Rầm!
Âm thanh chói tai vang lên cùng chấn động lớn, khách trong quán hướng theo nơi phát ra âm thanh mà chú ý.
Gần cửa sổ, nơi bàn hai người, một nam một nữ trực tiếp đối mặt. Anh chàng mặc vest đen mặt mũi đầy vẻ giận dữ, tay phải nắm thành quyền đặt trên mặt bàn, khách ngồi lân cận chỗ hắn còn có thể nghe thấy hắn oán giận - -
"Chia tay? Em nói muốn chia tay?! Anh đã làm sai điều gì mà em muốn cùng anh chia tay?"
Phía đối diện với anh ta là một cô gái trầm tĩnh giống một tờ giấy trắng tinh xinh đẹp, đôi mắt mang nét buồn không còn lạnh lùng mà loá lên một màn sương, đôi môi nhuận hồng mấp máy, thản nhiên bình tĩnh nói:
“Anh biết việc mình đã làm là gì, cần em nhắc lại sao? Được thôi, lần mới đây nhân lúc anh với Thư ký Tracy thân mến đi cao Hùng công tác, hai người đã làm với nhau cái loại chuyện gì?”
Người đàn ông rùng mình, sắc mặt đại biến “Ai nói với cô?”
Cô nâng cao khoé miệng nở nụ cười, dù trong lòng xót xa khó chịu nhưng vẫn ung dung ngồi thẳng, mặt không biểu lộ nhiều “Còn ai vào đây? Tracy cảm thấy anh nên là của cô ấy, cho nên gọi điện cho em công khai chủ quyền.”
Hắn trố mắt, như thế nào cũng không nghĩ tới cùng Tracy một đêm xúc động lại đổi lấy đoạn này một năm tình cảm kết thúc. Hắn cho rằng Tracy nhìn hiền lành nghe lời nhất định sẽ không để cho chuyện này diễn biến thiếu thông minh, Tracy chỉ được cái bày ra tích cực chứ đằng sau lại toàn làm hỏng mọi chuyện.
"Chia tay đi! Em không có biện pháp tiếp tục tiếp nhận hành động của anh, anh nên hiểu rõ em."
Trần Hán Tường tay phải nắm thành quyền căng thẳng, kích động dồn lực lên mặt bàn thêm một tý.
Rầm!
Lần nữa nhận được hàng loạt ánh mắt chú ý của khách trong quán.
Hắn đứng người lên, động tác lộn xộn làm đổ cốc nước, hắn không màng tránh ra.
Hắn đánh giá sự tình cùng thái độ của Chu An An, cô đã nói thì sẽ không thu hồi, một năm nay Trần Hán Tường hắn đủ hiểu rõ cô, bây giờ cô kiên định lạnh lùng như vậy nhìn hắn, biểu thị đoạn tình cảm này đừng mong tiếp tục nữa. Hắn không muốn, có lẽ hắn nên dùng thái độ cầu khẩn với cô.
Nhưng hắn cần gì phải cầu khẩn?
Chu An An so với hắn chỉ là một nhân viên nhỏ trong công ty bách hoá nhỏ, có thêm một chút nhan sắc hơn người. Mà không, đấy không phải điểm mấu chốt, hắn không quan tâm mà chri có một điểm không phục, dựa vào cái gì hắn lại là kẻ bị cô gái này “đá” cơ chứ?
Trần Hán Tường đứng ở cửa quán lấy điện thoại di động ra, điên tiết kéo tới số Tracy, hắn không thiếu nữ nhân, chia tay? Hừ, không có sợ .
Trong quán còn ở lại trên ghế ngồi Chu An An, nàng ánh mắt tỉnh táo, nhìn phục vụ đang ngồi xổm bên cạnh bàn lau chỗ sàn nhà đọng nước – hậu quả của Trấn Hán Tường để lại, nàng mở miệng nói xin lỗi: "Cái đó, đã làm phiền cậu rồi."
Nam phục vụ tay cầm khăn lau, ngẩng đầu nhìn thấy cô gái xinh đẹp ngọt ngào thẹn thùng xin lỗi khách sáo, hắn vội khoát tay "Không phiền toái, không phiền toái."
Chu An An vừa cười, mặt mũi tràn đầy áy náy "Cám ơn cậu."
Cô cười một tiếng làm cho sắc mặt nam phục vụ đỏ lên. Rất hiếm có mỹ nữ đáng yêu ngọt ngào kiểu giống Chu An An, rõ ràng cả quán đều biết cô mới vừa chia tay, nhưng nét mặt cô không có chút nào đau thương, ngược lại cười đến như một làn gió xuân ngọt ngào.
Nam phục vụ rất có thiện cảm, muốn mở miệng an ủi cô, vụng về: "Cái kia... Ai... Cô không cần phải khổ sở, tôi vừa rồi đều có nghe được... Cái kia... Ừ... Cũ thì không đi, mới làm sao tới !" Hỏng bét! Hắn đang nói cái gì? Cái gì cũ thì không đi, mới làm sao tới? Thực liều lĩnh, muốn đập đầu vào tường quá.
Trộm dò xét cô gái xinh đẹp, vẻ mặt của cô không tỏ ra là đã bị mạo phạm, cô còn cười được, ha ha nở nụ cười. "Cảm ơn câu an ủi."
Nam phục vụ tốt bụng lúng túng, mặc dù là hảo ý, nhưng nói ra ngu xuẩn hề hề, hắn nhanh chóng cúi xuống, nhặt lên khăn lau, bước nhanh trở về trong phòng nhân viên.
Phần * mình thấy để nguyên từ sẽ hay hơn, nhiều ý tứ hơn là edit về thuần Việt nên mình để như vậy nhé !
END 1-4