Chu An An dành mấy giây nhìn mặt sàn đã được lau sạch bóng, rồi lại nhìn lên mặt bàn, trên mặt bàn là đĩa cá đã bị nguội, bên Trần Hán Tường thì đĩa thịt dê nướng xếp hàng, hai khay đều một mực cũng không còn động, cô cầm lấy dao nĩa, ăn đĩa cá của mình, lại cắt chút ít thịt dê xếp hàng đến ăn.
An An giống như là không thèm quan tâm mới chia tay người yêu, cô thong thả ngồi ăn, ưu nhã cắt lấy thức ăn. Dần dần cũng không còn ai tò mò mà chú ý đến cô nữa.
Ngoại trừ người đàn ông đang ngồi ở một góc xa.
Hắn lông mi anh tuấn, vóc người cao ráo sang trọng tới tư thế ngồi cũng đặc biệt, một đôi mắt sáng ngời nhìn chằm chằm về phía Chu An An ngồi cách hắn không xa.
Giang Diễn Đường đến nhà hàng này sớm hơn Chu An An nửa giờ, hắn hẹn gặp bạn hữu cùng dùng cơm tại đây.
Lúc đầu Chu An An cùng bạn trai bước vào cũng không khiến hắn chú ý, đến lúc bọn họ gây gổ, tiếng đập mạnh xuống mặt bàn vang lên làm cho hắn hơi hướng mắt về phía bàn của họ, hắn mới nhận ra sự có mặt của Chu An An.
Bnạ bè cùng dùng cơm đến một nửa đã xin cáo từ trước, cuối cùng chỉ còn hắn ngồi thật lâu mà vẫn chưa có ý rời đi. Hắn gọi phục vụ dọn bàn sạch sẽ, gọi thêm một ly cà phê, vừa thưởng thức đồ uống vừa đưa mắt dõi theo Chu An An đang dùng cơm.
Chu An An của hắn không hề thay đổi.
Cô vẫn xinh đẹp như xưa, thậm chí còn sắc sảo hơn vài phần, mái tóc cô thật dài, làn da trắng như sứ, đôi mắt rạng ngời mê người, trong trí nhớ của hắn, cái miệng nhỏ nhắn đỏ thắm đó luôn ở trước mặt hắn lải nhải nũng nịu.
Giang Diễn Đường hít một hơi thật sâu, cảm giác không khí thấm vào từng tế bào, điều này làm hắn tỉnh táo lại, quay nhìn cô – một người đang thong thả ung dung ăn cơm.
Xiên một phần nhỏ thịt dê, nhẹ nhàng linh hoạt đưa vào môi anh đào, nhai một chút, An An mỉm cười, mùi vị thịt dê cũng không tệ.
Nửa giờ sau, Chu An An rời khỏi nhà hàng, Giang Diễn Đường đi thoe sau cô cũng gấp rút thanh toán. Cô vẫn chưa phát hiện ra sự hiện diện của hắn, dạo bước đến đầu phó, dừng ở vằn trước chờ đèn xanh đèn đỏ.
Giang Diễn Đường đứng sau lưng cô, cách cô khoảng năm bước chân, một lần nữa ngắm nhìn An An dưới ánh đèn - - Chiếc áo sơ-mi vải tơ lụa màu xanh nhạt, quần lụa mỏng màu đen, phối hợp với đôi giày cao gót màu đỏ. An An diện trang phục giản dị nhưng tinh tế, vóc người mảnh mai, chỉ nhìn qua bóng lưng mềm mại nhỏ nhắn của cô cũng đủ để làm tim hắn lạc nhịp.
Hắn chần chừ chưa biết nên gọi cô ra sao, cô thì mắt nhìn thẳng phía trước chẳng một chút để ý người qua đường như hắn. Không rõ vì sao An An lại khiến hắn có quá nhiều cảm xúc bất đồng, vừa muốn gọi cô ngay vừa không thể gọi.
Giang Diễn Đường rất tò mò, Chu An An nhìn thấy hắn xuất hiện sẽ biểu hiện như thế nào? Năm đó cô chuyển đi đâu? Vì sao thay đổi số điện thoại, người cũng như bốc hơi khỏi hắn?
Hắn hiểu cô tức giận chuyện hắn không thực hiện lời hứa đúng “thời hạn”, cũng biết cô sợ hãi hắn cùng nữ đồng nghiệp quyến rũ đi công tác sẽ nảy sinh tình cảm. Cho nên thời gian mới đến Nhật Bản, cô vẫn bày tỏ nhiều oán giận qua điện thoại, hoặc là khóc thút thít hoặc là tức giận rùm beng. Chính thời điểm hắn quá bận rộn thay đổi công tác đã sơ sót với An An...
Đèn xanh bật sáng.
Chu An An bước lên phía trước, đúng lúc điện thoại di động của cô đồng thời vang lên. An An cúi đầu mở túi xách đang đeo và lấy ra một chiếc di động, móc treo một quả bông tròn tròn màu hồng phấn, cô áp lên tai nghe và không kịp chú ý xung quanh. Một chiếc xe bất chấp vi phạm đèn đỏ mà quẹo trái - -
Đèn xe chiếu rọi vào mặt cô, khuôn mặt cô giật mình cùng sững sờ, nhất thời không cử động nổi chân tay để tránh ra.
Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc đó, xuất hiện mộ đôi tay mạnh mẽ dùng lực kéo cô ngược trở lại. An An cả người lui về phía sau, đôi chân chới với không đứng vững liền ngã vào người của ai đó phía sau.
Đầu óc hỗn loạn, mắt mũi tái xanh, Chu An An nghe được rõ mồn một từng tiếng tim đập thình thịch của chính mình. Kinh hãi không cách nào bình tĩnh lại.
Chuyện mới vừa rồi….? Suýt chút cô đã bị tai nạn xe? Không phải đang đèn xanh sao? Như thế nào - -
Một khuôn mặt nam nhân tuấn tú xuất hiện trước mặt An An, làm cho cô đang từ kinh hoảng chuyển thành khiếp sợ !
"Không sao chứ?" Giang Diễn Đường cứu cô, tình thế vừa rồi có khi còn làm hắn kinh sợ hơn cả cô.
Hắn thiếu chút nữa bị hù chết!
Hắn đi ngay phía sau cũng đang nhìn theo An An lấy ra chiếc di động, đột ngột ló ra một chiếc chêt tiệt vượt đèn xém chút đâm vào cô!
Nháy mắt, hắn không có suy nghĩ một điều gì, chân tay tự hành động vội kéo giật An An lại, chiếc xe gào thét vượt lên ngay sát bọn họ. Hắn cầm thật chặt cổ tay của An An, nhìn cô chuyển từ kinh hãi sang kinh ngạc mà nhìn hắn.
"Anh..." Chu An An nghe thấy mình tiếng nói có chút lạc điệu, cô hí mắt lại, không dám tin lại có ngày cô đứng trước mặt hắn như thế.
Là Giang Diễn Đường... Là hắn...
END 1-5