Tiết trời âm u, mưa róc rách không ngừng, gió lạnh thổi khiến ai cũng phải rùng mình.
Trên con đường hẹp quanh co, một nữ tử mặc y phục vu nữ, đầu đội đấu lạp không nhanh không chậm tiến về phía trước.
Một thôn dân vội vàng đội mưa lướt qua bên cạnh nàng, mang đến một trận gió lạnh khiến hai ống tay áo của nàng cũng rung động theo.
Bước chân chầm chậm lặng lẽ dừng lại, nàng nâng cánh tay mảnh khảnh, đè lại đấu lạp trên đầu, bên trong là một gò má thanh tú, đôi mắt đen như mực nhìn phương hướng thôn dân kia chạy.
Phía trước có thôn làng sao?
Cũng tốt, qua tìm chỗ trú mưa…
Nhìn hai chân bị nước mưa dính ẩm, nàng lại cúi đầu, không nhanh không chậm đi về phía cuối con đường nhỏ.
Xa xa hiện lên một thôn trang nhỏ, tựa hồ như không lâu trước đó gặp đại nạn, phòng ốc còn chưa được sửa lại, đa số đều là vá đông chắp tây lại miễn cưỡng sống qua ngày. May mà nỗi đau đều được thời gian chậm rãi đẩy lui vào chỗ sâu của trí nhớ, mỗi người đều vì ngày mai tươi đẹp mà nỗ lực phấn đấu.
Con người là một loại sinh vật yếu ớt nhưng lại kiên cường như thế…
Tùy ý đứng dưới một mái hiên, nàng đưa tay phủi phủi bọt nước mưa đọng trên quần áo, cúi đầu lấy đấu lạp xuống cầm trên tay.
Ngẩng đầu nhìn màn mưa không dứt, nước mưa lạnh lẽo cứ theo gió mà phả lên da thịt nhẵn nhụi bóng loáng, nổi lên vẻ đượm buồn.
Nhanh như vậy đã đến thu?
Cảm giác được có người tới gần, nàng cúi đầu, nhìn về màn trúc phía sau.
Ngay sau đó, một bàn tay thô ráp nâng lên màn trúc, đột nhiên nhìn thấy ngoài cửa có người, phụ nhân đó ra ngoài đổ nước, thoáng kinh ngạc, đến khi thấy rõ người trước mắt, lại càng không dám tin.
“Lăng Nguyệt… đại nhân?
Đang suy nghĩ bản thân khi nào lại cảm giác được người trước mắt có chút quen thuộc thì một tiếng gọi đã khiến tinh thần nàng hồi phục, đôi con ngươi đen láy nổi lên nghi hoặc.
“Ngươi… biết ta?”
“Đúng là Lăng Nguyệt đại nhân rồi!” Xác nhận được thân phận của đối phương, phụ nhân đó nở nụ cười, ném cái chậu trong tay xuống đất, vội vã lôi kéo tay nữ tử đứng ngoài hiền vào nhà.
“Lăng Nguyệt đại nhân, không nghĩ tới ngài đi du lịch còn có thể trở về cái thôn nhỏ này, thực là ngoài ý muốn. Ngài đợi một chút, tôi phải đi nói cho mọi người tin tức này!”
“…” Còn chưa kịp làm rõ tình huống, phụ nhân quần áo mộc mạc kia liền biết mất ở cửa.
Rõ ràng không có ấn tượng gì, vì sao người kia lại nói nàng đã tới nơi này? Hơn nữa, nàng vừa mới được sự cho phép của sư phụ, xuất sư xuống núi, từ đâu mà lại nói nàng đã đi được một quãng đường xa? Chỉ là, kết giới nơi này cho nàng cảm giác quen thuộc…
Đôi mắt đen nhíu lại thoáng qua một tia khó hiểu, chỉ là một đám người độ tuổi không đồng nhất, dáng người khác nhau xông vào căn phòng hẹp, khuôn mặt thanh tú của Tiêu Lăng Nguyệt theo quán tính lộ ra chút mỉm cười, đôi mày giãn ra mang theo vài phần ôn nhu mà xa cách.
“Lăng Nguyệt đại nhân, Lăng Nguyệt đại nhân, vì sao lâu như vậy ngài mới tới xem chúng tôi?”
“Đúng vậy, Lăng Nguyệt đại nhân, mỗi ngày chúng tôi đều nghĩ đến ngài đấy.”
Đối lập với nhóm thôn dân đang kích động lẫn kính sợ đối với thân phận của nàng, không dám tiến lên, một đứa nhỏ hồn nhiên liền sớm xông tới, lôi kéo tay áo nàng hỏi đông hỏi tây.
“A?” Nàng nhất thời không biết phải phản ứng ra sao đối với đứa nhỏ nhiệt tình này, khuôn mặt thanh tú thoáng hiện một chút bối rối, nhìn đám thôn dân do dự.
“Đúng vậy, Lăng Nguyệt đại nhân, ngài chính là đại ân nhân của chúng tôi…”
…
Đối với những khuôn mặt giản dị tràn ngập cảm kích cùng vui sướng, trong khoảng thời gian ngắn, Tiêu Lăng Nguyệt có chút mê mang đứng lên.
Là trí nhớ của nàng có vấn đề, hay là thời gian của thế giới này lệch lạc? Vô luận là lý do nào, nàng đều có cảm giác mình không thể nắm vận mệnh của mình trong tay.
Tâm trạng không hiểu sao có chút phiền chán, cảm thấy nàng đã đánh mất thứ gì đó.
__________________
Trời sáng, chim rừng hót vang báo hiệu một ngày mới, bên tai vẫn vang lên tiếng nước rơi, mưa tựa hồ mới ngừng không lâu.
Lại một đêm với những cảnh mơ hỗn độn, Tiêu Lăng Nguyệt mở mắt ra, chỉ mơ hồ nhớ được một thân ảnh tuyết sắc, vô luận như thế nào cũng không nhớ nổi khuôn mặt hắn.
Hơi hơi cau đôi mi thanh tú, vẻ buồn ngủ cũng dần dần thối lui, đôi mắt sáng ngời nhìn về hướng mặt trời mọc. Nàng gấp gọn chăn màn, lấy bộ quần áo vu nữ để đầu giường mặc vào, mái tóc đen mềm mại tùy ý buộc lại, chỉnh trang lại cẩn thận, liền từ trong phòng đi ra.
Thời gian vẫn còn sớm, trong nhà im ắng, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng ngáy nhỏ. Mất đi trượng phu, chỉ có thể một mình vất vả nuôi đứa nhỏ, có thể ngủ bình yên như vậy cũng là một loại hạnh phúc.
Mỉm cười, nàng nhẹ nhàng cầm lấy khăn, tính toán đi ra con suối đầu thôn rửa mặt.
Vừa vén màn trúc lên, liền gặp một cái đầu ngựa đen nhàm chán cắn cỏ dại ở cửa, chốc chốc lại đá đá vó. Thấy nàng đi ra, hắc mã kia cao hứng hí lên một tiếng.
“Tiểu Bạch.” Theo bản năng, Tiêu Lăng Nguyệt kêu lên một cái tên cùng với màu lông của hắc mã hoàn toàn không phù hợp. Sau đó, nàng liền ngẩn người, đôi mi thanh tú nhăn lại.
Vì sao nàng biết cái tên này?
Nghe được chủ nhân gọi, hắc mã bị vứt bỏ đã lâu liền hưng phấn chạy tới phía nàng, cái đầu lớn còn tiến đến trước mặt nàng cực kì thân thiết cọ cọ.
Cho dù sự việc có quái dị đến đâu, sẽ có một ngày nàng khám phá ra hết thảy, không phải sao?
__________________________
“Hổn hển, hổn hển…”
Tại đỉnh núi bên cạnh thôn làng, một tiểu yêu màu xanh cao không đến một mét chống cây trượng đầu người, bước đi từng bước, thở hổn hển bám theo một thân hình tuyết sắc phía trước.
“Sesshoumaru đại nhân… Sessoumaru đại nhân…” Giọng nói bén nhọn từ xa xa truyền đến, làm kinh động những chú chim nhỏ đang vui đùa ầm ĩ ở ven đường.
Đang nhìn thôn trang phía dưới, tuyết y nam yêu không thể không nghe thấy nhíu nhíu mày, một viên đá không biết từ đầu trong tay hắn bắn ra, “Oành” một tiếng, tiểu yêu kia hét lên rồi ngã gục, thanh âm bén nhọn cũng biến mất theo.
“Ầm ĩ, Jaken.” Đôi mắt màu vàng nhàn nhạt đảo tới, làm tiểu yêu vốn đang một thân mồ hôi nóng bỏng trong nháy mắt như rơi vào hầm băng.
“Sesshoumaru đại nhân, tiểu nhân đã đem Tiểu Bạch đưa… đưa cho Lăng Nguyệt…” Đối diện với ánh mắt lạnh như băng, giọng nói của tiểu yêu càng ngày càng thấp, thân ảnh quỳ trên mặt đất càng lúc càng cố gắng thu nhỏ lại.
Ô ô ô, quả nhiên hiện tại tâm tình của Sesshoumaru đại nhân phi thường không tốt, đều do cái người tên Lăng Nguyệt kia, quên ai không quên, lại cố tình quên mất Sesshoumaru đại nhân. Xem đi, hiện tại không hay ho lại là nó.
“Sesshoumaru đại nhân, chúng ta không theo sau sao?” Ngồi ở trên yêu thú hai đầu, tiểu cô nương nghiêng đầu, không hiểu hỏi tuyết y nam yêu phía trước.
“…”
Không có trả lời, vẻ mặt Sesshoumaru lạnh nhạt nhìn bóng hình xinh đẹp xa dần. Gió thét gào qua núi, thổi bay tan tác ba ngàn tóc của hắn.
Chỉ là, thiên tính của khuyển tộc vốn cố chấp, một khi đã nhận định, đó là chấp mê không hối hận, mặc dù hắn không thể lý giải được tình cảm phức tạp của nhân loại nhưng cũng giống nhân loại kiên trì với nhận định của bản thân.
Nguyệt...
Đang lôi kéo con ngựa bước đi, vị vu nữ hình như cảm nhận được gì đó, kinh ngạc quay đồ, mờ mịt nhìn bốn phía, lại không phát hiện ra điều gì.
Là nàng nhầm sao? Vì sao nàng lại có cảm giác ở một chỗ nào đó nàng không nhìn thấy, có người đang chăm chú dõi theo nàng.
Chỉ là không hề tồn tại ác ý.
Mùi hương thanh nhã theo gió truyền tới, nhàn nhạt như mùi hoa mai quanh quẩn nơi chóp mũi nàng, lại lặng lẽ biến mất trong gió.
Mùi này…
Vừa xa lạ, vừa có chút quen thuộc…
-----------------
Lời tác giả:
Đông Hoàng bệ hạ của chúng ta muốn trừng phạt bạn nhỏ Sess vì đã cướp đi ái đồ của mình, nên đã lấy đi 20 năm trí nhớ của Lăng Nguyệt, nói cách khác, nữ chủ của chúng ta đã hoàn toàn quên mất Sess điện hạ…
Về phần Lăng Nguyệt, cảm giác thấy mùi vị quen thuộc là vì yêu đan trong người.
Còn Sess điện hạ vì sao không dám xuất hiện trước mặt Lăng Nguyệt, điều này… có thể nói là nam chủ của chúng ta đang bối rối, không biết phải đối mặt như thế nào với nữ chủ khi nàng đã hoàn toàn quên mất mình.