Mộng Ngữ Diên cả người hoảng hốt, nội dung vở kịch này từ đầu tới
giờ đều không dựa theo kịch bản của nàng , làm sao bây giờ? Nàng thật
cẩn thận ngước mắt nhìn về phía nam nhân đang ôm nàng, trong lòng kêu
thầm một tiếng, hắn từ đầu tới cuối hoàn toàn một mặt nam than(chỏ chỏ lên trên đọc giải thích), biểu tình vĩnh viễn đều là lạnh như băng . . . . . .
Lão thái giám vẫn cúi đầu đi theo bên người Hoàng thượng, đằng sau
theo rất nhiều thị vệ, thời điểm bọn họ đi thẳng đến ngự hoa viên ,
Hoàng thượng mới dừng cước bộ, chậm rãi xoay người nhìn về phía nàng
nói: “Cung Vương Phi có lời gì cứ nói đi”
“A? Cung Vương Phi?” Mộng Ngữ Diên ngây ra một lúc, nàng không phải nên gọi Sở Vương phi đấy sao?
Sở Thiên thấy nàng nghi hoặc không khỏi cười cười, “Như thế nào? Ngươi ngay cả ngự đệ phong hào (*) đều quên?”
(*)phong hào: địa vị, chức danh
Phong hào?
Ngữ Diên thấy hắn nghi hoặc nhìn mình, nói gấp: “Hoàng thượng. . . . . . Ngữ Điên trước đó vài ngày mất đi ký ức, rất nhiều chuyện không nhớ
được . . . . . .” nói xong làm hình dáng đau đầu, tỏ vẻ chính mình rất
thống khổ.
“Hoàng huynh, nàng trước đó vài ngày xác thực sinh bệnh, rất nhiều
chuyện cũng không nhớ rõ ” Sở Hạo từng câu từng chữ nói, tiếp theo thâm ý nhìn nàng liếc mắt một cái, đem nàng thả xuống.
Sở Thiên thấy thế cười cười, không ngại nói: “Ngự đệ nhưng là Cung
thân vương duy nhất ở kinh thành ” nói xong, ý vị thâm trường nhìn nàng cười cười.
Mộng Ngữ Diên vừa xuống tới mặt đất liền ngượng ngùng cười cười, sửa
sang lại quần áo một chút, nhưng trong lòng thầm nghĩ, Cung thân vương?
Thôi đi, một chút cũng không thân, cho dù hắn là Vương vô địch, cùng
nàng cũng không có quan hệ gì đi?
“Vương Phi không phải có chuyện muốn nói với hoàng huynh sao?” nói xong ở bên tai nàng khinh ngữ (*), “Nói lung tung cẩn thận mất đầu ” nhẹ nhàng một câu nhất thời làm nàng thật sự khẩn trương.
(*) khinh ngữ: lời nói mang ý nhắc nhở
Sở Thiên cười cười nói: “Nói đi”
Ngữ Diên nghe vậy, lộ ra biểu tình vô cùng khó xử nhìn nhìn bọn thị
vệ, tiếp theo lại nhìn nhìn Hoàng thượng, Sở Thiên thấy thế khoát tay,
bọn thị vệ vội lui ra xa, nàng lại nhìn một chút thái giám, tiếp tục
thối lui ra xa, nàng lại quay đầu muốn nhìn Sở Hạo, thấy được đôi mắt
hắn cũng là lúc hắn nói thẳng”Vương Phi chẳng lẽ còn bí mật muốn giấu
ta”
“À. . . . . . Ta chính là. . . . . .”
“Bổn vương đối với ngươi không có bí mật, như thế nào, chẳng lẽ Bổn
vương không đáng để cho Vương phi tín nhiệm ?” Hắn lại cắt đứt lời của
nàng .
“Không. . . . . . Không phải” không phải mới là lạ nha, yêu nghiệt
này khi nào thì đối với nàng nói lời hay rồi? Còn muốn biết bí mật của
nàng? Thật sự là vô sỉ!
Sở Thiên vẫn là mỉm cười , gặp bộ dạng nhíu mày, chu miệng của nàng
hắn không khỏi cười nói: “Hiện tại bọn họ đều đi rồi, có điều gì cứ nói
đi”
Mộng Ngữ Diên hắc hắc cười cười, nào có đi hết nha, mặt than này còn ở nơi đây mà!
“Như thế nào? Vương Phi làm cho hoàng huynh tới nơi này không phải muốn để hoàng huynh cùng ngươi trúng gió?” Sở Hạo nói.
“Không phải không phải, Hoàng thượng Ngữ Diên nói ra suy nghĩ của
mình. . . . . .” Mắt thấy mặt than khẩu khí đồi bại, nàng vội vàng nhanh chóng nói, sợ hắn châm ngòi thổi gió làm cho mình tai ương.
“Hoàng thượng” suy tư vài giây, nàng đột nhiên hét lớn một tiếng, đem hai người sửng sốt hoảng sợ. Tiếp theo, nàng giống như nghe được bọn
thị vệ trong tay đao lách cách lách cách vang, (nàng ta chỉ đơn giản là ảo tưởng ) vì thế thở nhẹ “Hoàng thượng. . . . . . Ngài. . . . . . Ngài còn nhớ rõ. . . . . .”
“Sao?”
“Còn. . . . . . Còn nhớ rõ Đại Minh Hồ Bờ Hạ Vũ( chị sợ hãi quá nói bừa nha^^) không?”
Suy tư nửa ngày, nàng cuối cùng cũng nói ‘ngài còn nhớ rõ ta trộm đồ
a’, nói xong câu đó, nàng nhìn lên tinh không, ông trời, ngươi tới dùng
sét đánh chết ta đi!