Chỉ Yêu Quỷ Nhãn Vương Phi

Chương 177: Chương 177: Cảm thấy chỗ kia rất hứng thú, cùng nhau đi!




Giọng điệu của Quỷ Tịch vừa nói xong, con ngựa đột nhiên hí một tiếng, xe ngựa thiếu chút nữa hướng về phía sau đổ xuống, khi Quỷ Tịch bốc hoả là lúc, xe ngựa đột nhiên vững vàng dừng, tiếp theo màn xe đã bị xốc lên ——

“A —–” một tiếng thét chói tai không phải xuất thân từ Ngữ diên, mà là xuất thân từ Quỷ Tịch.

“Như thế nào? Quỷ Tịch huynh nhìn thấy ta liền giật mình như thế?” Phượng Ly Ca lắc lắc cây quạt màu trắng cười vô cùng là tà mị, một giây sau, hắn cũng lên xe đối với người đánh xe nói một câu, xe ngựa lại đi.

“Ha ha a, Phượng huynh, ngài. . . . . . Ngài tại sao lại ở chỗ này a?” Quỷ tịch nhất thời có cảm giác có tật giật mình.

“Quỷ Tịch huynh bất cáo nhi biệt, thật sự làm cho tại hạ vướng bận, cho nên cứ tới đây nhìn xem thân mình của Quỷ Tịch huynh có tốt hay không.” Phượng Ly Ca nói nói liền nhìn Ngữ Diên ôn nhu cười, cười như vậy lập tức làm cho Ngữ Diên đỏ mặt, tất nhiên làm cho Quỷ Tịch ghen tị đỏ mắt.

“Được rồi, cho dù là ta trộm viên thuốc của ngươi, nhưng mà ngươi cũng không đến mức làm trò trước mặt của ta cùng nương tử của ta mắt đi mày lại, này, hai người các ngươi coi ta đã chết a?” Quỷ Tịch cực kỳ bất mãn.

“Đúng vậy, thân mình ngươi sẽ chết thôi!” Phượng Ly Ca cười nói ra sự thực.

“Ngươi. . . . . . Đi, ngoan độc!” Quỷ tịch chỉ có thể câm miệng than thở nhìn hắn liếc mắt một cái.

Ngữ Diên cười xem bọn hắn nói: “Được rồi, các ngươi cũng đừng trêu ghẹo nữa, đúng rồi, Phượng Ly Ca làm sao ngươi lại ở chỗ này?”

Phượng Ly Ca phe phẩy cây quạt nói: “Còn ngươi? Ngươi vì sao ở chỗ này đây? Chẳng lẽ lại chuẩn bị hưu phu?”

Ngữ Diên nghe thấy vậy cười cười xấu hổ nói: “Ách. . . . . . Này. . . . . . Này. . . . . .”

“Đúng vậy a, nàng chính là hưu Sở Hạo cùng ta nha, này không, hai người chúng ta đang bỏ trốn nha!” Một giây sau, Quỷ Tịch đến bên người Ngữ Diên liền ôm lấy bả vai của nàng nói.

Ngữ Diên thấy thế cười cười vẫn chưa phản bác, bởi vì nàng căn bản không biết nên nói với hắn như thế nào, chẳng lẽ nói đi tìm Bồ Đề lam sao?!

Phượng Ly Ca cười cười cũng chưa hỏi tiếp, Ngữ Diên nhìn về phía hắn trong lòng luôn luôn nghĩ, Phượng Ly Ca đến tột cùng là một người như thế nào, vì sao cho nàng cảm giác thần bí như thế?!

“Này, Phượng huynh a, ngươi tính theo chúng ta tới khi nào a, ngươi không trở về Di Hoa Cung sao?” Quỷ Tịch thấy thế hỏi.

Phượng Ly Ca nhìn về phía hắn cười cười nói: “Như thế nào? Không chào đón ta?”

“Đó là a, ngươi này tên chướng mắt ở trong này, ta cùng với nương tử ân ái như thế nào!” Quỷ Tịch nói gấp.

Phượng Ly Ca nghe thấy vậy nhìn về phía Ngữ Diên hỏi: “Diên nhi, ngươi cũng cho là như vậy đấy sao?”

Diên nhi?!

Lần đầu tiên, Phượng Ly Ca là kêu tên của nàng như thế này, đầu của nàng nhất thời trống rỗng, vội lắc lắc đầu.

Phượng Ly Ca thấy thế cười ha ha, “Quỷ Tịch huynh thấy được chưa, Diên nhi không cảm thấy ta chướng mắt a”

“Này, cái gì Diên nhi, Diên nhi cũng là ngươi có thể kêu đấy sao? Quá đáng!” Quỷ Tịch liền than thở một câu, bộ dáng vô cùng bất mãn, nói, hắn còn chưa kêu tên nàng như vậy đâu! Người kia làm sao có thể thân mật gọi lên tên này như vậy đây!

Ngữ Diên nhìn về phía Phượng Ly Ca đột nhiên nói: “Ta không muốn giấu giếm ngươi, ta cùng với Quỷ Tịch muốn đi làm một chuyện rất quan trọng, cho nên, Quỷ Tịch mới có thể nói như vậy, hắn cũng là vì muốn tốt cho ngươi”

“Ai nha, vẫn là nương tử biết!” Quỷ tịch vội vươn tay sờ sờ mặt của nàng ca ngợi.

Ngữ Diên trừng mắt liếc hắn một cái, đối với hành động của hắn như vậy nàng cũng tập mãi thành thói quen, đã bị ánh mắt của nàng cảnh cáo, hắn thu tay lại nhếch lông mày không ra tiếng.

“Nha? Các ngươi muốn đi làm việc gì đi chỗ nào?” Phượng Ly Ca đến đây hứng thú hỏi.

“Này. . . . . . Dù sao là chuyện ta đi rất quan trọng, song có lẽ người không cần biết nhiều!” nói xong, nàng liền cúi đầu.

“Ta đoán đoán a. . . . . . Không cho ta đi có phải rất nguy hiểm hay không? Không cho ta đi có phải có nguyên nhân đặc thù hay không? Không cho ta đi có phải không tín nhiệm ta hay không?!” Một tiếng lại một tiếng lạnh lùng, Ngữ Diên nghe thấy vậy nhìn về phía hắn lắc đầu nói: “Không phải, không phải không tín nhiệm ngươi, chính là quá nguy hiểm, ta không hy vọng ngươi đi mạo hiểm!”

“Vậy ngươi liền hi vọng Quỷ Tịch huynh đi mạo hiểm?”

“. . . . . .” Một câu này làm cho Ngữ Diên dừng lại, đúng vậy a, nàng chẳng lẽ hi vọng Quỷ Tịch đi sao? Hắn đối với nàng cũng tốt như vậy, nàng làm sao có thể tàn nhẫn đối đãi với Quỷ Tịch như vậy? Nàng không có bất kỳ lý do đi bóc lột tánh mạng của bọn họ, huống chi Quỷ Tịch vẫn là một luồng u hồn!

“Nương tử, ngươi đừng nghe lời hắn nói…, ta nói, ta nguyện ý cùng ngươi, dù sao thế giới này cũng không còn cái gì lưu luyến, nếu vận mệnh nên như thế, ta còn chiếm tiện nghi cùng ngươi chết chung chứ!” Quỷ Tịch liền ôm lấy nàng cho an ủi.

Ngữ Diên nghe thấy vậy nhìn về phía Quỷ Tịch nói: “Không, ta không hy vọng ngươi chết, không hy vọng ngươi hồn phi phách tán, cho nên, ta cũng vậy không muốn ngươi đi, đây là chuyện của ta, cái này cùng ngươi không quan hệ!” Ngữ Diên đột nhiên nói.

“Ngươi đang ở đây lo lắng cho ta?” Thình lình Quỷ Tịch nói ra câu này, tiếp theo lại đột nhiên hung hăng ôm nàng nói: “Mặc kệ chân trời góc biển chỉ cần là ngươi muốn, ta đều đi hoàn thành, cho nên, đáy cốc Hỏa Diễm ta nguyện ý cùng ngươi đi!” nhất thời vui vẻ Quỷ Tịch đột nhiên toát ra lời nói thật.

“Các ngươi muốn đi đáy cốc Hỏa Diễm?” Nghe thấy vậy, Phượng Ly Ca giật mình không thôi.

Lúc này, Quỷ Tịch buông Ngữ Diên ra cười cười xấu hổ, hắn giống như nói lỡ miệng, Ngữ Diên lại trừng mắt liếc hắn một cái, vì thế nhìn về phía Phượng Ly Ca nói: “Đúng vậy, Hoả Diễm đáy cốc.”

“Ngươi muốn đi lấy Bồ Đề lam?!” Phượng Ly Ca đột nhiên hỏi.

“. . . . . . ?!” Ngữ Diên nhất thời giật mình, hắn. . . . . . Hắn làm sao có thể đột nhiên hỏi như vậy?!

Quỷ Tịch ảo não vỗ vỗ đầu đối với Ngữ Diên nói: “Ngươi không cần giật mình, phàm là người đến đáy cốc Hoả Diễm đều có một mục đích, đó chính là Bồ Đề lam.”

Ngữ Diên nghe nói thế thấp đôi mắt liền không nói gì nữa!

Phượng Ly Ca như trước phe phẩy quạt màu trắng một lúc sau đột nhiên nói: “Địa phương kia ta cảm thấy rất hứng thú, không bằng thêm một người nữa, cùng nhau đi!”

“A?!” Ngữ Diên nghe thấy vậy giật mình nhìn hướng Phượng Ly Ca, mà hắn như trước cười vô cùng là ôn nhu giống như gió mát trong mùa xuân.

***********************************************

“Kẽo kẹt” một tiếng, Sở Hạo đạp cửa phòng Ngữ Diên ra, trừ bỏ một phong thơ ở ngoài, còn cái gì cũng không lưu lại, nội dung trên thư trừ bỏ thật có lỗi thì chính là cường điệu bọn họ không thích hợp, nàng không thích hợp với hắn, mà nàng cũng không thương hắn, cho nên quyết định vẫn là rời hắn đi.

Sở Hạo nhìn phong thư này lửa giận trong lòng càng lúc càng lớn, nữ nhân đáng chết này làm sao có thể không nói một tiếng liền rời đi? Huống chi nàng đã là nữ nhân của hắn rồi!

“Vương gia thuộc hạ đáng chết, không thấy Vương Phi!” Nhất Kiếm quỳ trên mặt đất nói.

Sở Hạo nghe thấy vậy suy ngẫm vài giây, nói: “Lấy võ công của ngươi không có khả năng để nàng rời đi mà không hề phát hiện, nói vậy, mang nàng đi không phải là người, đi đi kêu Bạch Linh lên, ta muốn bắt nữ nhân hồng hạnh xuất tường này quay về!”

“Dạ!” Nhất kiếm nghe vậy liền đi đến Lãnh uyển.

“Mộng Ngữ Diên, cho dù ngươi không thương ta, đời này cũng chỉ có thể thuộc về ta, bổn vương cho dù là chết cũng phải kéo ngươi cùng chôn cùng, đời này ngươi đừng mơ tưởng thoát đi khỏi ta, mơ tưởng ——” hắn tức giận vỗ trên mặt bàn, cái bàn nháy mắt bị dập nát.

Một giây sau, hắn đi ra phủ cưỡi lên ngựa của mình, lúc này đây, nếu bắt được nàng, hắn chắc chắn phải cho nàng nếm được cái tư vị gì gọi là phản bội! Lần đầu tiên, trong mắt Sở Hạo xuất hiện không phải là ôn nhu, mà là lửa giận mạnh mẽ, mặc cho ai cũng vô pháp chấp nhận mình bị vất đi vất lại nhiều lần, huống chi tim của hắn đã muốn trầm luân! Mộng Ngữ Diên, bổn vương chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ngươi!

Bên kia

“Hoàng thượng, bọn họ quả nhiên đã đi hướng đáy cốc Hỏa Diễm.” Tào công công một thân hắc y trở về hội báo.

Sở Thiên nghe thấy vậy đứng dậy nói: “Cởi áo cho trẫm, trẫm cũng phải đi một chuyến.”

Tào công công nghe vậy vội vàng quỳ xuống đất dập đầu “Hoàng thượng ngài không thể đi, địa phương kia vô cùng nguy hiểm, nô tài trước đây đã từng phái người đi nhưng không có một người nào còn sống sót trở về, còn nữa, có các nhân vật oai phong võ lâm, bọn họ đi xuống rồi cũng không thấy đi lên, lão nô hoài nghi, phía dưới căn bản cũng không có cái gì đáy cốc Hỏa diễm, chỉ sợ là chuyện do người khác bịa đặt, cho nên Hoàng thượng ngài đừng đi!” hắn liền phân tích nói.

“Đủ rồi, trẫm làm cái gì tâm lý nắm chắc, ngươi yên tâm, trẫm có Long thể hộ thân sao lại dễ dàng chết như vậy!” hắn vì những điều hắn ta lo lắng mà an ủi hợp lý, trên thực tế hắn cũng biết lão nô này đối với hắn rất trung thành và tận tâm, tái sinh vì chủ nhân Huyền Vũ, hắn há có thể né qua chuyện như vậy đâu, coi như đây là thiên ý đi!

“Nhưng mà Hoàng thượng. . . . . .” Tào công công còn muốn nói tiếp.

“Được rồi, trẫm không hy vọng nghe ngươi nhiều lời, nhanh cởi áo cho trẫm!” hắn không muốn nghe tiếp nữa mà là nói thẳng.

Tào công công nghe thấy vậy đứng dậy đi lấy quần áo, vừa đi một bên vừa rối rắm, Hoàng thượng này đến tột cùng là muốn đi lấy tam bảo, hay là muốn đi cứu Mộng Ngữ Diên? Ai, chỉ mong Hoàng thượng không cần hãm thêm nữa a, Mộng Ngữ Diên nha Mộng Ngữ Diên, ngươi đến tột cùng là yêu nghiệt phương nào? Ngươi đến tột cùng yếu hại chết bao nhiêu người mới có thể dừng tay đây?! Tào công công than thở nghĩ.

Nhìn Tào công công rời đi, Sở Thiên đến phía trước cửa sổ nhìn ra ánh trăng phía ngoài, sâu kín hít một tiếng, Mộng Ngữ Diên, chẳng lẽ ngươi chính là kiếp nạn cuộc đời này ta không tránh thoát hay sao?!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.