Vài ngày sau, Khắc Hạc Cầm được xuất viện thật sự vô cùng sảng khoái tinh thần. Trên gương mặt cũng có mấy phần vui vẻ và hồng hào hẳn lên. Nhưng mà hôm nay cô lại xuất viện chỉ có một mình, bởi vì là không muốn mấy cái tên kia xoay xung quanh. Đúng ra ngày mai mới là ngày xuất viện nhưng mà cô lại chuồn trước một ngày.
Thay đồ và thu dọn xong, cô cũng lặng lẽ đi ra khỏi bệnh viện. Khi ra đến cổng liền tìm một chiếc taxi để về nhà nhưng mà chờ mãi vẫn không thấy. Lúc này đột nhiên lại có một chiếc xe hơi màu đen đỗ xe ngay trước mặt cô.
Cô thấy có chút ngạc nhiên nhưng tưởng chỉ là trùng hợp nên cũng không suy nghĩ nhiều liền tránh qua bên cạnh. Lúc này cánh cửa xe phía sau bật mở ra một cách dứt khoát. Hai tên nam nhân cao lớn mặc đồ vest gương mặt không cảm xúc bước xuống xe. Hai tên đó liền quay sang nhìn cô không chớp mắt khiến cô cứng nhắc cả người.
Chuyện gì nữa đây? Cô đâu có quen biết hai tên này.
– Mời tiểu thư đi theo tôi – một tên mở lời trước làm động tác mời cô lên xe.
– Các người là ai? Nếu là người của Khắc gia thì không thể nào – cô nhíu mi tâm có phần không thích ứng được.
Hai tên nam đó không trả lời nhưng vẫn giữ động tác như cũ, lập lại một cách mấy móc.
– Mời tiểu thư đi theo chúng tôi –
Trong người cô liền có dự cảm chẳng lành liền xoay người chạy đi. Nhưng chỉ vừa nhắc chân được hai bước thì hai bên cánh tay đã bị hai tên nam kia kìm giữ. Cứng như gọng kìm dù có làm như thế nào cũng không thể thoát ra.
– Buông tay ra, các người biết đây là bắt người bất hợp pháp hay không? – cô lạnh giọng nhắc nhở nhưng lại chưa nghĩ ra được ai là người đứng sau chuyện này.
Đột nhiên sau lưng truyền đến một sự lạnh lẽo của kim loại đang ép xát vào da thịt khiến cô cứng nhắc. Chết tiệt...còn dùng cả dao để uy hiếp cô nữa.
– Chúng tôi sẽ không làm tiểu thư bị thương, mong cô hợp tác –
Lại là giọng nói không tia cảm xúc bên cạnh nhắc nhở, cô trầm mặc một chút rồi quyết định leo lên xe . Chiếc xe lập tức khởi động đi với tốc độ nhanh chóng, cảnh tượng ngày một thay đổi, thoáng chốc đã chạy tới vùng ngoại ô.
Này là...bọn chúng chạy đến đây làm gì?
Cô mang tâm trạng nghi hoặc và bất an nhìn con đường xung quanh. Cuối cùng chiếc xe đỗ lại trước một căn biệt thự rộng lớn được xây tách biệt với bên ngoài. Người sở hữu nó chắc cũng là kẻ dư tiền đi.
Hai tên nam dẫn cô vào bên trong sảnh chính rộng lớn, sau đó bỏ đi mất. Cô liền quan sát một lượt bên trong căn nhà. Không treo hình ảnh gì đặc biệt, còn có các loại đồ cổ giá trị liên thành...
Đang tìm kiếm thông tin thì phía sau lưng vang lên tiếng bước chân chậm rãi. Thêm vào đó là một giọng nam nhân có chút trầm khàn lại có chút lạnh.
– Khắc tiểu thư, chào mừng cô đến đây –
Khắc Hạc Cầm có điểm giật mình quay người lại nhưng đập vào mắt cô là một gương mặt nam nhân có điểm quen mắt. Nhưng mà lập tức cô liền nhận ra tên này là ai.
– Lê thiếu vang danh nho nhã phong độ , nhưng bây giờ lại khiến tôi không ngờ anh lại là người cưỡng ép một nữ nhân để bắt đi – cô nhìn thẳng vào hắn giọng nói có chút lạnh lẽo.
Lê thiếu này không phải là nam nhân của Nhã Ái Ái sao? Hay là...
– Khắc tiểu thư nói quá rồi... Sao lại là bắt đi, tôi mời cô đến đây mà – Lê thiếu nhếch mép đi đến gần ngồi xuống chiếc sofa đó nhìn cô.
– Rốt cuộc anh có ý gì? Nam nhân của Nhã Ái Ái không phải nhàm chán đến mức tìm người tán gẫu đi? – cô bước đến ngồi đối diện không chút sợ hãi nhìn hắn, giọng nói có chút châm biếm – hay là cô ta ra lệnh cho anh?
Lê thiếu bị giọng điệu chấm biếm của cô mà thoáng nhíu mày, nhưng mau chóng lại giãn ra. Động tác ưu nhã nhấp một ngụm nước trả lời.
– Tôi nghe Ái Ái nói gần đây bị một người bắt nạt, nên thay mặt cô ấy tìm chút công đạo mà thôi – Lê thiếu khẽ liếc mắt nhìn cô đầy ẩn ý.
Ha... Cô cười lạnh trong lòng một tiếng. Nghe hắn nói làm như là người thâm tình lắm vậy. Nhã Ái Ái này thật biết lật lọng quá rồi.
– Vậy sao? Nữ nhân của anh bị bắt nạt thế có nói cho anh biết cô ta nhốt người vào kho đông lạnh chút nữa gây án mạng không? – cô nhìn chằm chằm hắn, khí tức có chút trầm trọng tăng lên.
Lê thiếu lập tức trầm mặc nhăn mày .
– Cô nói vậy là có ý gì? – hắn nhìn cô tìm kiếm một chút thông tin gì đó, quả thật chuyện này hắn vẫn chưa biết gì.
– Có ý gì sao? Nhìn bộ dạng thâm tình này của anh tôi thật sự đồng cảm đấy. Anh ở đây thay cô ta tìm người bắt nạt, còn cô ta giờ này đang làm gì, anh có biết không? – cô không nói thẳng ra chỉ cho hắn tự tìm hiểu, như thế mọi thứ mới chắc chắn.
———————————
Nhà hàng năm sao Kỷ gia.
– Từ Ân, anh xem xem em đã làm được món ăn mới rồi này – giọng nói ngọt ngào pha chút vui vẻ vang lên.
Gương mặt nam nhân đứng gần đó tuy trên mặt không có cảm xúc gì nhưng ánh mắt tràn đầy sương mù lạnh lẽo. Gần đây Nhã Ái Ái không ngại ngùng đi như hình với bóng cùng Từ phó bếp làm cho mọi người xung quanh thật sự tò mò.
“ Này...dạo gần đây hai người này hình như là có gì đó mờ ám rồi ”
“ Tôi còn tưởng cô gái xinh đẹp kia mới là người Từ phó bếp thích chứ... Thật kỳ lạ ”
“ Chuyện này không đến lượt chúng ta giải thích đâu. Dù sao cũng là người đẹp cả, không lỗ không lỗ... Ha ha ”
“.......”
Xung quanh mọi người to nhỏ bàn tán sôi nổi. Nhã Ái Ái cũng nghe thấy, cô ta có chút vui vẻ trong lòng. Cuối cùng cũng có chút thuận lợi, để cô xem Khắc Hạc Cầm còn cười vui vẻ được hay không.
– Cô đi nói chuyện với tôi một chút – Từ Ân lau tay rồi xoay người bước đi ra ngoài.
Nhã Ái Ái lập tức đuổi theo sau, mọi người xung quanh lại được dịp bàn tán nhiều hơn. Sau khi đến một đoạn hành lang không người thì dừng lại.
– Từ Ân, anh có chuyện gì muốn nói với em thế? – Nhã Ái Ái có chút hồi hộp xen lẫn vui mừng trong lòng.
Từ Ân chỉ một cái liếc mắt có thể nhìn thấu nội tâm và suy nghĩ của cô ta . Khí tức có chút trầm xuống một chút nữa.
– Chuyện tôi nói cô đã làm được chưa? – giọng nói có chút lạnh nhưng lại không có gì sơ hở.
– Chuyện đó... anh chờ em vài ngày nữa chắc chắn em sẽ làm được – Nhã Ái Ái có chút ái ngại nhưng vẫn trả lời nhìn anh bằng ánh sáng trưng – sau khi em lấy được thì...
– Như lúc ban đầu tôi nói – Từ Ân không muốn dài dòng chỉ nói ngắn gọn – Tôi cho cô hai ngày, nếu không có thì không cần nói nữa.
Nói xong anh liền lập tức rời đi, Nhã Ái Ái thất thần nhìn theo bóng lưng cao lớn tuấn mỹ kia mà thầm tính toán trong lòng. Ánh mắt có chút hạ quyết tâm.
Lúc này đột nhiên chuông điện thoại lại reo lên, nhìn số gọi đến khiến cô ta giật mình nhưng lại mau chóng trấn tĩnh lại.
– Anh, gọi em có chuyện gì thế? – giọng nói như thể bớt ngờ cùng vui vẻ, cô ta nhìn xung quanh đảm bảo không có ai liền thoải mái nói chuyện.
“.......”
– Anh bắt được rồi sao? Nhưng em chỉ bị bắt nạt một chút anh làm như vậy có phải hơi quá rồi không? – giọng điệu có vẻ đắn đo nhưng gương mặt Nhã Ái Ái đã tràn đầy sự đắc ý vui mừng.
Một lúc sau cô ta cúp máy, nở nụ cười ngoan độc rồi xoay người bước đi.
Bên trong góc khuất rất khó để ai phát hiện, có một đôi mắt nâu đồng toát lên sự địch ý và băng giá nhìn theo người vừa mới vừa rời đi.
——————————
Tập đoàn Lê Thị
– Các mẫu thiết kế này là những mẫu chúng tôi dựa vào yêu cầu mà bên Doãn Thị đưa ra, thêm vào đó còn áp dụng các thông số và thiết bị kỹ thuật cao – Lê thiếu đưa những bản thiết kế máy móc tân tiến đến trước mặt đối tác với vẻ kiên định.
– Những mẫu này rất tốt, tôi chỉ yêu cần phải đảm bảo tính độc quyền và chất lượng thành phẩm. Còn về việc thông số kỹ thuật cứ để bên Lê Thị anh lo liệu – Doãn Xích Hy lật tập tài liệu ra vẻ tán đồng ý kiến trên, ngắn gọn đáp lời.
Cốc.... Cốc
Lúc này ngoài cửa vang lên tiếng gõ. Sau đó là một nữ nhân thanh tú ngọt ngào, trên tay là cà phê mới pha vẫn còn nghi ngút khói bay lên.
– Mời mọi người dùng cà phê – Nhã Ái Ái trở thành thư ký riêng của Lê thiếu thoáng chốc cả tập đoàn từ trên xuống dưới đều biết hết cả rồi.
Cô ta vừa đưa cà phê vừa cười ngọt ngào với mọi người. Nhưng đến khi đưa đến trước mặt Doãn Xích Hy thì bắt gặp ánh mắt của hắn. Bàn tay cô ta có chút run rẩy may mắn vẫn không làm rơi tách cà phê.
Lê thiếu ở bên cạnh tất nhiên nhìn thấy rất rõ biểu hiện này . Tâm tình anh ta có chút trầm xuống mang thêm vẻ phức tạp.
– Nếu như Doãn thiếu đã đồng ý thì chúng ta cứ như kế hoạch mà tiến hành – Lê thiếu lập tức mở miệng tiếp lời, ngăn lại suy nghĩ của bản thân.
Nhã Ái Ái vừa định quay người nghe câu nói này liền nhanh chóng nhìn đến tập tài liệu ở trên bàn. Trong mắt lập tức chạy qua một tia sáng rồi biến mất. Sau đó, cô ta cười ngọt ngào rút lui.
Doãn Xích Hy nhìn bóng dáng cô ta vừa khuất sau cánh cửa. Bên môi độ cong đã được nâng cao hơn, không phải là sự vui vẻ mà là tràn ngập sự nguy hiểm chết người.
– Lê Thị phải đảm bảo đây là sản phẩm độc quyền. Nếu có sai sót thì người lãnh hậu quả là ai thì tôi không cần phải nói rồi. Đúng không? – Doãn Xích Hy tựa tiếu phi tiếu nhìn Lê thiếu trả lời.
– Về vấn đề này thì anh cứ yên tâm. Lê Thị chúng tôi được như ngày hôm nay cũng không phải hữu danh vô thực – Lê thiếu có chút chán ghét thái độ của Doãn Xích Hy nhưng vẫn không thể hiện ra bên ngoài.
– Được rồi. Có lời đảm bảo của Lê thiếu thì tôi yên tâm. Để luật sư của tôi sẽ làm việc cùng với anh – Doãn Xích Hy nhướn mày nhưng cũng phối hợp trả lời.
Mọi chuyện diễn ra cứ như thế lần lượt theo kế hoạch đã định sẵn từ trước.
* lời tác giả :
Dạo gần đây bận làm hồ sơ nhập học nên không rảnh để viết. Xin lỗi đã để mọi người chờ đợi nhé...
Sau khi ổn định lại nơi ở thì tác giả sẽ viết thường xuyên hơn. Bây giờ thì rảnh ngày nào mình sẽ viết ngày đó.
Cảm ơn mọi người! (∩_∩)