"Buông ta ra! Chàng nhận lầm người rồi, ta không biết chàng, cũng không hiểu
chàng đang nói cái gì.” Hai cánh tay của hắn như sắt, giống như muốn
khảm người trong ngực vào huyết nhục của mình. Sính Đình cảm giác hắn
ôm làm mình đau, siết chặt giống như muốn vò nát xương cốt của nàng,
nàng sắp tắt thở, chỉ có thể không ngừng đánh hắn, để hắn có thể buông
mình ra, để cho nàng thở một hơi thật tốt.
“Sao ta có thể nhận
lầm, là nàng, chính là nàng!” Nàng học theo ai? Lại dám dịch dung, nhưng vô luận nàng biến thành diện mạo gì, hắn cũng nhất định có thể nhận ra
nàng. Hắn vừa nói xong, cũng không quản Sính Đình đánh đấm giống như gãi ngứa, ôm người yêu giống như thu được chí bảo bị mất mà tìm lại được
bay vút vào trong phòng của hắn. Hắn thật sự là không kịp đợi muốn nhìn
nàng kỹ một chút, muốn biết nàng có chịu khổ hay không, có bị người ta
bắt nạt hay không, có…hay không. Trong thời gian ngắn, trong đầu của hắn liền hiện lên mười tám vạn ý nghĩ lo lắng cho nàng
"Buông ta ra! Thật sự là chàng nhận nhầm. . . . . ." Sính Đình vùng vẫy giãy chết,
cũng giả chết thời gian dài như vậy, lại chạy trối chết trốn vào hang ổ
của hắn, sự thật này làm cho nàng không khỏi lệ rơi đầy mặt, thật sự
không mặt mũi nào gặp Giang Đông phụ lão.
Tiểu Tả Tiểu Hữu vẫn ẩn thân trong bóng tối theo dõi bọn họ từ đằng xa, không khỏi nhìn nhau
vui vẻ cười một tiếng, gia như vậy mới thật sự là gia! Khí phách tao
nhã, thần thái sáng láng, toàn thân phát ra sức quyến rũ rung động lòng
người, thật là vô viễn phất giới.
Phòng của Hiên Viên Húc cao quý mà tinh mỹ, nơi này là một tòa biệt viện của An thân vương ở thành Phi
Vũ, đám người bọn họ không chấp nhận ý tốt của Thượng Quan Mộc đi đến
Thanh Diên sơn trang, mà toàn bộ nghỉ ngơi bên trong tòa biệt viện này.
Hắn ôm Sính Đình ngồi ở trên giường, không buông ra một lát. Người xưa
nói "Một ngày không gặp như cách ba năm", bọn họ cách biệt thời gian lâu như vậy, quả thật giống như xa cách một đời. Hắn ôm thật chặt thân thể
mềm mại trong ngực, mới từ từ nhẹ nhàng mà thở ra, liên tục hôn mấy cái
lên tóc mai của Sính Đình, lẩm bẩm nói: "Sính nhi, Sính nhi, đừng rời
khỏi ta nữa!” Khóe miệng hắn hàm chứa hạnh phúc mà thỏa mãn mỉm cười,
yên lặng xác định cảm giác người yêu thật sự có trong ngực, không giống
như những cơn ác mộng kia, trong giấc mộng cuối cùng hắn luôn luôn khổ
sở mất đi nàng
Trong giây phút phát hiện nàng, là buồn vui xen
lẫn cảm kích khó hiểu; ôm lấy nàng vào ngực, là vạn kim vô giá, cuộc
sống hạnh phúc tốt đẹp nhất!
Trong đêm nay Sính Đình vừa bị bắt,
vừa chạy trối chết, lại vừa chạy trốn, đã sớm sức cùng lực kiệt, liền
không tiếp tục lãng phí tinh lực vô vị giày vò hắn. Nàng có chút buồn
bực tịnh dưỡng tinh thần, nhưng trong lòng lại là ngàn vạn suy nghĩ,
nhất thời không biết nên nói từ đâu mới phải. Nàng có thể gặp được hắn
lần nữa, trừ cảm thấy ngoài ý muốn còn có mấy phần vui mừng không thôi,
vốn tưởng rằng cuối đời, hai người cũng không thể gặp được . Tình huống
như vậy nàng nên làm cái gì mới phải? Nên xử lý như thế nào mới là tốt
nhất?
Hiên Viên Húc sai Tiểu Tả lấy một loại dược thủy đặc biệt
tới, khéo léo giúp Sính Đình gỡ mặt nạ mỏng xuống, khôi phục xinh đẹp
vốn có của nàng, một đầu tóc đen giống như thác nước thẳng tới eo, y
phục hơi xốc xếch làm dáng vẻ nàng lung linh thích thú chứng tỏ đã phải
lâm ly dồn tận, lông mày đen như vẽ, tròng mắt long lanh quyến rũ xinh
đẹp, sáng chói như sao, lông mi như cây quạt không ngừng rung động, da
thịt như son, óng ánh trong suốt. Sóng mũi thanh tú thẳng tắp, môi anh
đào hồng nhuận xinh xắn mềm mại ướt át
Bàn tay thon dài hữu lực
của Hiên Viên Húc nhu hòa vuốt ve mặt nàng, ngưng mắt nhìn nữ tử làm cho hắn trằn trọc, ngày nhớ đêm mong. Nàng trưởng thành! Vẫn tuyệt sắc
khuynh thành như cũ, nhưng báu vật nhỏ bé cũng đã sum suê khéo léo, bây
giờ nàng so với trước kia nhiều hơn mấy phần mê người quyến rũ, lúc giơ
tay nhấc chân hiện ra toàn bộ phong tình, rất đẹp, xinh đẹp khiến tim
người ta đập nhanh, làm người ta trầm luân.
Hắn không chút do dự
lấy môi của mình đè trên môi Sính Đình, mạnh mẽ hôn lên đôi môi anh đào của nàng, ngậm lấy cánh môi hồng nộm tùy ý liếm láp. Vô luận xảy ra
chuyện gì, mặc kệ như thế nào, bảo bối của hắn đã trở lại! Bây giờ hắn
muốn nàng bù lại phúc lợi và lợi tức hơn một năm nàng biến mất, tâm hồn
và thân thể hắn cực kỳ cần an ủi!
Tất cả những tốt đẹp của nàng
đều là của hắn! Tất cả đều là của hắn! Trong lòng hắn hơi có chút không
khống chế được hài lòng và đắc ý, đó là sau khi nam nhân lấy được giang
sơn lại đoạt được mỹ nhân, giang sơn khích lệ hào khí. Hắn không kịp chờ đợi muốn tuyên cáo thiên hạ, về sau đại mỹ nhân phong hoa tuyệt này là
của hắn!
Sính Đình không nhịn được giằng co, nàng dùng sức khước
từ, bản năng lui về phía sau né tránh, khuôn mặt thẹn thùng xông lên đỏ
thắm, làm cho dung nhan siêu phàm thoát tục của nàng càng thêm thiên
kiều bá mị
"Ừm!" Hiên Viên Húc phát ra một tiếng rên rỉ nhẹ
nhàng, lưu luyến không rời tách khỏi đôi môi anh đào ướt át của nàng,
cảm giác mãnh liệt còn chưa thỏa mãn lập tức biến thành mất mát thật
sâu. Hắn tự tay vuốt ve cánh môi bị thấm ướt của nàng, khóe môi đẹp hơi
cong, gợi lên một nụ cười, con ngươi đen lóe sáng kỳ dị mênh mông, nhìn
nàng chằm chằm, ánh mắt nóng bỏng giống như nàng không có mặc y phục
hoặc là nói nàng là một bữa ăn ngon làm cho người ta thèm thuồng
Sính Đình bị ánh mắt nóng rực của hắn nhìn cả người có chút run rẩy, nhớ đến trước kia hắn chỉ thích nổi điên. . . . . . . Nàng lập tức từ trong
lòng hắn ngồi dậy, nhíu lại chân mày tinh xảo nói: “Thính Vũ còn ở bên
kia, buông ta ra!”
Hiên Viên Húc nhíu mày, lẽ thẳng khí hùng đáp: "Không buông!" Cứ như vậy hắn còn nghi ngờ giữa hai người có khoảng
cách, hắn ước gì luôn luôn dính với nàng thật chặt, tốt nhất là hai
người đều không mảnh vải, trần truồng cùng nhau ôm ấp một chỗ mới tốt!
Nàng thuận theo mẹ con Triệu thị giả chết đào thoát, tại sao sau đó
không trở lại tìm hắn? Là trên người nàng xảy ra chuyện gì? Hay là hắn
vẫn không đáng để nàng tin tưởng? Nếu như hắn vừa buông tay, nàng lại đi mất, vậy hắn thật sự có thể hộc máu mà chết.
Sính Đình trợn to
mắt đẹp tức giận nhìn hắn chằm chằm, tại sao người này vẫn như vậy?
Nhưng ánh mắt đen lung liếng kia của nàng thật sự là không có lực sát
thương, ngược lại chọc cho Hiên Viên Húc trìu mến không thôi. Hắn đột
nhiên cúi đầu liếm liếm hai cánh hoa anh đào đầy đặn thủy nhuận, sau đó
chống cái trán lên cái trán của nàng, cười thật thấp: "Đừng nóng giận!
Có người đi chăm sóc nàng ta, nàng yên tâm ở chỗ này là được rồi.” Tiếng cười nhẹ nhàng trầm thấp hấp dẫn, từ tính mê người. Sau đó cực kỳ
thương tiếc vuốt ve cổ tay nàng bị dây thừng siết tím bầm, hận không
được bầm thây người tổn thương nàng thành vạn đoạn. Nhưng mà hắn đã cho
Viêm Vệ đi thăm dò, hắn ta là ai thì cũng không thể chạy thoát được hắn
báo thù
"Gia, thức ăn chuẩn bị cho tiểu thư đã đem tới.” Tiểu Tả ở ngoài cửa nhẹ giọng hồi bẩm.
"Đặt ở tiểu sảnh, cho người đi xem lão gia tử trở lại chưa? Thuận tiện phái
người tra chuyện của tiểu thư một chút." Con ngươi sâu thẳm của Hiên
Viên Húc nhìn chằm chằm Sính Đình, không chút nào kiêng kị ra lệnh trước mặt nàng, với lại nàng vẫn là người trong cuộc. Bây giờ hắn vẫn còn
hoài nghi đây chỉ là một giấc mộng ngọt ngào làm người ta trầm luân, cho nên hắn muốn xác định nhiều hơn là nàng đang ở bên cạnh, mới có thể
buông nàng ra
"Dạ!" Tiểu Tả lặng lẽ lui xuống. Sính Đình cũng rất muốn biết là ai bắt cóc nàng và Thính Vũ nên không có ra tiếng phản đối.
Hiên Viên Húc ôm lấy nàng đứng dậy, dịu dàng như nước nói: "Ăn trước ít đồ,
không được bao lâu sẽ tra rõ, hay là ta ôm nàng đi qua?” Trước kia có
thể hắn dùng sai phương pháp rồi, chỉ một bộ não chân thành muốn đối tốt với nàng, nhưng mà nàng lại không cảm kích, thà một mình lưu lạc ở bên
ngoài, chịu khổ chịu tội cũng không nguyện ý trở về tìm hắn.
Hiện tại hắn muốn học đối đãi nàng thật tốt, để cho nàng lệ thuộc vào hắn,
thậm chí vĩnh viễn cũng không thể rời bỏ hắn, như vậy nàng cũng sẽ không bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu muốn rời khỏi hắn. Thật là Sĩ biệt tam
nhật; Quát mục tương khán*, bây giờ nàng giỏi rồi, còn biết giả chết!
Rốt cuộc là ai đang giúp nàng?
*Không gặp ba ngày, lúc gặp lại thì nhìn bằng cặp mắt khác ( để khen ngợi người xa cách không lâu mà có tiến bộ rõ rệt)
Sính Đình vốn rất là đói bụng, nhưng mà bây giờ nàng không có tâm tình gì ăn cơm, nàng chỉ muốn cùng hắn nói chuyện rõ ràng mà thôi, Nàng biết chỉ
cần nàng làm nũng thì nàng nói gì hắn sẽ nghe nấy, trước kia nàng sẽ
không dùng chiêu này, nhưng bây giờ thực lực hai người cách xa quá lớn,
không còn cách nào tưởng tượng được đành phải dùng hạ sách này thôi. Vì
vậy nàng mềm giọng, thái độ cũng không căm giận giống như lúc trước:
“Hiện tại ta ăn không vô, chúng ta ngồi xuống nói chuyện rõ ràng được
không?” Nói xong chăm chú nhìn hắn.
Đây là lần đầu tiên sau khi
gặp lại nàng nhìn thẳng quan sát hắn, hình như hắn cao hơn, vốn là tuấn
mỹ bức người, toàn thân quý khí ưu nhã, hiện tại càng thêm kiêu ngạo lộ
ra mấy phần nam tử gợi cảm, khí phách tao nhã mang theo mấy phần phong
lưu phóng khoáng, bộ dáng phong thần tuấn lãng làm cho ánh mắt của mọi
người rơi trên người hắn liền không dứt ra được
Hiên Viên Húc đột nhiên có chút sợ hãi khi nói chuyện với nàng, nàng sẽ không nói cho hắn biết, nàng đã lập gia đình chứ! Vậy hắn còn không tức chết! Dù là như
vậy, nàng cũng chỉ có thể thuộc về hắn, xem ai ăn gan báo dám cưới nàng! Nếu như thật sự có nam nhân như thế, hắn nhất định sẽ không thể nhịn
được nữa giết hắn ta, sau đó sẽ mang Sính Đình đi. Cuộc đời của hắn
không có cái từ "Giúp người hoàn thành ước vọng", nếu như nữ nhân hắn
thích, hắn yêu ở chung một chỗ với nam nhân khác, trải qua cuộc sống
hạnh phúc, hắn còn phải tới thành toàn, vậy hắn nhất định sẽ điên mất.
Hắn khẽ trầm ngâm, nhưng thấy ánh mắt nàng quan sát mình có tán thưởng, có
thán phục, trong lúc bất chợt hắn đã có thể hiểu rõ "Nữ vi duyệt kỷ giả
dung"** rồi, không khỏi có chút lâng lâng, dáng dấp tuấn mỹ cũng không
phải là sai! Như vậy mới có lợi. Vì vậy tâm tình rất tốt nói: "Có thể,
nàng không ăn vậy đi qua uống một chút nước canh được không?” Hiện tại
hắn cũng học được vòng vo rồi, sẽ không buộc nàng làm chuyện mà một mình hắn cho là có lợi cho nàng.
**“Sĩ vi tri kỷ giả tử. Nữ vi duyệt kỷ giả dung”, đó là câu nói rất nổi tiếng của Trung Hoa, cho rằng: Kẻ sĩ vì bạn mà chết, người con gái vì người yêu mà làm đẹp.
Tóm
lại, bây giờ hắn quyết định chủ ý, núi không tới dựa ta, ta phải đi đến
núi, hắn có thời gian cả đời để tìm hiểu nàng, sủng ái nàng! Mặc kệ tình huống hiện tại phức tạp hơn, dù sao cũng hơn mấy ngày trước hắn còn
nghĩ là phương thần của nàng, nhưng hai người cũng là người quỷ khác
đường
Sính Đình do dự chốc lát, vẫn là gật một cái. Nàng không có chú ý tới khóe môi của Hiên Viên Húc nâng lên thành một đường cong xinh đẹp, con ngươi đen nhánh lóe sáng còn thâm thúy hơn bóng đêm
Hai người tới bên cạnh bàn, hắn vẫn nắm tay của nàng không buông ra. Sính
Đình quan sát đầy bàn thức ăn tinh xảo, chợt có chút muốn ăn. Hiên Viên
Húc vốn đặt toàn bộ ý định ở trên người của nàng, một ánh mắt của nàng,
một động tác không đáng kể, một câu nói hời hợt hắn cũng luôn chú ý tới
Hắn buông tay nàng ra, tự mình hầu hạ nàng ăn cơm, bưng trà dâng nước, thêm cơm múc canh, săn sóc chu đáo. Mới đầu Sính Đình còn muốn tự mình làm,
nhưng thấy dường như hắn thích bận rộn như vậy, cũng không nói thêm nữa, không nhanh không chậm bắt đầu ăn
Hiên Viên Húc cười híp mắt
nhìn nàng ưu nhã uống canh, xoay người đi ra ngoài. Có nàng ở bên cạnh
hắn, hắn nhìn cái gì cũng thấy thuận mắt tốt đẹp. Chỉ giây lát hắn liền
trở lại, Sính Đình đã ăn không kém, đang cầm một miếng trái cây nhấm
nháp, hắn ưu nhã vén áo ngồi xuống, tiện tay liền ôm nàng tới, an trí
ngồi trên đùi của hắn
Sính Đình đương nhiên kháng cự giùng giằng, trong miệng Hiên Viên Húc nhàn nhạt phun ra lời nói làm cho nàng cả
kinh thất sắc: "Từ giờ trở đi ta chính là phu quân của nàng, nàng còn
muốn cùng ta sanh phân như vậy sao?”
Lật bàn! Hắn là phu quân của ai cũng sẽ không là của nàng, nàng là nữ tử chưa lập gia đình mà? Sính
Đình tức giận: "Nói hưu nói vượn!"
"Không tin?" Hiên Viên Húc như không có chuyện gì xảy ra nói: "Ta đã dùng chim bồ câu truyền tin về
vương phủ rồi, gia muốn đại hôn! Bảo vương phủ bắt tay vào an bài việc
hôn lễ.”
"Cái gì?" Sính Đình không có khả năng tiếp thu, nhất
thời ngơ ngác nhìn hắn chằm chằm, giống như nhìn quái vật. Trái cây chưa ăn xong trong tay của nàng cũng “bốp lộc cộc” rơi trên mặt bàn. Trước
kia và cho tới bây giờ nàng cũng chưa từng nghĩ phải gả vào An vương
phủ, nếu như Hiên Viên húc là một nam tử bình thường, có lẽ nàng sẽ đáp
ứng hắn. Giữa nàng và Hiên Viên Húc có chồng chất vấn đề, chồng chất trở ngại, chỉ riêng một mình Đinh vương phi xem thường nàng đã làm cho nàng nhượng bộ lui binh. Nàng không có ba đầu sáu tay, không có kinh thế tế
dân chi tài, trong khoảng thời gian này trải nghiệm với Thẩm Y Nhân,
càng làm cho nàng cảm thấy thật ra thì cuộc sống không cần khư khư giữ
phương thức cũ. Nhưng nàng không phải là người đầu rơi máu chảy sáng tạo cái mới, cũng không có vô lực đấu tranh với quy củ của thế gia hiển
hách, nàng chỉ có thể lựa chọn cuộc sống cho mình, làm hết sức để cuộc
sống mình hạnh phúc một chút
Hiên Viên Húc thừa dịp nàng ngẩn
người, ôm eo nhỏ nhắn mềm mại của nàng, lại gần bên tai của nàng, khẽ
mút dái tai như bạch ngọc. Hiện tại cái gì hắn cũng không muốn quan tâm, chỉ muốn cùng nàng mệt mỏi sinh hoạt thần tiên. Hắn truyền tin trở lại
vương phủ, nhưng giọng điệu không phải thương lượng mà là thông báo: bây giờ hắn muốn cùng Sính Đình kết làm vợ chồng, nếu như phụ vương và mẫu
phi đồng ý, vậy bọn họ trở về An Thân Vương phủ cử hành hôn lễ; nếu
không đồng ý, bọn họ trở về Viêm Dương cốc đại hôn hoặc là trở về phủ
Chấn UY tướng quân của hắn, dù sao đi nữa có sư phụ hắn chủ trì hôn lễ,
hôn nhân này là do hắn kết định. Ban đầu hắn được phong làm Chấn Uy
Tướng quân, ban thưởng phủ đệ riêng, chỉ vì An vương phủ nhân khẩu đơn
giản, lại có mình hắn là con nối dõi, cho nên phủ tướng quân vẫn không
có chủ nhân.
Cho đến khi môi ẩm nóng của hắn dao động đến cổ ngọc thon dài mềm mại của Sính Đình, một đôi tay cũng không yên dạo chơi
trên núi non nhấp nhô của nàng thì Sính Đình mới đột nhiên giựt mình
tỉnh lại, chậm nửa nhịp phát hiện nàng lại mềm nhũn dựa vào trong ngực
Hiên Viên Húc, bị nam nhân này giở trò. Nàng lập tức đẩy hai tay đang
làm loạn của hắn ra, nũng nịu quát lên: "Trước kia ta đã nói với chàng
chúng ta không thích hợp, tại sao chàng còn khư khư cố chấp? Lâm Phương
Nương đâu? Các người mới là trời sinh một đôi.” Trong giọng nói của nàng mang theo chút ghen tuông mà chính nàng cũng không phát giác
Nói xong nàng vẫn còn chưa hết giận, "Bốp" một tiếng, tay thon nặng nề vỗ
bàn một cái, dùng cái này biểu đạt trong lòng mình nổi trận lôi đình.
Không kiềm chế được độ mạnh yếu, nàng vỗ mạnh chút, không nhịn được nhăn chân mày
Thân thể Hiên Viên Húc chấn động, trong lòng lập tức
hiện ra một cảm giác đau sâu sắc kỳ dị, vội vàng kéo tay của nàng qua
xoa nhẹ, rất hòa thuận: “Nàng đừng tức giận, có thể ném đồ, không nên vỗ bàn, như vậy sẽ làm mình bị thương." Chợt, bộ mặt uất ức vô tội nhìn
nàng nói: "Không thích hợp? Chúng ta rõ ràng sẽ là một đôi thần tiên
quyến chúc! Ta thích nàng như thế, yêu nàng…trong lòng nàng tự hỏi, nàng cũng chưa từng thích ta một chút nào sao?”
Sính Đình bị hắn kích thích đông một búa, tây một chùy càng tức giận hơn, hơi thở dồn dập,
quy mô tuyệt mỹ lồi ra trước ngực trổ mã cũng đi theo lúc lên lúc xuống, rất là mê người.
Hiên Viên Húc vẫn chưa thỏa mãn nhìn chằm chằm
bộ ngực ʘʘ no đủ của nàng, không tự chủ liếm liếm môi mỏng khêu gợi,
trong lòng lại có mấy phần kinh ngạc vui mừng: hình như so với trước kia lớn hơn rất nhiều, mới vừa rồi sờ mò nơi đó, xúc cảm tốt hơn dễ chịu
hơn! Hiện tại hắn cực kỳ muốn thành thân với nàng, nghĩ làm thế nào để
danh chính ngôn thuận giày vò nàng, nghĩ làm thế để nàng mở ra làm thế
nào để đùa nghịch nàng. . . . . . Bây giờ toàn tâm toàn ý của hắn chỉ
muốn lột sạch nàng, sau đó xem thật kỹ những cảnh đẹp trước kia hắn đã
thấy qua một năm này có thay đổi gì nhiều hay không, thuận tiện dò xét
dò xét. . . . . . Vừa nghĩ như thế ánh mắt của hắn giống như con sói,
lóe sâu kín quang.