Chỉ Yêu Sesshoumaru

Chương 35: Chương 35: Cái gọi là trí nhớ




Màn đêm bao phủ bình nguyên, mấy cành cây khô không còn mấy sức nhưng vẫn đứng thẳng, cố vươn về bầu trời tựa hồ như những bàn tay giãy dụa trong tuyệt vọng.

Một trận gió lạnh thổi qua, cuốn tung những đám bụi đất, cả màn sương đêm mỏng manh quấn lại với nhau, không khí lưu động trên mặt đất biến ảo, khi thì gió bụi cuồn cuộn, khi lại ảm đạm thê lương. Mơ hồ còn thấy được những hài cốt trắng lẫn với áo giáp binh khí ngổn ngang tán loạn trên đất, rõ ràng trước đó, nơi đây là một chiến trường ác liệt.

Cảnh tượng như vậy ở thời Chiến quốc này tùy ý có thể thấy được. Không riêng gì yêu quái với con người, người với người trong khi đó cũng tàn sát lẫn nhau!

“Linh…” Bỗng nhiên, truyền đến những tiếng chuông đồng trầm thấp trên thảo nguyên trống trải. Có tiếng vó ngựa đạp sương gió, chậm rãi đi tới, tựa hồ như xuyên qua không gian thời gian, khoan thai mà đến, khiến cho thảo nguyên tĩnh mịch dậy một tia sức sống.

Phá vỡ bầu không khí chết chóc này, từ trong màn sương, chỉ thấy một nữ tử trẻ tuổi mặc quần áo vu nữ, ngồi vững vàng trên hắc mã, theo ánh trăng mơ hồ thấy được khuôn mặt thanh lệ của nàng. Giờ phút này, nàng cúi mắt nhìn mảnh ngọc lóe sáng trong tay mình trầm tư.

Đây là ngọc Tứ Hồn sao? Một đường dẫn tới vô số yêu ma muốn cướp đoạt là mảnh nhỏ này sao?

Haiz… Đáy lòng nhịn không được phát ra một tiếng cười nhạo, nàng chu môi mím lại.

Thật là, trên đời này, trừ bỏ mảnh ngọc Tứ Hồn trong truyền thuyết, chỉ sợ sẽ chẳng tìm thấy vật nào hấp dẫn ma vật hơn nó!

Cười trào phúng, Tiêu Lăng Nguyệt không khỏi nhớ tới vài ngày trước…

___________________

Trời mưa dầm dề liên miên đã qua đi, bầu trời phá lệ trở nên trong suốt, cuối thu, tiết trời thật tốt.

Tại một gốc đại thụ bên dòng suối gần thôn trang nhỏ, cao cao trên thân cây, gió thu thổi tới, cuốn bay vài chiếc lá vàng, cũng làm hiện ra dưới tàng cây một bán yêu với mái tóc trắng, y phục đỏ tươi đang nằm nghỉ.

Giờ phút này, hắn dựa lưng vào thân cây, hai tay gối sau đầu, nhắm mắt dưỡng thần. Mà phía gốc đại thụ lại đang cãi nhau, vì những thứ còn sót lại mà nhóm đồng bạn tranh giành không ngớt.

Đã bao lâu rồi hắn chưa từng được hưởng thụ qua thời khắc yên ổn, an bình như vậy? Hắn đã không nhớ rõ nữa.

Từ khi bắt đầu thu thập ngọc Tứ Hồn, bọn họ luôn luôn đi khắp nơi, thảnh thơi như giờ phút này thật khó có được.

Bỗng nhiên, đôi tai bạc trên đầu giật giật, đồng tử mở lớn, thân mình nằm tùy ý trên cành nhảy lên, đồng tử màu vàng quét về phương hướng gió thổi tới.

Đôi mày hơi hơi nhíu lại, khuôn mặt trở nên ngưng trọng, hít hít vài cái.

Mùi này…

“Chuyện gì vậy, Inuyasha?” Thật vất vả mới thoát ra khỏi nhóm bạn đang đùa giỡn, người thiếu nữ có chút kì quái ngẩng đầu nhìn thiếu niên bán yêu.

“…”

Không có tiếng trả lời, Kagome cũng không thèm để ý, liền theo phương hướng hắn ta nhìn qua. Cũng trong nháy mắt, nàng cảm giác được một sự dao động quen thuộc.

“Inuyasha, nơi đó có ngọc Tứ Hồn!” Cơ hồ là hét lên đầy sợ hãi, Kagome từ trên mặt đất nhảy dựng lên, chỉ về phía xa hô lớn với thiếu niên bán yêu.

Đối với phương hướng nàng chỉ, hắn cau mày nhưng lập tức phục hồi tinh thần.

“Kagome, chúng ta đi!”

Nhảy từ trên cao xuống, Inuyasha cõng Kagome trên lưng, vun vút lao về phía trước.

Đối với mấy người bị bỏ lại, mỗ bán yêu bất đắc dĩ quay lại nhìn vài lần, thấy trong mắt đối phương đã nhận được tin tức.

Haizz, không biết bọn họ có thể đuổi kịp hay không…

-----------------

Trên con đường mòn nhỏ, một hắc mã chậm rì rì bước đi, nhưng nữ tử ngồi trên lưng nó cũng không thèm để ý.

Bởi vì nàng đang do dự có nên đi gặp lại cố nhân hay không.

Thân ảnh nàng hiện lên trong gió thu có vẻ cô đơn, đượm buồn, mái tóc đen dài giống như liễu rủ, theo gió nhẹ nhàng lay động.

Bị mấy sợ tóc đảo qua che khuất tầm mắt, Tiêu Lăng Nguyệt khẽ khép mi, nâng bàn tay trắng nõn lên đẩy đi mấy sợi tóc lòa xòa cản trở tầm nhìn, tay đang nắm dây cương nhất thời đưa lên, khiến bước chân của con ngựa dừng lại. Sau đó, nàng nâng mắt, ánh mắt lợi hại nhìn điểm đỏ nho nhỏ đang càng ngày càng lớn.

Không biết từ lúc nào, nàng cảm nhận sâu sắc, mặc dù địa phương đó rất xa, nhưng nàng vẫn có thể ngửi được mùi truyền đến. Nếu không phải đây chính là thân xác nguyên bản của nàng, nàng còn phải hoài nghi có phải hay không nàng đã nhập vào một yêu khuyển, nếu không sao nàng có thể có khứu giác linh mẫn như vậy.

Vài bước nhảy, thân ảnh màu đỏ rốt cục dừng lại, đứng trên tảng đá lớn, thiếu nữ sau lưng thuận thế nhảy xuống. Sau đó, nhìn về phía nàng, một người một yêu nháy mắt sửng sốt.

“…”

Chỉ có trầm mặc, không khí tại đây có chút quỷ dị, thiếu nữ mặc bộ đồng phục thủy thủ thử mở miệng thăm dò.

“Lăng… Lăng Nguyệt tiền bối?”

Tiêu Lăng Nguyệt nao nao, lập tức cười khẽ gật gật đầu với bọn họ, nhưng không tính xuống ngựa.

Đối với nữ tử vừa hỏi, nàng biết bản thân không cần hỏi lại “Ngươi biết ta?”, vấn đề ngu ngốc như vậy không cần thiết phải đề cập tới. Tuy rằng không xác định được bản thân cùng với mấy nhân vật chính này có giao tình như thế nào, nhưng…

Ánh mắt của nàng lóe lóe, nàng biết nghi hoặc bấy lâu sắp sửa tìm được đáp án.

-----------------

Mặt trời ngả về tây, dư quang nhuộm đỏ phía chân trời.

Ngồi xổm trên một tảng đá lớn, mỗ bán y buồn bực nhìn cách đó không xa, hai nữ nhân vẫn tán gẫu hăng say. Nhất là vị vu nữ kia, mùi của nàng khiến cho hắn khó chịu.

Không thể trách hắn ngạc nhiên, bởi vì ngay từ lúc đầu, hắn ngửi thấy một hơi thở quen thuộc, liền nhận định rằng bản thân mình sắp đụng phải người anh trai cùng cha khác mẹ, nhưng kết quả lại ngoài dự kiến của hắn, hình ảnh nhìn thấy lại không phải là thân ảnh cao ngạo kia.

Vì sao?

Mỗ bán yêu nghi hoặc lại liếc nhìn một cái.

Rõ ràng là con người, sao lại có mùi yêu quái, thật khó nghĩ, mùi này rõ ràng thuộc về cái kẻ lãnh khốc vô tình cực kì chán ghét nhân loại, Sesshoumaru kia!

“…Cho nên, Lăng Nguyệt tiền bối, hẳn là khi đó, tiền bối bị thương nên mới quên đi những chuyện trước kia. Nhưng lúc đó tiền bối được Sesshoumaru mang đi, tiền bối chưa gặp hắn sao?”

“...”

Yên lặng nghe thiếu nữ kể chuyện, Tiêu Lăng Nguyệt càng lúc càng nhíu chặt đôi mi thanh tú, nàng không khỏi nghĩ tới lần đó khi tỉnh lại nhìn thấy tuyết y nam yêu. Giờ phút này, nàng mới biết đáy mắt hắn lạnh lẽo không phải như suy nghĩ của nàng là yêu quái chán ghét vu nữ, mà là vì cảm giác nàng hoàn toàn xa lạ!

Về phần giải thích, một đại yêu quái kiêu ngạo như hắn làm sao có thể đối với một nhân loại nho nhỏ như nàng giải thích kia chứ!

Aizzz, đây là như thế nào?

Tâm trạng của nàng giờ phút này cực kì hỗn loạn, nàng cần phải suy nghĩ cẩn thận, suy nghĩ cẩn thận...

“A, ngọc Tứ Hồn!”

Thẳng tới khi nàng đờ đẫn rời đi, mỗ bán yêu đang tâm phiền ý loạn đột nhiên nhớ ra mục đích đến đây.

“Inuyasha!”

Thiếu nữ vội vàng giữ lấy cánh tay mỗ bán yêu, ngăn cản hắn định đuổi theo, mỉm cười trấn an hắn.

“Quên đi, Inuyasha, hiện tại Lăng Nguyệt tiền bối nhất định rất loạn, chúng ta không nên đi quấy rầy người, dù sao chúng ta cũng biết ngọc Tứ Hồn trong tay ai, một ngày nào đó lại có thể đến lấy.”

“Được rồi!”

Nhìn thân ảnh kia biến mất, mỗ bán yêu nghĩ nghĩ, mới trừng mắt tức giận với Kagome, nhưng không đuổi theo, chỉ cúi người, một lần nữa cõng nàng bay về phía những người bạn đồng hành phía sau.

Hừ, lần tới hắn nhất định không tốt bụng như vậy!

-----------------

“Quạ...” một tiếng kêu chói tai đem Tiêu Lăng Nguyệt đang chìm trong suy nghĩ bừng tỉnh.

Nàng đề phòng ngẩng đầu, trên cành cây khô phía trước có một con quạ đen, lúc này, cái đầu hắc ám đang nhìn chằm chằm nàng.

Vật sống trước mắt chỉ mang đến cho nàng một suy nghĩ duy nhất, loài chim tượng trưng cho tử vong!

Hình như bị ánh mắt lạnh như băng của nàng dọa sợ, con quạ đen đột nhiên kêu lên quái dị, đập cánh bay đi.

Thu hồi tầm mắt, nàng nhìn bốn phía. Không biết từ lúc nào, màn sương càng lúc càng dày, chỉ là vừa rồi nàng quá chìm đắm trong suy nghĩ của chính mình, nên vẫn chưa phát hiện.

Aizzz, quả nhiên tâm loạn là không được...

Nàng hơi hơi nheo mắt lại, nắm chặt mảnh ngọc Tứ Hồn trong tay, lại lấy cung tiễn trên lưng ngựa xuống. Tuy rằng nàng thích sử dụng kiếm hơn, nhưng thời điểm hiện tại, không có vũ khí nào thích hợp hơn cây cung này.

Hừ, yêu quái ư? Nàng cảm giác được ẩn núp sau màn sương dày đặc kia là một cỗ yêu khí cường đại.

Lại là vì ngọc Tứ Hồn mà đến sao?

Ngọc Tứ Hồn quả nhiên thật phiền toái!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.