lời, bất
cứ giá nào, nàng đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn thẳng hắn, dùng một thái
độ cương quyết nói: “Ta không thích cuộc sống cùng nữ nhân khác tranh
giành nam nhân, khi mẫu thân của ta còn sống đã làm cho ta cảm thấy như
vậy thật là giày vò, bây giờ ta thích cuộc sống vô câu vô thúc, nghĩ đến liền đến! Nếu như ta gả cho chàng, cuộc sống có nhiều quy cũ như lông
trâu ta cũng không sống nổi.”
Dù sao đã nói ra, nàng liều mạng
oán hận nói: "Chàng yêu thích ta, ta nhất định phải thích chàng sao? Mẫu phi chàng cho ta một vị trí trắc phi, ta nên mang ơn sao? Ta không chấp nhận thì nói ta không biết tốt xấu, phụ lòng tốt của người khác? Ai
mượn các người cân nhắc ta chứ.” Nghĩ đến giọng điệu tùy ý ban ơn của An vương phi, nghĩ đến Lâm Phương Nương, nghĩ đến mẹ con Triệu thị….Nhớ
tới tất cả những chuyện đã qua, thủy mâu nàng ngậm đầy lệ quang, lòng
chua xót khó tả, không khỏi giễu cợt nói: "Không phải Chương Mỹ Ngọc
thích chàng, thích muốn chết sao? Chỉ sợ muốn nàng ta làm thiếp thì nàng ta cũng cam tâm tình nguyện, những nhóm quý nữ kia tranh nhau cướp đoạt chàng, chàng muốn kết hôn bao nhiêu thì có bấy nhiêu, quên ta đi! Ta
cũng không đáng để chàng lo lắng như vậy.”
Hiên Viên Húc nhìn
nàng, con ngươi đen nhánh càng phát ra tĩnh mịch. Âm thanh hắn thật
thấp, chậm rãi, giống như là nói cho nàng nghe cũng giống như nói là cho mình nghe: "Nàng cho rằng ta chưa từng nghĩ đến quên sao? Cảm giác khổ
sở này ta cũng không muốn trải nghiệm một lần nào nữa, mỗi người đều ích kỷ, bao gồm cả ta! Vật tốt đẹp cần tìm luôn luôn trăm phương ngàn kế
giữ lại trong lòng bàn tay, cho dù là chết cũng không chịu buông tay, ta chỉ muốn lưu lại cuộc sống đẹp đẽ mà ta muốn thôi!”
Sính Đình há miệng, muốn phủ nhận. Thế nhưng hắn lại nói tiếp: "Ta thích nàng, muốn
bảo vệ nàng, sủng ái nàng, đương nhiên ta cũng hi vọng nàng thích ta,
yêu ta! Có lẽ là ta quá muốn có được nàng, và có lẽ là quá mức nóng vội, làm cho nàng không có cảm giác an toàn, nhưng có câu nói nhiều hàng hóa so với gia cũng không xứng, nàng so sánh gia một chút xem, ta quyết sẽ
không để cho nàng rút lui, nàng mua ta...ta chỉ biết dùng hết toàn lực
để cho nàng hạnh phúc vui vẻ cả đời."
"Không có tiền!" Sính Đình
nói thầm nho nhỏ, nhưng cũng không có phản bác lời của hắn, hắn nói hình như cũng không sai, hai người bọn họ vốn xuất thân bất đồng, hắn khí
phách tao nhã, chân sải bước quá lớn, nàng đi bước nhỏ không muốn làm
người đồng hành với hắn
Hiên Viên Húc nhìn bộ dáng có chút dao
động của nàng, từ từ cười, trong đôi mắt hình như có một chút lệ quang,
nhưng vẻ mặt hắn lại có chút nhẹ nhõm sáng tỏ: “Trước kia cái gì nàng
cũng không nói với ta, chỉ một mực không tin ta, cho dù nàng thử tin
tưởng ta một lần cũng được! Mặc kệ là khó khăn gì, trở ngại gì, chỉ cần
nàng ở bên cạnh ta, ta đều không sợ, nàng muốn sống cuộc sống như thế
nào thì sống cuộc sống đó, nếu như có người tới can thiệp, tất cả đều có ta thay nàng xử lý! Cho dù nàng đâm bầu trời thủng một lỗ, ta cũng sẽ
thay nàng vá lại, nhưng có một điều, nàng nhất định phải ở bên cạnh ta
mới được."
Lời của hắn như đinh chém sắt, mang theo kiên quyết
chân thật đáng tin. Khiến Sính Đình có chút kinh hãi, có chút động lòng, nàng cũng không đành lòng tiếp tục nói lời ngoan độc nữa!
Đang lúc ấy thì, ngoài cửa truyền đến âm thanh thận trọng của Tiểu Hữu: "Gia, Thượng Quan công tử cầu kiến lão gia tử."
"Chuyện gì?" Hiên Viên Húc vẫn cúi đầu ôm Sính Đình đang im lặng, nhẹ giọng hỏi.
Tiểu Hữu ở ngoài cửa không có trả lời ngay, một lát sau, âm thanh trầm thấp
của hắn mới truyền đến: "Thượng Quan công tử tới nơi này tìm Tam Tiểu
Thư! Lão gia tử không có ở đây, cho nên hắn cầu kiến gia!” Muốn chết,
Thượng Quan công tử ngươi tới tìm Tam Tiểu Thư không nói, còn đêm hôm
khuya khoắc tới nơi đây, ngươi muốn làm bừa sao?
Sính Đình nghe được Thượng Quan Vân tìm đến nơi này, không khỏi có chút kinh ngạc: "Làm sao hắn biết ta đang ở nơi này?”
"Ồ! Hắn tìm đến Tam Tiểu Thư?" Tròng mắt màu đen của Hiên Viên Húc càng
ngày càng chìm, chuyên chú đánh giá biểu tình cực nhỏ trên mặt Sính
Đình, nhàn nhạt nói với Tiểu Hữu: "Mời hắn vào!" Hừ, tới thật là mau!
Dám đến tìm Sính Đình, nói dễ vậy sao! Hắn muốn làm cho hắn ta có đi
không có về. Ngón tay thon dài có lực của hắn nắm chặt rồi lại buông ra, sau đó chậm rãi vuốt ve gương mặt trắng tuyết trơn mềm của Sính Đình.
Mặt mày hắn thâm trầm, trong đáy mắt dường như có ánh lửa u ám lóe lên
Hắn nhẹ nhàng hỏi nàng: "Chính là nam nhân này sao? Nghe nói Thanh Diên
công tử chẳng những võ nghệ cao cường, bộ dạng cũng giống như trích
tiên, nàng thích hắn?” Đối với tất cả những nam nhân muốn đến gần nàng,
hắn đều có một cảm giác muốn nhanh chóng diệt trừ rất mãnh liệt, hắn
quyết không thể dễ dàng tha thứ trong lòng nàng có người khác. Nói hắn
bá đạo cũng được, nói hắn ỷ thế hiếp người cũng được, hắn đều nhận!
"Thượng Quan Vân chỉ là bằng hữu bình thường, đây là chuyện giữa ta và chàng,
chàng đừng có dã man không hiểu chuyện như vậy có được hay không?” Sính
Đình níu lấy vành tai, thử giải thích với hắn
"Thật sao?" thoáng
chốc tảng đá lớn trong lòng Hiên Viên Húc hạ xuống, chỉ sợ nàng nói
thích nam tử kia, vậy hắn thật sự sẽ xông ra giết Thượng Quan Vân. Hắn
buông nàng ra, đỡ nàng đứng ngay ngắn, lại đột nhiên đè nàng cái ót,
hung hăng mút chặt cái miệng nhỏ nhắn của nàng hôn mấy cái, mới ngẩng
đầu lên nói: "Ngoan, tắm rửa y phục đã đưa tới, đi thay đổi cách ăn mặc đi! Nha đầu kia cũng tỉnh, ta gọi mấy ma ma tới giúp nàng, làm xong thì cùng phu quân đi ra ngoài gặp Thượng Quan công tử.”
"Không cần
phiền toái..., ta trực tiếp đi gặp hắn là được!" Sính Đình muốn nhanh
một chút đi gặp Thượng Quan Vân, nếu hắn biết nàng ở chỗ này, nhất định
là đã đến khách điếm tìm bọn họ
Bộ dáng không thể chờ đợi của
nàng làm cho trong lòng của hắn khẽ ê ẩm, thật không dễ chịu, hắn nhíu
nhíu mày, lời nói mang theo uy hiếp: "Vậy ta tới hầu hạ nàng tắm rửa?"
Nói xong đưa tay liền muốn ôm nàng.
"Được rồi, ta còn không tắm
rửa được sao?" Sính Đình thật là sợ hắn, thân là nữ tử ở khắp nơi đã
chịu thiệt, trời còn bắt nàng đụng phải tên vô lại nhất
Hiên Viên Húc cười một tiếng: "Sớm ngoan như vậy thật tốt! Phu quân nàng nhất
định sẽ càng thương nàng.” Nói xong, hắn ưu nhã đi thẳng ra ngoài.
Sính Đình nhìn chằm chằm bóng lưng của hắn, hận không được cắn hắn một cái.
Lầu bầu nói: "Nói đi nói lại chính là không chịu buông cho ta." Da mặt
người này lại dày như thế, sét đánh không thủng, còn nghiện gọi phu quân phu quân.
Hiên Viên Húc không quay đầu lại, hắn chỉ là tự giễu
cười khổ một tiếng. Buông tha nàng, quên nàng? Sao hắn không muốn—— đáng tiếc, hắn yêu chết gương mặt này, hình dạng này! Hắn hi vọng nàng ở bên cạnh hắn mãi mãi, hắn muốn có được người nàng, nguyện vọng này đã vượt
qua tất cả khát vọng. Hiện tại, hắn còn kém một bước, cho dù là tận cùng thế giới, dù là dùng hết tất cả thủ đoạn đê hèn, hắn cũng muốn lấy được nàng.
Ở trong phòng khách chờ đợi, Thượng Quan Vân vô tâm quan
sát đồ trang trí trong phòng, trái tim giống như đang bị dầu sôi nung
nấu, hận không được lập tức nhìn thấy Sính Đình. Khi hắn và thuộc hạ
điều tra manh mối một đường đuổi đến Liên Hoa sơn, thì tất cả đầu mối
dột nhiên biến mất, không lưu lại chút dấu vết. Hắn vẫn chưa từ bỏ ý
định tìm mọi cách ở Liên Hoa sơn điều tra, rốt cuộc phát hiện Sính Đình
được cao nhân cứu đi. Trái tim bị treo lên của hắn mới thả xuống một
nửa, vì vậy phân phó tất cả thủ hạ đi tìm hiểu một phen, rốt cuộc biết
Sính Đình được Cốc lão gia tử cũng chính là Đồng Thông cứu giúp, vì vậy
ngựa không ngừng vó tìm đến nơi này.
Cảm giác chờ đợi quá lâu,
khi hắn nhìn thấy đôi nam nữ đứng chung một chỗ giống như đôi bích nhân
đi ra thì gương mặt tuấn tú nhất thời trở nên có chút khó coi. Vị công
tử đó một bộ cẩm bào màu tím sáng ngời trong ngọn đèn từ từ đi tới, ung
dung thanh tao lịch sự, chậm rãi mà đến, trong con ngươi đen sâu thẳm lộ ra vẻ sắc sảo, hắn chỉ miễn cưỡng giương mắt, không chút để ý nhìn lướt qua Thượng Quan Vân, sau đó liền đỡ nữ nữ bên cạnh ngồi xuống
Vị công tử cao quý tuấn nhã này là Hiên Viên Húc, truyền nhân của Viêm
Dương công, thân là long tử phượng tôn, cũng là Chiến thần của Thanh
Long quốc. Mà nữ tử kia chính là cô nương hắn nhớ thương, giờ phút này
nàng đã tháo bỏ mặt nạ, lộ ra dung nhan tuyệt mỹ điên đảo chúng sanh, y
phục trên người cũng không giản dị giống như lúc trước, váy dài lộng lẫy tinh xảo thừa dịp nâng nàng lên giống như tiên tử trong mộng, làm cho
người ta mộng tưởng. Trên mặt nàng là vẻ phức tạp không hiểu, thủy mâu
linh động nhìn hắn mang theo cảm kích
"Sính Đình! Nàng không sao
chớ?" Thượng Quan Vân khó nén nội tâm vô cùng lo lắng, quan tâm hỏi.
Chuyện này là do Tống Thải Nhi gây nên, nhưng hắn lại muốn phụ trách
phần lớn trách nhiệm
Sính Đình thản nhiên cười, hết sức đẹp đẽ
động lòng người: "Ta rất khỏe! Sao huynh lại tới đây? Có tin tức của Y
Nhân hay không?” Sự quan tâm của hắn làm Sính Đình rất cảm động, hơn nữa nàng còn phải cảm tạ vòng tay hắn đưa
Thượng Quan Vân vội vàng
nói cám ơn Hiên Viên Húc: "Đa tạ tiểu vương gia giúp đỡ bằng hữu của
Thượng Quan Vân! Có nhiều chỗ quấy rầy, xin hãy tha lỗi!"
Phong
thái Hiên Viên Húc tuyệt cao, phong độ nhanh nhẹn đưa tay mời Thượng
Quan Vân ngồi xuống, mới đầy mặt hối tiếc nói: "Bản Thế tử cần phải chân thành cảm tạ Thượng Quan công tử đã chăm sóc Sính nhi, về sau chắc chắn sẽ dắt Sính nhi mang theo lễ mọn tới bái tạ Thượng Quan công tử.”
Thượng Quan Vân này đúng là một tên tiểu bạch kiểm, dáng dấp anh tuấn
như vậy, mới vừa rồi trong khoảng thời gian hắn đợi Sính Đình rửa mặt
chải đầu, đã tìm tòi rất rõ ràng chuyện xảy ra giữa Thượng Quan Vân và
Sính Đình. Hừ, cũng chỉ có Sính Đình mới nói người ta và nàng là bằng
hữu bình thường. Lòng dạ vị Thanh Diên công tử này như Tư Mã Chiêu,
người ngoài đường cũng biết.
Thượng Quan Vân là người bực nào
thông minh, hắn nhíu mày, thần thái tự nhiên nói: "Tiểu vương Gia quá
khách khí! Không biết Đồng lão gia tử trở lại chưa?" Lại không chút
hoang mang hỏi Sính Đình: "Nàng cùng ta trở lại Thanh Diên sơn trang đi, ta có chuyện muốn nói với nàng.”
Hiên Viên Húc cười như không
cười cắt đứt lời của hắn: "Nơi này là nhà của nàng, nàng cũng không đi
đâu cả, ngược lại Thượng Quan công tử có thể tới đây."
"Tại hạ
không hiểu ý tứ của Tiểu vương Gia?" Sắc mặt Thượng Quan Vân giá rét.
Nhưng ánh mắt lại nhìn về vẻ mặt rối rắm của Sính Đình