"Chúng ta sẽ không nói, huynh đừng có hy vọng!" Phương Tinh thê lương nói, có mùi vị ngọc đá cùng vỡ rất nồng đậm.
“Đúng, huynh chờ nhặt xác của nàng ta đi!” con ngươi của Tống Thải Nhi hiện ra giảng nghĩa khí, trong lòng cũng có chút lo lắng.
"Các ngươi muốn như thế nào?" Thượng Quan Vân lạnh lùng nói. Mắt phượng hẹp
dài sâu không thấy đáy, bàn tay trong ống tay áo chắp sau lưng đã nắm
chặt thành quyền, âm thanh tăng vọt. “Bây giờ các ngươi không nói, sau
này cũng không cần nói nữa, từ đây về sau, mọi người ân đoạn nghĩa
tuyệt!" Nói xong sắc mặt hắn trầm xuống, ngưng chưởng thành lưỡi dao,
nhanh như tia chớp cắt xuống vạt áo một góc vải, cũng không thèm nhìn
tới xoay người bước nhanh ra khỏi cửa thư phòng, ngay sau đó một cái lắc mình, biến mất ở trong màn đêm mờ mịt không thấy bóng dáng
Góc vải dệt phiêu phiêu đãng đãng rơi trên đất, liền im lìm bất động.
Sắc mặt của mấy người trong thư phòng khó coi tới cực điểm,Tống Thải Nhi và Phương Tinh nhất thời cảm giác đầu mình như bị một chậu nước lạnh đổ
xuống, làm cho bọn họ có chút không nhịn được phát run, đang muốn ra
tiếng kêu hắn ở lại, người nọ đã sớm không còn bóng dáng!
Lại nói Sính Đình và Thính Vũ ở trong xe ngựa vắt óc tìm mưu kế nghĩ làm cách
nào mới có thể chạy trốn, chủ tớ hai người đồng tình tỷ muội đi đến ngày hôm nay, đại nạn tiểu nan cũng trải qua không ít, hai người đều là
không chịu dễ dàng vứt bỏ người kia, không nói là tâm linh tương thông,
nhưng tối thiểu tâm ý tương thông vẫn có thể làm được. Lúc Sính Đình di
chuyển mò mẫm đến sau lưng Thính Vũ, dùng miệng từ từ cắn cởi dây thừng
trên tay Thính Vũ thì Thính Vũ không có già mồm, trước mắt nguy cơ tứ
phía cũng bất chấp để cho tiểu thư chịu vất vả, chỉ có thể nói cảm tạ
hắc y nhân trong lúc vội vàng chưa kịp trói chặt miệng của hai người
Sợi dây thừng buộc quá chặt, Sính Đình chỉ cảm thấy quai hàm cũng cắn mệt
mỏi, hàm răng cũng đau, thật vất vả mới mở được nút buộc trên tay Thính
Vũ. Toàn thân nàng mệt mỏi đầy mồ hôi, sau đó thân thể xụi lơ ngã ở trên xe, cũng không dám từng ngụm từng ngụm thở, sợ người bên ngoài xe phát
hiện và nghe được cái gì, khí tức trong ngực cuồn cuộn bị nàng kìm nén
gây ra từng cơn đau ngột ngạt, ngọn núi đầy đặn trước ngực cũng theo đó
lúc lên lúc xuống.
Thính Vũ thật nhanh ném ra sợi dây trên tay,
lục lọi đến sau lưng tiểu thư. Trong bóng tối cũng tương đối phí công
mới cởi bỏ dây thừng cho Sính Đình. Bọn họ yên lặng không tiếng động ở
trong xe cởi dây thừng trên tay chân, phía ngoài xe ngựa lại càng chạy
càng nhanh, lắc lư càng thêm lợi hại, hình như là đang đi lên sườn núi
Sính Đình thận trọng đứng dậy, vén rèm cửa sổ lên một chút, cẩn thận dò xét
xung quanh, cố gắng tìm cách có thể chạy trốn. Bên người nàng không có
chủy thủy, cũng may mấy hắc y nhân kia không phát hiện vòng tay của nàng có huyền cơ khác, cứ bình yên đeo trên tay nàng
Quả nhiên là xe
ngựa chạy lên núi, dưới ánh trăng hơi yếu, hai bên đường đều là bóng cây lay động, đen thùi lùi, Sính Đình dùng vải che kín miệng Thính Vũ, mình cũng che một chiếc khăn trên mặt, một cái tay nàng đặt lên vòng tay, ý
bảo Thính Vũ vén rèm xe lên
Mấy hắc y nhân bên ngoài lập tức phát hiện bọn họ muốn chạy trốn, cũng rút bảo kiếm bên hông ra, nhanh chóng
bao vây xe ngựa, Sính Đình dùng sức xoay chuyển bảo thạch trên vòng tay, trong nháy mắt thuốc mê phun ra ngoài, cùng lúc đó trong miệng nàng la
lớn: "Cái này là Hủ Thi phấn, dính vào da thì nội tạng sẽ hoại tử! Không muốn chết thì đều tránh ra!” Nhờ có những người giang hồ trong khách
điếm Phong Vân kia, cả ngày cái gì độc dược, mê dược, còn có cái gì phấn ăn mòn…, nàng nghe cũng thuộc làu làu rồi, tùy tiện chế ra một cái tên
để cứu nguy, hy vọng có thể có chút tác dụng.
Quả nhiên những hắc y nhân kia ngẩn ra, cũng không dám xông về phía trước. Trong lòng Sính
Đình và Thính Vũ mừng rỡ nhìn nhau, lập tức nín thở nhảy xuống xe ngựa,
không ngừng bước phóng tới rừng cây bên đường
"Gạt người! Đuổi theo!" Một hắc y nhân khinh thường hừ nhẹ một tiếng, mang theo người mấy bước liền đuổi theo các nàng.
"Hừ!" Đây chính là thời cơ tốt, Sính Đình liên tục xuống tay, liên tiếp bắn
ngã hai hắc y nhân, nàng đã nói nàng có thiên phú luyện võ mà, ít nhất
lúc này người khác thúc ngựa cũng không đuổi kịp!
"Nàng có ám
khí!" Một hắc y nhân nói còn chưa dứt lời, đột ngột ngã xuống mặt đất,
những hắc y nhân khác cũng “Bổ nhào! Bổ nhào!” Té xuống đất bất tỉnh
nhân sự.
Lúc này hai người Sính Đình cũng không quan tâm khen
ngợi “Hủ Thi Phấn” thật là lợi hại, hoảng hốt chạy bừa vào rừng cây có
bóng tối
Đang lúc ấy thì, một cái đầu hoa râm xuất hiện bên cạnh Sính Đình, tò mò hỏi: "Các ngươi đang chạy cái gì à?"
"A! Cốc lão gia tử!" Trong tiếng cười của Sính Đình rưng rưng, "Ta đang
nhìn có phải hắn đuổi kịp hay không!” Nàng tức giận thở hổn hển dừng
bước lại, trong lòng lại trào lên mừng rỡ như điên. Thính Vũ bỗng nhiên
ngã xuống đường, ngất đi.
Trong một gian phòng hoa lệ phú quý,
Sính Đình cúi người nhìn Thính Vũ vẫn hôn mê bất tỉnh trên giường, có
chút lo âu chờ Cốc lão gia tử trở lại. Thì ra buổi tối Cốc lão gia tử
đến bái phỏng các lão hữu tham gia đại hội võ lâm, mọi người lâu không
thấy mặt, nhất thời nói chuyện thật vui mừng, về trễ. Ở trên đường nhìn
thấy mấy hắc y nhân kỳ quái, hắn liền một đường đi theo. Thấy mấy tên đó hành tung khả nghi, lén lén lút lút, vừa nhìn thì biết không phải là kẻ tốt lành gì. Hắn đang muốn ra tay ngăn lại những người kia điều tra một phen, lại thấy Sính Đình và Thính Vũ trốn thoát, hắn không khỏi mừng rỡ khác thường, ra tay đánh ngã một hắc y nhân, chỉ là mấy người khác bị
trúng thuốc mê bất tỉnh.
Mặc dù Thính Vũ có vải che mặt, nhưng
vẫn hít một chút thuốc mê, cho tới bây giờ cũng chưa tỉnh lại, có thể
thấy được thuốc mê này lợi hại đến mức nào! Trên người Sính Đình có Mục
thần châu, bình yên vô sự. Lúc này Sính Đình mới biết Thượng Quan Vân và Thẩm Y Nhân nói cái vòng này là thần khí thật sự là không có nói quá,
thật là hữu dụng! Sau này nàng nhất định phải cảm tạ Thượng Quan Vân
thật tốt, nếu không vận mệnh của nàng cũng sẽ bị viết lại
Cốc lão gia tử mang các nàng trở lại chỗ ở của hắn, xung phong đảm nhận đi tìm
đứa bé Thẩm Y Nhân hư hỏng kia, cũng chứng tỏ nơi này tuyệt đối an toàn, nàng và Thính Vũ có thể yên tâm ở lại
"Đốc, đốc." Bên ngoài
truyền đến tiếng gõ cửa không nhanh không chậm, có một âm thanh làm suốt cuộc đời này Sính Đình cũng không quên được vang lên: "Tại sao còn
không nghỉ ngơi?" Âm thanh kia trầm thấp lại dồi dào nam tính, giống như lông vũ mềm mại nhẹ nhàng xẹt qua đáy lòng của người ta, mang đến từng
trận tê dại.
"Oanh" một tiếng sấm nổ vang bên tai Sính Đình, nàng đột ngột đứng dậy, nhất thời ngây ngô như gà, hình như là âm thanh của
người kia! Không thể nào! Cứu mạng, không phải là thật? Nàng nhất thời
tâm hoảng ý loạn, ở đáy lòng lần nữa an ủi mình, người này nhất định
không phải hắn, không phải hắn đang ở trong kinh thành sao, tại sao có
thể tới nơi này. Loại ý nghĩ may mắn này làm cho nàng ôm ấp vô số hy
vọng.
Nàng đứng ở trong phòng không dám thở mạnh, đột nhiên thấy
ánh đèn lóe lên, nàng ảo não, không chút nghĩ ngợi một hơi thổi tắt đèn
trên bàn
Cùng lúc đó, "Kèn kẹt" một tiếng, cửa phòng cũng bị
người bên ngoài đẩy ra, một bóng dáng cao lớn thon dài thanh thản đứng ở cửa, mang theo khí quý bẩm sinh, quần áo cẩm bào đen hòa hợp với bóng
đêm thành một thể. Hắn cũng không đi vào, xa xa đứng ở đàng kia, dưới
ánh trăng nhàn nhạt hắn thanh quý tuyệt trần, giống như thần tiên. Hắn
lạnh lùng cúi đầu thấp hỏi nữ tử muốn giấu mình vào trong khe đất:
"Ngươi là ai? Ngẩng đầu lên!"
Sính Đình không dám ngẩng đầu cũng
không dám lên tiếng, dù trên mặt nàng có đeo mặt nạ, nhưng nàng có cảm
giác giống như làm chuyện xấu lại bị đương sự bắt tại trận. Chuyện xưa
nói như thế nào: Thiên tác nghiệt, do khả vi; Tự tác nghiệt, bất khả
hoạt*. Nàng như vậy có gọi là tự chui đầu vào lưới hay không? Nàng kìm
nén cổ họng, cố tình bình tĩnh nói: “Ta là thân thích của Cốc lão gia
tử. . . . . ." Không nói được nữa, âm thanh kỳ quái giọng điệu kỳ quái
làm cho người ta vừa nghe đã cảm thấy là người tâm hoài quỷ thai
*Trời tạo nghiệt, còn có thể không tuân; Tự tạo nghiệt, không thể sống.
“Thân thích, Cốc lão gia tử? Sao?” Lúc này bóng dáng cao lớn thon dài đã chậm rãi đi tới, đứng ở trước mặt nàng không xa. Trong đầu của nàng không
khỏi hiện ra nụ cười chiều chuộng của hắn, khóe miệng khẽ nâng lên, mắt
sáng cong cong, tươi cười chói lọi. Thân thể của nàng không khỏi run một cái, trong lòng nhảy dựng “Thình thịch”, âm thanh cực lớn làm cho nàng
cảm giác tim sắp sửa phá lồng ngực nhảy ra ngoài
Nàng lập tức hạ
quyết tâm, đột nhiên vén váy lên chạy ra cửa, không chút do dự phóng tới trong viện, chỉ muốn chạy đi hoặc là tìm một chỗ kín đáo để trốn mới
được
Con ngươi đen nhánh của nam tử ngưng mắt nhìn bóng lưng uyển chuyển động lòng người lại vô cùng quen thuộc của nữ tử, ánh mắt sắc
bén bỗng chốc trầm xuống, trong miệng không kiềm hãm được thất thanh
kêu: "Sính nhi!" Ánh mắt của hắn thật nhanh quét qua gương mặt cô gái
khác nằm trên giường nhỏ, cả người lập tức như bị sét đánh. Tại khoảnh
khắc ngẩn ngơ qua đi, trong nháy mắt hắn liền tỉnh táo lại, nội tâm mừng rỡ như điên, cả trái tim cũng muốn nhảy ra ngoài.
Hắn vung ống
tay áo lên, thân hình như ưng như phượng từ trong phòng bật ra, thẳng
tắp đánh về phía nữ tử đang rối loạn xì ngầu trong viện, một tay kéo
người vào trong ngực, hai tay gắt gao giam cầm nàng đang vùng vẫy
"Sính nhi!" Âm thanh của hắn trầm thấp, có phần run rẩy, ánh mắt có chút sợ
hãi, lo lắng đây lại là một giấc mộng đẹp không ngừng ẩn hiện, lại khó
nén mừng rỡ như điên và nhớ nhung nơi đáy mắt
Hiên Viên Húc ôm eo thon của nàng, thành kính cảm kích trời xanh mang nàng trở lại bên cạnh hắn. Hắn ôm ấp thật sự rất nhanh rất chặt, giống như sợ Sính Đình lại
đột nhiên biến mất, trong miệng thì thào: "Sính nhi, ta nhớ nàng muốn
chết!” Giờ phút này, khuôn mặt hắn tuấn mỹ, mắt như đầm sâu, tình cảm
trong con ngươi sau một khắc liền muốn phun trào, thiêu cháy hết tất cả
mọi thứ