Hiệu suất làm việc của mấy tên nam chính này rất nhanh. Một buổi sáng sau khi sự việc làm sáng tỏ thì Dã Thị đã rút lại đơn kiện, các bài báo đặt điều nói bậy cũng bị chặn đứng và xóa bỏ. Nữ chính Nhã Ái Ái lập tức bị cuốn gói ra khỏi công ty, hơn nữa cô bạn có liên quan với cô ta cũng bị đuổi đi.
Thủ phạm cũng được nêu rõ danh tính, Khắc Hạc Cầm cũng được minh oan . Nhưng nữ nhân nào đó cũng không thèm bận tâm kết quả, thu dọn đồ chính thức nghỉ việc , cô không muốn ở lại công ty này để thấy mặt hắn.
Thiệu Huân thì soạn một văn bản chứng cứ rất chặt chẽ đưa cho công ty Dã Thị giải quyết vấn đề bồi thường. Số tiền này cũng không phải nhỏ đi, nữ chính chắc chắn sẽ rất khổ sở .
Khắc Hạc Cầm giải quyết được việc này thì cả người liền thả lỏng không ít, ở trên xe được Từ Ân bên cạnh hộ tống chở về nhà. Cô ngồi ở phía sau khẽ nhắm hờ mắt nghỉ ngơi, làn mi cong lâu lâu lại run một cái thật hút hồn.
Từ Ân vừa lại xe nhưng tâm trí gần như đặt vào tấm kính nhỏ, trên đó có hình ảnh một cô gái xinh đẹp mị hoặc, bộ dáng ngủ cùng thật hết sức động lòng người. Trên môi hắn lâu lâu lại nở nụ cười dịu dàng, nụ cười tràn ngập yêu thương.
Chạy vào khoảng sân của dinh thự thì cũng vừa lúc cô mở mắt ra , Từ Ân dịu dàng mở cửa cho cô ra ngoài rồi cùng cô bước vào cửa chính. Người làm ở đây đã có chút thích ứng với sự thay đổi của tiểu thư , rất nhanh nở nụ cười chào đón.
Dù gì họ cũng thầm kín mong cho tiểu thư cứ giữ tính cách ôn hòa này lâu lâu một chút.
– Hạc Cầm, vào đây! –một giọng nói ở phòng khách vang lên, nghe có nét nghiêm nghị của trưởng bối.
Cô nhanh chóng chạy đến, Từ Ân nhìn theo mà khẽ cười nhưng ánh mắt nhanh chóng lạnh đi khi thấy có một người lạ xuất hiện ở giữa đại sảnh.
– Ba, sao hôm nay ba về sớm vậy? – cô vui vẻ chạy đến cười nói nhưng khi thấy một nam nhân ngồi kế bên ba mình thì liền trừng mắt – Anh... anh tại sao lại ở đây?
– Khắc Hạc Cầm, lâu quá không gặp – Vỹ Lâm nhìn biểu cảm ngạc nhiên của cô mà thú vị, ánh mắt hắn nhìn cô khẽ sáng rực lạ thường – Nhớ em thật đó!
– Khụ... anh bỏ cái giọng đó đi – cô vừa nghe liền sặc nước miếng, nhìn bộ dạng đẹp đẽ mà lưu manh của hắn là khiến cô khó chịu.
Cô vẫn còn chưa quên cái vụ ở sở cảnh sát hôm bữa đâu. Hắn dám lột đồ cô giữa ban ngày ban mặt mà còn nói cô quyến rũ hắn.... tên cầm thú này bây giờ còn mặt dày xuất hiện trước mặt cô sao hả?
– Hạc Cầm , con ngồi xuống ba có chuyện cần nói – Khắc Chánh Giang trên gương mặt đã in hằn dấu ấn của thời gian, giọng nói có chút cưng chiều với cô.
Khắc Hạc Cầm gật đầu nghe theo lời ba ngồi xuống ghế đối diện với tên Vỹ Lâm. Từ Ân đứng vào bên cạnh quan sát được hơi thở của tình địch , gương mặt tuấn lãng khẽ khó chịu, hàng chân mày cũng nhíu lại rất chặt.
Vỹ Lâm ngồi đối diện cô gương mặt lưu manh thấy rõ nhìn như thế nào cũng không ra dáng một tên cảnh sát trưởng. Hôm nay cô không trang điểm lòe loẹt lại thanh lịch tự nhiên, dáng người thật sự rất câu dẫn người khác phải dù đã ăn mặc kín đáo. Hắn thật sự không biết tại sao lại muốn đến gặp cô.
Từ lúc sở cảnh sát không có cô đến quấy rối thì thật sự rất yên ắng. Cấp dưới của anh cũng thở phào nhẹ nhõm, anh ban đầu cũng rất thoải mái. Nhưng kéo dài một tuần , lòng anh liền ngứa ngáy khó chịu, tâm trạng cũng bị chi phối không thể tập trung.
Đầu anh lại toàn nhớ đến hình ảnh cô gái nào đó mà hắn vốn chán ghét, bị suy nghĩ này dày vò khiến hắn không biết bản thân đã bị cái gì từ cô hấp dẫn.
– Con cũng đã biết Vỹ Lâm phải không? Người làm ở dưới trướng của ba – cha cô nhìn con gái cưng chiều nói, cũng có quyết định của riêng ông – cha nghe nói con rất thích Vỹ Lâm ?
– Con không thích hắn, chắc chắn là ba đã nghe lầm rồi. – cô bị ba mình hù dọa cho giật mình, ai đồn thổi tin tức này vậy.
Sai hoàn toàn... cô làm sao có thể thích cái tên cầm thú này kia chứ.
– Chẳng phải ngày nào em cũng tìm cách đến sở cảnh sát gặp anh hay sao? Cả sở cảnh sát đều biết em thích anh... em không cần phải ngại ngùng – Vỹ Lâm khẽ cười mưu mô, hắn biết cô chắc chắn sẽ chối bỏ nhưng hắn sẽ có cách khác khiến cô không thể chạy thoát.
– Anh... dù có như thế thì làm sao? Tôi bây giờ cũng không đến đó nữa, cũng không có hứng thú với anh... anh hiểu không? Ok? – cô không muốn nhìn hắn thêm chút nào liền cầm túi xách đứng dậy.
Nhưng mà nữ tử nào đó dường như rất coi thường khả năng của nam chính thì phải. Chỉ thấy hắn cười thật đen tối ở trước mặt.
– Ngồi xuống! Ai cho con rời đi – Gương mặt ba của cô đã thoáng chút tức giận lên tiếng thành công khiến cô chở về chỗ ngồi.
.
– Ba... – cô không biết ông đã bị chọc giận chỉ có thể cúi đầu im lặng, trong lòng thầm chửi mười tám đời của tên kia ra mà thăm hỏi, ngay cả tổ tiên thời đồ đá của hắn cũng lôi ra luôn.
Vỹ Lâm nhìn bộ dạng hối lỗi lại không cam lòng của cô mà vui vẻ không ít. Hình ảnh này rất khác trước kia , hắn thật sự bây giờ biết hắn muốn gì rồi.
– Bác không cần phải trách em ấy, chúng ta cũng nên vào chuyện chính chứ bác – Vỹ Lâm liền đổi giọng điệu kính nể với ba cô, thật khác xa hình ảnh lưu manh lúc đầu.
– Nhân tiện có hai con ở đây, ta cũng đã có ý định này từ lâu rồi – Ba cô khẽ gật đầu nhìn hai đứa trước mặt nói – Hạc Cầm và Vỹ Lâm sẽ kết hôn với nhau.
Bùm...
Trong người cô như có cả quả bom vừa nổ một cái thật lớn. Cô dường như nghe lầm phải không? Cái gì mà kết hôn.... kết hôn với tên Vỹ Lâm cầm thú đó?
Từ Ân đứng trong góc khuất mà tay khẽ nắm lại thật chặt , gân xanh cũng đã nổi lên cuồn cuộn.
– Ba... con có phải nghe lầm không? – cô ngẩng đầu không tin vào lỗ tai mình chút nào – con với hắn sẽ kết hôn?
– Đúng, ba có ý định này rất lâu rồi – ba cô nhìn biểu cảm ngây ngốc của cô mà cứ tưởng rằng cô đang vui vẻ mà kích động – con yên tâm, hôn lễ sẽ mau chóng diễn ra.
Khắc Hạc Cầm như đứng trên đóng lửa mà nhảy dựng lên. Cái gì mà mau chóng diễn ra chứ... ba à ba có biết là đang giết con gái của ba không?
– Con không đồng ý! Ba à dù con có thích Vỹ Lâm nhưng ba nghĩ xem hôn nhân vững bền là nhờ có tình yêu nha... – cô nhất quyết không cho chuyện này xảy ra, cô cũng biết tên này rất ghét cô mà – Anh Vỹ Lâm đâu có thích con.
Khắc Hạc Cầm tính toán rất tinh tế, đẩy trách nhiệm này cho hắn. Cứ cho là cô muốn đám cưới này đi chăng nữa, nhưng hắn ta chắc chắn sẽ không đồng ý kết hôn bởi nữ phụ đâu.
Vỹ Lâm thấy cô nhìn hắn , trong ánh mắt cô còn có tia hăm dọa thấy rõ khiến hắn khẽ cười. Cô bây giờ nhìn thật đáng yêu... nhưng mà hắn sẽ không để cô toại nguyện được.
Khắc Chánh Giang nghe con gái nói chuyện rất hợp tình hợp lý cũng nhìn sang Vỹ Lâm dò hỏi.
– Bác yên tâm đi ạ, con bây giờ rất thích Hạc Cầm. Nếu em ấy đã thích con đến thế thì chúng ta cứ để hôn lễ diễn ra đi – Vỹ Lâm vừa nói vừa liếc mắt đưa tình nhìn cô, ánh mắt trêu chọc cô.
Khắc Hạc Cầm không ngờ đến kết quả này, hiện tại không còn đường lui liền tức giận bỏ về phòng. Dù bây giờ cô có nói gì cũng vô dụng, ba cô đã bị tên cầm thú đó lừa gạt mất rồi.
Tay cô vừa đặt đến nắm cửa phòng đột nhiên có một bóng đen đã nắm tay cô đẩy cô vào tường. Khắc Hạc Cầm khẽ hốt hoảng ngước nhìn liền bị gương mặt kia chọc cho tức giận.
– Vỹ Lâm chết tiệt , anh làm gì vậy mau buông tay ra – cô khẽ vùng vẫy nhưng với một kẻ làm cảnh sát lâu năm như hắn thì chẳng có chút tác dụng nào.
– Sao em không quay lại sở cảnh sát? – Vỹ Lâm ở khoảng cách gần như thế này liền nhìn rất rõ dung nhan của cô , làn da mịn màn của cô thật thu hút – muốn khiến anh chú ý sao?
– Này.. anh đừng có tự luyến như vậy. Anh chán ghét tôi đến vậy, tôi có ngu ngốc mới quay trở lại – cô nhìn hắn tức giận cũng không đoán được hắn đang có suy nghĩ gì – còn nữa anh tại sao lại đồng ý kết hôn chứ?
Vỹ Lâm cũng không biết trả lời câu hỏi này như thế nào bởi vì hắn muốn làm như vậy. Không còn cô quấy rầy khiến hắn cảm thấy bức bối trong lòng. Lần đầu tiên trong đời, hắn lại mở lời với cục trưởng chỉ mong được kết hôn với cô.
Hắn không biết lại yêu thích cô từ bao giờ?
– Này.. tôi nói cho anh biết, tôi không đồng ý với hôn lễ này . Anh mau chóng nói rõ với ba của tôi đi – Cô nhìn hắn hắn đứng im bắt động mà hối thúc – Tôi không thích anh , anh cũng chán ghét tôi. Anh không thấy như vậy rất bất công à?
Vỹ Lâm nghe câu nói của cô mà thoáng khó chịu , từ khi nào cô không còn bộ dạng say mê hắn nữa, trong mắt chỉ toàn là sự xa lạ hắn không thích như vậy.
– Ai nói với em là tôi không thích? – Vy Lâm mở miệng nhàn nhạc nói liền khiến cho nữ nhân nào đó giật mình.
Hắn nói vậy có ý gì? Cô đã cố gắng không xuất hiện trước mặt hắn cũng không quấy rối hắn rồi kia mà...
Nhìn gương mặt tinh xảo gần mình trong gang tất khiến Vỹ Lâm thầm nuốt nước bọt. Đôi mắt to tròn của cô khẽ trừng lên nhưng lại rất đáng yêu. Dáng người được lớp áo che lấp nhưng đường cong cơ thể không hề bị phai mờ.
Đôi môi đỏ mọng lại cứ mở mở khép khép khiến hắn không kịp khống chế liền cúi đầu xuống nuốt lấy.
– Ưm... ừm... – cô bị đánh bất ngờ mà ngày người giãy dụa không ngừng, hắn hôn rất cường loạn khiến cho khí lực cô bị rút cạn.
Vỹ Lâm thuận lợi khoáy đảo khoan miệng cô không chừa một khoảng trống, vị mềm mại ngọt ngào khiến hắn say mê trong cảm giác ấy. Hắn từ trước tới nay chưa đụng vào phụ nữ nhưng từ khi có cảm giác với cô, dục vọng hắn đột nhiên lại tăng cao mãnh liệt.
Chiếc lưỡi nam tính luồn vào từng ngóc ngách như hút đi khí lực của đối phương, ánh mắt hắn khẽ mở ngắm nhìn nữ nhân xinh đẹp trong lòng đang có bộ dáng mê hoặc, cả người liền nóng lên nhanh chóng.
Còn nữ nhân nào đó bị hôn đến choáng váng đầu óc, cả người chỉ có thể vô lực dựa vào cơ thể cao lớn của hắn. Tên Vỹ Lâm này hôn rất cuồng nhiệt khiến cô không thể theo kịp cũng không thể thoát ra.
Hình ảnh hai nam nữ quấn quít lấy nhau thật khiến người ta đỏ mặt cũng đầy mỹ vị. Chỉ là có một bóng dáng cao lớn mang hơi thở âm lãnh và nguy hiểm đang đứng ở cầu thang nhìn thấy toàn bộ cảnh tượng này.
Nếu nhìn kỹ sẽ thấy có cả gân xanh đang trên trán của hắn, ánh mắt kia có vô vàng ngọn lửa bùng cháy.
– Hai người, đang làm chuyện gì? – Giọng nói kèm theo phẫn nộ không ngừng cuồn cuộn trong người của nam nhân đó.
Hai người vẫn hôn say đắm kia bị giọng nói này làm cho giật mình tách ra.
* Chú ý :
Bắt đầu mở cuộc bầu chọn đây, nàng thích nam chính nào nhất?
Ta sẽ lấy ý kiến rồi cân nhắc viết cảnh H đây! Bầu chọn thoải mái nhé... không giới hạn thời gian.
Moa~~ (╯ 3╰)(╯ 3╰)(╯ 3╰)(╯ 3╰)