Chia Sẻ Nữ Phụ Khuynh Thành

Chương 14: Chương 14: Chân Tướng Và Ý Nghĩa 7 Loài Hoa ( Hạ )




     – Hạc Cầm... cô... cô nói gì vậy? Rõ ràng... bản thiết kế đó là của tôi mà – Nhã Ái Ái kìm nén cơn sợ hãi,  mí mắt đã đọng nước trong vô cùng yếu ớt – Tôi biết cô không thích tôi, nhưng mà bản thiết kế tôi đã dùng cả công sức...

      Khắc Hạc Cầm bị bộ dạng này chọc cho nổi giận,  cô mở miệng nạt nộ một tiếng khiến cho cô ta im bặt hẳn. Cô không tức giận vì cô ta nói dối mà tức giận vì bộ dáng của cô ta quá yểu điệu khiến cho người ta không chịu đựng nổi.

      – Cô im miệng lại cho tôi... cái gì mà dùng cả công sức? Cô dùng cả công sức để đi ăn cắp chứ gì – Khắc Hạc Cầm vứt ba tên con trai đang nhìn mình qua một bên,  chất vấn cô ta – cô thiết kế nó bao giờ? Thời điểm nào? Cô lúc nào cũng mở miệng nói mình là người thiết kế chỉ hận như không thể cho cả thế giới biết vậy. Chẳng lẽ cô có

tật giật mình sao?

     

      – Không phải... tôi... tôi – Nhã Ái Ái bất giác không có từ nào để biện hộ,  mà thật ra cô ta cũng không có thứ gì để chứng minh được.

    

      Cô chỉ ở một bên nhìn bộ dáng lo được lo mất của cô ta mà hứng khởi. Không phải cô ta cũng từng hại nữ phụ rồi âm thầm cười trộm hay sao? Bây giờ cho cô ta ném trải cảm giác này một lần.

      Khắc Kiến dần dần cảm nhận được có điều chưa được rõ ràng ở đây. Chỉ trách hắn lúc trước không hề điều tra chuyện này,  chỉ một mực cho rằng Khắc Hạc Cầm là thủ phạm. Bây giờ thì... hắn đang có cảm giác tội lỗi đầy người . Hắn thật sự đã trách lầm cô sao?

     – Hạc Cầm,  em có gì để chứng minh những điều em nói không? – Thiệu Huân lúc này đã nắm được mấu chốt vấn đề để ghi chép,  bây giờ còn thiếu vật chứng.

      

      Thiệu Huân đặt tất cả lực chú ý của hắn lên người của cô. Không biết từ bao giờ hắn đã không còn chán ghét cô gái này nữa, cô giữ một khoảng cách đúng mực với anh. Hơn nữa,  Nhã Ái Ái mà lúc trước anh từng bênh vực lại có thể làm ra chuyện này.

       Nghĩ lại lúc trước anh thật chỉ trách mắt nhìn người của mình quá chết tiệt.

       

     – Tôi có... đoạn nói chuyện này cũng khá đặt sắc đấy. Sẽ cho mọi người biết được nguyên nhân thật sự – cô gật đầu chắc chắn nhìn ba tên con trai trước mặt sau đó quay lại nhìn vào nữ chính – Để xem cô giải thích như thế nào đây Nhã Ái Ái.

     

       Dã Tích Thanh nhìn vẻ trêu đùa và đắc thắng trên gương mặt của cô mà trong lòng tràn ngập thưởng thức. Vài ngày không gặp lại nhìn thấy một hình ảnh khác của cô khiến hắn có vài suy nghĩ rất kỳ lạ. Lúc trước chán ghét bây giờ lại hứng thú,  hai cảm giác không đồng nhất khiến hắn lần đầu không hiểu được bản thân muốn gì.

      Khắc Hạc Cầm tiếp tục mở đoạn ghi âm còn lại,  đúng là ông trời không tuyệt đường sống của con người. Đúng vào lúc quan trọng cô lại có thể có được chứng cứ này , vài giây sau đoạn hội thoại bắt đầu.

   

     “ Chúng ta đã lừa cô ta việc bản thảo đó không được tổng giám đốc phê duyệt. Hơn nữa,  không phải lúc nào cô ta cũng mơ tưởng tới tổng giám đốc sao? Cho cô ta đau đớn một lần cho hả dạ... ”

  

     “ Việc này cậu đừng nói bừa bãi như vậy. Dù có nói ra cũng không ai tin là tiểu thư như Khắc Hạc Cầm có thể vẽ ra nó đâu. ”

    “ Này... hiện tại không có ai. Cậu nói cho tớ biết hôm đó cậu đã nói gì với cô ta đi ”

 

    “ Hừm... còn nói gì nữa. Lúc nộp bản thiết kế tớ có nhìn qua thiết kế của cô ta,  nhìn xong còn không tin được vào mắt mình. Tớ tất nhiên thông minh chụp hình lại rồi giấu đi không nộp cho anh Khắc Kiến xem , còn trả lại bản thiết kế đó cho cô ta ”

    “ Chỉ có như vậy thôi sao? Tớ nhớ hôm đó cô ta rất tức giận còn đau khổ lắm mà. Nghe nói hôm đó cô ta còn chạy một mạch tới quán bar náo loạn rồi bị bắt giam  ”

    “ Ha ha... tớ chỉ nói với cô ta vài câu thôi nhưng không ngờ cô ta tin là thật. Nếu trách thì trách cô ta ngu ngốc! ”

  

     “ Cậu thật lợi hại. Tò mò quá... nói cho mình biết đi ”

      

    “ mình nói:  Tổng giám đốc nói bản thiết kế của cô rất xấu xí hơn nữa còn không hợp với thị trường nên không được phê duyệt. Kêu cô ta đừng bao giờ đem khả năng vẽ tồi tệ của cô ta cho Khắc Kiến xem.  ”

    “......”

   “ Cô ta thậm chí còn ngu ngốc không suy nghĩ đưa bản thiết kế đó cho công ty Dã Thị. Vừa may tớ có quen với Dã Tích Thanh,  chỉ cần dùng chút lời ngon ngọt hắn ta đã chịu giúp... ”

  

   “ Lần này... cô ta có chạy cũng không thoát được ”

     “.......”

 

      Tiếng hai cô gái một lớn một nhỏ nói ra những lời ác độc mà không chút ngượng ngịu. Có thể không nhận ra giọng nói còn lại nhưng giọng nói yểu điệu kia có hóa thành tro cũng nhận ra.

   

       Ba tên nam nhân hít một ngụm khí lạnh khi đoạn ghi âm đã tắt. Thiệu Huân đưa đôi mắt vừa tức giận vừa chán ghét đến Nhã Ái Ái,  không ngờ bộ dáng yếu đuối của cô ta gạt người như vậy.

       Khắc Kiến thì ngây người như tượng,  hắn cuối cùng cũng biết được đầu đuôi câu chuyện. Ngay cả chính hắn là tổng giám đốc mà còn bị một cô gái gài bẫy  hơn thế còn làm tổn thương người ở bên cạnh hắn.

       Ánh mắt như muốn giết người cùng phẫn nộ của Khắc Kiến lia đến cô gái yếu ớt kia. Cô ta thật sự rất đáng chết...

      Dã Tích Thanh cũng không khá hơn là bao. Nhã Ái Ái mà hắn chú ý là loại con gái mềm mỏng thuần khiết bây giờ lại dám đem hắn ra làm cho chơi. Cả người hắn tràn ngập cảm giác nguy hiểm... cô ta dám nói hắn là người dễ dàng lừa gạt sao?

   

     Nhã Ái Ái bị chính đoạn nói chuyện của mình hại chết  bộ dạng ngây thơ thuần khiết thường ngày bị sụp đổ hoàn toàn. Giọng nói kia dù cô ta có chối cũng không được ai tin tưởng.

   

    – Sao cô không nói gì đi Nhã Ái Ái – cô không quan tâm cảm nhận của mấy tên nam chính,  cô muốn nhìn thấy nữ chính sẽ xử lý như thế nào – dám nói tôi ngu ngốc sao? Cô thì tốt đẹp thật đấy lừa mình dối người thật rất tài tình.

    

     – Thì đã sao? Tôi chỉ làm những việc bản thân muốn... cô chỉ là tiểu thư vô dụng thì làm được gì? – Nhã Ái Ái lúc này cần gì phải giữ hình tượng nữa trừng đôi mắt dữ tợn nhìn cô – Bản thiết kế đó có chắc là cô vẽ không vậy?  Hay là cũng giống như tôi  ăn cắp của người khác...

    

     Bốp..

   

    Khắc Hạc Hạc tức giận đến run cả người,  cô cầm sấp giấy để trong túi xách ném vào mặt cô ta thật mạnh. Sáu tờ giấy A4 đập vào cô ta rồi rớt xuống đất bay tán loạn xuống đất.

      – Cô mở to mắt ra mà nhìn. Tất cả đều là tôi vẽ đấy,  mỗi bản thiết kế ở đây đem đi bán cũng đủ khiến tôi sống an nhàn. Cô nghĩ tôi vô dụng sao? Cô mới chính là đồ vô dụng – Khắc Hạc Cầm chỉ vào mặt cô ta rồi chỉ xuống mấy tờ giấy ở dưới đất.

   

     Nhã Ái Ái nhặt một tờ giấy gần đó,  tay cô ta cũng run rẩy theo. Cô ta đang bị đả kích bởi vì những điều cô nói đều là sự thật... mỗi bản thiết kế này đều xuất thần và tinh xảo. Không phải bất cứ ai cũng thiết kế ra được như thế.

     – Không thể nào... không thể nào – cô ta lắp bắp lập đi lặp lại ba từ này trong bộ dạng hốt hoảng.

    – Nhã Ái Ái,  là nhân viên mà không có đạo đức nghề nghiệp,  lừa gạt cấp trên hãm hại đồng nghiệp . Lập tức biến ra khỏi công ty cho tôi – Khắc Kiến tức giận đập bàn thật mạnh tạo ra một tiếng động lớn quát lên,  hắn càng nghĩ càng cảm thấy suốt bao lâu nay mình đang bị lừa gạt.

 

     – Theo như văn bản kiện tụng ,  thủ phạm ăn cắp đã được xác định là Nhã Ái Ái,  nếu như vậy khoảng bồi thường này cứ cho cô ta tự lo liệu – Thiệu Huấn giọng nói lạnh lẽo máy móc nhìn Dã Tích Thanh – Dã thiếu gia,  anh thấy thế nào?

     – Tốt,  bên Dã Thị tôi cũng sẽ rút đơn kiện lại sẽ không cần Khắc Thị phải bồi thường. Nhưng mà Nhã Ái Ái thì phải bồi thường tất cả các khoản – Dã Tích Thanh nghiến răng nói,  nhìn Nhã Ái Ái chán ghét và lạnh nhạt nguy hiểm – một xu cũng không được thiếu .

  

      Nói rồi,  Dã Tích Thanh đứng dậy rời đi,  trước khi đi qua cô còn nói một câu rất nhỏ.

   – Tôi thua rồi,  cô đã thắng! – Hắn nói rất nhẹ , giọng nói như thể thả khí nóng vào mặt cô rất quyến rũ.

    

– Hừ... biết nhận thua rồi sao? Biến đi khỏi mắt tôi – cô dịch người né qua một bên giọng điệu khinh rẻ hắn.

Dã Tích Thanh biết cô đang tức giận chỉ có thể cười khổ rời đi. Trong phòng còn lại bốn con người tạo ra không khí rất quỷ dị...

    – Thiệu Huân luật sư, nếu như tôi đánh người có bị gì không? – Cô chuyển ánh mắt tò mò sang nhìn tên luật sư nào đó.

– À... còn tùy thuộc theo tỷ lệ thương tích của nạn nhân mới theo quy định của pháp luật – Thiệu Huân bị hỏi bất ngờ nên giật mình , hơn hết bị ánh mắt cô làm cho ngây ngẩn – Nếu như không có đổ máu thì có thể không cần truy cứu.

– Quá tốt! – Cô cười khẽ một cái đi đến kéo nữ chính đứng dậy, nhìn cô ta một lượt từ trên xuống dưới tuyên bố – Nhã Ái Ái, tôi tặng cô ba cái tát làm quà lưu niệm nhé!

Chát...

Vừa dứt lời, một bên má trái của Nhã Ái Ái in hằn đỏ năm ngón tay, mặt cô ta lệch qua một bên xem như lực đạo hơi mạnh. Cô ta ôm bên má đau đớn ngã xuống rồi lại bị cô kéo lên đứng thẳng.

– Cái tát thứ nhất, trả cho việc cô dám ăn cắp sức lao động của người khác để mưu lợi cho bản thân –

Chát...

Tiếp theo là một cái tát ở má bên phải lực đạo cũng không hề giảm chút nào.

– Cái tát thứ hai, trả cho việc cô dám vừa ăn cắp vừa la làng, đặt điều sỉ nhục lăng mạ tôi. Hơn thế còn không biết hối cải –

Chát....

– Cái tát thứ ba, là giúp cho cô ghi nhớ đến việc ngày hôm nay. Từ nay về sau tránh xa tôi ra một chút cũng đừng cố bày mưu tính kế với tôi lần nào nữa. Giờ thì cô mau biến khỏi đây cho tôi –

Khắc Hạc Cầm đánh xong liền thoải mái hẳn đi, nếu là đóng vai nữ phụ thì phải đóng cho chọn chứ. Nếu cứ hiền lành mãi chỉ khiến cho người khác đè bẹp mà chết thôi.

Nhã Ái Ái cúi đầu thật thấp dùng tóc che đi hai bên má đau rát chạy thật nhanh ra khỏi phòng. Cô ta vừa hoảng sợ vừa căm hận và không cam lòng chút nào.

– Nè... như vậy chắc không bị phạm pháp phải không? – cô quay sang vui vẻ nhìn đắc thắng nhìn tên luật sư – đúng yêu cầu không đổ máu.

– Ha ha... đúng thật, anh biết em giỏi rồi – Thiệu Huân bị cô chọc cười, không ngờ cô lại quỷ quyệt như vậy , hắn thấy cô đáng yêu quá đi mất.

Khắc Kiến vẫn một mực im lặng, nói đúng ra là bị bỏ rơi không thèm ngó tới, nhưng hắn không tức giận hắn chỉ nhìn cô trước mặt nhỏ giọng gọi tên.

– Hạc Cầm... – giọng điệu tràn ngập phức tạp và kìm nén kích động.

Cô bị giọng điệu này làm cho tỉnh người nhưng cũng cần phải nói rõ ra với hắn, thứ tình cảm mà nữ phụ vẫn dành cho hắn.

– Thiệu Huân, anh đi trước đi . Tôi có chuyện cần nói với tổng giám đốc –

Thiệu Huân gật đầu chào tạm biệt cô và Khắc Kiến rồi rời đi, trước khi đi còn không quên đóng cửa lại giúp cô.

– Anh cảm thấy thế nào? Có phải tôi rất độc ác rất kiêu ngạo không? – cô nhìn hắn, cũng lập lại những từ ngữ mà hắn dùng cho cô – tôi là cô em gái tai tiếng đầy người, không hiểu lý lẽ , là người ăn cắp bản thảo trong miệng anh...

– Đừng nói nữa... không phải như vậy – hắn lớn tiếng ngăn cản cô, lời cô nói khiến lòng hắn rất đau , hắn đã từng nghĩ cô là người như vậy.

Nhưng hắn bắt đầu thấy hối hận rồi, hắn thật sự không biết bản thân nên làm gì cho phải.

– Không phải như vậy? Chẳng phải anh rất chán ghét tôi sao? Tôi cũng chán ghét anh như vậy đấy – cô nhìn hắn không cần phải quan tâm hắn đau khổ hay không.

– Không thể nào... chẳng phải em vẫn luôn thích anh hay sao? – Khắc Kiến vô thức phản bác lại lời của cô – Em nói sẽ mãi mãi ở phía sau lưng anh.

Anh không tin cô có thể dễ dàng bỏ qua đoạn tình cảm này như vậy.

Khắc Hạc Cầm khẽ cười một nụ cười lạnh đến xương tủy, cô cúi người nhặt lại những bản thảo mà nữ phụ coi như trân bảo đưa đến trước mặt hắn.

– Anh có hiểu mỗi một bản thiết kế này nó có ý nghĩa gì không? – cô đặt chúng theo thứ tự mỗi lần nói thì liền đẩy một bản thiết kế tương ứng đến trước mặt hắn.

Khắc Kiến chỉ có thể im lặng chờ đợi câu nói của cô, hắn có linh cảm chỉ cần hắn nghe hết sẽ khiến hắn đau khổ quằn quại.

– Hoa Cẩm Nhung nghĩa là em mến anh, nó tượng trưng lúc tôi còn nhỏ lúc tôi mới vừa gặp anh –

– Hoa Hướng Dương nghĩa là niềm tin và hy vọng. Lúc đó tôi rất vui vẻ được ở bên anh, tràn trề sức sống.

– Hoa Hồng Đỏ nghĩa là tình yêu mãnh liệt và đậm đà, lúc này tôi đã chìm vào tình yêu không lối thoát nhưng rất hạnh phúc.

– Hoa Hạnh Đào nghĩa là thầm lặng và mệt mỏi. Khoảng thời gian này tôi bị anh ghẻ lạnh, đối xử tệ bạc.

– Hoa Lavender tôi chọn nó có ý nghĩa là chờ đợi tình yêu không hồi đáp.

– Hoa Hồng Vàng: Tình yêu kiêu sa và rực rỡ. Nhưng nó cũng có nghĩa là tình yêu giảm sút , sự phản bội , muốn cắt đứt quan hệ.

– Cuối cùng, hoa Lưu Ly ( Forget me not ) nghĩa là xin đừng quên em.

– Anh có biết từ lúc 10 tuổi tôi đã thích anh, đến năm 21 tuổi tôi cũng vẫn thích anh. Nhưng 11 năm qua anh xem tôi là gì? – cô nhìn hắn thật kỹ thấy trong hắn một mảng mông lung và đau khổ – một đứa con gái hư đốn không ra gì? Một đứa lẳng lơ đáng khinh bỉ?

– Anh xin lỗi, là tại anh không biết suy nghĩ mới khiến em bị tổn thương... nhưng em đừng như vậy được không? – Khắc Kiến nghe mỗi một loài hoa tượng trưng cho khoảng tình cảm cô dành cho anh mà không khỏi cảm động.

– Muộn rồi. Bản thiết kế hoa Lavender đó tôi đưa cho anh , ý muốn chờ đợi tình yêu từ anh dù biết nó không thực tế – Cô nhìn hắn, có chút kích động kỳ lạ trong người – Vậy mà anh đã làm gì? Vấy bẩn sự chờ đợi của tôi, cùng nữ nhân khác chèn ép tôi... anh nghĩ tôi không biết đau sao?

Đúng vậy, nữ phụ yêu anh trai của mình sâu đậm. Cô cũng chỉ phát hiện ra khi nhìn đến những bản thiết kế này. Nữ phụ này muốn thầm kín đưa hoa Lavender để cho anh trai biết vẫn còn có cô ấy, vẫn như ngày nào chờ đợi tình yêu từ anh.

Vậy mà anh ta đã làm những gì? Xem tình yêu của nữ phụ như một trò đùa. Thậm chí còn kinh tởm và xa lánh.

Mỗi một bông hoa phía trên đại biểu cho từng khoảng thời gian họ cùng nhau lớn lên, và nữ phụ vẫn si tình yêu anh trai mình, thầm lặng muốn được một ngày được đáp trả . Hơn hết nữ phụ còn đi học vẽ , học thiết kế để có thể giúp đỡ anh ta.

Mong ước của nữ phụ là được anh công nhận hơn hết còn có thể thiết kế ra một bộ siêu tập tình yêu của họ... nhưng khi vẽ được rồi , chính anh ta lại chà đạp nó , chà đạp lên hy vọng cuối cùng của nữ phụ.

Vì thế, hôm đó cô ta mới điên cuồng uống thuốc lắc , quậy phá , chơi bời chỉ mong quên đi đau đớn. Đúng lúc đó thì cô xuyên vào...

– Anh nhớ cho rõ những lời tôi nói, tôi hiện tại sẽ không bao giờ yêu anh nữa – nói rồi cô không quay đầu cũng không quan tâm hắn có cảm nhận gì cả rời đi.

Khắc Kiến chỉ có thể trơ mắt nhìn cô quay lưng rời đi, hắn không đủ tư cách giữ cô lại , bất lực dựa vào thành ghế. Cả cơ thể cao lớn không ngừng run lên , trong đầu hắn có rất nhiều kỳ ức chợt ùa về trong đầu.

Cứ như thế những hình ảnh xưa cũ gặm nhấm khiến hắn đau đớn không thể thở được. Mỗi một câu nói, mỗi một hành động của cô như một thước phim hiện lên...

Cử chỉ của cô, hành động của cô, tất cả vì muốn có được tình yêu của anh... nhưng mà từ nhỏ đến lớn, anh rốt cuộc đã khiến cô đau như thế nào?

*** Chú ý:

Lần này đáp ứng mọi người ra tiếp chap mới đây. Đáng lý đến tận thứ 4 mới có chap mới, nhưng may mắn hôm nay Au rảnh đấy.

Dài tận 3100 từ đấy nhé... tha hồ mà đọc nha. Thấy thương tác giả chưa nào?

Muahaha... (≡^∇^≡)(≡^∇^≡)

Thấy thế nào, cho Mạc Lam chút cảm tưởng với nhé!?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.