Mộng Ngữ Diên nhân cơ hội nhìn nhìn vẻ mặt của mọi người, tiếp theo
nàng thân thủ uốn éo, bắt đầu nhẹ nhàng vặn vẹo tay chân, phía dưới các nam nhân cũng bắt đầu ngồi không yên, nước miếng mãnh liệt nuốt.
Hắc hắc, màn này, kỳ thật tên là múa cột, ân, cổ đại không có ống
tuýp, tạm thời đành dùng thân cây thay thế, bất quá, hoàn hảo thân cây
đúng yêu cầu của nàng, hơn nữa mặt trên phi thường bóng loáng, như vậy
càng tiện cho việc khiêu vũ.
Nàng cười cười, thân thủ cầm lấy thân cây rồi đi hai vòng, đột nhiên bay lượn lên, tóc đen tung bay, làn váy bay
lượn, động tác tuyệt đẹp nhiếp hồn, lúc này cả người vi khuynh vòng
chậm rãi trượt xuống , giống như tiên tử hạ phàm, nhất thời làm các nam
nhân dưới đài chết nấc một tiếng.
Một khúc xong, mọi người nhiệt tình tăng vọt, cảm thấy còn chưa đủ
tất cả đều la lên nàng nhảy lại, nhìn đến chính mình được hoan nghênh
như thế, nàng cầm lấy dùi trống to dưới đài gõ, tóc mãnh liệt bay, dĩ
nhiên đã không giống như vũ mỵ, nhưng chính là hình thức phong cách khác
“Thống khoái tự tại nhiệt huyết mênh mông, đừng hỏi tồn tại Tinh có
thể hái, đầu ngẩng lên đến sướng thích thoải mái. Thiên nhai bất quá ta
và ngươi cùng mang, ngươi là huynh đệ đến từ tứ hải, tâm ngay cả đứng
lên cho ngươi hoan hô, thanh xuân là một ca khúc, đón quang cho chúng ta cùng nhau hát. . . . . .” Nàng một bên hát một bên đánh trống, mọi
người toàn bộ bị điều động gật đầu đong đưa theo.
Ngữ Diên thấy thế liền đối với các đại thần phiá dưới reo lên: “Người xem phía dưới giơ chiếc đũa của mình lên, cùng đứng lên”
Phía dưới các đại thần nghe vậy toàn bộ đứng dậy, giơ tay lên cầm
theo chiếc đũa đi theo động tác của nàng, tả hữu lắc lư, Sở Thiên cười
càng thêm ý vị thâm trường, nàng tựa hồ rất thú vị, không khí nặng nề
lập tức tan thành mây khói, mọi người cười càng vui mừng, phía dưới
các thiên kim cũng đều đứng dậy lắc lư , Tình Nhi thấy thế tức giận
nghiến răng nghiến lợi, ngón tay không tự giác siết chặt, hận không thể
lập tức bóp chết nàng.
Sở Hạo trong mắt chứa đựng ý tứ làm cho người ta xem không hiểu, khóe miệng hắn giương lên một tia trào phúng, nàng thật là Mộng thiên kim?
A, có lẽ, hắn nên một lần nữa tìm hiểu nàng.
Hai bài hát xong, nàng xuống đài đi thay quần áo, toàn bộ mọi người
bắt đầu thảo luận cái này gọi là vũ đạo gì, cái này gọi là ca khúc gì,
như thế nào hấp dẫn như vậy!
Thay quần áo xong Ngữ Diên đi theo thiên kim cũng các phi tử biểu diễn đứng ở trên đài, chờ kết quả cuối cùng.
Kết quả, tự nhiên là không để cho nàng uổng phí khí lực, nàng cuối cùng là người thắng.
Lão thái giám nói: “Còn không tạ ơn?”
Mộng Ngữ Diên nghe vậy liền kích động nói: “Ta. . . . . . Ta thực
kích động, đầu tiên, ta nghĩ cảm tạ Hoàng thượng, cảm tạ Thổ Phiên thái
tử, cảm tạ ban tổ chức , cảm tạ các fans của ta, cùng với thái giám, còn có thân cây này, còn có nô tài trong cung làm bố trí phường, ta sẽ
không mê hoặc càng thêm cố gắng làm chính mình, không làm chuyện trái
pháp luật, không tham lam, không ăn trộm tài, tranh giành làm con dâu
tốt”
Lão thái giám xấu hổ không thôi, muốn nàng quỳ ân, nàng đang nói cái
gì nha? Nhìn nàng nói hùng hồn như thế, Hoàng thượng cũng không tỏ vẻ
tức giận, hắn cũng chỉ có thể nghe nàng tiếp tục lải nhải.
“Tốt lắm, vô nghĩa cũng không muốn nói nhiều, cuối cùng ta muốn cảm tạ người quan trọng nhất đối với ta”
Mọi người nghe vậy toàn bộ nhìn về phía Sở Hạo, bọn họ nghĩ đến nàng sẽ nói hắn, nhưng ai biết. . . . . .
“Chính là cha của ta, mẹ của ta, nếu không có bọn họ cũng sẽ không
có người vĩ đại như ta đây, đừng mê luyến ta, ta chỉ là truyền thuyết,
bất quá. . . . . . Các ngươi nếu phi thường yêu thích ta, ta cũng không
thể ngăn cản tư tưởng của các ngươi, đúng không, kỳ thật. . . . . . Ta
nghĩ nói, ta cũng thật thích chính mình” nói xong, nàng sờ sờ mặt mình
say mê cười cười.