Đêm khuya tối thui, Sính Đình mơ hồ mở mắt, lại cảm thấy trước mắt một vùng tăm tối, hơn nữa đầu đau muốn nứt, toàn thân cũng không có sức lực.
Trong lòng nàng rùng mình, lay động cái đầu có chút nặng nề, lập tức
tỉnh táo lại, giật giật thân thể nhớ tới, lại phát hiện tay chân mình
cũng bị gắt gao trói chặt.
Trong bụng nàng kinh hãi, lập tức nhớ
lại những hắc y nhân im hơi lặng tiếng ở khách điếm lúc trước. Không rõ
tình hình hiện tại, nàng không dám lên tiếng, chỉ là cố gắng vùng vẫy
một hồi, phát hiện sợi dây trói mình vô cùng cứng rắn. Vì vậy nàng dừng
lại giãy giụa vô nghĩa, dùng sức cắn môi, nỗ lực duy trì sự trấn định
của mình.
Buổi tối, Thẩm Y Nhân thám thính được tin tức của cha
mẹ nàng, Sính Đình và Thính Vũ cũng khích lệ nàng đi thăm dò kiểm chứng, vì vậy nàng quyết định đi nhanh về nhanh. Thẩm Y Nhân vừa rời đi không
bao lâu, cửa các nàng cũng bị người ta đạp vỡ, vài hắc y nhân che mặt
xông tới, không nói lời nào đã bắt lấy họ. Lúc Sính Đình bị hắc y nhân
bắt được cũng không kinh hoàng luống cuống, mà là thừa dịp hắc y nhân
không chú ý thì cầm vòng tay lên lấy châm nhỏ định bắn ngã hai người,
nhưng không đợi nàng dùng đến thuốc mê, một người trong đó lấy tay đao
chặt trên cổ nàng một cái, trước mắt nàng tối sầm lại, nhất thời mất đi
tri giác.
Sính Đình nằm ở nơi đó, cảm nhận được phía dưới lung la lung lay, dường như đang trong một chiếc xe ngựa, không gian trong xe
đen kịt. Thân thể của nàng đung đưa trái phải, trong lúc vô tình đụng
vào một thân thể khác, phút chốc lại tách ra, ngửi hơi thở quen thuộc,
biết là Thính Vũ, điều này làm cho lòng nàng đang lo lắng bất an không
khỏi thở phào nhẹ nhõm. Nàng cũng không có lập tức lên tiếng gọi Thính
Vũ, mà là không ngừng dùng sức gian nan xê dịch qua bên cạnh Thính Vũ,
đoán chừng tình trạng của Thính Vũ cũng giống hệt nàng, cũng bị trói
chặt tay chân.
Đối mặt với tình huống bó tay, trong lòng nàng có
chút bối rối sợ hãi, nhưng còn không đến mức kinh hòang rơi lệ. Nàng
nhắm mắt thật chặt, không muốn để cho người bên ngoài thấy được nàng đã
tỉnh, trong đầu lại nhanh chóng chuyển động: rốt cuộc đối phương là
những người nào, tại sao muốn bắt các nàng? Sẽ dùng thủ đoạn gì để đối
phó bọn họ? Bây giờ nàng nên làm gì? Chiếc xe ngựa chở bọn họ đi về đâu
đây?
Nhưng mà Sính Đình cảm thấy có chút vui mừng, hình như
Thính Vũ đã tỉnh lại, nàng ta cũng không có phát ra âm thanh kêu cứu
kinh thiên động địa, mà cũng giống như nàng, liều mạng di chuyển về phía Sính Đình, cố gắng hết sức của mình rút ngắn khoảng cách giữa hai
người.
Lúc Thượng Quan Vân ‘lòng nóng như lửa đốt’ chạy tới phòng trọ trong khách điếm thì đã sớm không thấy bóng dáng của ba người Sính
Đình. Người đi nhà trống, trong phòng thì bừa bãi, xốc xếch không chịu
nổi, máu tươi bắn tung toé rải rác khắp nơi, trên mặt đất đều là vải
rách và sợi bông bị đao kiếm chém tả tơi, cảnh tượng hết sức khủng bố
nhìn thấy mà hoảng, làm người ta không khỏi run sợ. Nhìn những vết máu
đỏ tươi đã đọng lại, trong lòng Thượng Quan Vân chợt lạnh, thân thể có
chút nhũn ra, trước mắt biến thành màu đen
Tùy tùng Xuân Phong
của hắn không đợi hắn lên tiếng phân phó, cẩn thận điều tra khắp nơi,
hồi bẩm: "Công tử, không phải là máu người." Nói xong, hắn vén những
miếng vải bông rách nát kia lên, từ trong đó lấy ra thi thể một con thỏ
và một con tiểu hồ ly máu chảy đầm đìa. Hai tiểu tử mà Sính Đình rất
thích đã bị tách rời tàn nhẫn, da lông máu thịt be bét đông một khối,
tây một khối rơi xuống khắp nơi, thê thảm khiến người ta không nỡ nhìn,
có thể thấy lòng của người ra tay rất tức giận và oán hận sâu đậm
Chỉ cần không phải máu trên người các nàng là tốt rồi, thân thể còn thật
căng thẳng của Thượng Quan Vân khẽ thả lỏng, trái tim chìm vào đáy cốc
cũng dần dần sinh ra mấy phần hy vọng. Hắn cũng có chút râu rĩ đối với
tình trạng thê thảm của hai con vật nhỏ, đồng thời nóng ruột, hắn đã rất nhanh tỉnh táo lại, sau đó đều đâu vào đấy bắt đầu tìm một chút dấu vết để lại. Từ trước đến giờ hắn cơ trí thông minh, bình tĩnh kiềm chế, xử
sự rất có chừng mực, nhưng bây giờ hắn có điểm yếu, đó chính là Sính
Đình, hắn có thể dễ dàng tha thứ cho tất cả những bất trắc tàn nhẫn đặt
trên người mình, nhưng không cách nào tưởng tượng được Sính Đình chịu
một chút uất ức đau đớn, thậm chí hắn không dám để bản thân tưởng tượng
bộ dạng nàng nằm ở trong vũng máu
Một người tùy tùng khác tên
Xuân vũ đột nhiên đi tới, ghé vào bên lỗ tai hắn nói mấy câu, thân thể
cao lớn của Thượng Quan Vân lập tức cứng đờ, mắt phượng híp lại, đáy mắt nhanh chóng loé lên sát khí, thoáng chốc. Vẻ mặt hắn trầm như nước,
trong miệng hung dữ phun ra một chữ: "Đi!"
Thượng Quan Mộc phóng
khoáng cao lớn trong thư phòng, trên mặt đất có mấy bóng người đang quỳ, có nghĩa nữ Phương Tinh của hắn, đồ đệ Tống kiện Vũ, còn có Tống Thải
Nhi.
Vẻ mặt Thượng Quan Mộc nghiêm trang, chỉ tiếc rèn sắt không
thành thép nhìn mấy bóng người trên đất, uy nghiêm quát lên: "Đại hội võ lâm sắp đến, các ngươi lại dám to gan lớn mật làm ra chuyện như vậy,
thật là buồn cười! Đây không phải là kêu người trong võ lâm chê cười ta
sao? Ta thân là võ lâm minh chủ, tự hỏi chưa bao giờ làm chuyện không
thẹn với lương tâm, mới được người khác kính trọng cho tới bây giờ, các
ngươi lại lật đổ! Lại thiếu chút nữa làm ta cuối đời khó giữ được.” Vì
đề phòng giới hạn tà ma ngoại đạo tới phá hoại đại hội võ lâm, tất cả
thuộc hạ dưới tay hắn chẳng phân biệt ngày đêm ẩn náo tuần tra bên trong thành, ai ngờ lại phát hiện dấu vết người khả nghi, điều tra tìm hiểu
nguồn gốc, lại tra ra được trên người nghĩa nữ Phương Tinh và Tống Thải
Nhi
Hắn đau lòng nhìn Phương Tinh, trầm thống nói: "Phu nhân và
ta tự mình nuôi dưỡng ngươi, đều xem ngươi như nữ nhi ruột thịt mà nuôi
dạy, ngươi cũng biết ý định của Tống Thải Nhi chẳng những không ngăn cản nàng, còn nối giáo cho giặc giúp nàng làm điều ác, ngươi như vậy bảo
sau khi ta trăm tuổi có mặt mũi nào đi gặp cha mẹ ruột của ngươi? Ngươi
mau nói chỗ ẩn thân của nàng kia, rốt cuộc ngươi mang người đi đâu rồi?”
Hai đứa nhỏ này thật là khờ dại, tưởng Võ Lâm Minh Chủ như hắn là làm giả
sao? Lại dám ở dưới mắt hắn làm ra chuyện như vậy. Hơn nữa gần đây cả
thành Phi Vũ nhập vào không biết bao nhiêu nhân vật các môn phái trên
giang hồ, trong đó thân thủ bất phàm, cao thủ xuất quỷ nhập thần cũng
rất nhiều, nếu để người ta phát giác đường đường là một đồ đệ tiêu biểu
của hắn lại làm ra chuyện bắt người liên quan đến tính mạng, chẳng phải
là khiến những thứ tà ma ngoại đạo kia cười đến rụng răng sao. Làm hắn
khó có thể tin nhất, làm ra chuyện như vậy thậm chí còn có nghĩa nữ
Phương Tinh của hắn, đứa nhỏ này là con gái di phúc của sư đệ, được hắn
và phu nhân thu nhận, luôn luôn là ôn nhu thể thiếp, khéo léo nghe lời,
thế nhưng tại sao lần này lại phạm sai lầm tới mức độ này?
Phương Tinh chỉ cúi đầu quỳ, trầm mặc vô ngữ, một đầu tóc đen nhánh dưới ánh
đèn lóe lên trơn bóng, nước mắt trên gò má hơi vàng của nàng không tiếng động phun đầy, dường như có vô hạn tuyệt vọng và xót xa
Tống
Thải Nhi chán nản quỳ trên mặt đất, khóe mắt không tiếng động quan sát
Phương Tinh, nàng cũng cắn chặt đôi môi không nói được lời nào, dù sao
người đã bắt đi, nói không chừng đã xử lý tốt, lúc này nàng cần tự loạn
trận tuyến
"Sư tỷ, muội muội, các người nói mau!” Trên gương mặt
uy nghiêm đoan chính của Tống Kiện Vũ đều là mồ hôi lạnh, mặc dù hắn có
chút hành động theo cảm tình, làm việc có chút khoa trương, nhưng đại sự đại phi* là hắn vẫn biết rõ. Trong chốn giang hồ hắn có danh xưng “Vũ
công tử”, một phần là bản lĩnh hắn rất cao, một phần là vì danh tiếng
của sư phụ và sư huynh quá vang dội, vì nguyên nhân này mà người trong
giang hồ cũng nể mặt hắn một tí, hắn rất quý trọng thanh danh không dễ
gì có được này, khá hơn nhiều người xông xáo cả đời trong giang hồ, đến
già cũng vô danh. Hắn thật không biết tại sao lá gan của muội muội lớn
như vậy, mà sư tỷ thường ngày tầm thường lại làm ra chuyện như vậy,
trước kia hắn chỉ cảm thấy tính khí muội muội ngang ngược kiêu ngạo hơi, có chút tính tình kiều tiểu thư, nhưng lần này chuyện muội muội làm
khiến hắn không thể giao phó trước mặt sư phụ, thật sự là làm cho hắn
quá thất vọng!
*việc hệ trọng vô cùng sai trái
Hai nữ nhân quỳ xuống đất, vẻ mặt ảm đạm, vẫn cắn chặt hàm răng trầm mặc không nói
"Pằng!" Cửa thư phòng bị người ta mạnh mẽ mở ra, vẻ mặt Thượng Quan Vân đầy sát khí sải bước đi đến. Hắn đầy mặt lo âu, đúng là không chút nào che giấu cảm xúc: "Rốt cuộc hai người các ngươi đã đem nàng đi đâu rồi?” Hắn đã
cho rất nhiều người đi tìm tòi, chỉ hy vọng có thể nhanh chóng tìm được
người, nhưng hắn vẫn hy vọng các nàng có thể nói ra chỗ ẩn thân của Sính Đình, để cho hắn có thể nhanh chóng tìm được nàng, cũng để cho nàng
chịu khổ sở ít một chút.
Phương Tinh liên tục cúi đầu đột nhiên
ngẩng đầu lên, nước mắt tràn mi bình tĩnh quan sát hắn, nhìn vẻ mặt hắn
vì nữ nhân kia mà cực kỳ nóng nảy, chỉ cảm thấy như vạn tiễn xuyên tim,
nàng lừa mọi người, đồng thời cũng lừa mình, nhưng nàng không lừa được
tim của mình, nàng chính là thích hơn nữa là yêu người ca ca trên danh
nghĩa này!
Nàng lừa gạt Tống Thải Nhi nói là vì giúp nàng ta trừ
khử tình địch, trượng nghĩa tương trợ, không phải là muốn giúp mình trừ
khử đối thủ sao. Mặc dù dung mạo nàng bình thường, luôn luôn cảm giác tự ti mình không xứng với hắn, nhưng hắn vẫn không có người yêu, nàng vẫn
có thể tự lừa gạt mình: hắn còn chưa có người khác, nàng có thể nhớ tới
hắn. . . . . . . Nàng không dám này nói bí mật này cho bất luận kẻ nào,
ngọt ngào và chua xót trong đó chỉ có mình nàng biết, vì hắn vui vì hắn
buồn, thế nhưng hắn lại hoàn toàn không biết!
Nàng đối với hắn
tâm tâm niệm niệm, thế nhưng hắn lại đối với người khác nóng ruột nóng
gan. Trong thư phòng của hắn đều là mấy bức họa liên quan đến nàng kia,
tất cả đều là do hắn tự tay vẽ. Cũng bởi vì nàng nhìn lén mấy bức họa
đó, mới phát hiện thì ra nàng kia vẫn chưa bày ra bộ mặt thật sự, dung
mạo ấy thật đúng là tinh xảo mỹ lệ. Hắn còn đích thân đề thơ lên bức
họa: Y đái tiệm khoan chung bất hối, vi y tiêu đắc nhân tiều tụy**……Ngay cả người mù cũng có thể nhìn ra người vẽ bức họa này dùng bao nhiêu
tình sâu, nếu không yêu người trong bức họa sâu sắc, sao lại có thể khắc họa biểu cảm vui cười phẫn nộ của nàng ta chân thật động lòng người như vậy
**Tạm dịch: thân dẫu gầy mòn quyết không hối, vì người ấy mà khốn khổ cũng tiêu tan
Nàng từng cỡ nào đố kỵ với nữ tử trong bức họa kia, hận không thể cầu trời
xanh biến nàng thành người trong bức họa làm cho hắn hồn khiên mộng
nhiễu. Toàn bộ ánh mắt của hắn đều thuộc về người khác, nàng khổ sở đau
lòng đêm không thể say giấc, buồn bực không vui, ngày nhớ đêm mong, nếu
như không có nữ tử này thì tốt rồi!
"Ô ô. . . . . . Hừm!"
Tống Thải Nhi lại ngẩng đầu hướng về phía sát khí bức người Thượng Quan
Vân thất thanh khóc rống lên, nàng khóc lớn tiếng hô: "Huynh đừng lãng
phí tâm cơ, chỉ cần chúng ta không nói, vĩnh viễn huynh cũng không tìm
được nàng."
"Ngươi!" Chân khí toàn thân Thượng Quan Vân bạo động, trên mặt sát khí từng trận, hận không thể một chưởng bổ nàng.
"Vân nhi, tỉnh táo, hôm nay con không giống con lúc thường ngày.” Thượng Quan Mộc cau mày.
Thượng Quan Vân trầm ngâm yên lặng nhắm mắt một hồi, sau một lúc lâu mới mở
mắt ra, bình tĩnh nói: “Phụ thân, con hiểu rõ." Sau đó nói với hai nữ
nhân trên mặt đất: "Mặc kệ các ngươi muốn như thế nào, trước tiên để cho ta gặp mặt nàng một lần, chỉ một lần là được rồi.” Thậm chí dường như
có vài phần muốn nhờ vả nhìn Phương Tinh và Tống Thải Nhi đang quỳ gối
Trong nháy mắt Phương Tình muốn cười, trong lòng đố kỵ nổi điên, giữa răng
môi lại tràn đầy chua xót, thật sự thắc mắc nữ nhân kia có tà thuật gì,
mới làm cho ca ca mê đắm như vậy. Thượng Quan Vân trước mắt làm cho nàng cảm thấy hết sức xa lạ, cũng làm cho nàng cảm thấy có chút sợ hãi,
Phương Tình cảm giác trong lòng mình dời núi lấp biển đã sắp đến bên bờ
chuẩn bị sụp đổ rồi