Mộng Ngữ Diên sờ sờ hai má mình say mê không thôi, phía dưới các đại thần cũng vô vàn xấu hổ, nàng không phải bình thường, nàng vô cùng tự
kỷ a. . . . . .
Lúc này, Hoàng thượng nói chuyện “Ngươi không cần phủ, không cần
hoàng kim vạn lượng, như vậy, yêu cầu của ngươi là cái gì?” Hắn biết rõ còn cố hỏi, trong mắt chứa đựng mỉm cười.
Đơn giản chỉ là một câu hỏi, mọi người
toàn bộ ngưng hô hấp lại, đều chờ đợi nàng như thế muốn ra yêu cầu đến tột cùng là cái gì?
Mộng Ngữ Diên nhìn nhìn mọi người, trong lòng thầm kêu không tốt,
nàng cũng không thể trước mặt nhiều người như vậy nói mình trộm đồ, làm
cho hoàng đế không cắt mất đầu đi, nói như vậy, cha nàng thể diện toàn
bộ mất hết nha.
Lão thái giám thấy nàng trầm tư không trả lời, liền nhắc nhở: “Hoàng thượng hỏi Vương phi đấy”
Mộng Ngữ Diên trừng mắt liếc hắn một cái, ai cần ngươi nhắc nhở? Nàng cũng không phải kẻ điếc! Vì thế, nàng cười cười nói: “À. . . . . .
Hoàng thượng, không biết ở nơi này người không biết sẽ không có tội phải không?” Nàng yếu ớt hỏi.
“Không thể thực hiện được” hắn không nhiều lời trực tiếp trả lời.
Không thể thực hiện được. . . . . .
Ngươi cũng bị mất đầu . . . . . .
Trong óc của nàng xoay quanh mấy câu nói đó, không được, nàng còn
không có mỹ nam, còn chưa có kiếm nhiều tiền, cho nên không thể chết
được, cũng tuyệt đối không thể đi tìm cái chết nha!
“Hoàng thượng. . . . . . Ngữ Diên có thể một mình nói không? A. . . . . . Đầu ta đột nhiên thật choáng váng nha. . . . . .” nói xong liền
run rẩy như sắp ngã xuống, nàng cố ý hướng Cây Hoa Cúc ngã xuống, Cây
Hoa Cúc thấy thế vội đỡ nàng, “Mộng tỷ tỷ ngươi làm sao vậy?”
“Cho mượn bả vai ngươi dựa chút” nàng nói nhỏ.
Cây Hoa Cúc thất thần , cái gì? Nàng đang giả bộ? Trời ạ, ở trước mặt hoàng thượng giả bộ bất tỉnh ngã đó là muốn cắt đầu ah, Mộng tỷ tỷ đến
tột cùng đang suy nghĩ gì?
Lúc này, Sở Hạo tiêu sái đi lên, kéo Mộng Ngữ Diên trên vai Cây Hoa
Cúc khiến nàng tựa vào trong ngực mình, Mộng Ngữ Diên đột nhiên bị người nào đó túm trong lòng, cái mũi lập tức đụng phải ngực của hắn làm cơ
mặt đau nàng nhe răng trợn mắt.
“Vương Phi nếu như không thoải mái, Bổn vương liền mang ngươi trở về ” nói xong, đột nhiên ôm lấy nàng, Mộng Ngữ Diên hoảng sợ, vội vươn
tay ra “Hoàng thượng. . . . . .”
Sở Thiên cười cười, đứng dậy hỏi: “Như thế nào? Không thoải mái lại còn có lời muốn nói sao?”
“Ngữ Diên. . . . . . Có. . . . . . Rất trọng yếu rất trọng yếu cần nói. . . . . .” Không phải nàng muốn nói, mà là phải nói.
Sở Hạo lạnh lùng nhìn nàng, hỏi: “Vương Phi không phải không thoải
mái sao? Như thế nào bây giờ còn có khí lực cùng Hoàng thượng nói
chuyện?”
“Vương. . . . . . Vương gia. . . . . . Ta không phải không thoải
mái, ngài. . . . . . Ngài không thấy được ta đang nói chuyện sao?. . . . . Ta có lời nói rất trọng yếu muốn nói. . . . . .” Nha , ngươi chạy tới làm cái gì? Nguyên tưởng rằng nàng giả bộ bất tỉnh ngã hoàng đế soái ca lập tức gọi ngự y tới, tiếp theo đem nàng dẫn vào hậu cung, tiếp theo
một mình ở chung, khắp nơi tiếp theo, nàng thừa nhận sai lầm, cuối cùng, hắn khoan hồng độ lượng buông tha nàng, hơn nữa ca ngợi nàng rất cường
đại, ban cho hoàng kim vạn lượng, ách. . . . . . Nội dung vở kịch không
phải như vậy phát triển đi lên sao?
Sở Thiên cười cười đối với các đại thần phiá dưới nói: “Ái khanh cứ
tự nhiên đi” tiếp theo đối Sở Hạo nói: “Đem nàng mang đi” nói xong, đi
ở phía trước.
Người nào đó cứ như vậy hoảng hốt bị ôm đi, mọi người đồng thời “Cung tiễn hoàng thượng”