“Vương Phi đâu?” Sở Hạo sau khi hết bận trở về chuyện đầu tiên làm đó là hỏi Ngữ Diên.
Tiểu Hương nghe thấy vậy nói gấp: “Tiểu
thư ở bên trong phòng nghỉ ngơi, hình như là không thoải mái” nàng liền
thêm mắm thêm muối nói, nguyên lai nói là nàng cảm thấy có chút mệt mỏi
muốn đi nghỉ ngơi một chút, nhưng mà mệt mỏi không phải là không thoải
mái sao? Nàng nghĩ, nàng hẳn là không có nói sai đâu!
Sở Hạo nghe thấy vậy bay thẳng đến sân của nàng.
Nguyên bản lúc trở lại, nàng còn đang suy nghĩ thân thể của nàng này
đến tột cùng là thân phận gì, vì sao đặc biệt như thế, có thể tưởng
tượng đến đáp án cũng không đơn giản, nàng quyết định không hề rối rắm
nữa, bởi vì nàng nguyên bản sẽ không tính ở tại chỗ này, hỏi nhiều như
vậy làm cái gì, còn nữa, cho dù lưu lại, thân phận này cùng nàng cũng
không còn quan hệ gì, dù sao mặc kệ nàng là thân phận gì chung quy có
thể ăn uống no đủ là được rồi!
Tiếp theo, nàng nhàn rỗi vô sự sẽ đem ‘kim khố’ làm tốt, lại dùng
gạch phong bế vào, địa điểm lần này nàng lựa chọn không phải cuối
giường, mà là vách tường dưới cửa sổ về phía Bắc, nàng ở bên trong móc
một cái hố, đem tất cả bên trong làm cho rỗng thật lớn, hơn nữa, ở bên
ngoài lấy chút ít lỗ hổng, như vậy Tuyết Liên bên trong là có thể thông
gió rồi, mà vị trí cửa sổ này vừa vặn đối diện với cái ao, tự nhiên cũng không ai phát hiện ra cửa sổ bí mật của nàng.
Mà lúc này toàn bộ làm xong nàng đang nằm ở trên giường đắp chăn nhìn tứ bảo chi thư này, nhưng ngay khi nàng đang xem nhập thần, thì cửa đột nhiên phát ra ‘cót két’ một tiếng, sợ tới mức nàng liền đem sách giấu ở phía dưới gối, tiếp theo nhắm mắt làm bộ như đang ngủ, nhất định là
Tiểu Hương đến mời nàng đi ra ngoài ăn cơm tối, đáng tiếc nàng một chút
cũng không đói bụng, còn nữa đọc sách mê muội như thế, nàng mới không
cần đột nhiên đi ra ngoài đâu, bất quá, đối với Tiểu Hương nàng nắm rất
chắc, nếu là nàng nhìn thấy bộ dạng này của mình chắc chắn sẽ tránh lui
đi ra ngoài, vì thế nàng không chỉ có làm bộ ngủ còn giả vờ phát ra
thanh âm nho nhỏ.
Sở Hạo đi vào bên giường của nàng, thấy nàng nhắm mắt phát ra tiếng
hít thở rất nhỏ, nói vậy nàng đích thị là đang ngủ, mà hắn chậm rãi ngồi ở bên giường nhìn về phía nàng đang ngủ say, hắn đây là làm sao vậy,
giống như đã thích nàng, hơn nữa còn là cái loại rất thích rất thích,
buổi sáng đi đến Hoàng cung nửa ngày không trở lại, hắn lần đầu tiên
biết chờ đợi lại gian nan như thế.
Ngữ Diên nhắm mắt ‘đi vào giấc ngủ’ như trước, nhưng trong lòng cũng
đang thầm nghĩ, Tiểu Hương này sao lại thế, thấy mình đang ngủ, còn
không đi? Chẳng lẽ là dung nhan mình ngủ cũng rất khuynh thành hay sao?!
Sở Hạo kinh ngạc nhìn nàng, đột nhiên kìm lòng không đậu cúi người
nhẹ nhàng hôn lên môi của nàng, động tác của hắn rất nhẹ rất nhẹ, cũng
chỉ có một chút liền rời đi, chính là không nghĩ tới thời điểm hắn ngước mắt chống lại đôi mắt màu đen hoảng sợ của nàng.
“A ——”
Hai tiếng kêu hoảng sợ nháy mắt truyền khắp Kim uyển, hạ nhân bọn nha hoàn nháy mắt toàn bộ tràn vào, ngay cả Béo lão nhân vừa mới trở về
cũng chạy tới.
“Làm sao vậy? Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi?” Béo lão nhân vội vàng nhanh chóng hỏi.
Hạ nhân, bọn nha hoàn toàn bộ bốn phía nhìn xung quanh nghĩ chắc có kẻ trộm hoặc là cường đạo.
Ngữ Diên cảm giác mặt mình như là bị hỏa thiêu giống nhau, sao lại là hắn đây? Mà hắn. . . . . . Mà hắn lại có thể hôn trộm nàng?!
Giờ phút này Sở Hạo thật sự là xấu hổ xấu hổ vô cùng, vốn chỉ muốn
nhẹ nhàng hôn một chút để bày tỏ tưởng niệm trong lòng, nhưng tại sao
thời điểm hắn rời khỏi môi nàng, ánh mắt của nàng cư nhiên mở ra, rõ
ràng động tác của hắn rất nhẹ rất nhẹ, mà nàng như thế nào sớm không
tỉnh trễ không tỉnh lại tỉnh đúng lúc này, điều này làm cho mặt của hắn
biết đặt vào đâu? Đường đường là một Vương gia lại có thể thừa dịp nữ tử ngủ say hôn trộm?!
“Hai người các ngươi làm sao vậy? Chẳng lẽ phát sốt rồi, vì sao mặt
hồng như vậy?” Béo lão nhân thấy bọn họ không nói lời nào vì thế lại
hỏi.
“Khụ khụ khụ” Sở Hạo liền ho khan, hé ra khuôn mặt tuấn tú vào thời
khắc này có vẻ vô cùng quẫn bách, “Cái kia. . . . . . Vừa mới có con
chuột xuất hiện ở nơi này, đúng không?” nói xong, liền nhìn về phía Ngữ
Diên nói.
Ngữ Diên nghe vậy vội vàng gật đầu, ngượng ngùng vén tóc bên tai nói: “Đúng vậy a. . . . . . Một con chuột thật lớn, làm ta sợ muốn chết!”
nàng phụ hoạ theo lời của hắn.
Béo lão nhân nghe thấy vậy liền đối với hạ nhân nói: “Mau để cho
người đến quét tước nơi này, bên trong Kim uyển này sao lại có chuột
chứ?”
“Dạ!” bọn người hầu vội vàng gật đầu nói.
Ngữ Diên nghe thấy vậy nói gấp: “Không cần. . . . . . Con chuột kia
vừa mới bị Sở Hạo đuổi ra ngoài rồi, ha ha, cái kia. . . . . . đã đến
giờ ăn cơm chiều rồi chứ?” nàng liền chuyển đề tài nói, nàng cũng không
muốn để cho người ta ở trong phòng mò mẫm trêu ghẹo nàng mãi.
“Ừm, nếu không có việc gì, chúng ta đi ăn cơm chiều!” Sở Hạo nói gấp, tiếp theo đang lúc mọi người kinh ngạc dẫn đầu rời đi, điều này làm
cho Béo lão nhân không khỏi than thở, “Cứ đói như vậy không?”
“Tiểu thư a, đi ăn cơm trước đi, ăn no rồi nghỉ ngơi thôi!” Tiểu Hương vội vàng cười nói.
Ngữ Diên nghe thấy vậy đột nhiên nói: “Cái kia. . . . . . Cái kia ta
đột nhiên lại không muốn ăn nữa, buổi trưa ta ăn nhiều quá, nên bây giờ
còn chưa tiêu hóa, muốn đi ngủ!” nàng liền ngáp một cái rồi nói tiếp
“Ngọai công các ngươi đi ăn đi, người xem ta buồn ngủ quá nặng, chờ ta
đói bụng sẽ kêu Tiểu Hương đi phòng bếp làm một chút tới là tốt rồi.”
nguyên nhân đầu tiên xác thực không phải nàng đang rất đói bụng, thứ
hai, nàng hiện tại đi gặp Sở hạo chắc chắn xấu hổ đến chết, tuy rằng làm tặc không phải là nàng, nhưng tốt xấu cùng nàng có liên quan đi!
Béo lão nhân nghe thấy vậy nói: “Vậy được rồi, Tiểu Hương đi thôi~”
Tiểu Hương thay nàng chuẩn bị chăn cho tốt liền theo Béo lão nhân rời đi.
“Gia gia, tiểu thư không ăn thân thể có chết đói hay không a?” Tiểu Hương lo lắng nói.
“Ngươi yên tâm đi, để cho Hạo nhi đưa cơm tới!” nói xong, cười cười giảo hoạt.
Một lúc sau
“Ta không đi, ta mệt nhọc, ta muốn đi ngủ!” Sở Hạo đột nhiên nói, một giây sau, rời đi, lại bị Béo lão nhân bắt được cổ tay.
“Ngươi nói cho ngoại công vì sao không đi?” Hắn nhìn về phía hỏi hắn.
“Khụ khụ, chuyện này, Tiểu Hương không phải cùng nàng ở cùng một chỗ
ư, ta lại không cùng nàng ở cùng một chỗ, còn phải đi đường vòng đến nơi nàng, mệt chết đi!” hắn nói gấp.
Béo lão nhân nghi hoặc nhìn hắn nói: “Đường vòng? Kim Uyển của nàng
cùng với sân của người chỉ cách một bức tường, tại sao lại phải đi đường vòng?” hắn híp mắt tựa hồ muốn xem Sở Hạo.
“Ách. . . . . . Này, này nàng lại không đói bụng, mà người hầu nhiều
như vậy, tùy tiện làm một chút là tốt rồi, ta là một Vương gia há có thể đi đưa cơm cho nàng?” Nói, nếu không phát sinh một màn vừa rồi, có lẽ
hắn sẽ đi, đột nhiên xảy ra chuyện này, hắn như thế nào không biết xấu
hổ đi gặp nàng đâu?!
“Nha ~~~” thanh âm Béo lão nhân nha vài đột nhiên cười gian nhìn hắn, Sở Hạo bị ánh mắt hắn nhìn như thế trong lòng sợ hãi.
“Ngoại công biểu tình kia của người là cái gì?” Nhịn không được mở miệng hỏi.
“Không có biểu tình gì, ta chỉ đúng là nha một chút mà thôi, ngươi
không muốn đưa coi như xong, dù sao ta cũng vậy không có ý định làm
người hầu đưa, đã nói rồi, nương tử của ngươi đói cũng không phải nương
tử của chúng ta.” nói xong, phe phẩy cánh tay đi ra ngoài nhìn thấy hạ
nhân đều cảnh cáo không cho phép đưa cơm cho Vương Phi!
Sở Hạo nghe thấy vậy ảo não vỗ vỗ đầu bất đắc dĩ hướng sân của mình
đi đến, nàng cũng không phải cái kẻ ngu, đói bụng thì tự mình tìm đồ ăn
đi? !
Vào đêm
“Ai nha, thật đói a!” Ngữ Diên vuốt bụng nhịn không được buồn bã nói, nguyên bản lấy cớ không đi ăn cơm muốn đọc sách một chút, ai biết bị
cái tên kia đột nhiên tập kích hôn làm cho tâm thần không yên, sách vở
một chữ đều xem không vào, cứ nằm như thế đần độn qua nhiều cái canh
giờ, cho đến bụng bắt đầu kêu đói.
Nằm ở trên giường nửa ngày xuất ra Huyết Linh Đang chuẩn bị kêu Thất
Dạ lên, nhưng mà đặt Linh Đang ở bên tai nghe ngóng liền nghe được thanh âm ngáy to nặng nề của Thất Dạ, quên đi, hắn khẳng định đang ngủ rồi,
nên làm sao đây? Kêu Tiểu Hương đi làm thứ gì ăn? Lúc này đã hơn nửa đêm tất cả mọi người đã ngủ, gọi người như vậy cũng không tốt đi, nghĩ
nghĩ, nàng tự mình xuống giường.
Quên đi, cầu người không bằng cầu mình, chính mình đi phòng bếp tìm
đồ ăn ngon, vì thế, trực tiếp đem giày đi vào liền đi ra ngoài, ánh
trăng bên ngoài rất là sáng ngời, chiếu trên sân vô cùng rõ ràng, ngay
tại lúc nàng mới đi ra sân, lại đụng phải Sở Hạo, mà trong tay hắn mang
theo đó là một khay cơm canh, hai người cứ như vậy ngươi nhìn ta, ta
nhìn ngươi.
“Ưm, này. . . . . . ngươi chưa ăn cơm chiều đi.” nói xong, đem khay thức ăn đưa cho nàng.
Ngữ Diên cầm qua khay đồ ăn nhìn về phía hắn nói: “Cái kia. . . . . . Cái kia tiến vào ngồi một chút đi.”
Nghe vậy, Sở Hạo liền đi vào, Ngữ Diên cùng hắn ngồi ở mặt đá bên
ngoài, mà nàng chậm rãi mở đồ ăn ra, đồ ăn bên trong còn đang bốc hơi
nóng, nàng có chút ngượng ngùng hỏi: “Ngươi. . . . . . Cố ý đưa cơm cho
ta?”
“Ngươi. . . . . . Ngươi không phải chưa ăn sao?”
“Nha!” Ngữ Diên nghe thấy vậy cũng xấu hổ không biết nên nói gì, liền đem thức ăn đặt ở trên bàn đá, bưng lên chén nhỏ nhìn về phía hắn hỏi:
“Ngươi có muốn ăn chút gì hay không?”
“Ta ăn rồi, ngươi ăn đi.”
“Nha!” nàng lại ồ một tiếng, liền chậm rãi bắt đầu ăn, vừa ăn một
bên ở trong lòng chửi mình, Mộng Ngữ Diên ngươi chừng nào thì biến thành như thế? Được người ta thích lại động lòng rồi, ngươi mê người đáng yêu như thế đây là rất bình thường a, tại sao phải ngượng ngùng, tại sao
phải làm dối trá như vậy, không phải là bị hôn một chút thôi sao, cũng
sẽ không thiếu một khối thịt!
“Cái kia. . . . . . Cái kia sự tình hôm nay ngươi đừng ngượng ngùng,
ta rất thoải mái!” nàng nói gấp, là hy vọng hắn không cần bởi vì sự tình hôm nay mà xấu hổ.
“Ách? Sự tình hôm nay. . . . . .”
“Không có việc gì , ta cũng không phải cổ hủ, còn nữa Kim Bình Mai ta đều xem qua, những thứ này là chút lòng thành, ngươi không cần để ở
trong long.” nàng liền đánh gãy lời của hắn nói, chính là hi vọng bọn họ đừng quá xấu hổ.
Sở Hạo nghe thấy vậy sắc mặt nháy mắt biến đổi bỗng nhiên nghiêm túc hỏi: “Ngươi nói cái gì? Ngươi xem qua Kim Bình Mai?!”