Chia Sẻ Nữ Phụ Khuynh Thành

Chương 30: Chương 30: Lê Thiếu Nghi Hoặc




   

    Trong tòa nhà trọc trời của tập đoàn Lê Thị xuất hiện thêm một nam nhân ngồi trên ghế nhàn nhã uống trà, ánh mắt như hồ ly khẽ chuyển động đầy ý vị. Sự xuất hiện của người này ở đây thật khiến cho người ta kinh ngạc,  nhưng mà bộ dạng đẹp trai kia còn khiến cho nữ nhân viên ở đây nhìn muốn rớt cả mắt ra ngoài.

  – Doãn thiếu gia thật hân hạnh gặp mặt! – Lê thiếu lịch sự vươn tay bắt theo kiểu chào hỏi thông thường với nam nhân trước mặt.

      Lê thiếu là tổng giám đốc tập đoàn Lê thị thuộc mảng sản xuất thiết bị điện tử. Quy mô tập đoàn cũng không nhỏ tuy không phải khiến người người kinh sợ nhưng cũng là tập đoàn có máu mặt trên thương trường. Mà hôm nay đột nhiên tập đoàn Doãn Thị lại muốn mở lời hợp tác khiến cho Lê thiếu có chút nghi ngờ không rõ mục đích .

     – Hân hạnh gặp Lê thiếu... nghe danh đã lâu – Doãn Xích Hy nâng mắt sâu xa nhìn nam nhân trước mặt,  nhàn nhã ở một bên ghế mở lời.

     – Doãn thiếu thật khách khí, không biết hôm nay đến là có việc gì? – Lê thiếu ngồi đối diện trên mặt vẫn là bộ dạng lịch sử nho nhã.

     Doãn Xích Hy nâng tách trà đến gần mũi ngửi một chút rồi nhấp một ngụm, bộ dáng từ tốn trả lời,  nhưng khí khái ấp bách vẫn rất rõ ràng.

     – Lê Thị tiềm lực ngày càng có quy mô mở rộng trên thị trường nên Doãn thị chúng tôi đã cân nhắc muốn cùng tập đoàn Lê thiếu hợp tác. Không biết ý kiến anh như thế nào? – Doãn Xích Hy nâng đôi mắt sắc bén nhìn hắn,  giọng điệu lạ thường lạnh ngắt.

    – Nghe nói Doãn Thị tiềm lực phát triển mảng khai thác khoáng sản,  địa chất... cơ may nào lại muốn cùng công ty chúng tôi phát triển thiết bị điện tử vậy? – Lê thiếu nhìn thấy ánh mắt không rõ cảm xúc kia không biết hắn nghĩ gì,  quả thật không biết đây là có mục đích gì với hắn hay không.

    – Chuyện này Lê thiếu xin yên tâm,  về việc phát triển này chỉ là tôi muốn Doãn Thị càng mở rộng thêm nhiều lĩnh vực... dường như Lê thiếu không muốn hợp tác nhỉ?  – Doãn Xích Hy nâng môi cười nhạt nhìn Lê thiếu,  khiến cho Lê thiếu có chút ớn lạnh cả người không rõ lý do.

     – Làm sao có thể? Doãn thiếu gia chịu hợp tác là vinh hạnh không phải ai cũng có được – Lê thiếu mỉm cười cứng nhắc trả lời, ánh mắt có chút nghiền ngẫm và phòng bị.

     Không khí trong phòng đột nhiên trầm xuống đến kỳ lạ,  cả hai nam nhân đều kẻ đến người chặn không có chút thả lỏng . Mặc dù lời nói đều là lịch sự bàn chuyện trên thương trường,  nhưng lại có rất nhiều ẩn ý bên trong.

    Lúc này cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra,  một thân ảnh nhỏ nhắn cùng thanh tú nở nụ cười ngọt ngào.

     – Anh... em đến rồi đây – nụ cười ngọt ngào của cô gái kia thoát cứng đờ,  theo đó gương mặt hiện lên sự sợ hãi bởi vì tầm mắt nhìn thấy được nam nhân nào đó.

     – À.. là Nhã Ái Ái tiểu thư sao? – Doãn Xích Hy nâng ánh mắt như hồ ly nhìn gương mặt sợ hãi của cô ta mà cười,  nụ cười như từ địa ngục – Không phải là tôi phá rối giờ tốt của Lê thiếu chứ?

   

    – Nào có... không biết có phiền Doãn Thiếu gia không? – Lê Thiếu nhìn thấy người tới ánh mắt có chút dịu dàng mở miệng nhìn Doãn Xích Hy,  sau đó nhìn nữ nhân kia – Mau lại đây... chào Doãn Thiếu một tiếng.

      Nhã Ái Ái cả người có chút run rẩy,  cô ta không ngờ được lại gặp Doãn Xích Hy ở đây. Chuyện ngày đó vẫn ám ảnh cô ta rất nhiều vì thế cô ta không dám gặp lại hắn. Đột nhiên lại khi không xuất hiện ở đây...

     – Làm sao vậy? Mặt em tại sao lại xanh xao như thế.. có phải bị bệnh rồi không? – Lê Thiếu nhíu mày nhìn thấy Nhã Ái Ái chậm chậm ngồi xuống mà không nói gì,  hơn nữa thần sắc cùng rất kỳ lạ.

      – Em... em không sao – Nhã Ái Ái cố gắng khiến cho bản thân thoải mái, nhưng ánh mắt lạnh lẽo kia vẫn không ngừng khiến cô ta run lên.

    – Nhã tiểu thư chắc là thân thể không khỏe rồi... – Doãn Xích Hy cười lạnh nói một câu không biết có ý nghĩa là gì – hay là mau kiếm thuốc cho tiểu thư uống đi.

       Lê thiếu không phải là kẻ ngốc đầu óc cũng không phải để cho người khác dắt đi. Từ lần ở buổi tiệc lần trước tại gia tộc họ Kỷ,  hắn đã thấy không khí giữa Doãn Xích Hy và Nhã Ái Ái có gì đó bất thường. Lần này hắn đến chắc chắn là có mục đích với Nhã Ái Ái rồi.

       – Cảm ơn Doãn thiếu đã quan tâm... đây là người phụ nữ của tôi nên tôi tất nhiên sẽ bảo hộ tốt cô ấy – Lê thiếu vuốt tóc Nhã Ái Ái ý vị nghe dịu dàng nhưng cũng cho đối phương biết đây là người của hắn không thể để ai động vào.

     – Không ngờ Lê thiếu lại là người thâm tình như vậy. Tôi tất nhiên sẽ không động vào... Nhã tiểu thư rồi – giọng nói Doãn Xích Hy nghe có vẻ bình thản,  giọng điệu trầm thấp quyến rũ nhưng những từ cuối cùng lại cố tình nói chậm đi.

     Nhã Ái Ái cố gắng nở nụ cười gượng gạo trên gương mặt, không dám ngẩng đầu nhìn Doãn Xích Hy. Cô ta đang căng thẳng cực độ chỉ sợ sẽ bị Doãn Xích Hy làm gì đó với cô ta. Biểu hiện chính xác của việc có tất giật mình.

– Đây là các điều khoản hợp đồng, mong Lê thiếu đọc kỹ, hơn thế nữa là những chuyện bí mật hợp tác này không được tiết lộ ra bên ngoài – Doãn Xích Hy vừa nói vừa như ám chỉ nữ nhân bên cạnh Lê thiếu – nếu lọt ra hậu quả tôi sẽ không đảm bảo.

Lê thiếu tất nhiên hiểu ý của Doãn Xích Hy nhưng anh ta cũng có một phần tin tưởng Nhã Ái Ái mà không chút chần chờ.

– Ái Ái là người của tôi, xin Doãn thiếu cứ yên tâm giao phó – Lê thiếu nói với giọng điệu tin tưởng khiến cho Doãn Xích Hy càng cười lạnh hơn ban đầu, trong ánh mắt có tia sáng vừa vụt qua.

– Vậy sao? Tôi tin vào con mắt nhìn người của Lê thiếu – Doãn Xích Hy cười nhếch môi câu nói đầy ẩn ý.

     Dù sao sự xuất hiện của Doãn Xích Hy ở đây cũng khiến cho Nhã Ái Ái hồn bay phách lạc rồi. Nhưng mà đến phút cuối Doãn Xích Hy rời đi cũng không có động tác gì khiến cho cô ta thả lỏng cùng có chút nghi ngờ. Sau khi hợp đồng được đưa ra thì hắn cũng rời đi nhưng Lê thiếu ở bên cạnh trong lòng vẫn không có chút bình yên,  còn thêm nhiều nghi hoặc. Hơn nữa biểu hiện kỳ lạ của Nhã Ái Ái càng khiến hắn không thể bỏ qua.

Nhưng mà thái độ nghi ngờ này đối với Doãn Xích Hy chính là chuyện tốt, cũng đúng như ý định ban đầu mà hắn muốn.

  ———————————————

Tại phòng bệnh riêng nào đó.

    Ở bệnh viện được hai ngày cả người Khắc Hạc Cầm coi như đã bình phục hoàn toàn. Chỉ số huyết áp và nhiệt độ thân người cũng không có gì bất thường. Nhưng mà mấy cái tên phiền phức kia lại làm quá cả lên,  bắt cô đi xét nghiệm từ đầu đến chân không xót thứ gì. 

   Cũng may hôm qua cô đã đuổi bọn hắn đi một lượt cả rồi,  nên hôm nay không có tên nào đến làm phiền cô cả. Nhưng mà cô vẫn rất khó chịu,  tại sao Từ Ân không đến thăm cô gì hết vậy?

    Cốc... cốc

 

     Đang suy nghĩ thất thần thì bên ngoài vang lên tiếng gỗ cửa,  cô liền thuận miệng nói.

     – Mời vào –

     Cô còn đang tưởng người nào tới,  không ngờ lại là cái gương mặt mà cô không muốn gặp chút nào. Người vừa bước vào là nữ chính ngọt ngào khả ái,  lương thiện thục nữ ấy mà.

    – Này.. ở đây là bệnh viện không phải khu du lịch đâu,  cô đến đây làm gì? – Khắc Hạc Cầm nhìn thấy nữ chính liền nhăn mặt nói khích – đừng có nói là đến thăm bệnh đi .

     Nhã Ái Ái trên người mặc bộ váy xanh lam ưu nhã đứng đó,  nụ cười trên môi ngọt ngào thục nữ thật sự muốn chọc mù mắt cô rồi. Nhưng mà ánh mắt cô ta mang đầy cảm giác toan tính.

     – Ha... tôi làm sao không đến thăm Khắc tiểu thư cho được chứ? Bị nhốt vào kho đông lạnh suýt chết kia mà – Nhã Ái Ái dùng giọng điệu châm chọc khiến cho cô muốn điên tiết – tôi đến xem coi cô có tốt hơn chút nào chưa?

     Khắc Hạc Cầm thật sự muốn thở gấp,  ai đó làm ơn đuổi nữ chính đi được không?. Mợ nó... nghe như đúng lý lẽ lắm nhưng mà rốt cuộc là cô ta hối tiếc sao cô không chết sớm chứ gì.

   

     – Tôi khỏe chứ , vô cùng khỏe. Cũng nhờ có người hại nên được khám tổng quát toàn thân một lần miễn phí đấy. – Cô sao khi bình ổn tâm trạng liền cười nhạt lại trả lời – Gần đây không biết cô có còn quyến rũ thêm được tên nào nữa không,  sao mà sắc mặt hồng hào quá vậy?

     Cô ta muốn khích cô,  cô liền khích chết cô ta.

     Nhã Ái Ái vừa nghe liền sa sầm mặt, thoáng chốc lại khiến cô ta nghĩ đến bản thân phải chịu nằm dưới thân những tên kia mà không làm gì được. Hơn thế,  cô ta còn không thể đấu lại con nhỏ này.

    – Khắc tiểu thư sao lại nói quá lên như vậy? Gần đây ở nhà bếp bận rộn cùng Từ phó bếp nấu ăn nên không thể đến thăm cô được. Không biết cô có để ý không? – giọng nói cô ta vẫn rất nhẹ nhàng nhưng vẫn không chế dấu được sự hả hê.

     Khắc Hạc Cầm nghe giọng điệu kia thật muốn đến đánh cô ta một cái,  còn dám lấy Từ Ân ra khiêu khích cô sao?. Cô ta nghĩ như vậy sẽ chiếm được Từ Ân chắc?

     – Oh.. ra là thế? Nhã Ái Ái cô bận rộn học nấu ăn là về để bổ thận tráng dương cho Lê thiếu phải không? Dù gì trên phương diện nào đó... mới có thể cho cô thỏa mãn được mà – Cô không dễ dàng mắc lừa với cái phép khích tướng của cô ta,  hơn thế còn cho cô ta tức chết.

     – Cô... – Nhã Ái Ái tức đến đỏ bừng cả mặt nhưng lại không thể phản bác lại lời cô nói khiến cho gương mặt thanh tú biến mất lập tức,  giọng nói vô cùng ngoan độc  – Khắc Hạc Cầm... chiếm được mấy tên nam nhân kia mày nghĩ mày giỏi lắm sao? Cuối cùng vẫn sẽ chết dưới tay tao thôi. Bị nhốt ở phòng đông lạnh là một bài học nhỏ dành cho mày đấy.

      Cô ở một bên giường cười nhạt,  cuối cùng cũng lòi ra cái đuôi cáo rồi sao?.

    – Nhã Ái Ái... tôi không giỏi nhưng cũng không ngu ngốc như cô. Đi quyến rũ đàn ông nằm dưới thân bọn họ rồi ảo tưởng chỉ cần dùng thứ đó có thể tăng quyền lực cho cô sao? – Cô dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn cô ta như thể cười lên suy nghĩ thiển cận mà mình từng biết – Bài học Doãn Xích Hy tặng cô ngày hôm đó vẫn chưa đủ ấn tượng hay là cô vốn dĩ ngu ngốc không đủ thỏa mãn?

– Mày.. mày.. dám lấy chuyện đó ra uy hiếp tao sao? . Bản thân mày cũng là con lẳng lơ theo đuôi đàn ông thì có tư cách gì nói tao? – Nhã Ái Ái chỉ điểm mặt cô hình tượng thuần khiết nứt vỡ trong phút chốc – Chẳng qua mày cũng chỉ thay đổi cách quyến rũ đàn ông thôi...cũng có lúc bọn hắn đá mày đi.

– Thật nực cười... uy hiếp? Tự cô đến đây kiếm chuyện rồi nói tôi uy hiếp, đầu cô chứa cái gì bên trong vậy? Hơn nữa tôi nói có gì sai sao... tôi lẳng lơ sao bằng Nhã Ái Ái cô đây? – ánh mắt đã lạnh đến không ngờ nhưng vẫn không muốn tranh cãi với cái loại thiếu đầu óc như cô ta chút nào – Bầu trời đang đẹp lắm tự dưng lại bị phá hỏng.

Nhã Ái Ái uất nghẹn trong lòng, cô ta chưa bao giờ căm tức như vậy. Lúc trước con nhỏ này không phải sẽ nhảy lên mà đánh cô ta, sỉ nhục cô ta thậm tệ hay sao?.

Hừ...mày cứ ở đó mà vênh váo đi. Từ phó bếp cũng bị tao nắm giữ rồi, tên Lê thiếu kia càng nghe lời tao. Đến lúc đó để xem là tao cười hay mày cười được nữa đây.

– Mày cứ ở đó mạnh miệng... chờ mà xem –

Nhã Ái Ái tông cửa đi thẳng, cô cũng bị cô ta làm cho tinh thần mất vui. Nhưng mà nhìn biểu hiện của cô ta chắc chắn là đang muốn làm cái trò gì đó không tốt lành rồi.

Hừ... bực bội thật.

   —————————

Xin lỗi các nàng nhé, cỡ này nhà ta phải chuyển đồ đạc nên không có thời gian. Hơn nữa đột nhiên máu làm biếng của ta nổi lên nên không đăng được chương.

Ha ha.. lười quá chừng! ∩__∩∩__∩

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.