Ngươi nói cái gì? Ngươi xem qua Kim Bình Mai?” Sắc mặt của Sở Hạo
càng phát ra trầm mặc, nữ nhân này đến tột cùng có biết mình đang nói
cái gì hay không?!
Ngữ Diên nghe vậy lặng một chút, tự nhiên biết mình nói sai cái gì
rồi, vì thế chỉ có thể bắt đầu tử bài, “Ai. . . . . . Ai chưa có xem
nha, không phải là. . . . . . Không phải là hoa mai màu vàng sao?!” trời ạ, nàng đến tột cùng đang làm gì đó?!
Sở Hạo nghe thấy vậy nghi hoặc nhìn nàng, ngây cả người, vẫn chưa nói thêm gì, mà là đứng dậy nói là mệt mỏi đi
về trước, Ngữ Diên liền cười cười tỏ vẻ hắn nhanh đi ngủ đi!
Chờ Sở Hạo rời đi, trong lòng Ngữ Diên vẫn là có chút không an ổn,
này nha , ai chưa có xem Kim Bình Mai thì tức là nói thịt heo chưa được
ăn qua, cũng chưa xem qua heo chạy, bọn ta không phải thanh xuân, đừng
nói Kim Bình Mai, ngay cả AV (phim sex) bọn ta cũng đã xem qua, cũng
không cảm thấy có gì kỳ quái nha, thật là!
Hôm sau
Một ngày hôm nay đều rất kỳ quái, Sở Hạo một đêm không ngủ cũng không biết sao lại thế này, tóm lại tâm thần có chút không yên, lặng nửa ngày muốn đi tìm Mộng Ngữ Diên, bởi vì suy nghĩ của hắn giống nhau đều vây
quanh nàng, cho nên hắn liền đi trong phủ tìm kiếm nàng, lại không nghĩ
rằng nghe được nàng lại vào trong Hoàng cung.
Sở Hạo nghe thấy vậy không khỏi buồn bực, nữ nhân này cả ngày không
có việc gì đều vào trong hoàng cung làm cái gì?! Nghi hoặc hết sức, hắn
cũng đến Hoàng cung, hắn thật ra muốn nhìn nàng đến tột cùng vào trong
cung làm cái gì.
“Ha ha, truyện này thật là buồn cười!” Tam hoàng tử vỗ tay ngồi ở bên người Sở Thiên, mà nàng liền ngồi xổm bên cạnh Tam hoàng tử lôi kéo tay hắn kể truyện cười cho hắn nghe, nhất thời một lớn một nhỏ cười ha ha.
Một màn ấm áp như thế, lại đau nhói ánh mắt hai người, một người đó
là Sở Hạo đứng ở đằng xa, một người khác chính là Hoàng hậu nương nương, Sở Hạo bởi vì đứng xa tự nhiên không biết nàng đang nói cái gì, nhìn ba người bọn hắn vừa nói vừa cười, nghiễm nhiên như là người một nhà,
trong lòng hắn ‘xoẹt’ một chút bốc cháy lên một mồi lửa, ghen tuông đi
từ từ hướng lên trên ứa ra, không đi về phía trước, mà là xoay người rời đi.
Bên kia
“Nương nương người xem, nàng nghiễm nhiên đem mình làm nữ chủ nhân,
không biết còn nghĩ rằng Tam hoàng tử là đứa nhỏ của nàng đây!” Bạc Chi
liền nhỏ giọng nói, xem ra, nữ nhân này tâm cơ cũng thật nặng nha!
Hoàng hậu thấy thế sắc mặt cũng xuất hiện một chút biểu tình lạnh
nhạt, “Ngày mai mời nàng đến nơi của Bổn cung, Bổn cung thật ra muốn
nhìn, nàng đến tột cùng đang đùa chơi cái gì.” một giây sau, trực tiếp
rời đi.
Một lòng đùa cùng Tam hoàng tử Ngữ Diên tự nhiên không biết mình giờ
phút này đang đắc tội với hai người, mà nàng hôm nay tới là muốn ăn ngay nói thật hỏi Hoàng thượng muốn Bối Xác tím, nhưng là không nghĩ tới Tam hoàng tử cũng đang ở nơi này, vì thế đã bị Tam hoàng tử đáng yêu mê
hoặc, đùa vui với hắn.
Thời gian buổi tối
“Ơ, các ngươi đều đứng ở chỗ này làm cái gì?” Ngữ Diên từ trong cỗ
kiệu xuống dưới liền nhìn thấy Tiểu Hương cùng Béo lão nhân ở cửa chờ.
“Đang đợi tiểu thư a!” Tiểu Hương nói gấp.
“Không phải nói các ngươi chớ chờ ta ư, hôm nay ta ăn ở trong cung.”
nói xong cười cười, đồ ăn bên trong Hoàng cung thật sự là ăn ngon, Thiên Tử cùng người thường thật sự không thể so sánh với a!
“Khụ khụ” Béo lão nhân ho khan một tiếng hỏi: “Diên nhi có nhìn thấy Hạo nhi sao?”
Ngữ Diên nghe thấy vậy nhìn về phía hắn khó hiểu nhíu mày, “Làm sao
vậy? Hắn cũng đi Hoàng cung sao?” Nhưng sao nàng cũng không gặp hắn
nhỉ?!
“Tiểu thư a, Vương gia. . . . . .”
“Nha, không có việc gì, thuận miệng hỏi một chút, Hạo nhi đi ra ngoài một ngày, ta cho là hắn đi tìm ngươi.” nói xong, liền vụng trộm nháy
mắt với Tiểu Hương, Tiểu Hương liền hiểu ý lại đây đối với Ngữ Diên nói: “Tiểu thư a, người mệt mỏi một ngày, em hầu hạ người nghỉ ngơi đi!”
“Không cần, ta đi xem sách, ngươi đợi ở đây đi.” nói xong, vội vàng cười đi ở phía trước.
“Gia gia, Vương gia không phải là đi Hoàng cung ư, sao không gặp mặt
tiểu thư?” Tiểu Hương nghi hoặc khó hiểu, Béo lão nhân cũng nghi hoặc
khó hiểu, đúng lúc này, bên ngoài tiến vào một người lung la lung lay,
không cần nhìn xem, vừa thấy đó là Sở Hạo đã uống có chút say.
“Vương gia?” Tiểu Hương kinh hô.
Béo lão nhân thấy thế liền đi tới nâng hắn, Tiểu Hương cũng nâng bên
kia của hắn “Ngươi đứa nhỏ này như thế nào uống nhiều rượu như vậy? Trên người đều là mùi!” Béo lão nhân hơi hơi trách cứ.
Sở Hạo hơi hơi nhăn đầu lông mày, than thở một câu, “Bổn vương há có thể để ý ngươi như thế?” Nói xong, liền lại choáng váng chóng mặt, Béo
lão nhân ngây ra một lúc, liền để cho hạ nhân đem Vương gia dìu trở về.
“Gia gia, Vương gia vừa mới nói là có ý gì a?” Tiểu Hương có chút
không hiểu rõ, cái gì gọi là để ý ngươi như thế, hắn đến tột cùng để ý
ai a?!
Béo lão nhân dừng một chút, đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ tiếp theo cười ha ha, “Đứa nhỏ này đích thị là yêu tiểu thư nhà ngươi!”
“A? Thật vậy chăng?” Tiểu Hương nghe thấy vậy trên mặt đúng là vẻ vui mừng thích thú.
“Vậy khẳng định là, theo ý ta Hạo nhi đích thị là hiểu lầm cái gì,
nếu không làm sao có thể uống nhiều rượu như vậy, còn nữa, tửu lượng của Hạo nhi ta cũng không phải không biết, từ nhỏ đến lớn mặc kệ uống bao
nhiêu rượu cũng sẽ không say, trừ phi trong lòng có việc, hắn mới mượn
rượu để say, cái này gọi là rượu không say mỗi người từ say.” hắn sờ sờ
chòm râu giải thích nói.
“A? Chúng ta đây làm sao bây giờ nha? Vương gia thật vất vả yêu tiểu
thư, hiểu lầm kia làm như thế nào giải trừ đây?” Tiểu Hương hỏi vội.
Béo lão nhân nghe thấy vậy, giảo hoạt cười cười, “Tiểu Hương ngươi muốn cho tiểu thư của ngươi ở chỗ này không?”
Tiểu Hương vội vàng gật đầu, tiểu thư không ở đây ngày thật đúng là nhàm chán vô cùng.
“Chúng ta đây giúp bọn hắn đi!” Béo lão nhân hưng phấn nói.
“Giúp? Giúp như thế nào?” Tiểu Hương trừng lớn hai mắt khó hiểu hỏi.
Béo lão nhân liền ở nàng bên tai nói nói, một lúc sau, Tiểu Hương
liền xua tay nói: “Gia gia, chuyện này làm sao có thể được, Vương gia
rất lợi hại, gian kế của người hắn sẽ biết, còn nữa, nếu nô tỳ ‘hại’
tiểu thư, tiểu thư tỉnh lại chắc chắn sẽ giết nô tỳ!” nàng nói gấp.
“Ngươi nha đầu kia, làm sao ngươi lại không nghĩ đến điều tốt đẹp,
Vương gia nơi đó liền giao cho ta là được rồi, ngươi mời nàng đúng giờ
đi qua là tốt rồi!” hắn liền bắt đầu an bài vở kịch.
Tiểu Hương nghe thấy vậy chu miệng nhìn về phía hắn nói: “Chiêu này rất tổn hại nha!”
“Ngươi nha đầu kia!” Béo lão nhân trừng mắt nhìn nàng, Tiểu Hương đành phải le lưỡi không dám nói.
Một canh giờ sau
“Hạo nhi uống thuốc giã rượu đi.” Béo lão nhân bưng nước trà đi vào bên cạnh hắn kêu hắn dậy.
“Không khát!” Sở Hạo cũng không quay đầu lại nói.
Béo lão nhân liền ngồi ở bên giường của hắn, đem chăn kéo xuống bắt
hắn đứng lên uống trà, “Nhanh chút, đây là giã rượu, uống lên ông ngoại
sẽ không quấy rầy ngươi!” hắn liền vỗ vỗ mặt của hắn nói.
Sở Hạo nghe thấy vậy chỉ có thể than nhẹ một tiếng, ngẩng đầu lên
mang trà lên uống, nhưng uống được một nửa, mày của hắn liền chau lại ,
“Ông ngoại đây là nước trà gì? Vì sao hương vị có chút không thích hợp?”
Béo lão nhân nghe thấy vậy có chút kích động nói: “Ngươi. . . . . .
Ngươi đứa nhỏ này, ông ngoại sẽ hại ngươi sao, nhanh chút uống, ta còn
có việc!” hắn liền thúc giục.
Sở Hạo nghe thấy vậy ngẫm lại cũng đúng, bất luận kẻ nào muốn hại
hắn, thì ông ngoại nhất định sẽ không hại hắn, vì thế uống một hơi cạn
sạch, Béo lão nhân thấy thế giảo hoạt cười cười lại đỡ hắn nằm trong
chăn đắp kín lại, “Ngươi hãy từ từ nghỉ ngơi đi!” nói xong, vội vàng
cười rời đi.
Béo lão nhân đưa xong nước trà mấy phút đồng hồ sau, liền đối với
Tiểu Hương làm một dấu hiệu chữ V, Tiểu Hương nghe thấy vậy vội vàng gật đầu, đi vào Kim Uyển đẩy cửa ra hốt ha hốt hoảng nói: “Tiểu thư. . . . . . Tiểu thư không xong đã xảy ra chuyện!”
Đang xem sách Diên nhi bị lời của nàng làm hoảng sợ, liền đem sách đặt ở trên giường hỏi: “Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?”
Tiểu Hương giả vờ thở dốc nói, “Vương gia. . . . . . Vương gia giống như đã xảy ra chuyện!”
“Hắn làm sao vậy?” Ngữ Diên hỏi vội.
“Không. . . . . . Không biết đâu, Gia gia nói hắn giống như giống
như. . . . . .” Giống như gì nàng cũng không biết, Ngữ Diên thấy nàng
nửa ngày cũng nói không cái gì, vì thế liền chính mình chạy vội qua.
Nhìn về phía thân ảnh nàng cấp tốc chạy đi, Tiểu Hương hai tay hợp
nhất, “Tiểu thư a, người trăm ngàn chớ có trách em a, muốn trách thì
trách Gia gia nha, là hắn để cho em làm như vậy!”
Béo lão nhân nhìn đến Ngữ Diên chạy tới, liền để cho tất cả toàn bộ
bọn hạ nhân rời khỏi sân này, trăm ngàn không thể quấy nhiễu bọn họ.
“Sở Hạo. . . . . . Sở Hạo ngươi làm sao vậy?” Ngữ Diên đẩy cửa ra
liền chạy vào phòng của hắn, thấy hắn toàn bộ thân mình chôn ở trong
chăn không khỏi lo lắng hỏi, một giây sau, liến xốc chăn lên, Sở Hạo đầu đang đầy mồ hôi nằm trên giường.
“Ách. . . . . .” Lúc này xuân dược phát tác làm cho thân thể hắn bắt đầu bốc cháy lên.
“Sở Hạo ngươi làm sao vậy?” Ngữ Diên vội vươn tay ra hướng trên đầu
của hắn sờ sờ, ai ngờ Sở Hạo lập tức bỏ tay nàng ra, thống khổ phun ra
một chữ, “Đi!”
Ngữ Diên ngây ngẩn cả người, đi? Hắn đến tột cùng làm sao vậy? Hắn như thế này, nàng có thể rời khỏi sao?
“Có ai không, có ai không. . . . . .” Ngữ Diên chạy đến ngoài cửa la
lên vài tiếng, chỉ tiếc trừ bỏ tiếng ếch kêu liền căn bản không thấy
được thanh âm của bất luận kẻ nào, bọn họ đều đi nơi nào? Buồn bực, nàng lại đi vào bên cạnh hắn, không có do dự sẽ đem giầy cởi xuống, một giây sau, nàng liền đi đến bên trong giường quỳ gối trước mặt thân thể hắn,
đưa tay cứng rắn muốn đem hắn đỡ lên, ai ngờ thân thể hắn quá nặng, làm
hại hắn trực tiếp đảo hướng nàng, mà nàng đã bị hắn đè xuống.
“A. . . . . . Ngươi thật nặng a, ngươi đứng lên a!” Ngữ Diên liền
muốn đẩy hắn ra, mà hắn lại không phản ứng gì, Ngữ Diên nhìn về phía
hắn, lại phát hiện gương mặt của hắn đỏ như thế, tựa hồ có chút không
bình thường.
“Ngươi. . . . . . Đi mau!” Sở Dạo gian nan muốn đứng người dậy, làm ra một cái khe hở mời nàng rời đi.
“Ngươi làm sao vậy? Như thế nào ra nhiều mồ hôi như vậy a? Ta dẫn
ngươi đi gặp đại phu!” Ngữ Diên vừa nói, một bên vừa lau mồ hôi cho hắn.
Sở Hạo trong cơ thể sớm bị thiêu đốt sắp điên mất rồi, hắn cúi mắt
nhìn về phía nàng, một đôi con ngươi xem xét mắt của nàng, đặc biệt cùng với khờ dại của nàng sớm đã thay đổi tất cả, càng nhìn nàng chăm chú,
tim của hắn lại càng nổi lên khát vọng nào đó . . . . . . độ ấm của hắn
dần dần kéo lên, trong lòng rung động lặng yên rõ ràng.
Hắn muốn yêu nàng. . . . . . muốn thương yêu nàng. . . . . . Trong
đầu không ngừng hiện lên ý nghĩ như vậy, rốt cục, hắn quyết định đem suy nghĩ hóa thành hành động như vậy.
Ngữ Diên bị đôi mắt sâu của hắn nhìn thâm thuý như vậy làm cho ngây
ngẩn cả người, hắn làm sao vậy? Làm sao trần trụi nhìn chính mình như
thế?! Vì thế, liền đẩy hắn ra ngồi thẳng người nhìn về phía hắn vạn phần khó hiểu, “Uy, ngươi có khỏe không? Muốn thỉnh đại phu hay không?” Nàng lại hỏi.
“Nương tử. . . . . . Ta trúng mị hương. . . . . .” Hắn nhìn chằm chằm nàng nói.
“Cái gì. . . . . . Có ý tứ gì? Trúng mị hương?” Mị hương không phải xuân dược sao?
“Nương tử. . . . . . Ta thích ngươi, chúng ta. . . . . . Động phòng
đi!” nói xong, hắn nghiêng người hướng về phía nàng hôn lên đôi môi mềm
mại đỏ mọng kia.
Tất cả chuyện này đến quá đột ngột, Mộng Ngữ Diên trừng lớn hai mắt,
ngây ngẩn cả người, hay là. . . . . . Nàng bị tính kế rồi? Bị Béo lão
nhân tính kế?!
Ngữ Diên còn muốn nói tiếp cái gì, chỉ tiếc quyền nói của nàng lại bị Sở Hạo đoạt đi, hắn lớn mật hấp mút môi của nàng, một mê dại từ lòng
bàn chân xông lên, nhanh chóng lần đến tứ chi, nàng cảm giác được da
thịt hơi hơi nóng lên.
“Ngô. . . . . .” Nàng cầm lấy đầu vai hắn thử đẩy ra, ai ngờ lực đạo
của hắn vừa ra, lại đem nàng hoàn toàn đặt ở trên giường, thừa cái gáy
của nàng đau phát ra tiếng là lúc, miệng lưỡi xâm nhập linh hoạt, chiếm
lĩnh hết thảy của nàng.
“Ngô. . . . . .” Nàng quả thực không thể tin được hành vi của hắn,
trong đầu một mảnh hỗn loạn, hắn làm sao có thể đối với nàng như vậy?
Nàng muốn giãy dụa, hắn thông minh đem hai cổ tay của nàng kéo đến đỉnh
đầu, một tay ngăn chặn, không cho nàng có cơ hội chạy thoát, tiếp theo
một tay âu yếm gáy nhỏ của nàng.
Ngữ Diên toan tính xuyên thấu qua đầu ngón tay của hắn, nàng không
được bình thường, hơn nữa cái lưỡi làm càn kia. . . . . . Nàng bắt đầu khó thở tim đập cấp tốc, suy nghĩ thì hắn lại dụ hoặc cái lưỡi xinh đẹp của nàng bắt đầu hỗn độn, mà hắn tựa như mãnh thú bắt lấy con mồi không để thoát, bước một ép nàng đầu hàng.
Ngữ Diên rất muốn phản kháng, nhưng mà thân mình khí lực lại càng
ngày càng mỏng manh, hắn một lần lại một lần dây dưa lưỡi của nàng, ý
thức của nàng cùng khí lực cứ như vậy chậm rãi thối lui, lòng của nàng
hoảng loạn lên, nếu tiếp tục như vậy, nàng chẳng phải là. . . . . .
Ngay tại lúc nàng phỏng đoán lung tung hết sức, lưỡi của Sở Hạo ngẫu
nhiên cải biến góc độ, ngay khi nàng hít thử lại tiếp tục che nàng lại,
tiếp tục chơi đùa dây dưa. . . .
“Ngô. . . . . . Không cần. . . . . .” Thật vất vả tìm được cơ hội,
nàng né tránh xâm nhập của hắn, “Ngươi đang ở đây làm gì? Cưỡng gian a?
Ta muốn đi Phụ Liên (giống như hội phụ nữ) kiện ngươi đấy!” Nàng thở phì phò giận trừng hắn.
Hắn cười cười nói: “Nương tử. . . . . . Chúng ta nguyên bản chính là
phu thê, ngươi muốn kiện ta? Ách. . . . . . Sao kiện đây?” Hắn vui cười
nhìn nàng, hoàn toàn đã không có bộ dạng Vương gia, thay vào đó chính là bộ dáng cà lơ phất phơ .
“Ngươi. . . . . . Ngươi trúng mị hương đi tìm Tình nhi là được rồi,
dù sao. . . . . . Dù sao nàng không phải ở Cô uyển sao?!” cũng không
biết mình tại sao lại thế này, nói ra những lời này cư nhiên như là
đang ghen.
“Ngươi ghen tị?” Nói xong, mặt của hắn lại lần nữa cùng nàng gần hơn
khoảng cách, giật mình trong lúc đó nàng mới phát hiện tối nay hắn tuấn
tú như vậy hơn nữa còn rất tình cảm, nhất là cặp con ngươi đen nhánh của hắn, coi như đem nàng cắn nuốt.
“Thích ta hôn sao?” Hắn giờ phút này cảm giác cơn say sớm biến mất, giương môi cười hỏi.
Trong lúc nhất thời nàng ngây ngẩn cả người, không biết trả lời như thế nào.
Khóe miệng Sở Hạo treo lên một nụ cười đẹp, chính là nụ hôn của hắn
không có dán lên môi của nàng, mà là dời về phía sườn gáy của nàng ở bên tai nàng ma sát, “Đừng lo lắng, ta sẽ chậm rãi dạy ngươi, ngươi chỉ
thuộc về ta, đời này, hay kiếp sau đều là của ta!” hắn thừa nhận hắn
ghen tị, hắn không muốn nàng cùng hoàng huynh vui cười, không muốn thấy
nàng quan tâm nam nhân khác.
“Ta. . . . . . Ta mới không cần ngươi dạy đâu. . . . . .” Ngữ Diên đứt quãng nói.
Sở Hạo cười cười, bỗng nhiên hắn ngậm nhẹ ở bên tai phấn nộn của
nàng, nàng cả người run lên, “Ách. . . . . . Không cần. . . . . . Ngươi
làm gì. . . . . .” hơi thở ấm áp của hắn tan ra tiến trong tai nàng,
làm cho toan tính nhanh chóng kéo lên.
Hắn không có ý tốt lại hôn lại hôn ngậm giữ lấy vành tai của nàng cùng bên gáy, dẫn tới nàng phát ra càng nhiều tiếng ngâm nga.
“Ách. . . . . . Ách. . . . . . Không cần. . . . . .” Nàng không thể
ngăn cản chính mình phát ra thanh âm kỳ quái, trời ạ, nàng tại sao có
thể như vậy?! Nhưng vô luận nàng trốn tránh thế nào, hắn chính là không
muốn buông tha nàng, một bên đùa bỡn chấm dứt liền đổi bên kia, cho đến
khi toàn thân nàng khô nóng không thôi.
“Đủ. . . . . . Đủ. . . . . . Sở. . . . . . Sở Hạo. . . . . . Ngừng. . . . . .” Thanh âm của nàng càng ngày càng ma mị, không thể khắc chế
ngay cả yết hầu đều can thiệp
“Đừng sợ. . . . . . Diên nhi. . . . . . Thoải mái, đây là phản ứng
rất tự nhiên rất bình thường.” nói xong, hắn hướng đầu vai nàng cùng
xương quai xanh hôn tới, cũng ôn nhu dẫn đường nàng.
“Không cần. . . . . .” Lòng của nàng nổi lên sợ hãi, không đúng,
không nên như vậy, không phải là lại đây an ủi hắn một chút sao, làm sao có thể biến thành an ủi như vậy đâu? Tuy rằng hắn rất tuấn tú, cũng rất mê người, nhưng là. . . . . . Nhưng là nàng thật không có chuẩn bị để
làm tốt chuyện này, mà bây giờ hô hấp của nàng tim đập tựa hồ cũng muốn
nhảy ra ngoài, loại cảm giác này làm nàng sắp hít thở không thông. . . . . .
Sở Hạo cảm giác được thân mình nàng hơi lỏng, hôn môi lại lần nữa về
tới trên môi của nàng, lần này ôn nhu hôn nàng, nhẹ nhàng ôn nhu . . . . . .
“Ân. . . . . .” Một cỗ khó có thể hình dung thoải mái từ ở chỗ sâu
trong cơ thể chậm rãi mở ra, nàng chậm rãi hai mắt nhắm nghiền, hắn phun ra hơi thở làm da thịt nàng không hiểu phát run, tâm tình bắt đầu kích
động, loại điện lưu kỳ quái này chính vô tình tập kích nàng, làm thân
mình nàng sinh ra cảm giác khác thường, trong cơ thể như là bị thiêu
đốt, lý trí của nàng khi hắn đụng vào dưới mất đi phương hướng, mà nàng
trừ bỏ rên rỉ thì vẫn là rên rỉ.
Sở Hạo thấy thế rốt cuộc không cách nào nhịn được, nhanh chóng thối
lui hết thảy quần áo trên người, khi nàng chưa kịp phản ứng là lúc, hắn
đem dục vật đã sớm chướng lên dời về trong cơ thể nàng, dị vật khổng lồ
làm cho nàng cả người run lên, Sở Hạo tùy cơ đem phần eo uỡn một cái,
nháy mắt, Ngữ Diên hít vào một hơi, “Không cần!” Nàng kinh hô.
“Đau quá. . . . . . Không cần. . . . . . Buông. . . . . .”
“Diên nhi. . . . . . Thoải mái, đừng sợ, không có chuyện gì.” hắn ôm
thân thể của nàng ngăn cản nàng lộn xộn, mà nàng chỉ có thể lắc đầu, đau khóe mắt đều tràn ra nước mắt, NND ở tivi trong tiểu thuyết đều là gạt
người, cái gì kết hợp nhất định là tiên dục tử, nàng TMD đau muốn chết
a. . . . . .
“Ngươi buông ra, đau chết. . . . . .” Ngữ Diên lớn tiếng kêu lên.
Hắn hiểu được tâm tình của nàng, cho nên quyết định tốc chiến tốc
thắng, ôm thân mình nàng hết sức, mạnh mẽ đem kích thước lưng áo lại ưỡn một lần nữa, phá vỡ phòng tuyến cuối cùng của nàng.
“A. . . . . . Giết người rồi. . . . . .” Bởi vì đau đớn, nàng lớn
tiếng hét rầm lêm, thân mình giống như tứ phân ngũ liệt, nàng đau hung
hăng cầm lấy hai vai của hắn, khóc muốn đẩy ra hắn, tên hỗn đản này,
muốn giết nàng sao?
“Chớ lộn xộn, Diên nhi tin tưởng ta, không có chuyện gì. . . . . .”
Hắn thử trấn an cảm xúc kích động của nàng, thật cẩn thận nhỏ nhẹ bên
tai của nàng.
Nàng nức nở, trong đầu trống rỗng, nàng muốn động, nhưng mà vừa động
toàn thân tựa như cũng bị xé rách, tiến lui không được, nàng chỉ có thể
đánh lồng ngực của hắn, “Ngươi thật quá đáng, làm sao ngươi có thể đối
với ta như vậy? Ta. . . . . . Ta hảo tâm tới thăm ngươi, ngươi cư nhiên
cưỡng gian ta?”
Sở Hạo nghe thấy vậy trên đầu hắc tuyến không ngừng hạ, “Không có
chuyện gì, rất nhanh đã trôi qua rồi, tin tưởng ta. . . . . . Thoải mái, ngoan. . . . . .”
Nàng nghi hoặc nhìn hướng hắn, không biết nên làm như thế nào, chỉ có thể nghe lời của hắn bắt đầu thử thả lỏng thân mình, không nghĩ đến khi nàng tứ chi buông lỏng, nguyên bản nơi đau đớn đột nhiên truyền đến
khác thường, cảm giác như thế làm cho tâm nàng đột nhiên khẩn trương
lên.
“Diên nhi. . . . . .” Hắn khẽ hôn nước mắt của nàng, một tay trơn
hướng eo của nàng vuốt ve, thương yêu kia giống như an ủi làm cho tâm
của nàng chậm xuống dưới, thân mình cứng ngắc dần dần mềm hoá.
“Ưm. . . . . .” Nàng giật giật thân mình, đau đớn tuy rằng còn vẫn,
nhưng cảm giác kỳ quái này làm cho nàng có một loại khát vọng thăm dò.
Sở Hạo cảm nhận được đồng ý của nàng, theo kỳ vọng của nàng giật mình.
“ưm. . . . . .” Cảm giác kỳ diệu hiện ra, nàng phun ra thanh âm đặc biệt tuyệt vời, nhất thời xấu hổ đưa tay bưng kín miệng.
Hắn nhẹ nhàng cười, hơi chút thối lui, nàng nhíu mày là lúc lại lần
nữa tiến vào, Ngữ Diên nhất thời phát ra thanh âm rên rỉ rất nhỏ, ơ?
Nàng tại sao có thể như vậy? Nàng làm sao có thể kêu lên như thế thanh
âm mắc cỡ chết người?!
Mà Sở Hạo thấy thế hơi hơi cười cười, hắn giống như cầm lấy hoang
mang của nàng, lại chậm mà mau, khi mờ khi tỏ, hắn không muốn hù doạ đến nàng, vì để cho nàng cảm thụ hết thảy đẹp nhất, hắn tràn ngập kiên nhẫn chỉ đạo nàng.
“Ưm. . . . . . Ách. . . . . .” Nàng không thể khống chế phát ra âm
thanh, khi hắn luật động dưới, nàng không biết nên như thế nào cho phải, hai tay chỉ có thể dùng sức vòng ở cổ của hắn, đong đưa theo eo của
hắn.
Nàng đáp lại tự nhiên như thế, rốt cục, hắn liều lĩnh tiến lên, đốt cháy liên tiếp nhanh chóng cùng run rẩy.
Hắn mang theo nàng tiến vào bên trong giai điệu không có quy tắc, một chút cao vút, một chút thấp kêu. . . . . . Cuối cùng chỉ có điên cuồng bốc lên. . . . . . Hắn một lần lại một lần va chạm hoa tâm của nàng,
tùy ý tàn bạo suy nghĩ của nàng, nàng gắt gao bấu víu hắn, sợ buông lỏng tay, sẽ lâm vào vực sâu không đáy. . . . . .
“ƯM. . . . . .” Rốt cuộc bất chấp cái gì, nàng ở dưới thân hắn bắt
đầu thản nhiên hết thảy, giống như thủy triều ấm áp nhanh chóng nhấc
lên, thẳng tắp hướng bọn họ đánh úp lại, đầu tiên quấn quanh nàng, tiếp
theo là hắn, hai người có ăn ý phối hợp lẫn nhau, sau hắn than nhẹ một
tiếng, hắn cùng với nàng đang bước về phía đường cuối cùng . . . . . .