Đường Dịch và Cố Ngôn Đình rốt cuộc giày vò đến một chút ân tình cũng không còn. Đường Dịch luôn chiếm điểm cao về mặt đạo đức. Vô luận ở phương diện nào đều cảm thấy cậu càng chịu thiệt, càng ủy khuất. Tao Bàn không biết nội tình, lại mơ hồ cảm nhận được Cố Ngôn Đình càng thương tâm.
Cố Ngôn Đình thuận lợi liên lạc với anh họ của hắn. Người đó là bà con xa ba nghìn dặm của mẹ Cố. Cố Ngôn Đình phải nhiều lần giới thiệu, đối phương mới nhớ tới hắn là ai. Cố Ngôn Đình thanh âm từ đầu đến cuối rất thấp, nói chuyện cực kỳ chậm chạp. Anh họ của hắn ở đằng kia như phát ra một tiếng cười nhạo, ngữ khí của hắn cũng vô cùng bình thản không một tia gợn sóng.
Hắn quyết tâm phải rời đi. Cuối cùng chỉ còn một mình đối thoại, cũng mặc kệ đối phương nói ra điều kiện hà khắc thế nào, hắn đều đáp úng. Tao Bàn cảm thấy có chút không đúng, muốn an ủi hai câu. Nhưng đến lúc hắn cúp điện thoại toàn bộ lời muốn nói đều bị nghẹn trong cổ họng không nói nên lời.
Bởi vì lúc Cố Ngôn Đình cúp điện thoại, hắn lại cúi đầu gửi tin nhắn, thời gian dần qua. Tao Bàn ở góc độ của mình nhìn sang, vừa vặn có thể nhìn thấy cái tên hắn tìm đến, trên mặt biểu tình biến hóa rất nhỏ. Tao Bàn nhìn thoáng qua, chỉ thấy Cố Ngôn Đình run rẩy ấn vào hai chữ ” Đường Dịch “
Tao Bàn đoán được ý hắn, đơn giản chỉ cần ngón cái quét nhẹ một cái là có thể xóa được rồi. Thế nhưng mỗi khi chạm vào hai chữ xóa bỏ, Cố Ngôn đình lại nhịn không được thu tay lại. Trên cái tên đó nhiều lần vuốt ve. Chuyện này gần như tốn hơn một tiếng đồng hồ.
Hai người cơm tối cũng không ăn, bụng đói đều kêu thành tiếng. Tao Bàn cũng không tiếp tục ở đó ngây người, bệnh viện thời gian thăm hỏi đều có quy định. Chẳng qua Cố Ngôn Đình hiện tại thực khiến người ta không thể yên tâm.
Tao Bàn lại lề mề chốc lát, đứng lên gãi gãi đầu nói:” Lão đại, tôi đi trước “
Cố Ngôn Đình trong một khắc đó, ngón tay bấm xuống. Hắn sửng sốt xoay đầu nhìn Tao Bàn.
” Cảm ơn cậu, Tao Bàn ” Cố Ngôn Đình nói:” Bảo trọng “
Tao Bàn sách một tiếng ngạc nhiên nói:” Ai, nói cái gì thế. Ngày mai tôi không được tới giúp anh xử lý thủ tục xuất viện sao! Như thế nào mới súc dạ dày thì liền trở nên yếu đuối rồi hả Nếu không tôi ở lại với anh “
Cố Ngôn Đình vẫy vẫy tay không nói gì nữa, ý bảo y nhanh đi về.
Chu Hạo rất giữ lời mà theo đuổi Đường Dịch. Thẩm Phàm qua trung thu phải về tổng công ty trấn giữ. Trước khi đi còn dặn đi dặn lại Đường Dịch, hận không thể cho bảo vệ đi theo cậu.
Giám định kết quả đã có, hoàn toàn đúng như suy đoán của y. Kỳ thật trước đây Thẩm Phàm đã nhiều lần điều tra qua, sự tình bảy phần nắm chắc. Chuyện này Đường Dịch cũng không để trong lòng, ngược lại mẹ Thẩm lại rất nóng vội.
Mẹ Thẩm đem một cây trâm cài tóc bằng vàng được gói cẩn thận mà em trai và em dâu để lại đưa cho Đường Dịch. Đồng thời lại gọi cho thẩm Phàm dặn dò vài câu.
” Thẩm Phàm à. Năm đó thúc thúc của con đối xử với chúng ta không tệ. Hôm nay thúc thúc của con tung tích không rõ. Đường Dịch đứa nhỏ này lại chịu nhiều khổ cực, chúng ta không thể cái gì cũng không làm “
Thẩm Phàm ừ một tiếng hỏi nàng:” Mẹ, ý của mẹ thế nào “
Mẹ Thẩm cười cười, nói nàng là nữ nhân có thể nhìn xa hiểu rộng cái gì Bất quá nhắc nhở y chiến tranh thân huynh đệ, ra trận phụ tử binh. Cha của y không đáng tin cậy, hôm nay có em trai, hai bên phải giúp đỡ nhau. Đối với y và cậu đều tốt.
Thẩm Phàm trầm mặc một hồi, trả lời đã hiểu ý. Chẳng qua bây giờ vẫn chưa đến lúc.
Đường Dịch lúc tiễn Thẩm Phàm lên máy bay. Hai người quan hệ hiển nhiên đã tiến thêm một bước. Thẩm Phàm lo lắng nói đông nói tây, cuối cùng vấn đề vẫn đặt trên người Chu Hạo. Lại khiến cho y ngoài ý muốn, chính là Đường Dịch khi y nhắc đến Chu Hạo lại phi thường phối hợp. Thậm chí Thẩm Phàm đưa ra yêu cầu không nên vội đáp ứng Chu Hạo, cũng nên xem xét kĩ lưỡng rồi hẵn quyết định, Đường Dịch cũng đồng ý.
Trên thực tế Thẩm Phàm lo lắng cũng hơi sớm. Chu Hạo thức dậy mỗi ngày công việc còn bề bộn hơn so với y. Hắn phần lớn thời gian đều ở thành C, một ngày miễn cưỡng lắm mới có thể rút ra thời gian đến thành T tìm đường Dịch một, hai lần đã là cực hạn. Chu Hạo theo đuổi người cũng không nóng vội, làm gì chắc đó. Chỉ nói qua một lần về chuyện trường tiểu học của Đường Dịch.
Tuy nhiên, Chu Hạo cũng nhờ vậy mà thành công tiến tới phía trước một bước.
Một đêm cuối tuần, hắn ở thành C vừa dự xong một bữa tiệc, trước đó đã kêu thư ký bên cạnh mình đặt vé máy bay cuối cùng trong ngày đến thành T. Đường vừa xem xong báo cáo hạng mục tuần này, đang chuẩn bị đi ngủ thì nửa đêm nhận được điện thoại của Chu Hạo.
Trong ống nghe lờ mờ nghe thấy trong giọng của hắn mang theo tiếng gió thổi rít rào. Chu Hạo bất động thanh sắc thấp giọng hỏi:” Đường quản lý có bận không “
Đường Dịch đem hạng mục trong tay đóng lại, đồng dạng nghiêm trang trả lời:” Báo cáo lãnh đạo, đang xem báo cáo hạng mục “
Chu Hạo ồ một tiếng, đột nhiên nói:” Cực khổ như vậy, tôi nuôi em được không “
Đường Dịch thình lình nghe câu nói buồn nôn này bị dọa sợ, nhưng cũng có chút vui vẻ. Lại cảm thấy kỳ lạ, vì vậy hỏi hắn:” Sao vậy ”
Chu Hạo dừng một chút, nói:” Tôi nghe nói hôm nay em cùng Lâm Duệ xảy ra tranh chấp. Theo năng lực làm việc của em bây giờ thật sự là nhân tài không được trọng dụng. Không bằng tôi mang em rời đi ” Hắn thanh âm trầm thấp mang theo vui vẻ:” Hoặc là tôi nuôi em cũng được, tóm lại tôi không muốn em bị người ta khi dễ “
Nói khi dễ thì thật có chút quá, Lâm Duệ mấy ngày qua quả thật là ngán chân Đường Dịch không ít. Nhưng Thẩm Phàm cũng từng nói công ty ở thành T sắp cùng bố dượng y hợp tác, Đường Dịch đành phải mắt nhắm mắt mở, cũng không để trong lòng. Hôm nay cãi vã chủ yếu là vì một hạng mục mới trong trung tâm mua sắm. Lâm Duệ cũng không phải cố tình gây sự, mà là có tình có lý nói ra suy nghĩ của mình. Đường Dịch lúc trước chỉ cho là Lâm Duệ không học vấn, không nghề nghiệp, là hoa hoa công tử. Lần này tranh luận khiến cậu cũng thay đổi suy nghĩ về y chút ít.
Thẩm Phàm hẳn cũng đã suy tính đến việc này. Lâm Duệ năng lực đương nhiên kém hơn Đường Dịch. Nhưng nhìn nhận vấn đề, góc độ cùng phương pháp giải quyết luôn có chỗ độc đáo. Cấp trên đúng là chọn người có tài, nếu đem chuyện năng lực nói với Đường Dịch sẽ khiến cậu không vui. Vì vậy thẩm Phàm đành đem chuyện bố dượng Lâm Duệ làm cái cớ nói với cậu.
Nhưng Chu Hạo cũng không quản việc này, hắn nghe nói Lâm Duệ lúc tranh cãi còn dùng mấy từ xấu xa như ” lộng quyền “, ” độc tài “, thậm chí còn đề cập tên của một người, khiến Đường Dịch đột nhiên thay đổi sắc mặt.
Cho nên hắn đợi Đường Dịch giải thích xong, vẫn là nhàn nhạt ồ một tiếng:” Nếu như Lâm Duệ lợi hại như vậy, không bằng điều đến tổng công ty để thể hiện năng lực “
Đường Dịch thoáng dừng một chút, nhất thời đoán không ra ý của hắn, chợt nghe Chu Hạo hỏi cậu:” Em không hỏi tôi đang ở đâu sao ”
” Ở đâu “
” Dưới lầu nhà em ” Chu Hạo thở dài:” Em xuống đi, tôi nhìn em một cái rồi sẽ đi “
Chu Hạo cuối cùng đến khách sạn, ngày mai là thứ hai. Vì vậy hắn lại phải ngồi máy bay sớm nhất bay về thành C.
Đường Dịch thực sự đi xuống, trong căn hộ chỉ có một giường lớn, ghế sô pha cũng ngắn vỏn vẹn một mét hai. Cậu thật sự bất tiện mời Chu Hạo qua đêm, càng bất tiện theo hắn đến khách sạn. Vì vậy hai người đứng cạnh nhau trên đường cái nói chuyện công việc. Ngươi tiễn ta, ta tiễn ngươi hai chuyến mới vẫy tay tạm biệt.
Ngày mai là thứ hai, Chu Hạo sáng sớm ngồi máy bay về thành C. Đường Dịch ngủ trễ, đến công ty sớm hơn thời điểm đồ Chu Hạo từ khách sạn gửi tới một chút. Cậu đem cháo thịt nạc nấu chín để trên bàn làm việc, cháo vẫn còn chưa nguội, lại nghe được lệnh điều động Lâm Duệ.
Đường Dịch không thể làm gì khác đành phải điện cho Chu Hạo. Hắn lúc tiếp máy còn nghe được giọng thư ký đang báo cáo lịch trình. Bất quá thanh âm cung kính đó rất nhanh biến mất, trong loa chỉ còn tiếng cười yếu ớt của Chu Hạo ân cần thăm hỏi.
” Chu tổng, đừng như vậy ” Đường Dịch do dự một chút, nói:” Như vậy tôi sẽ có áp lực. Chuyện công việc tôi ứng phó được, anh bây giờ không phải là tốt với tôi có chút quá mức sao Tôi thật sự không biết đáp lại anh như thế nào “
” Cái này ” Chu Hạo khẽ thở dài:” Khiến em gặp khó khăn sao ”
Đường Dịch nói:” Một chút “
” Kỳ thật cũng tốt ” Chu Hạo nghiêm trang giải thích:” Em không cần báo đáp, tôi rất nhớ em, lần sau tôi có thể lên nhà em ngồi một lát không ” Hắn cười cười:” Dưới nhà em gió lớn quá “
Đường Dịch biết rõ hắn đang đánh trống lảng, nhưng khi nhìn hộp cháo vẫn còn bốc hơi nóng. Trong miệng lại nhanh chóng nói ra một chữ:” Được “
Đường Dịch không chỉ một lần nghĩ tới hạnh phúc là gì. Những năm này, cậu cũng coi như trải qua rất phong phú, nhưng mỗi lần nghĩ lại cảm giác ngôn ngữ thiếu thốn của mình không thể khái quát lại tất cả. Chu Hạo những cử chỉ này thật sự khiến cậu cảm thấy rất ấm áp, thế nhưng nghĩ lại. Cậu cũng rất khó cùng Chu Hạo trải qua tình cảnh mưa gió vãi dầu.
Cái loại hạnh phúc tràn ngập tâm trí đích xác đã từng có. Đó là lúc cậu và Cố Ngôn Đình cùng nhau sống chung trong ngôi nhà nhỏ. Mỗi sáng phất tay nói tối gặp, tối về lại nói câu bình an về rồi. Cửa ra vào sáng ánh đèn, trước cửa đặt hai đôi giày giống nhau, mỗi lần nghĩ đều khiến cậu vui vẻ.
Cậu cũng không chỉ một hai lần có ý niệm muốn hỏi Cố Ngôn Đình, tôi rốt cuộc không tốt chỗ nào, anh nói ra đi.
…
Đường Dịch biết chuyện Cố Ngôn Đình từ chức là nửa tháng sau. Từ ngày đó tại quán cơm chia tay không mấy vui vẻ. Cố Ngôn Đình rốt cuộc hoàn toàn yên tĩnh lại. Trong điện thoại di động ba chữ kia không có sáng lên lần nào, thậm chí ngay cả Tao Bàn cũng không đến làm ầm ĩ.
Lúc này đối với Đường Dịch mới có thể gọi là thực sự yên tĩnh. Cậu buông lỏng, đồng thời cũng có chút phiền muộn.
Ngày đó nói với Cố Ngôn Đình những câu đó, lực sát thương quả thất rất lớn. Chỉ sợ không có người nào so với cậu rõ ràng hơn. Lúc trước khi cậu nhìn thấy tin nhắn của hắn gửi cho Lâm Duệ, như gặp phải ngũ lôi oanh đỉnh. Lúc ấy còn có ý nghĩ muốn đem đao đi chém cẩu nam nhân.
Trên thực tế, nếu như luật pháp cho phép. Đường Dịch rất khó cam đoan chính mình sẽ không làm như vậy. Cho nên ngày đó cậu đem nguyên đoạn nội dung tin nhắn trả lại cho hắn, lạnh lùng mà lại độc ác thú vị nhìn chằm chằm hắn cả buổi.
Kết quả lại không khiến cậu thỏa mãn. Cố Ngôn Đình sâu trong ánh mắt đen láy ngoại trừ tràn ngập khiếp sợ, không hề có phẫn nộ. Đường Dịch ở nơi này thế giới như ầm ầm sụp đổ, dày đặc đau thương.
Cố Ngôn Đình bỏ công việc thiết kế của mình, tiền lương tháng chín cũng không kết toán. Hắn tiếp nhận hạng mục, đáng ra sẽ nhận được tiền thưởng rất lớn nhưng cũng bị hắn ném ra sau đầu. Gọi điện cho Đường Dịch là học trưởng, người mà Đường Dịch nhờ sắp xếp cho Cố Ngôn Đình vào công ty làm.
Học trưởng gọi điện thoại có chút lúng túng:” Kỳ thật tiểu Đình lần này ở Hàng Châu biểu hiện không tệ. Quản lý cho để hắn tiếp một vị khách khó tính như vậy, không nghĩ tới hắn lại có thể xử lý được. Lúc trước cũng không phải học trưởng tôi không chiếu cố hắn. Thật sự chuyện này như vậy, kinh nghiệm cùng kiến thức phải tích lũy mới có. Bằng không vô duyên vô cớ đẩy người đi, khách hàng cũng sẽ không đồng ý. Đúng không ”
Đường Dịch trong lời nói đối phương nghe được dụng ý. Nghĩ đến Cố Ngôn Đình làm việc không giống như mọi chuyện đều tốt đẹp. Chính mình nhờ người đưa hắn vào công ty. Nghĩ đến hắn vụng về không biết luồn cúi, tính cách lại vô tư, có người trông chừng hắn cũng tốt. Hiện tại xem ra nhưng phải nhờ mình nhờ vả.
Học trưởng đem khổ tâm nói ra chút tin tức của Cố Ngôn Đình nghe ngóng được:” Đường Dịch à, cậu cùng hắn quan hệ tốt mà phải không Biết hắn từ chức không Thay tôi khuyên hắn một chút được chứ Tiền lương, tiền thưởng đều không ổn định. Năm nay công ty đang định toàn lực bồi dưỡng hắn. Rời đi như vậy không phải rất đáng tiếc sao Đi những công ty khác không phải là làm lại từ đầu sao Nhà khác đều là vẽ bánh nướng đỡ đói, tiền lương đãi ngộ cũng không tốt lắm đâu ” Học trưởng cho rằng Cố Ngôn đình sang công ty khác làm, vẫn thao thao bất tuyệt:” Cậu nói với hắn … “
” Tôi nói với hắn không được ” Đường Dịch cắt lời y nói:” Tôi cùng Cố Ngôn Đình rất lâu không liên lạc với nhau rồi. Hắn từ chức, anh không nói, tôi cũng không biết “
Học trưởng a một tiếng, giây sau Đường Dịch đã cúp máy.
Nhưng mà tin tức xác thực cuối cùng cũng chuyển tới, Cố Ngôn Đình cùng anh họ của hắn rời đi.
Trước ngày đó là sinh nhật hắn. Lâm Duệ giúp hắn làm tiệc sinh nhật, kết quả bạn thân không đến một nửa. Không biết là do Lâm Duệ không thông báo hay là Cố Ngôn Đình nhân duyên xui xẻo. Bữa tiệc thưa thớt vài người nửa đường tàn cuộc, Cố Ngôn Đình từ đầu đến cuối một câu cũng không nói.
Đường Dịnh giật mình nghĩ. Lúc này mới nhớ đến trước ngày gặp Cố Ngôn Đình ở quán cơm là sinh nhật của hắn. Sinh nhật của hắn cùng trung thu cận ngày, lúc trước khi có cơ hội hai người sẽ cùng tổ chức ở nhà hắn. Đường Dịch những năm qua đều nhớ đến mua quà chúc mừng hắn, năm nay nhiều việc, cậu lại triệt để quên sạch.
Nói cho cậu biết chuyện này là Tao Bàn. Y nói Cố Ngôn Đình đã cắt đứt liên lạc với y.
Hai người học chung bốn năm, sau khi tốt nghiệp làm bạn bè ba năm. Cố Ngôn Đình là người nghĩa khí, Tao Bàn nhìn hắn không nói một lời vốn rất lo lắng. Không nghĩ đến Cố Ngôn Đình lại quả quyết đoạn tuyệt, tất cả phương thức liên lạc đều cắt đứt. Y mới đầu còn vội đến mức nhảy lên nhảy xuống, hỏi ai không hỏi lại đi hỏi Đường Dịch.
Khó tránh khỏi có chút khó chịu, nhưng mà trên đường gặp được Đường Dịch. Tao Bàn vẫn nhịn không được đến hỏi cậu.
Trước khi đi, y nhìn khuôn mặt trầm tĩnh của Đường Dịch, nhịn không được nói:” Chị dâu. Hai người thực không qua nổi sao Rốt cuộc anh làm sao mới có thể tha thứ cho lão đại “
Đường Dịch nhíu mà, hiển nhiên không muốn trả lời.
Tao Bàn cảm thấy mình nhiều lời rồi, lúc xoay người lại nghe Đường Dịch thở dài:” Tao Bàn. Chuyện này không thể tha thứ được “