Cố Ngôn Đình về đến nhà, tay đỡ tường đi vào trong liền té nhào lên trên ghế salon. Say khướt chỉ muốn ngủ nhưng lại không ngủ được, đột nhiên nhớ đến Đường Dịch không cho phép hắn mang giày vào phòng khách
Ý nghĩ này như một cái vòng kim cô đặt trên đầu, khiến hắn đột nhiên kinh sợ nhanh nhẹn bật ngồi dậy. Thoáng cái từ trên ghế salon chạy đến cạnh cửa, có chút bối rối đem giầy tháo ra. Trước mắt mơ mơ hồ hồ, cũng nhìn không rõ dép lê nào là của mình, cảm giác mọi thứ đều lắc lư. Hắn đưa tay quơ quào một hồi mới lấy được một đôi.
Cố Ngôn Đình lúc mang giày vào nhà còn theo bản năng hướng về phía sô pha cười hắc hắc. Nếu là trước đây không thay giày đã vào phòng, chỉ cần cười một chút kịp thời sửa sai. Đường Dịch trong mắt sẽ lạnh nhạt nhìn hắn, cuối cùng còn đi xung quanh hắn nói này nói nọ. Đầu óc choáng váng, hắn cười, trong đầu liền vang lên các loại chỉ thị của Đường Dịch.
– Uống rượu phải đi WC trước, không nôn được thì tiểu
– Ói xong, tiểu tiện xong thì phải rửa tay, còn phải đánh răng mới có thể lên giường
– Phải nằm trên giường, dựa vào tường mà ngủ
Bình thường vài bước là đến được WC, khi say lại đặc biệt xa. Cố Ngôn Đình một đường cẩn thận từng chút một đi đến WC. Cảm thấy đồ vật chung quanh hắn như đang chơi trốn tìm. Vừa mới nãy rõ ràng còn rất xa, không để ý liền hiện ra ngay trước mắt. Nhưng hắn không dám dùng sức đi, cũng không dám tùy tiện vung tay, những vật này đều là Đường Dịch cẩn thận chọn từng cái một. Có lần hắn uống rượu đụng vỡ bình hoa. Đường Dịch bỏ ra bốn tháng mới tìm được một cái giống hệt cái đã bị vỡ.
Cố Ngôn Đình khom người rụt tay lại. Bộ dạng y như tên trộm khoai. Chờ hắn vượt qua hết ngại vật đến được WC cũng là nửa giờ sau. Trong nhà cầu hết nôn rồi tiểu tiện, sau đó rửa tay lại tốn thêm nửa giờ nữa. Từ WC đi ra, hắn còn không quên đem cửa nhẹ nhàng đóng lại. Sau đó lại dùng tư thế của tên trộm khoai cẩn thận đi vào phòng ngủ.
Lấy chăn đắp lên, tự giác dựa vào trên tường ngủ. Cố Ngôn Đình thật muốn nói:” Vợ thật dữ quá “. Đem chăn mềm mại mang theo mùi thơm quen thuộc đắp lên người, hắn thỏa mãn sách một tiếng:” Rốt cuộc có thể ngủ ngon giấc rồi “
Nhưng mà một giấc này cũng không như ý nguyện của hắn
Trong mộng xuất hiện rất nhiều cảnh tượng ầm ĩ, nhìn đều không rõ mặt. Cố Ngôn Đình không thấy được mặt nhưng lại rất rõ ràng những người kia là ai
Phảng phất như bộ dạng năm đó mình năm sáu tuổi, mẹ của hắn lôi kéo tay của hắn dẫn đến nhà bác hàng xóm.
” Đứa nhỏ này lớn lên sẽ rất đẹp trai nha! ” Bác hàng xóm cười sờ lên đầu của hắn, từ trên mặt bàn lấy hai viên kẹo đưa cho hắn.
Cố Ngôn Đình cau mày nhìn nhìn, cũng rất lâu không tiếp nhận. Vỏ kẹo màu sắc rực rỡ bao lấy viên kẹo bên trong, hai đầu còn xoắn lại. Mẹ của hắn vô cùng ái náy cùng đối phương nói cảm ơn, hắn không muốn nhận lấy hàng xóm cười cười lại nói một câu:” Đứa nhỏ này thật rất e thẹn “
Cố Ngôn Đình không phải thẹn thùng, lúc mẹ của hắn mở ra giấy gói kẹo. Hắn nhìn thấy cục kẹo dính lấy vỏ kẹo. Hắn không muốn nhận viên kẹo đó, có chút ghét bỏ mà nói:” Không có nhãn hiệu gì cả! “
Mẹ của hắn cùng bác hàng xóm đều sững sờ
Cố Ngôn Đình lại hừ một tiếng:” Cũng không có thời hạn bảo đảm chất lượng, cái này cũng bị hư rồi! “
Bác hàng xóm sắc mặt lập tức cũng biến thành giấy gói kẹo, hết hồng lại xanh hết sức khó xử, liền cười cười bỏ đi. Mẹ của y lập tức chỉ vào hắn tức giận mắng không ngớt lời:” Con, con, con …. cái thằng này! … “
” Cái thằng này ” cái gì, mẹ của hắn còn chưa nói hết, nàng vung tay lên nhưng lại không hạ xuống được. Lại hết sức tức giận mà lo buồn thở một hơi thật dài.
Nhưng bị đòn thì cũng tránh không khỏi, ba của hắn vừa về liền cởi giầy đánh hắn. Mẹ của hắn muốn nói lại thôi, rốt cuộc chỉ nói một câu can ngăn:” Đừng a, lão Cố. Đừng đánh nó, nó sẽ sẽ không … Ông đừng đánh nữa! Sau này nó lại ghi hận thì tôi lại trách ông đó! “
Cố Ngôn Đình từ nhỏ đến lớn bị đánh không ít. Bị đánh cho đến lớn, ngược lại cũng chầm chậm hiểu cha mẹ khổ tâm. Thành tích học tập của hắn không tốt lắm, tiểu học hay sơ trung còn kéo bè kết phái đánh hội đồng. Sau này thi cấp ba lại đột nhiên vượt mức bình thường, kém điểm chuẩn của trường điểm cấp ba hai điểm.
Ba của Cố Ngôn Đình cao hứng không ngậm được miệng. Toàn bộ kì nghỉ hè đều là vẻ mặt ôn hòa đối với hắn, còn thường xuyên đem xương hầm cách thủy cùng với món thịt ướp chiên sở trường làm cho hắn ăn.
Chẳng qua khi đó hắn lại không nhìn thấy, ba của hắn luôn buồn bực trốn ở hành lang hút thuốc. Như gặp phải chuyện rất phiền lòng.
Cuối cùng Cố Ngôn Đình không hiểu tại sao lại được trường cấp ba trọng điểm nhận vào. Có người bảo nhà hắn dùng tiền mua, Cố Ngôn Đình đương nhiên không tin. Trường cấp ba trọng điểm là trường mà mọi người vắt kiệt đầu óc cũng nghĩ muốn vào đây học. Tuy nhiên nếu kém năm điểm thì có thể tìm người “ dàn xếp “, hơn nữa một điểm là 1 5.000 tệ. Giá cả đều công khai.
Hai điểm chính là ba vạn tệ, đủ cho bọn họ ăn uống trong một năm rồi.
Cố Ngôn Đình lúc học cấp ba cũng không quá thư thái, nói yên tĩnh không lo đầu gà đuôi phượng cũng đúng. Bọn hắn một lớp không đủ người. Lớp học ngoại trừ hắn ra còn lại ai cũng có chút của cải. Chỉ có hắn ống quần tới mắt cá chân, giày còn có lỗ thủng nhỏ. Còn trong lớp ai nấy đều là một bộ dạng áo quần thẳng thớm đẹp đẽ, tô son trát phấn. Bầu không khí quả thực có chút không thích hợp. Hắn cũng không để tâm chuyện này, chỉ chuyên tâm học hành.
Mấy lần còn đứng nhất khối, trong trường giáo viên dạy tiếng anh giảng bài. Giảng đến mấy từ như handsome, mesmerizing còn đem hắn ra làm ví dụ. Trong tình huống vô cùng khó khăn đó hắn nhất thời trở thành nam thần tiền đồ vô lượng trong trường.
Vì vậy không ít nữ sinh muốn cùng hắn kết giao. Nhưng vì gia cảnh cùng bị nam sinh chán ghét xa lánh khiến hắn tự ti trở thành một kẻ cô đơn.
Lâm Duệ hình như là người đầu tiên, quần áo ngay ngắn, tướng mạo cũng không thua hắn. Đồng thời còn đối với hắn nhiệt tình thân thiết hỏi han ân cần.
Lần đó bị tai nạn kết quả là hắn phải ở nhà trị liệu nghỉ ngơi sáu tháng. Nghe bác sĩ nói não bộ bị chấn thương nhỏ, Cố Ngôn Đình không rõ ràng lắm hắn bị cái gì. Ba cùng mẹ hắn đều đem chuyện này giữ kín, hắn lại cảm thấy không chỗ nào không thoải mái.
Ngược lại vì ngày đó gặp được người cứ như thiên sứ từ trên trời giáng xuống, khuôn mặt vô cùng thanh tú. Cũng bởi vì không thấy người gây tai nạn. Ba của hắn phải chạy đông chạy tây vay nợ. Cố Ngôn Đình sau đó đột nhiên thu liễm, cũng chuyên tâm học hành hơn.
Lúc trở lại trường vừa vặn là thời gian thi cuối kỳ.
Công sức hắn bỏ ra không hề uổng phí, sau khi thi xong sẽ chia lớp. Rốt cuộc hắn cũng được phân vào một lớp bình thường, thoát ly đám bạn học lúc nào cũng tụm năm tụm bảy trêu đùa hắn.
Hắn mỗi ngày chỉ mặc đồng phục, giày còn bị rách lồi ra ngón cái. Nhưng mà loại tự ti này cũng từ từ tan biến. Về sau hắn cùng nam sinh khác cũng dần qua lại, càng ngày càng có nhiều bạn bè.
Cố Ngôn Đình đối với bạn bè ỷ lại rất sâu, hắn tình nguyện chịu thiệt thòi coi tiền như rác. Tình nguyện cùng đám hồ bằng cẩu hữu ăn chơi, hắn cũng không muốn một mình ở lại.
Cảm giác đó không mấy dễ chịu, như bản thân đang bị thế giới này ruồng bỏ.
Hắn cũng không biết cảm giác sợ hãi này là gì, chỉ biết đó là bản năng kháng cự.
Khung cảnh trong mộng ngày càng loạn. Hắn chợt thấy mình đứng trên một cây cầu, bước chân khập khiễng chạy theo một người phụ nữ không ngừng gọi mẹ. Lại bỗng nhiên cảm thấy trước mắt là vách núi cao cao, chợt cao chợt thấp, dưới chân là nước sông đục ngầu. Lại mơ đến lúc giáo viên gom bài thi, tất cả mọi người đều đã nộp bài, hắn một chữ lại chưa có ghi. Một lòng vội vã muốn chạy ra khỏi nơi đó.
Cuối cùng là bóng một người thật đẹp, cầm trong tay một xấp tài liệu cúi đầu đi vào văn phòng. Sau đó đi đến ngồi vào vị trí lão bản đối diện với mình, mỉm cười chờ hắn đi qua, trong mắt đầy ôn nhu.
Cố Ngôn Đình nhẹ nhàng thở ra. Cả đêm vô cùng lo lắng, xao động rốt cuộc cũng được an tâm, thư thư phục phục mà ngủ.
—
Cố Ngôn Đình lần nữa khi tỉnh lại, đồng hồ báo thức trên vách tường phòng ngủ vừa vặn kêu một tiếng, đã là 12 giờ đêm.
Bên ngoài mưa tí tách rơi. Chỗ trống bên cạnh giường lạnh buốt. Mưa thu khiến chỗ dành cho Đường Dịch lạnh buốt. Cố Ngôn Đình đưa tay xoa xoa huyệt thái dương, theo thói quen đem chăn dịch sang bên cạnh cho Đường Dịch.
Đường Dịch có chút sợ lạnh, mùa đông đều giành lấy chăn của Cố Ngôn Đình. Nếu không Đường Dịch cũng sẽ tình nguyện nằm trên người hắn ngủ.
Say rượu khiến đầu đau đến lợi hại, xoa xoa thái dương cả ngày trời mới có chút đỡ hơn. Cố Ngôn Đình sau đó lại bắt đầu lo lắng, trái nằm phải nằm, cuối cùng đứng lên ở tủ đầu giường tìm điện thoại gửi cho Đường Dịch một tin nhắn
— Vợ à, sao còn tăng ca Khi nào về
Điện thoại yên lặng, hai phút trôi qua cũng không có tin nhắn trả lời.
Cố Ngôn Đình nhìn chằm chằm điện thoại cả buổi, sau đó lại gửi thêm một tin – Tôi sưởi ấm chăn cho em rồi, khi nào về Có muốn tôi đi đón không
….
Vẫn không ai trả lời
Cố Ngôn Đình bỗng nhiên có chút lo lắng – Đường Dịch không phải nói tăng ca sao Tại sao không trả lời tin nhắn Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì rồi
Hắn giật mình ngồi xuống, càng nghĩ càng thấy không ổn. Vội vàng một bên mặc quần, một bên còn điện cho Đường Dịch.
Lúc cầm lên áo khoác thì điện thoại liên tục bị cúp ba lần rốt cuộc cũng bắt máy.
Cố Ngôn Đình đầy hoảng loạn, lúc ra khỏi cửa phòng còn thiếu chút nữa té ngã:” Đường Dịch, em ở đâu! Tôi đi đón em! “
” Đón cái đầu anh! “
Đường Dịch xanh mặt nhìn điện thoại, nghiến răng nghiến lợi rống:” Cố Ngôn Đình, con mẹ nó anh có thể tiết chế không Để lão tử ngủ có được không! “
Người đối diện liền yên tĩnh trở lại. Đường Dịch đêm nay đột nhiên mất ngủ, rõ ràng mệt mỏi muốn chết. Nhưng lại không ngủ được. Cừu cũng đã đem ra đếm từ con đến cháu qua một lần, mới có thể có chút buồn ngủ.
Vừa nghĩ đến có thể ngủ thì Cố Ngôn Đình như động kinh vừa gửi tin nhắn vừa điện thoại không thể nào hiểu nỗi.
Đường Dịch trên mặt biểu tình vặn vẹo. Mất ngủ khiến cậu bực bội chỉ hận không thể đem Cố Ngôn Đình ăn luôn vào bụng. Nhưng mà lý trí vẫn còn giữ lại cho cậu chút thiện ý để đối phương giải thích chuyện đêm nay.
Màn đêm đen kịt đặc biệt yên tĩnh, mưa rơi ngoài cửa sổ vang lên âm thanh lách tách đầy lạnh lẽo.
Đường Dịch nhắm mắt lại, hít sâu hai hơi khiến mình bớt giận.
Cố Ngôn Đình bên kia như là có vật gì đó rơi xuống, sau đó lại lâm vào trầm mặc.
Đường Dịch đợi ba phút, lần này nếu đối phương không phản ứng cậu sẽ cúp điện thoại. Ngón tay trước khi đè xuống nút tắt một giây, trong loa đột nhiên truyền đến câu hỏi đứt quãng
” Đường Dịch, chúng ta có thể không chia tay được không “