Một câu nói của nàng, làm cho Sở Thiên cùng Sở Hạo đều ngây ngẩn cả
người, Đại Minh Hồ Bờ Hạ Vũ Hà là ai? Vì thế Sở Thiên hỏi: “Như lời
ngươi nói Hạ Vũ Hà đến tột cùng là ai? Trẫm tại sao phải nhớ rõ nàng?”
Mộng Ngữ Diên nuốt một ngụm nước bọt, trong lòng bi ai, ngài đương
nhiên không nhớ rõ nàng, nàng chỉ xuất hiện ở bên trong châu khách,
nhưng nàng cũng không thể mở một câu, hoàng thượng, ta là đang nói giỡn
với ngươi, ngươi không ngại chứ?
“Vương Phi hoàng huynh hỏi ngươi hãy nói
đi? Hay là ngươi đang nói bậy bạ ?” Sở Hạo ngôn ngữ không sợ hãi không
nhân từ, Ngữ Diên nghe hắn nói chính là có ý muốn hại nàng, Mộng Ngữ
Diên a Mộng Ngữ Diên ngươi hãy xem ngươi gả cho cái nam nhân gì, quả
thực so với Dung ma ma (bà này thì k ai xa lạ nha-trong Hoàn Châu Cách Cách) còn ác hơn, còn có thể châm ngòi thổi gió!
“Hoàng thượng, kỳ thật là . . . . . . Ngữ Diên cũng chỉ là nghe nói
qua mà thôi, không hiểu được Hoàng thượng có gặp qua hay không. . . . . . Nghe nói địa phương kia tên là Đại Minh Hồ, hàng năm Hạ Thiên thời điểm trời mưa, nơi đó hoa sen đều nở xem đẹp vô cùng, cho nên. . . . . . Gọi chung là ‘ Hạ Vũ Hà ’” nàng tùy tiện lấy một cái lấy cớ.
Sở Thiên biết rõ nàng nói vớ vẫn nhưng cũng không có vạch trần, có
lẽ, lần sau khi ở chung một mình sẽ càng thú vị, “Được rồi, trẫm nếu có
cơ hội nhất định phải đi thưởng thức một phen, Cung Vương Phi còn có
chuyện gì khác không?”
Ngữ Diên mắt thấy mặt than (Sở Hạo) không có ý định rời đi, đành phải buông tha cho hắn, vì thế nói gấp:
“Hoàng thượng. . . . . . Ngữ Điên có thể kéo dài thời hạn yêu cầu được
không? À. . . . . . Hiện tại Ngữ Diên còn chưa nghĩ ra muốn cái gì” nàng ngượng ngùng cười cười.
Sở Thiên thấy thế cũng cười cười, “Đồng ý ” nói xong trực tiếp đi
khỏi nơi này, thái giám cùng bọn thị vệ liền đi theo, nàng thở dài thật
mạnh, hoàn hảo, chỉ cần hắn đáp ứng, như vậy, nàng an tâm.
Hoàng thượng đi rồi, nhưng lại còn một mặt than nam, đen như đít nồi
nhìn nàng, “Vương. . . . . . Vương gia, wow, hôm nay ánh sao sáng đẹp
quá nha” nàng chỉ lên trời chuyển hướng đề tài nói.
Sở Hạo lạnh lùng nói: “Ngươi chừng nào thì cấu kết với nha lý u rồi?
Như thế nào? Hắn có thể cho ngươi bạc, cho ngươi tự do, còn có thể bảo
hộ ngươi?” Hắn trào phúng nói.
Cái này làm cho Ngữ Diên thất thần, nha lý u? Hắn. . . . . . Hắn cư nhiên tưởng nó trở thành một người? ? ?
“Vương gia. . . . . . Ngài hiểu lầm, nha lý u ý tứ là chỉ có ngươi,
ha ha, tựa như như Âu ba ý tứ là ca ca” nàng nói gấp, nàng cũng không
muốn làm cho hắn hoài nghi cái gì, bằng không về sau ở trong Vương phủ
cũng không hành động được.
Đôi mắt Sở Hạo thâm thuý chặt chẽ nhìn chằm chằm nàng, tựa hồ như
đang suy nghĩ xem nàng nói có đúng sự thật không, nhìn bộ dáng nghiêm
trang của nàng, tựa hồ không giống như đang nói láo, chính là trên người nàng có rất nhiều điểm đáng ngờ, nàng đến tột cùng là ai?
“Vương gia. . . . . . Ta mệt mỏi quá rồi, muốn trở về a, gia gia còn
đang chờ ta đâý” nàng liền chuyển đến Béo lão nhân làm chỗ dựa
Quả nhiên thời điểm nghe đến gia gia, sắc mặt Sở Hạo hòa hoãn không
ít, rốt cục phất tay áo đi phía trước, Ngữ Diên liền chạy chậm đi theo, đêm nay không được hay ho, quả nhiên xác minh được một đạo lý là đi vào cửa cung sâu tựa như biển .
Chính là, nàng cũng không biết rằng, đêm nay nàng biểu diễn đã câu
dẫn mất hồn của một vị trọng yếu là Thổ Phiên thái tử , mà nàng càng
không biết, hoàng đế bụng đen đối với nàng sinh ra tò mò a.