Tình hình trong ER dần trở nên tươi sáng hơn, Thẩm Phàm bắt tay chỉnh đốn công ty. Cùng tổng giám đốc trước đây tác phong bất đồng ở chỗ, Thẩm Phàm làm việc rất quả quyết. Lúc trước y đã được rèn luyện 5 năm, lại trong công ty thăm dò chi tiết mọi việc. Lúc này đối phó với mấy vị cấp cao như yêu ma quỷ quái tự nhiên không chút nương tay.
Chẳng qua Thẩm Trác Nguyên không có nhiều thuộc hạ trung thành. Lúc trước để lại cho y một trợ lý, cũng là ” cánh tay ” của lão. Nhưng lại âm thầm vận chuyển không biết bao nhiêu tin tức ra bên ngoài. Y chỉnh đốn xong, mấy hạng mục đồng thời được tiến hành, nhân viên có những mặt yếu kém rất nhanh cũng hiện rõ ra.
Thẩm Phàm muốn đem theo người mình tín nhiệm nâng đỡ. Chỉ là công ty đã hoạt động nhiều năm, nội bộ quan hệ rắc rối phức tạp. Hiện trạng ngày hôm nay cũng là kết quả của nhiều thế lực mới cân bằng được, hiện tại y sao có thể trực tiếp phá bỏ tất cả. Chưa kịp làm gì cũng sẽ trước bị ngăn cản lại.
Hội đồng quản trị lúc họp, mấy phe liền liên minh phản đối. Mấy năm nay sau khi khai thác, cổ phần trong tay Thẩm Phàm không đủ sức để chống lại mấy cổ đông liên hợp nghị quyết. Trong lúc Thẩm Phàm sứt đầu mẻ trán, không ngờ ngay tại thời khắc mấu chốt lại nhận được ủng hộ của Chu Hạo.
Thẩm Phàm lập kế hoạch muốn thay đổi tình hình trước mắt, y muốn thay người, trong số đó cũng có mấy người là thủ hạ trung thành của Chu Hạo. Chu Hạo ủng hộ không chỉ dẹp loạn phân tranh mà cũng khiến mọi người chấn kinh.
Sau đó rất nhanh đã có người liên lạc đến, chỉ là không ngờ đến trong số người bị thay đổi lại có một cái tên không thể ngờ đến – Đường Dịch.
Công ty ở thành T quy mô không lớn, ban quản trị bên đó cũng chỉ là ngồi ăn chờ chết. Tổng bộ không đạp một cước thì đối phương sẽ không nhúc nhích, cùng công ty Hòa Hưng hợp tác cũng đang trong tình trạng trì trệ mới tiến hành một nửa. Thẩm Phàm đề bạc Đường Dịch một là vì quan hệ họ hàng với y, nhưng càng nhiều hơn là vì Đường Dịch đủ sức đảm đương việc đó.
Tính toán của y là để Đường Dịch ở công ty thành T lên chức, làm người chủ quản hợp tác với công ty giải trí. Người phụ trách thì để Lâm Duệ chịu trách nhiệm. Những hạng mục khác cơ bản không thay đổi, đều để Đường Dịch là tổng giám đốc mới an bài tất cả.
Không ngờ Chu Hạo lại đem Lâm Duệ đẩy khỏi phòng thị trường. Hôm nay Thẩm Phàm còn nhận ân tình của Chu Hạo, cũng không thể vì việc nhỏ đó mà đối nghịch với hắn. Chỉ có thể tạm thời bỏ qua, mặc Lâm Duệ bị đẩy làm nhân viên nghiệp vụ.
Đường Dịch trong vòng hai tháng liền nhảy lên chức tổng giám đốc công ty ở thành T.
Trong hai tháng xảy ra không ít sự kiện lớn nhỏ có đủ. Một là Thẩm Phàm thực hiện cải cách đã có hiệu quả, tuy rằng Đường Dịch ở thành T nhưng cũng cảm nhận được mọi người khi nhắc đến Thẩm Phàm đã không như lúc trước mà mang theo vài phần kính trọng. Hai là Đường Dịch trải qua sinh nhật cực kỳ náo nhiệt.
Ngày đó Thẩm Phàm từ xa gấp rút trở về, đón Đườg Dịch đến Thẩm gia. Mẹ Thẩm đã sớm đặt một bàn thức ăn cùng rượu, nhà hàng rộng lớn còn có một cái bánh kem hai tầng đặt trong góc. Lúc ăn cơm cậu lại nhận được điện thoại của Chu Hạo, mới biết hắn cũng đã đến thành T.
Sinh nhật của mình cậu chưa từng nhắc đến. Chu Hạo bận rộn đến mức chân không chạm đất, hắn theo đuổi Đường Dịch cũng duy trì khoảng cách thoải mái nhất định. Hai người cảm giác như quân tử chi giao, có chút nhạt như nước. Lúc này Chu Hạo giữ im lặng chạy đến thành T chúc mừng sinh nhật cậu. Đường Dịch lại ở thành C có chút dở khóc dở cười.
Chu Hạo cũng bất đắc dĩ thở dài, Đường Dịch do dự, cười giải thích:” Thẩm Phàm là anh họ của tôi. Cho nên đêm nay không thể không đến “
Thẩm Phàm cùng Chu Hạo quan hệ có chút vi diệu. Đường Dịch bất đắc dĩ ở giữa, cậu không muốn gây phiền toái cho Thẩm Phàm. Cũng không muốn gạt Chu Hạo. Chuyện này đã khiến cậu rất phiền toái, rốt cuộc không biết có nên nói cho Chu Hạo không. Dù sao lúc đầu Chu Hạo cũng từng hỏi qua, cậu lại nói hai người không quá quen thuộc.
Chu Hạo nghe vậy ồ một tiếng, cười nói:” Rất tốt, em cũng có thêm anh trai bảo vệ “
Đường Dịch hỏi hắn:” Anh không kinh hãi sao “
” Không “
Chu Hạo mang theo ôn nhu nói:” Tôi đã biết rồi. Chẳng qua là em không nói tôi cũng không muốn để em khó xử, nên mới giả vờ không biết “
…
Đường Dịch thăng chức công việc cũng ngày càng bận rộn, tổng giám đốc trước đây để lại cho công ty ở thành T một mớ hỗn loạn. May mắn Đường Dịch có thủ hạ trong phòng thị trường biểu hiện ổn định, bảo đảm công ty báo cáo cuối năm không đến mức khó coi.
Trong công ty ai cũng nhìn ra Đường Dịch lên chức quá nhanh. Sau lưng nhất định có cấp trên chống lưng. Thậm chí còn tìm hiểu trong tổng công ty là người nào, rốt cuộc tìm được kết quả khiến người tặc lưỡi. Người nọ nói Đường Dịch nhậm chức là được cả ban quản trị ủng hộ.
Các loại suy đoán không ngừng phát triển theo hướng kỳ lạ. Bất quá mọi người vẫn là dùng tốc độ nhanh nhất thích ứng với sự thay đổi cấp trên hiện tại. Cũng rất phối hợp hoàn thành công việc.
Việc nhậm chức mang đến cho Đường Dịch những quyền lợi rất tốt. Đầu tiên là có thể có một kỳ nghỉ dài hạn mà vẫn có lương. Lễ Giáng sinh cùng tết nguyên đán sắp đến, có thể nghỉ một tuần.
Tiệc cuối năm của công ty cũng đã quyết định là tối giáng sinh. Bộ phận tài chính tương đối rộng rãi dành một khoản cho tiệc cuối năm, người phụ trách nhìn cũng có chút dằn vặt.
Đêm giáng sinh thành T đột nhiên có tuyết rơi. Lúc tan tầm tất cả nhân viên cả trai lẫn gái cũng khó giấu được hưng phấn. Thậm chí nhiều mỹ nữ lúc nhìn thấy tuyết rơi còn buồn rầu ” a ” một tiếng, sau đó lập tức có người can đảm nói tối nay vẫn muốn mặc váy.
Tiệc cuối năm quyết định sẽ tổ chức ở một quán rượu cách công ty không xa. Quản lý bộ phận hành chính tự mình chọn khách sạn năm sao, bao cả một sảnh để đãi tiệc ở vị trí tốt nhất. Càng tiết kiệm chi phí mua hoa và vật phẩm trang trí, tự mình chỉ huy bộ phận hành chính cùng thư ký bày trí.
Sau đó đem tiền còn dư đổi thành tiền thưởng, để nhân viên rút thăm trúng thưởng.
Tiệc cuối năm diễn ra vô cùng náo nhiệt. Ngày bình thường chỉ được mặc đồng phục đi làm, tối đó tuấn nam mỹ nữ đều đổi thành trang phục dạ hội. Tiền thưởng phong phú đều thu hút mọi người, vô cùng náo nhiệt xem biểu diễn tiết mục, sau đó mọi người lại dồn lực chú ý về phía Đường Dịch.
Đường Dịch mới được thăng chức. Là người độc thân lại trẻ tuổi đẹp trai, thư ký bộ phận hành chính là một tiểu mỹ nữ. Lập tức đi về phía Đường Dịch.
Lúc Chu Hạo đẩy cửa bước vào, Đường Dịch đang bị một đám nữ nhân viên vây ở giữa, chuẩn bị uống ly rượu đầu tiên trong đêm nay.
Đường Dịch đau bao tử đã lâu không tái lại, vốn nghĩ chỉ uống một ly cũng không sao. Nào ngờ lúc ly rượu vừa đến bên môi, một cánh tay bên cạnh nghiêng ra giật lấy ly rượu trong tay cậu.
Chu Hạo trong tay còn cầm một cái áo khoác thiết kế tinh xảo, bên này đã hướng mọi người giơ ly lên.
” Mọi người khổ cực ” Chu Hạo khẽ mỉm cười, đứng bên người Đường Dịch:” Tôi cùng Đường tổng kính mọi người một ly “
Mọi người nhìn thấy tổng giám đốc đột nhiên đến đều bị dọa sợ. Nhưng cũng hưng phấn mà nhiệt liệt hoan hô. Chu Hạo uống một hơi cạn sạch, sau đó thừa dịp mọi người vẫn chưa phục hồi tinh thần vỗ vỗ Đường Dịch, kéo cậu ra ngoài bằng cửa sau.
Chu Hạo đem xe đậu trước cửa khách sạn, Đường Dịch lúc lên xe mới phát hiện Chu Duy Duy còn ngồi trong xe đã ngủ mất.
” Không phải anh bỏ con trai một mình ở đây chứ ” Đường Dịch sửng sốt, thanh âm hạ xuống hỏi, vốn muốn nói cảm ơn cũng đã quên.
Chu Hạo nghiêng người kéo dây an toàn cho cậu. Nghe thấy lời này ánh mắt dời về phía Chu Duy Duy ngồi phía sau, cười giải thích:” Lần sau sẽ không “
Hắn lúc nghiêng người qua, khoảng cách rất gần Đường Dịch, lúc này lại nghiêng đầu. Tóc vừa vặn chạm vào mặt Đường Dịch.
Đường Dịch có chút không tự nhiên lùi ra sau, thấp giọng nói:” Anh làm cha cũng không đáng tin cậy “
” Phải không “
Chu Hạo dừng lại động tác, một tay đỡ lấy ghế ngồi của Đường Dch. Dường như ghé vào trên mặt Đường Dịch thổi một ngụm khí:” Còn không phải tại tôi nhớ em sao “
Chu Hạo lời buồn nôn nói cũng không nhiều, từ tháng mười nói muốn theo đuổi cậu đã ba tháng. Cộng lại cũng không đến mười câu. Bình thường hai người cũng không phải đều có thể gặp mặt, có đôi khi Chu Hạo đến, Đường Dịch lại không chừng có việc đến thành phố khác. Hoặc Đường Dịch đi thành C, Chu Hạo lại không thể phân thân đến gặp cậu. Vì vậy phần lớn thời gian hai người đều là nói chuyện qua điện thoại.
Chu Hạo lớn hơn Đường Dịch mấy tuổi, xử sự kinh nghiệm cùng nhìn nhận vấn đề càng thành thục hơn một tí. Đường Dịch cùng hắn nói chuyện đôi khi nói đến công việc, hắn liền hành động như một lão sư, đem vấn đề Đường Dịch gặp phải nghiền nát, còn tỉ mỉ chỉ cậu cách giải quyết ổn thỏa.
Mặc dù phần lớn thời điểm Đường Dịch sẽ cứng đầu duy trì ý kiến của mình. Nhưng mà hai người cùng nghiên cứu thảo luận phương thức lại để cậu hưởng được lợi ích không nhỏ, vì vậy mười cuộc điện thoại tám cuộc đều là bàn chuyện công việc.
Đêm nay cách ngày hai người gặp mặt lần cuối cũng là hai mươi ngày. Chu Hạo đột nhiên xuất hiện khiến Đường Dịch hoảng sợ, lúc bị hắn kéo chạy ra ngoài, trong lòng lại không khỏi ấm áp.
Vô luận là ngày lễ gì, có người ở cùng vẫn tốt nhất.
Cho nên Chu Hạo gần như dán mặt vào cậu nói:” Nhớ em “
Mặc dù biết còn có con trai ngồi phía sau, ngoài xe còn có bảo an. Đường Dịch cũng không như thường ngày tươi cười chuyển đổi đề tài.
Cậu giương mắt, nhìn khuôn mặt anh tuấn gần trong gang tấc ba giây lại nhẹ nhàng ừ một tiếng.
” Tôi biết ” Đường Dịch nói ” Cảm ơn anh tới đây “
Hai người động tác không thay đổi, từ bên cạnh nhìn sang là một tư thế vô cùng mờ ám. Hai người chỉ cần một người nhích về phía trước, khóe môi sẽ chạm vào nhau.
Chu Hạo ánh mắt trầm xuông, cũng không có động tác gì. Đột nhiên có ánh đèn xe từ phía sau rọi đến. Sau đó một bảo an áy náy đi đến gõ cửa sổ xe.
…
Lúc chạy xe rời đi, Chu Duy Duy rốt cuộc cũng thức dậy. Nó ngủ bị lạnh, hắt xì một cái ngẩng đầu, lúc này mới nhìn rõ Đường Dịch đang quay đầu lại cười với nó.
” Đường thúc thúc! ” Chu Duy Duy kích động hô to:” Đường thúc thúc, con nhớ thúc lắm! “
Hai cha con nét mặt giống nhau như đúc lại nói cùng một câu khiến mặt Đường Dịch nóng lên. Cậu ho nhẹ một tiếng, giả vờ không nhìn thấy ánh mắt mang theo thâm ý của Chu Hạo, cười hỏi Chu Duy Duy:” Ở đâu nhớ “
Nó gãi gãi đầu, sau đó bụm lấy ***g ngực bên phải nói:” Nơi này! Con nghĩ đến thúc sẽ thấy đau! “
Đêm giáng sinh nơi nơi đều trang trí lòe loẹt, khắp nơi đều là ngập tràn không khí ngày lễ. Chu Hạo lái xe đi, dọc theo đường Giang Hoài chạy về phía trước, tựa hồ đưa Đường Dịch đi ngắm phong cảnh. Trong xe âm nhạc dịu êm, đi ngang qua một con phố buôn bán tấp nập. Chu Hạo đột nhiên dừng lại, để hai người băng qua đường.
Hai người nhìn như học sinh, cậu con trai cầm tay một cô bé bỏ vào trong túi áo của mình. Trên mặt còn có chút ngượng ngùng. Ngày lễ nên trên đường xe không nhiều lắm. Cậu con trai lúc qua đường cũng rất lo lắng che chắn cho cô bé kia, như là đang bảo vệ cho một bảo bối dễ vỡ. Đường Dịch ánh mắt nhìn bọn họ rất lâu, nhìn đến xe chạy về phía trước không thể nhìn thấy nữa mới dừng lại. Cậu ngơ ngác một chút, lúc này mới phục hồi lại tinh thần.
Cuối cùng Đường Dịch vẫn đề nghị là về nhà mình. Cậu không hỏi Chu Hạo sao lại đem theo cả Chu Duy Duy đến, cũng không hỏi bọn họ đến từ lúc nào.
Hơn hai tháng này cậu đều đem cả ngày lẫn đêm dùng để làm việc. Rất ít suy nghĩ về chuyện tình cảm. Cố Ngôn Đình đi mất biệt, Lâm Duệ cũng bị Chu Hạo điều đi làm nhân viên nghiệp vụ. Đây cũng coi như theo ý nguyện của cậu, nhưng cậu cũng không thể nói là cao hứng hay là mất hứng.
Đường Dịch lúc đầu là tự ti. Về sau dần dần học tập có thành quả, lại không khỏi trẻ tuổi tự phụ. Duy nhất không đổi chính là cậu luôn cảm thấy cuộc sống khó khăn cùng với việc bạn bè ít ỏi mà luôn thấy cô độc. Cậu hạn chế bạn bè của Cố Ngôn Đình, nhưng bạn bè của cậu lại ít đến đáng thương. Xét đến cùng, đa phần vấn đề đều là tại cậu. Cậu đối với người khác không thể buông lỏng tâm tình, trong phương diện tình cảm cũng có chút cố chấp. Tâm của ngươi có một, trong lòng cậu lại tính toán một lòng của ngươi là thế nào. Cả hai đã bình ổn rồi cậu mới phát giác được mình không có chịu thiệt gì cả.
Năm tháng quá khứ trôi qua là một con đường ngày càng hẹp, một năm gần đây trong lòng cậu oán hận đã sớm công thành đoạt đất, chiếm cứ toàn bộ tâm trí. Nhưng nhìn về phía trước, kỳ thật lúc ban đầu cậu cũng từng được ôn nhu đối đãi qua. Như những thằng con trai bình thường khác mà nhìn thấy được trong nét mặt của Cố Ngôn Đình. Muốn nói Cố Ngôn Đình không có tình cảm với cậu, cậu không tin.
Lúc chia tay cậu cố chấp muốn tính toán với Cố Ngôn Đình, mọi chuyện đều sai. Hiện tại rốt cuộc chia tay rồi, một mình cậu mới bằng lòng thừa nhận. Trong lòng cậu có chút không cam lòng. May mà Cố Ngôn Đình đã đi xa, Đường Dịch mới có thể được giải thoát.
Nhà của Đường Dịch có một phòng ngủ và một phòng khách. Đường Dịch dẫn người về nhà, trước rót hai ly trà nhìn một lớn một nhỏ uống hết.
Chỉ cần ở cùng Đường Dịch, Chu Duy Duy sẽ rất ngoan ngoãn. Hai tay đặt trên đầu gối, mắt to chớp chớp nhìn cậu. Chu Hạo ngôi trên ghế salon, nhìn bộ dáng một lớn một nhỏ khiến Đường Dịch cảm thấy buồn cười. Thế nhưng càng nhiều vẫn là cảm giác ấm áp.
Trong nhà không có đồ ăn vặt hay trái cây, nếu như Chu Hạo qua đêm cũng không có khăn mặt hay đồ sạch để dùng. Đường Dịch do dự một chút nói với CHu Hạo một tiếng rồi chuẩn bị xuống lầu
” Em muốn ra ngoài ” Chu Hạo kinh ngạc nhíu mày:” Có muốn tôi đi cùng không “
” Không cần. Tôi đến cửa hàng tiện lợi dưới lầu một lát sẽ lên ngay “
…
Cửa hàng tiện lợi không có nhiều người lắm. Đường Dịch đẩy cửa đi vào, điện thoại lúc này lại rung lên. Cậu một bên lựa đồ, một bên thuận tay bắt máy.
” Alo ”
” … ” Đầu dây bên kia không có ai nói chuyện. Trên màn hình là một dãy số xa lạ.
” Bị bệnh sao ” Đường Dịch nhìn một cái, sau đó cúp máy.
Chờ cậu mua đủ các thứ đi vào thang máy, số máy kia lại không buông tha gọi lại.
Đường Dịch im lặng nhìn, dứt khoát ấn nút trả lời. Lúc cậu học đại học ở ký túc xá điện thoại quấy rối cùng chào hàng cũng như vậy điện tới. Điện thoại cũng đã nhận, muốn chơi thì cậu chơi tới cùng.
Ra khỏi thang máy không nghĩ đến Chu Hạo đứng đợi ở trước cửa. Hắn cúi đầu nhìn đồ trong tay Đường Dịch, nhịn không được cười nhẹ một tiếng:” Ai, mua mấy thứ này hình như vẫn còn thiếu “
Đường Dịch sửng sốt, nhìn túi đồ:” Còn thiếu cái gì ”
” Đồ lót ” Chu Hạo trả lời ngắn gọn rõ ràng:” Tôi quên mang theo “
Điện thoại đột nhiên vang lên tút tút tút, Đường Dịch lúc này mới nhớ đến điện thoại còn chưa bấm nút tắt. Cậu đem di động bỏ vào túi quần, sau đó cầm túi đồ đưa cho Chu Hạo.
” Tôi lại đi xuống mua ” Đường Dịch dừng một chút, ánh mắt nhịn không được lướt qua chân Chu Hạo hỏi:” Số bao nhiêu ”
” Tôi cũng không biết ” Chu Hạo bỗng nhiên cười:” Bằng không em tự đo đi ”