ôm sau, lúc sáng sớm, giờ phút này chim chóc cũng vừa mới thức tỉnh,
ánh sáng mặt trời cũng vừa mới rơi xuống nhân gian, Ngữ Diên cùng Phượng Ly Ca lúc này đang đứng ở dưới núi lửa, Quỷ Tịch cố ý muốn đi, Ngữ Diên chỉ có thể để cho hắn tiến nhập vào Huyết Linh Đang, đầu tiên là vì
thời điểm tiến vào núi lửa không bị thất lạc, thứ hai, có ánh sáng mặt
trời, hắn cũng không thuận tiện ở trong này.
“Phượng Ly Ca, kỳ thật. . . . . . Ngươi
thật sự không cần thiết theo giúp ta , nơi đó giống như lời của Quỷ Tịch nói, đều là truyền thuyết, đến tột cùng có đáy cốc Hoả Diễm hay không
còn là một câu đố, ngươi tuỳ tiện đi như vậy, ta sợ. . . . .” Nói tới
chỗ này, nàng dừng một chút, trong lòng rất là bất an, loại bất an này
đến từ chính ‘trái tim’! Hắn đối với nàng còn chưa hiểu biết lại lặp đi
lặp lại nhiều lần giúp nàng, nhưng nàng thì sao, chỉ làm cho bọn họ
phiền toái, hơn nữa đều là phiền toái vô cùng nguy hiểm.
Phượng Ly Ca như trước phe phẩy cây quạt bày ra chiêu thức tươi cười: “Người chết đều do mạng, còn nữa, dựa vào quan hệ của kiếm, chúng ta
cũng rất hữu duyên không phải sao? Ngươi không phát hiện bầu trời có hai mươi tám tinh tú sao? Ta với ngươi vị trí rất gần nha” hắn cười cười
nói.
“Nhưng là. . . . . . Nhưng là…”
“Không cần nhưng là, ta quyết định chuyện gì cũng sẽ không thay đổi!” hắn nói nghiêm túc.
Ngữ Diên nghe thấy vậy cụp mắt không nói, trầm mặc vài giây sau, nàng ngước mắt nhìn về phía hắn nói: “Ngươi thấy được Quỷ Tịch mang theo túi gấm tiến nhập Huyết Linh Đang phải không?”
Phượng Ly Ca gật gật đầu.
“Làm sao ngươi không hỏi trong bao là cái gì?” Nàng nhẹ nhàng nhăn đầu lông mày hỏi.
Phượng Ly Ca nhìn về phía nàng nói: “Nếu là ngươi muốn nói, tự nhiên
sẽ nói, nếu là ngươi không muốn nói, hỏi lúc đó chẳng phải không nên hỏi sao?” Hắn người này chính là như vậy, cho tới bây giờ cũng không bắt
buộc người khác làm cái gì.
“Vậy ngươi không muốn biết ta muốn tìm Bồ Đề lam làm cái gì sao?”
Nàng lại hỏi, vì cái gì bộ dạng của hắn giống như không sao cả, nàng lúc này tình nguyện để cho hắn hỏi một chút, nói như vậy, trong lòng của
nàng có lẽ sẽ dễ chịu một chút.
Phượng Ly Ca nhìn khuôn mặt rối rắm trước mặt không khỏi cười cười,
“Ta cũng trả lời giống như vậy, được rồi, đừng rối rắm vấn đề này nữa,
thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, làm gì cần nghĩ nhiều như vậy, ta
nghĩ ngươi làm như vậy đích thị là là có đạo lý của mình, ta đây, nguyện ý chờ ngươi nói, được rồi, ôm ta, đi nào!” nói xong, đột nhiên đưa tay
ôm lấy Ngữ Diên một giây sau, cây quạt vừa mở ra, hắn liền dùng khinh
công ‘đi từ từ’ bay lên đỉnh núi.
“A —– a ——” một tiếng kêu hoảng sợ đây chính là xuất ra từ miệng Ngữ
Diên, nghĩ nữ tử ‘hiền lành ôn nhu’ như nàng như thế đột nhiên kêu giống như giết heo, nhất thời làm cho người ta khinh ngạc sau gáy nổi lên hắc tuyến, mà nàng một tiếng kêu bén nhọn này, làm cho Sở Hạo đang ở xa xa
chưa kịp tìm kiếm nàng mà nhức đầu nghe thấy nhất thanh nhị sở.
“Vương gia, thanh âm này hình như là thanh âm của Vương Phi, hình như là đến từ bên kia!” Nhất Kiếm ngón tay chỉ về vị trí núi lửa nói.
Sở Hạo không nói gì trực tiếp đánh ngựa hướng vị trí núi lửa cấp tốc chạy đi, nữ nhân ngu ngốc chết tiệt kia nếu để cho hắn bắt lấy mà nói…, dùng hết sức đánh gãy chân của nàng, xem nàng còn chạy hay không chạy!
Phượng Ly Ca hơi hơi nhíu mi ở trong tiếng gào thét của nàng đi vào
đỉnh núi, vừa đến đỉnh núi, Ngữ Diên bắt đầu nổi lên ý nghĩ phun ghê
tởm, Phượng Ly Ca thấy thế liền đỡ lấy nàng hỏi: “Ngươi làm sao vậy? Hay là ngươi sợ độ cao?”
Ngữ Diên nghe thấy vậy liền đứng thẳng người nói: “Ngươi. . . . . .
Ngươi xem ngươi nói, ai. . . . . . Ai sợ độ cao a, nhớ năm đó, ta chính
là bò qua Everest độ cao so với mặt biển hơn tám ngàn thước đâu rồi, ta
sẽ sợ độ cao?!” Ngữ Diên một bên nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, một bên
gắt gao lôi y phục của hắn.
Nói năm đó vì không cho các học sinh cười nàng sợ độ cao, nàng dứt
khoát ngồi xe lửa tới cái nơi Everest trong truyền thuyết này, nàng nghĩ muốn ở đỉnh núi chụp ảnh, trở về ngăn chặn miệng mọi người, có ai nghĩ
được đến, nàng chỉ đi đến 500m lại phát hiện ra phản ứng cao nguyên, đi
đứng như nhũn ra cả người run run, kết quả rất mất mặt bị nhân viên công tác mang xuống dưới, đây cũng là một đoạn lịch sử màu xám nàng tối mất
mặt!
“Trư mẫu phong?” Phượng Ly Ca nghe thấy vậy mày càng thêm rối rắm, có ngọn núi nào kêu là trư sao?!
Ngữ Diên nghe thấy vậy lúc này mới nhớ tới, đây là cổ đại, vì thế
liền cười cười nói: “Ai, trước đừng nói cái kia nữa, chúng ta bây giờ
làm sao bây giờ?” Nàng lại gần lôi y phục của hắn nói, đây tột cùng là
muốn đi vào trong núi lửa mặt đây, hay là muốn đi xuống a, lúc này vẫn
đứng ở trong này, chân của nàng muốn mềm nhũn ai!
Phượng Ly Ca nghe thấy vậy cười cười lôi kéo tay nàng đi vào đỉnh
khẩu (miệng ngọn núi), một cái động khẩu hình tròn nằm ở trên đỉnh núi,
giống như một trận mưa tiếp theo có thể làm cho phía dưới ẩm ướt, mà
chung quanh đều trụi lủi, đứng ở phía trên diện tích đất rất ít, Ngữ
Diên chỉ cảm thấy lúc này nếu không cẩn thận nhất định sẽ từ đỉnh núi
ngã xuống mà chết!
“Phượng. . . . . . Phượng Ly Ca a, này. . . . . . Ngươi cần phải nắm
chặt ta, đỉnh núi này giống như đỉnh đầu của hoà thượng, rất trơn đây!”
Ngữ Diên nuốt một ngụm nước bọt vẫn là nói ra sự thật.
“Nơi này bởi vì hàng năm đều phải bùng nổ một lần, cho nên dân chúng
chung quanh cơ bản đều chuyển đi, cũng bởi vì thường xuyên bùng nổ, cho
nên chung quanh không có một ngọn cỏ, cũng bởi vì có thể nghiệm chứng
một chút, nếu như thực sự có đáy cốc Hoả Diễm này, như vậy, phía dưới
đích thị là rất nóng.” Phượng Ly Ca phân tích nói.
“Nếu như? Ngươi cũng không biết phía dưới đến tột cùng có đáy cốc hay không?” Nàng lại yếu ớt hỏi, đây cũng không phải là việc nhỏ ai, vạn
nhất không có đáy cốc mà nói…, bọn họ đây không phải đi chịu chết sao?!
Phượng Ly Ca nhìn về phía nàng cười kéo nhanh tay nàng nói: “Muốn
biết, đi xuống chẳng phải sẽ biết sao? Còn nữa, không gió bất thành
sóng, không có chuyện gì thì không thể có khả năng bị truyền tới, ngươi
nắm thật chặt, chúng ta lúc này đi xuống thăm dò như thế nào?!”
Ngữ Diên nhìn hắn chấp nhất mà đôi mắt ôn nhu, nàng chỉ có thể gật đầu.
“Tốt lắm, chúng ta nhảy nha!” Phượng Ly Ca nắm chặt tay nàng độ mạnh yếu gia tăng rất nhiều, Ngữ Diên vội vàng gật đầu.
“Một hai ba nhảy!” giọng điệu cứng rắn của Phượng Ly Ca kêu ra, Ngữ Diên liền đi theo hắn nhảy xuống đi.
“Nữ nhân chết tiệt ngươi đứng lại đó cho ta ——” xa xa thanh âm của Sở Hạo liền truyền tới.
“A ——” đang nhảy đi xuống một khắc kia, Ngữ Diên thấy rõ ràng Sở Hạo
đang đi từ từ huy động tiểu chân của hắn hướng bọn họ chạy vội đến, trời ạ, là thấy ảo ảnh đi?!
“Ngữ Diên ngươi tỉnh, ngươi tỉnh!” Phượng Ly Ca ôm nàng nhẹ giọng kêu lên.
Ngữ Diên mơ mơ màng màng tựa hồ nghe đến thanh âm của Phượng Ly Ca ,
vài giây sau Linh Đang của nàng phát ra giống như tiếng vang, bên trong
truyền ra thanh âm làm cho Phượng Ly Ca thả bọn họ đi ra, Phượng Ly Ca
ôm Ngữ Diên trong hôn mê kéo Linh Đang lay động lên, nhưng mà rung nửa
ngày ra không phải bọn họ tới, mà là bi thương quát to, “Đủ đủ, chúng
ta choáng váng đầu rồi, đừng rung, muốn ói ra. . . . . .”
Phượng Ly Ca dừng lại lay động nhìn nhìn Linh Đang, xem ra, Linh Đang này trừ bỏ nàng không ai có thể gọi đồ vật bên trong ra.
“Phượng Ly Ca, vu bà không có sao chứ?”
“Này, mẹ của con ta có khỏe không?”
Phượng Ly Ca bất đắc dĩ đối với Linh Đang nói: “Các ngươi yên tâm đi, nàng không có việc gì, chỉ là hôn mê mà thôi!” nói xong, hắn lại kêu
Ngữ Diên lên.
“Ưm. . . . . .” Ngữ Diên phát ra một thanh âm nặng nề, vài giây sau,
thong thả mở mắt ra, ánh vào đôi mắt nàng không dừng lại là khuôn mặt
tuấn mỹ của Phượng Ly Ca còn có một loạt cây cối sắp xếp.
Phượng Ly Ca thấy nàng tỉnh liền nâng nàng đứng lên, Ngữ Diên nhìn về chung quanh nghi hoặc, “Đây là đáy cốc Hỏa Diễm trong truyền thuyết?
Hay là chúng ta về tới bên ngoài? Sao nơi này đều là cây cối?”
Phượng Ly Ca nghe thấy vậy, đưa tay chỉ hướng phương xa nói: “Ngươi xem bên kia!”
Ngữ Diên theo tay hắn chỉ nhìn về phía xa xa, ở nơi xa xa xuất hiện
một mảnh lửa đỏ, cái loại lửa này lại đỏ như máu, tóm lại vô cùng đỏ, cả trong kia là bầu trời bao la đều bị nhiễm đỏ, chẳng lẽ nơi đó chính là
đáy cốc Hỏa Diễm trong truyền thuyết?!
“Nói vậy, thì phải là đáy cốc Hỏa Diễm, nếu không sẽ không đỏ tươi
như thế, đúng rồi, ta vừa rồi trong lúc nhảy xuống dưới kia một khắc
giống như nghe được thanh âm của Sở Hạo? Chẳng lẽ là xuất hiện ảo
giác?!” Hắn nhíu mày nhìn về phía nàng hỏi.
Ngữ Diên nhìn nhìn chung quanh không có nhìn thấy Sở Hạo liền khoát
tay nói: “Vừa rồi thật là ảo giác!” nàng cũng cho rằng như vậy.
Phượng Ly Ca nghe thấy vậy gật đầu, tiếp theo đem Linh Đang cho nàng, “Hai người bọn họ ở bên trong tranh cãi ầm ĩ rồi, trước thả bọn họ xuất hiện đi!”
“Không được, chúng ta đối nơi này còn chưa quen thuộc, bọn họ đi ra
tùy thời đều có nguy hiểm, để cho bọn họ ở bên trong đi!” nói xong, bên
trong Linh Đang lập tức truyền đến tiếng kêu la vô cùng bất mãn, “Nương
tử ngươi gạt ta, ngươi mau thả ta đi ra, ta cũng vậy muốn nhìn đáy cốc
Hỏa Diễm, ngươi nhanh chút thả ta đi ra, nếu không, nếu không ta hôn
chết ngươi nha!” hắn uy hiếp nói.
“Vu bà, ngươi không thể không giữ lời hứa như vậy a, không thể không đạo đức!” Thanh âm của Thất Dạ cũng vô cùng bất mãn.
Ngữ Diên nghe thấy vậy xấu hổ nhìn Phượng Ly Ca, liền theo trên người xuất ra phù chú dán tại mặt trên Linh Đang, nháy mắt, bên trong đã
không có thanh âm, Phượng Ly Ca cười cười, “Ngươi che lại thanh âm của
bọn hắn không sợ bọn họ tạo phản a?”
Ngữ Diên nhún nhún vai đem Linh Đang thắt chặt ở trên người, “Tạo
phản dù sao tốt hơn so với tử vong, đã nói rồi, bọn họ cũng không thể bị mất mạng, nếu chết lại, liền hoàn toàn tiêu thất, ngươi nói đúng
không?” Nàng khẽ cười, ở trong lòng của nàng, cho dù là Quỷ Tịch tính
cách không tốt, nàng cũng không muốn hắn biến mất như trước, Thất Dạ thì càng không cần phải nói.
Phượng Ly Ca gật gật đầu, một giây sau, lôi kéo tay nàng ôn nhu nói:
“Đi, đi xem đáy cốc của ngọn lửa này đến tột cùng là chỗ nào!”
“Vương gia —– Vương gia ——” Nhất Kiếm đứng ở đỉnh núi không ngừng la
lên xuống đáy cốc, nhưng trừ bỏ bên ngoài đáp lại rốt cuộc nghe không
được bất kỳ thanh âm gì, “Chiếu cố Gia gia, không cho phép theo nếu
không trở mặt!” hắn chỉ để lại những lời này liền dứt khoát đi xuống
dưới, mà hắn muốn cùng đi, lại nhìn đến ánh mắt tín nhiệm cho hắn, hắn
lựa chọn như thế nào? Một giây sau, hắn vô dụng quỳ gối bên cạnh động
khẩu không ngừng dập đầu, “Vương gia, người phải bình an, đều. . . . .
.” những lời này của hắn còn chưa nói xong, trước mắt hắn đột nhiên tối
sầm, hắn liền té xỉu.