Cái gọi là, chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền đến ngàn
dặm, nhưng sự tích của nàng cũng không phải là chuyện xấu, mà lại làm
cho người ta hâm mộ ghen tị sự tích ‘ thần thoại ’.
Từ tối hôm qua sau khi đại náo một hồi, Sở Hạo cũng không tới gặp
nàng, nghe nói, hắn luôn luôn ở cửa để ứng phó với các đại nhân muốn đến nịnh nọt quan lớn, chẳng qua, mục đích của bọn họ là tới đây gặp nữ
thần là nàng, mà không phải thấy hắn, chính là, người nào đó không muốn
nàng gặp người khác, nàng biết, hắn chính là hâm mộ ghen tị đến hận!
“Tiểu thư a, người biết không, ta vừa mới đi ra ngoài nghe xong” Tiểu Hương hưng phấn chạy vào thần thần bí bí cười cười.
Ngữ Diên nhìn nàng liếc mắt một cái hỏi: “Lại là nữ nhân nào tự sát
vì tình? hay là cái tên là ‘oa oa’ kia lại đến đây xin cơm? hoặc là
không phải ở đông phố bán mì lại cùng trượng phu đánh nhau?” Đừng trách
nàng hỏi như vậy, bởi vì nàng mỗi ngày đều thích hỏi thăm chuyện tình
tam cô lục bà gia như thế nha.
Tiểu Hương nghe vậy liền khoát tay nói: “Ai nha, không phải chuyện
đó, bởi vì nô tỳ phát hiện bọn họ thật sự không có buôn chuyện gì hết “
“Đúng vậy a, ngươi đều tám những chuyện cũ, nên đổi lại khẩu vị đi” nàng nâng chén trà lên uống một ngụm nước trà.
“Đúng vậy, cho nên nô tỳ sửa lại thành tám chuyện của người” nàng tùy tiện nói.
“Cái gì? Chuyện của ta? Làm sao vậy?” Đặt chén trà xuống hỏi.
“Tiểu thư người biết không, người ở bên trong kinh thành đã thành
thần thoại rồi, tất cả mọi người đều nói người là tiên nữ chuyển thế,
nói tiếng đàn của người mới là bầu trời hữu nhân gian vô, nói cái gì,
chuyện xưa của người thật cảm động sâu sắc cùng tiếng đàn tuyệt vời, làm cho người ta say mê rất nhiều cảm động không thôi, bọn họ nói, người
chính là tiên nữ chân chính ” Tiểu Hương đắc ý nói, “Ha ha, bọn họ cũng
không biết, kỳ thật tiểu thư vốn chính là sao Văn Khúc chuyển thế đúng
hay không?”
Ngữ Diên nghe thấy vậy hắc hắc cười cười, ách. . . . . . Đều đem nàng hóa thành đẹp như vậy sao?
“Tiểu thư a, người có biết không, hiện tại có rất nhiều người muốn
nịnh bợ người, người chữa khỏi cho Hoàng thượng chứng bệnh kén ăn, ngay
cả Hoàng hậu đều phải đến đây một chuyến” nàng tiếp tục buôn chuyện .
“Cái gì? Hoàng hậu cũng lại đây?” Nghe thấy vậy, nàng lại có cảm giác bất an ở trong lòng
“Đúng vậy a đúng vậy a, Hoàng hậu nói người làm cho hoàng thượng mở
miệng ăn, còn phải cảm ơn ngươi thật tốt” Tiểu Hương sùng bái nói.
“Không đơn giản” nàng đột nhiên đứng dậy nghiêm túc nói.
Tiểu Hương khó hiểu nhìn hướng nàng, “Làm sao vậy? Có cái gì không đơn giản ?”
Ngữ Diên nhìn nhìn Tiểu Hương đơn thuần nói: “Nam nhân đến tìm ta là muốn nịnh bợ ta, nữ nhân tới tìm ta chẳng lẽ cũng là muốn nịnh bợ ta
sao? Ta xem, tám phần đều là ghen tị, ngươi nghĩ xem, ta chỉ là một
Vương Phi có tài đức gì có thể cho Hoàng thượng mở miệng ăn đâu?” Nàng
một tay nâng cằm lên tự hỏi.
“Ngươi cũng đã biết rồi, cần gì phải thể hiện đâu?” Đột ngột, ở cửa truyền đến một thanh âm hùng hậu.
Ngữ Diên cùng Tiểu Hương liền nhìn sang, Sở Hạo hai tay ôm cánh tay tựa vào cửa nhìn nàng.
“Nô tỳ tham kiến Vương gia” Tiểu Hương liền hành lễ ân cần thăm hỏi.
“Đi xuống đi”
“Dạ” Vương gia đã ra lệnh rồi, nàng chỉ có thể vâng theo.
Ngữ Diên nhìn về phía hắn ánh mắt khinh miệt, vô cùng khó chịu nói:
“Làm gì? Ngươi nghĩ rằng ta giống ngươi sợ các nàng sao? Nếu sự tình đã
muốn như thế, ta cũng đã bị mọi người coi là thần thoại rồi, bổn tiểu
thư chỉ có đi từng bước tính từng bước, dù sao ta tin tưởng trời không
tuyệt đường của người”
Sở Hạo nhìn về phía nàng nói: “Ta nghĩ ngươi thể hiện bản thân như
thế, là muốn nhận được điều kiện của Hoàng thượng, mà rất nhanh thoát
khỏi bổn vương đi?” Sở Hạo đi đến hỏi.
Ngữ Diên ngước mắt nhìn về phía hắn thăm dò, không hề khiếp đảm liền
hồi phục, “Ngươi cũng đã nghe được rồi, biết rõ còn cố hỏi” nàng bĩu môi nói.
“Ồ” hắn đột nhiên ồ lên một tiếng, cũng không có nói tiếp.
Ngữ Diên nhìn về phía hắn, hỏi “Ngươi ồ cái gì?”
“Ta ồ là vì ngươi là ngày kia làm như thế nào để xong việc” hắn cười nói.
Ngữ Diên nghe vậy, mày chau lại hỏi: “Lời này của ngươi là có ý gì?”
“A, đúng rồi, bổn vương quên nói cho ngươi biết, Hoàng thượng cùng
với các vị đại thần được sủng ái ngày kia đều muốn đến trong phủ tổ chức yến hội, tất nhiên cha của ngươi cũng tới, đúng rồi, ngươi vừa mới nhắc tới Hoàng hậu a, còn có một chút phi tử hoàng thượng sủng ái đều tới
thăm thần nữ này” hắn quỷ dị cười cười.
Ngữ Diên nhìn về phía nét tươi cười của hắn, cảm giác, không thích
hợp, “Ngươi có phải còn có gì chưa nói hay không?” Nàng cảm thấy trong
chuyện này còn một điểm mấu chốt mà hắn không nói ra
“Ái phi quả nhiên thông minh nha, Hoàng thượng chỉ định đại hình yến
hội ngày kia, do ngươi làm chủ trù (*), cho nên, bổn vương quyết định
ngày kia đem tất cả đầu bếp đều cho đi ra ngoài, ngươi là thần nữ thì
chắc làm yến tiệc là không có vấn đề” hắn cười cười, hắn thật ra muốn
nhìn một chút, nàng rốt cuộc có thể làm ra những cái gì, sẽ không phải
đều cho toàn bộ bọn họ ăn viên bò đi tiểu chứ?
(*) chủ trù: nấu ăn
“Cái gì? Để cho ta nấu cơm?” Ngữ Diên nghe nói xong liền hét lên “Vì
sao a, đầu bếp nhà các ngươi nhiều như vậy, ta cần gì phải làm cơm?”
Huống chi là nhiều người ăn cơm như vậy!
“Bởi vì ngươi là thần nữ a, cơm của ngươi ăn vào sẽ rất ngon miệng,
đúng rồi, Hoàng thượng nói, nếu ngươi có thể làm ra loại gì đó khác, hắn nhất định ban cho ngươi một đại lễ”
“Đại lễ?” Nàng lẩm bẩm nhỏ hai chữ này, đại lễ của hắn sẽ không phải là đồng ý cho nàng hưu hắn đi chứ?
“Tuy rằng bổn vương không biết là đại lễ gì, nhưng tuyệt đối không
phải là đại lễ mà ngươi yêu cầu Hoàng thượng ” hắn hình như có thể xem
thấu ý nghĩ của nàng, không khỏi nhắc nhở nàng không nên suy nghĩ bậy
bạ.
“Ngươi. . . . . . Làm sao ngươi biết, vạn nhất, vạn nhất Hoàng thượng đồng ý thì sao
“Phải không? Không bằng chúng ta mỏi mắt mong chờ đi? Nhớ kỹ là ngày
kia nha, ngươi sẽ không để cho cha nương ngươi mất mặt chứ, còn có các
quan lớn đại nhân sùng bái ngươi sẽ thất vọng đi?” Hắn đem khuôn mặt
tuấn tú đưa về phía trước mặt của nàng cười nói.
Nhìn dung nhan tuấn mỹ như thế, trong lòng nàng là sung sướng , nhưng lời nói của hắn lại làm cho nàng vô cùng tức giận , ngươi nha, như thế
nào không thành người sống đời sống thực vật đi? Cùng ngươi nói chuyện
thì chuyện tốt cũng thành chán ghét! !
“Vương Phi nhìn bổn vương như thế là có ý gì?” Nhìn nàng khi thì xấu
hổ khi thì trừng mắt, hắn không khỏi cười hỏi, lúc này, hắn còn không
cảm giác được, vì sao không có việc gì cũng thích đến tìm nàng phiền
toái như vậy? ?
“Ta nhìn ngươi?” Đột nhiên bị hắn nói như vậy, nàng lập tức đỏ bừng
mặt, kêu lên “Ngươi. . . . . . Ngươi không nhìn ta làm sao biết ta đang nhìn ngươi sao? Hừ”
Sở Hạo nghe thấy vậy đột nhiên nhịn không được bật cười lên: “Đột
nhiên phát hiện ra ái phi ngươi khả ái như thế a” nói xong, đưa tay ra ở trên mặt của nàng nhẹ nhàng lướt qua.
“Sắc. Sói” nàng liền xoá sạch bàn tay không an phận của hắn khinh bỉ nói.
Sở Hạo bị nàng nói như vậy, đứng thẳng người nhìn về phía nàng “Người nào cũng biết Vương Phi bổn vương là Thiên Tiên chuyển thế, ngươi cũng
có thể làm cho Hoàng thượng mở miệng ăn , mong rằng làm đồ ăn cho nhiều
người như vậy, cũng sẽ dễ như trở bàn tay, hơn nữa, ngươi luôn độc đáo
như vậy, lúc này đây, bổn vương liền mỏi mắt mong chờ xem sao” nói xong, cười cười đi ra ngoài cửa.
Hắn có ý tứ gì? Hắn có ý tứ gì đây một lúc sau
“Không cần, vì sao ta phải giống như bảo mẫu? Dựa vào cái gì ta phải
hầu hạ các ngươi? Ta phải rời đi rời đi, Quỷ tịch ngươi đang ở đâu, thư của ngươi đưa như thế nào rồi?” Nàng nhịn không được lớn tiếng hét lên.
————————-
‘ Chi ——’ một tiếng động do mở cửa phòng ra
“Làm sao ngươi lại đột nhiên đến đây?” Đóng cửa lại, một thanh âm ôn nhu liền ở trong phòng tối đen truyền ra, Quỷ Tịch tay run run cầm thư
đặt xuống bàn, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại, hắn đi ra phía bóng
tối hướng hắn cười cười, “Đã lâu không gặp, ngươi vẫn có thể lợi hại như thế a”
Hắn cười cười tiếp theo đốt đèn lên, trong phòng nháy mắt sáng sủa lên, mà hắn tuấn mỹ dung nhan liền lập tức hiện ra.
Phượng Ly Ca nhìn về phía hắn cười cười, “Yêu ma quỷ quái vốn là rất
khó gặp được, mà ngươi lại là tinh phẩm trong đó, ta làm sao có thể quên được?” Hắn nhìn về phía hắn treo lên vẻ tươi cười nói.
Quỷ Tịch nghe thấy vậy cười cười, “Ngươi cùng hắn, đều thực sự chán ghét” hắn nói thẳng.
“Nha? Ngươi gặp được hắn?” Phượng Ly Ca ngồi ở trước bàn rót trà vào chén rồi uống một ngụm hỏi.
Quỷ tịch thấy thế cũng ngồi xuống, “Đúng vậy a, rất không khéo lại
gặp gỡ, ai, chỉ là không nghĩ đến hắn lại là đại tướng công của mẹ con
ta” hắn thở dài nói, giống như tiểu nương tử bình thường của hắn vậy
Phượng Ly Ca nghe thấy vậy tạm dừng hạ chén xuống, “Ý tứ của ngươi ngươi. . . . . .”
“Ai, không thể tưởng được ta một Quỷ Soái ca, cũng sẽ có một ngày
chung tình, nàng thực đặc biệt, cũng rất thú vị” hắn ca ngợi nói.
Phượng Ly Ca nghe vậy, trong ánh mắt để lộ ra nét tươi cười, “Đúng vậy, nàng đích xác rất thú vị “
Quỷ Tịch nghe vậy nhìn về phía hắn nói: “Đừng ra vẻ mẹ của con ta
thực chung tình với ngươi nha, ai, tình địch của ta hình như nhiều lắm,
nàng là rất đào hoa đây” hắn chậc lưỡi bất đắc dĩ nói.
Phượng Ly Ca nghe thấy hắn nói như vậy, không khỏi cười càng sung sướng, “Ngươi cũng đã biết đạo lý người quỷ khác đường ?”
“Đúng, ngươi đừng nói về đạo lý đấy với ta, ta hôm nay tới đây cũng vì nương tử của ta” vì thế đem thư đưa cho hắn.
Phượng Ly Ca tiếp nhận thư vẫn chưa sốt ruột mở ra, liền hỏi: “Hắn
làm sao có thể bỏ qua cho ngươi?” Đối với tính tình Sở Hạo, hắn rất hiểu rõ, hắn đối với Quỷ Hồn, hoặc là đánh chết, hoặc là sẽ thu phục.
“Ngươi cho rằng ta ngu ngốc a, cái tên kia rất hung hãn, ta sẽ không
xung đột chính diện với hắn đâu, song có lẽ nói thật đã lâu không gặp ta thiếu chút nữa không nhận ra hắn, bởi vì lệ khí trên người hắn so với
trước kia mạnh hơn rất nhiều, pháp thuật của ngươi hình như cũng theo
kịp hắn ” hắn ăn ngay nói thật nói
Phượng Ly Ca nghe vậy cũng không tức giận , ngược lại còn cười nói:
“Năm đó sư phó chỉ nhận hai chúng ta làm đồ đệ, ta vốn tưởng rằng mình
là một người khác thường sẽ không tìm thấy bằng hữu, thật không nghĩ đến hắn cũng giống thế, kỳ thật ta càng muốn nói, sư phó có mắt thần, liếc
mắt một cái liền biết chúng ta không phải người bình thường, cho nên dạy cho chúng ta công phu thần quái, nhưng, ngươi nói cũng đúng, từ nhỏ đến lớn thần quái của ta cũng không bằng hắn, nhưng ta lại không cảm thấy
có cái gì không tốt a, ta không thích giết quỷ, lại càng không thích
truy quỷ, cái gọi là, quỷ không chọc người không hại người, ta cũng
không có quyền thu phục bọn họ” đây cũng là chỗ bất đồng lớn nhất của
hắn cùng Sở Hạo.
Quỷ Tịch nghe thấy vậy cười cười, “May mắn, ba năm trước đây ta gặp
được ngươi, nếu là sư huynh của ngươi, chỉ sợ, ta cũng không có năng lực cùng ngươi ngồi nói chuyện như bây giờ “
“Năm đó ngươi chính là mị, nay ngươi đã thành lượng, nói như vậy, hắn muốn thu phục ngươi, cũng không còn dễ dàng như trước” đối với việc
trên người hắn phát ra linh thuật kỳ lạ, hắn liền biết, hắn lúc này so
với ba năm trước đây đã lợi hại hơn rất nhiều lần, như vậy, Sở Hạo muốn
nhận hay thu phục hắn cũng không còn đơn giản như thế.
“Ơ, nhiều năm không thấy thói quen cũ kia của ngươi a, không bắt
chước hắn nuôi mấy con quỷ làm thủ hạ đắc lực?” Quỷ Tịch ngăn đề tài tò
mò hỏi.
“Ngươi phải biết, ta không thích bắt chước, còn nữa, không phải tất
cả mọi người giống như sư huynh của ta nhìn thấy quỷ đều đánh chết, hoặc là, bắt trở về cải thiện bọn họ” hắn cười khẽ xuống.
Quỷ Tịch thấy thế than nhẹ một tiếng, “Ở trong này, trừ bỏ mẹ của con ta, chỉ sợ chỉ có ngươi cùng hắn, nha, đúng rồi còn có ông ngoại của
hắn cũng có thể nhìn thấy chúng ta, nếu không còn người khác, ta vẫn cảm thấy đáng tiếc, ban đầu các ngươi đều là người trừ ma cũng đều là huynh đệ tốt như vậy, thế mà bây giờ lại như nước với lửa, ai”
“Ngươi khi nào thì biến thành bà tám như thế?” Phượng Ly Ca nhìn về phía hắn nhíu mi hỏi.
Quỷ tịch nghe thấy vậy nhún nhún vai, “Không, chuyện của các ngươi ta không có hứng thú, hai người các ngươi đều là đại sư trừ ma cao nhất,
ta chỉ có thể trốn tránh, miễn cho ngươi mất hứng lại cho ta biến thành
tro bụi, thư ngươi nếu đã nhận được, ta đây cũng coi như hoàn thành
nhiệm vụ, ai, gần đây sự tình tương đối nhiều, ta còn phải tu luyện thêm thật nhiều, miễn cho đến lúc đó theo các ngươi tranh nương tử lại không phần thắng nha” nói xong, cười cười, hướng hắn liếc một cái liền biến
mất .
Phượng Ly Ca hướng trong bóng đêm cười cười, liền mở thư ra nhìn
nhìn, vài giây sau, hắn đột nhiên nhịn không được bật cười lên, nàng làm sao có thể đáng yêu như thế!
‘Thân ái Ly Ca, Ngữ Diên lúc này đang bị một con sư tử lớn bắt được,
lòng đang thảm hề hề, ta nhìn ánh trăng lại rơi lệ, ta không muốn đợi ở
chỗ này, cho nên ta muốn đại biểu của ánh trăng đem thư của ta đưa đến
bên cạnh ngươi, thuận tiện hỏi, ngươi có thể không giống như ngươi lần
trước, ‘ hưu ’ xuất hiện một cách thần kỳ đến trước mặt của ta, mang ta
Đắc ý Dương Dương này đi được không? Được rồi, nếu ngươi không muốn ta
cũng không còn cách nào khác, nhưng là ta tin tưởng ngươi là người tốt
đúng không, nếu là người tốt, vậy. . . . . . Đắc ý Dương Dương chờ
mong!’
Phượng ca xem hết thư cười cười, được rồi, tuy rằng Đắc Ý Dương Dương này sẽ mang đến cho hắn rất nhiều phiền toái, nhưng là mang theo nàng
hình như sẽ có càng nhiều lạc thú!