Nơi ở của Đông Hoàng bệ hạ ở hồ tộc là cấm địa. Ở đó, một tòa tháp cổ cao chót vót đứng sừng sững, phảng phất như mọi sự thay đổi của thế gian đều không lưu lại dấu vết trên tòa tháp này, thần thánh uy nghiêm, không thể xâm phạm, một bóng chim, một ngọn cỏ cũng không xuất hiện.
Trên đỉnh tháp, trong căn phòng tưởng như nhỏ nhưng khác so với tưởng tượng của người ngoài, không gian ở đây vô cùng lớn, vô cùng xa hoa tráng lệ. Chỉ có bậc đế vương mới xứng ở một cung điện xa xỉ như vậy.
Từ lư hương trạm khắc tinh sảo, một làn khói nhẹ bay ra, lượn lờ trong không gian yên tĩnh, cả đại điện tràn ngập mùi xạ hương thanh nhã. Mỗi góc đều có ngọn đuốc cháy rực thắp sáng, nhưng trong bóng đêm tịch mịch ở đây, ngọn lửa nhỏ ấy tựa hồ cũng không thể làm cả cung điện rộng lớn ấm áp hơn.
Phía sau màn khói như ẩn như hiện, là một nam tử với dung mạo khuynh thành, lười nhác ngồi dựa vào thành ghế, thân hình hoàn mỹ giấu trong bộ hồng bào, trên đó thêu hai con cửu vĩ hồ sống động như thật, đang ngẩng đầu quan sát thiên địa, mái tóc tuyết sắc buông tùy ý phía sau, chảy dài trên ghế.
Cả tòa đại điện vắng lặng, chỉ có một tiểu hầu đứng phía sau chờ chủ nhân phân phó.
Gió đêm lùa tới, thổi bay màn khói trong điện, mái tóc của hắn cũng rủ xuống đất
Đôi mắt hoa đào hơi hơi mở ra, sóng mắt lưu chuyển, ánh nhìn từ đôi con ngươi màu tím rất xa cách, hững hờ tựa như vạn vật không gì đang để hắn quan tâm.
“Đã đến?” Chỉ hai tiếng nhưng lại giấu không được ngữ điệu của bậc vương giả.
Gió ngừng thổi, theo đó một tuyết y nam yêu ôm trong lòng một thân ảnh nữ tử mảnh khảnh xuất hiện tại đại điện hoa lệ này.
Dung mạo tuấn mĩ, hai hàng yêu văn độc đáo, một đôi con ngươi màu vàng lạnh lùng, cả người tràn đầy hơi thở siêu phàm thoát tục, tựa như bông mai nở giữa trời đông lạnh giá.
Hắn lẳng lặng đứng giữa điện, không che lấp sự kiêu ngạo của mình.
“Cứu nàng!” Giọng nói lạnh lùng, uy nghiêm không cho phép cự tuyệt. Không phải là cầu xin, mà là ra lệnh.
“…” Không có tiếng trả lời, Đông Ly đứng dậy, đôi mắt mở ra, yêu khí nháy mắt thức tỉnh, mang theo áp lực kinh người.
Nâng chân phải, một đôi chân ngọc trần thản nhiên bước tới. Vạt áo đỏ như lửa xẹt qua mặt đất lát cẩm thạch, xa hoa mà cao quý. Có tiếng vang thanh thúy theo từng bước của hắn. Nếu để ý kĩ sẽ thấy dưới vạt hồng bào lướt trên đất lộ ra một đoạn xiềng xích, đó là ấn chú kiềm chế yêu lực của hắn.
Dù là vậy, hắn vẫn như trước, cao cao tại thượng, tất cả mọi người chỉ có thể tôn kính. Không liên quan đến sức mạnh, không liên quan đến sinh mệnh, sự tồn tại của hắn khiến kẻ khác chỉ có thể ngước nhìn.
Từng bước thong thả, Đông Hoàng bệ hạ đưa mắt đánh giá nữ tử đang ngủ say trong vòng tay tuyết y nam yêu.
Đồ nhi thân ái của hắn, sau 20 năm, không nghĩ tới lại xuất hiện ở đây bằng phương thức này…
Sau đó, mắt tím nâng lên, cười như không cười nhìn thẳng đôi mắt vàng lạnh như băng kia. Trong thế giới này, màu tím tượng trưng cho sự sâu sắc và thần bí, mà đôi tử mâu của hồ tộc càng khiến kẻ khác nhìn vào không tự chủ mà bị dụ hoặc, trầm luân.
“Cô hỏi ngươi, ngươi có yêu nàng không?”
“Yêu?” Sesshoumaru nhăn mi, đôi mắt màu vàng luôn nhìn chằm chằm vào đối phương thoáng hạ xuống, nhìn thần sắc tái nhợt của nữ tử trong lòng mình. Gió bỗng nhiên nổi lên, mái tóc bạc đảo qua trán hắn, mơ hồ che đi tầm mắt, cũng cản trở cái nhìn soi xét của người kia.
Yêu là gì, hắn không biết! Tuy đã sống hơn một ngàn năm, nhưng trời sinh tính tình hắn lãnh đạm, về tình cảm, hắn vẫn không có chút hiểu biết nào, kể cả tình thân cũng đạm bạc, chứ đừng nói đến tình yêu. Loại tình cảm này, hắn chưa từng trải qua.
Chỉ… duy nhất có nàng, khiến cho cảm xúc của hắn dao động.
Cụp mắt xuống, vẻ mặt hắn lại lạnh lùng, cao ngạo, phảng phất như một phút mê mang kia chưa từng xuất hiện qua.
“Loại tình cảm này đối với Sesshoumaru ta không cần thiết! Ta chỉ cần biết ngươi có thể cứu nàng là được rồi.”
Hắn trả lời không chút do dự.
Có lẽ là yêu, một loại cảm xúc khác thường đã nảy sinh nhưng hắn không thể nắm bắt.
Đôi mắt hoa đào hơi hơi nheo lại, tròng mắt tím càng thêm thâm thúy.
À, vậy sao? Ha ha, Nguyệt Nhi, vậy để Cô xem xem người mà nàng nhận định sẽ vì nàng được đến đâu?
“Thật không?” Giọng nói ấm nhuần như rượu ngon ủ lâu năm, nhưng không hiểu sao lại làm cho người ta cảm thấy nguy hiểm.
Đôi mắt hoa đào hơi hơi nheo lại, khóe môi câu lên độ cong mang theo mị hoặc.
“Thực ra muốn cứu Nguyệt Nhi rất đơn giản, chỉ cần đem nội đan của ngươi cho nàng nuốt vào là được.”
“…”
Sesshoumaru hơi hơi nhíu mày, cặp mắt vàng vẫn lạnh như băng nhìn không ra cảm xúc, sau một hồi trầm mặc, môi mỏng cuối cùng cũng nhấc lên, bình tĩnh hỏi: “Nội đan là gì?”
“Ồ! Không biết sao?” Đôi mắt tím thoáng qua một tia kinh ngạc, sau đó lại bình thường trở lại. “Cũng đúng thôi, dù sao đây cũng chỉ là một quốc đảo nhỏ…”
“…”
Không để ý đến sự khiêu khích của Đông Ly, Sesshoumaru ôm nữ tử trong lòng càng chặt hơn, môi mỏng mím chặt.
Nàng… thân thể như lạnh hơn.
“Ha ha, nội đan là thứ chỉ có yêu quái mới có được, do ngưng tụ yêu lực tạo thành, đại biểu cho sức mạnh của yêu quái… Ngươi cần suy nghĩ cho kĩ, đến cùng là có sẵn sàng trả giá để đổi lấy tính mạng của một con người hay không?”
Dưới ánh lửa chập chờn, trên khuôn mặt tuấn mỹ, cặp môi hồng nhếch lên độ cong mê người, đôi mắt tím cười như không cười nhìn tuyết y nam yêu, chờ đợi câu trả lời.
Hừ, ngươi cho Sesshoumaru ta là ai? Hừ lạnh trong lòng, mắt vàng vô tư nhìn lên, “Không vấn đề, không có gì so với nàng quan trọng hơn…”
Không có gì so với nàng quan trọng hơn…
Sesshoumaru đạm bạc trả lời, giọng nói bình thản lại khiến Yêu hoàng trải qua vô số lần biến cố trong đời nháy mắt ngốc lăng. Rất nhanh sau đó, hắn cười, nụ cười đẹp nghiêng nước nghiêng thành, che giấu cảm xúc chân thật ở nơi khóe mắt khiến người khác không thể thấy được.
Nguyệt nhi, người nàng lựa chọn, quả nhiên là khác biệt…
*******
Đêm đã về khuya, gió lạnh xuyên qua đại điện, khiến đèn đuốc hơi hơi lay động.
Không chút khách khí, Đông Ly đưa tay lấy ra yêu đan từ cơ thể Sesshoumaru, ngón tay thon dài nâng cằm Tiêu Lăng Nguyệt, sau đó động tác nhẹ nhàng, đem viên yêu đan óng ánh trong suốt to bằng hạt minh châu đưa vào miệng nàng, đồng thời đọc chú ngữ, từ lòng bàn tay, những quầng sáng li ti hiện ra, dần dần tụ lại thành một hình cầu bay đến thân thể Tiêu Lăng Nguyệt. Trong không trung, lúc không ai để ý tới, một cơn gió thổi tới làm rối tóc cả ba người.
Linh hồn đã thuận lợi trở về.
Sesshoumaru cẩn thận quan sát từng biểu hiện của nữ tử trong ngực mình, cho đến khi khuôn mặt nàng dần dần trở nên hồng hào, hắn mới đem lực chú ý chuyển đến viên cầu trắng đang phát ra ánh sáng ngà trong tay Yêu hoàng.
“Aizz, vốn tính đem viên tiên đan này cho Nguyệt nhi ăn, nhưng hiện tại xem ra không cần thiết nữa…”
Giọng nói có vẻ như tự than thầm, nhưng âm thanh lại rõ ràng truyền đến trong tai Sesshoumaru, làm thân hình hắn hơi hơi cương cứng.
Bị đùa giỡn sao?
Hừ! Lão hồ ly!
Đem viên tiên đan tùy ý ném ra, Đông Ly hững hờ xoay người, vạt áo bào trong không trung vẽ lên một đường cong đẹp mắt, “Ngày mai, Nguyệt Nhi sẽ tỉnh lại, từ giờ đến lúc đó, ngươi tự lo tốt cho bản thân đi.”
Chỉ có điều…
Môi mỏng nhếch lên, cười như có như không. Muốn đoạt đồ nhi bảo bối của Cô, luôn luôn phải trả giá…
Chân trần trên đất, đôi chân như bạch ngọc thản nhiên bước đi, xuyên qua hai dãy đại trụ trong điện, tiến về phía vương tọa trên cao ngồi xuống.
Đó là cuộc sống của đế vương, cô độc!
Thật vậy chăng?
Nắm trong tay tiên đan, Sesshoumaru nhàn nhạt liếc Yêu hoàng một cái rồi lại dời sự chú ý của mình về nữ tử đang ngủ say trong lòng.
Ngày mai, nàng sẽ tỉnh lại…