Chu An An kịch liệt phản đối, rút cục đến ngày Giang Diễn Đường phải rời đi cô cũng chỉ biết tức giận không thèm nhìn hắn cũng không nhận điện thoại. Hắn cũng là bất đăc dĩ mới phải xa cô ba năm trời, hắn đã viết lại một phong thư dài cho An An, giữa những hàng chữ là trấn an cùng bảo đảm, hắn nói chỉ yêu nàng một cái, nói sẽ không ruồng bỏ lời hứa, nói hắn rời đi là vì để được tương lai tốt hơn.
Những thứ này An An đều hiểu.
Cô len lén đến sân bay, hoà lẫn trong đám người hỗn loạn tìm kiếm hình dáng quen thuộc của Giang Diễn Đường. Nàng tìm được hắn, lại cực kì bất ngờ khi trông thấy bên cạnh hắn có một cô gái xinh đẹp sang trọng, cô ấy cũng kéo hành lý, cùng hắn vừa nói vừa cười. Trong mắt An An bọn họ tựa như một cặp đôi thân mật hò hẹn nhau cùng xuất ngoại, bọn họ là như vậy xứng đôi.
Còn cô? An An nhìn xuống chiếc T-shirt và quần jean cùng đôi giày bệt, so ra kém cô gái quần bó giày cao gót kia một trời một vực.
Cô không giữ nổi bình tĩnh xông tới, nhìn thẳng vào Giang Diễn Đường chất vấn: "Cô ấy là ai? Anh không phải là đi Nhật Bản một mình sao?"
Giang Diễn Đường bị An An làm cho giật mình một phen, thần sắc hắn cứng đờ. Hắn nói xin lỗi đồng nghiệp, kéo Chu An An đến bên cạnh.
"Anh đâu có nói đi công tác một mình, công ty lần này phái anh đi cùng một nữ đồng nghiệp, chính là cô gái em hỏi đó."
"Các người muốn ở cùng nhau?" An An tiếng nói cất cao.
"Làm sao có thể ở cùng nhau? Công ty anh bên đó có ký túc xá, anh ở chỗ anh cô ấy ở chỗ cô ấy, bọn anh cùng lắm chỉ là đồng hương từ Đài Loan sang mà thôi - - "
"Đúng là bên kia chỉ có hai người các anh người Đài Loan, các người sẽ rất quen thuộc, ngày ngày chỉ có hai người giao tiếp tiếng Trung thân thiết với nhau, tôi không cần phải..."
Giang Diễn Đường nhăn mày, thời gian lên máy bay đang khẩn trương, hắn giang hai cánh tay ôm Chu An An, dùng giọng dịu dàng xuề xoà tâm trạng cô: "An An, em đến tiễn anh không phải sao? Không cần phải thủ nháo* vô lý mất công, em chỉ cần nhớ rõ anh đã nói, không cần phải đi đoán già đoán non những chuyện không đâu, ảo tưởng của em sẽ khiến tình cảm giữa chúng ta vướng vào trục trặc không đáng có mất..."
Chu An An bị hắn ôm, nước mắt giàn giụa ướt cả mảng áo ngực của hắn, cô nghe thấy hắn nói cô cố tình gây sự?
Khẩu khí của hắn, giống như cô là một mối phiền toái? Lời hắn nói giống như hắn thất hứa rời đi Nhật Bản đều không có gì là sai, cô suy nghĩ lo lắng về chia cách đại lí chia cáh yêu thương lại là sai. Hắn có thể nói cô khiến tình cảm giữa bọn họ vướng vào trục trặc không đáng có sao?
Hắn hôn nhẹ lên môi cô, lộ ra nụ cười sủng ái, nhéo nhéo gương mặt của cô "Anh sẽ gọi điện thoại cho em. Đừng để cho anh lo lắng, được hay không?"
Cô không trả lời hắn, hắn chờ đợi một chút, con mắt nhìn An An đầy ưu sầu, cuối cùng cũng phải xoay người rời đi.
Lên máy bay, Giang Diễn Đường không thôi nghĩ về Chu An An khuôn mặt đầy nước mắt ở sân bay tiễn hắn. Hắn cũng không muốn xa cô đi Nhật Bản ba năm này, cũng muốn được ở bên cạnh cô yêu thương, nhưng hắn cũng muốn giành được sự nghiệp công danh. Không thể không tạm thời để cô chịu thiệt thòi một chút.
Hắn biết rõ, An An suy nghĩ còn vô tư, cô không hiểu nỗi khổ tâm riêng của hắn, cho nên tâm tình của cô mới thấy bất an. Cô mới chỉ suy tính phương diện tình cảm, ngây thơ cho rằng chỉ cần hai người một lòng yêu thương nhau là có thể có được cuộc sống tốt nhất.
Lần này chia lìa, khả năng có thể làm cho An An tư tưởng trưởng thành, Giang Diễn Đường tin tưởng tình cảm của bọn họ chịu nổi khảo nghiệm!
Nhưng về sau, Chu An An biến mất.
Khoảng thời gian đầu còn liên lạc được, trong điện thoại An An không ngừng khóc lóc và oán giận, đối với hắn cũng không sao. Về sau hắn bận rộn quá nhiều công chuyện, càng về sau liên lạc càng ít hơn.
Cho đến một ngày, hắn gọi điện thoại cho An An mới phát hiện cô không còn sử dụng số này nữa.
Hắn vội vàng liên lạc Giang Diễn Duệ, giao phó em trai thay hắn tìm Chu An An. Giang Diễn Duệ bỏ nguyên một ngày tìm kiếm tới địa chỉ nhà Chu An An mà Diễn Đường đưa cho, lại phát hiện cửa nhà treo biến giao bán, hỏi thăm thì hàng xóm nói gia đình An An đã dọn đi rồi.
Từ đó, Giang Diễn Đường bất an tìm kiếm cô bằng mọi cách đều vô vọng. Tìm không được, vầng trăng sáng trong lòng hắn cứ mờ dần, đẻ lại tâm trí cùng cuộc sống của hắn rơi vào tăm tối trước kia, không cách nào hoá giải….
Hắn hình thành thói quen, chỉ cần nhớ tới An An, hắn lại lao đầu vào công việc như con thiêu thân, những hi vọng công việc của hắn sẽ giúp hắn tên dại nguôi ngoai nỗi nhớ cô.
Hắn kinh hoảng phát hiện, thì ra chỉ có hắn là vẫn đinh ninh đảm bảo mối quan hệ giữa cô và hắn, An An tỏ ra dựa giẫm vào hắn nên hắn đã tự mãn yên tâm về phía cô.
Hắn thực sự bàng hoàng kinh sợ, An An chính là ánh sáng duy nhất soi rạng và đem lại hơi ấm cho cuộc sống lạnh lẽo của hắn, không có cô, trước mắt hắn chỉ còn viễn cảnh u ám những ngày thời niên thiếu quá khứ.
Ba năm sau, Giang Diễn Đường trở lại Đài Loan, như ước nguyện hắn thăng chức, công tác tốt thậm chí còn tiến nhanh như diều gặp gió. Sự nghiệp về sau càng thuận lợi không cách nào tưởng tượng.
Chưa tới hai năm, hắn ba mươi mốt tuổi, trở thành chủ quản tài ba trẻ tuổi nhất công ty phía bắc, hàng năm thu vào trăm vạn, sống trong cao ốc thượng lưu nội thành cao chọc trời.
Không có ai biết, Giang Diễn Đường tâm trí chẳng mấy thiết tha, con số được gửi trong ngân hàng không ngừng trèo lên, vậy mà hắn chẳng xem một chút ý nghĩa nào.
Hắn thực lòng không để tâm tới những thứ này, mà là cái đoạn quá khứ kia, ánh trăng sáng rạng rỡ sưởi ấm tâm hồn hắn...
END 1-3