Mười một ngày nghỉ dài hạn rốt cuộc cũng trôi qua. Sau đêm hôm đó, sáng sớm Đường Dịch đã cùng Ninh Trạch vũ ngồi trên máy trên rời khỏi Sanya. Lúc đi còn không quên để lại trên bàn khách sạn một tờ giấy. Vô cùng chân thành cảm tạ Chu Hạo mấy ngày qua chiếu cố, ngữ khí ôn hòa lại tràn ngập tôn kính. Hoàn toàn là như giải quyết việc chung, câu từ thậm chí có thể lấy làm bài văn mẫu.
Trong căn hộ nhỏ không có ai, Dương trợ lý khi nghe điện thoại của Đường Dịch, cũng đã sớm đem chìa khóa đặt lại vào trong hộp thư trước nhà. Hắn thừa dịp được nghỉ đến nhà bạn gái ra mắt. Cha mẹ hắn cũng đã chuẩn bị phòng cưới, lần này đi chính là bàn chuyện cưới hỏi.
Đường Dịch nhắn tin chúc mừng hắn, nhưng trong lòng cũng biết căn hộ nhỏ này của mình về sau ít khách tới thăm rồi.
Đổng sự mới nhậm chức, hạng mục mới liền đến. Trước mắt công ty ở thành T không có động tình rõ ràng. Ngay tại thời điểm này, nào có người sẽ như bọn hắn chỉ vì một cái hạng mục sẽ tăng ca suốt đêm đây.
Đường Dịch trong căn hộ của mình làm ổ năm ngày. Lúc trở lại làm việc mới gọi cho Tao Bàn.
Cậu và Cố Ngôn Đình lúc ở bên nhau không phân biệt thân phận. Ngày đó trong bệnh viện nói đến quyết tuyệt như thế, chỉ hận không thể nhất đao lưỡng đoạn gọn gàng dứt khoát. Nếu muốn kéo dài rõ ràng là thêm phiền phức, không khác gì phân cân thác cốt (http://vothuatthieulam.blogspot.ca/2015/01/phan-can-thac-cot-trong-cam-na-thu.html chi tiết ở đây, hiểu đơn giản thì nó như là bị gãy tay, đứt gân)
Đường Dịch lấy ra một cái ví rất lâu không đụng đến. Đem tất cả chi phiếu của Cố Ngôn Đình từng cái một nhét vào, sau đó mới kêu Tao Bàn đến lấy.
Không ngờ Tao Bàn đáp ứng dứt khoát, người đến thế nhưng lại là Cố Ngôn Đình.
Đường Dịch lúc vừa mở cửa thì ngây ngẩn cả người. Cố Ngôn Đình cũng đồng dạng thẫn thờ đút tay vào túi quần chen chân bước vào. Hai mắt hõm sâu, quầng thâm cũng rất lớn. Cũng may cả người coi như sạch sẽ, râu ria cũng đã cạo qua.
” Em không phải kêu tôi đến lấy đồ sao ” Cố Ngôn Đình cúi đầu, khiến người ta nhìn không thấy rõ biểu tình trên mặt. Sau đó đem một cái ví đặt lên bàn trà:” Cái này là của em “
Đường Dịch ngay từ đầu gọi Tao Bàn đến là vì không muốn chạm mặt với hắn. Tuy rằng Cố Ngôn Đình không phải là người sẽ quấn lấy không buông, nhưng mà lúng túng cũng khó tránh khỏi. Lúc này người đã tới, Đường Dịch chỉ có thể tận lực ra vẻ tự nhiên mà lãnh đạm với hắn.
Vì vậy cậu cũng đem ví tiền đặt trên bàn trà, nhàn nhạt đẩy tới:” Ân, đây là của anh “
Không hỏi đến Cố Ngôn Đình có muốn uống gì không, càng không có ý tứ để hắn ngồi lại.
Cố Ngôn Đình ngẩng đầu liếc nhìn cậu một cái, bỗng nhiên cổ quái cười cười:” Em đang đuổi tôi đi sao “
Đường Dịch không nói gì
Cố Ngôn Đình khẽ cắn môi cầm lấy cái ví liền rời đi, lúc đi tới cửa bỗng nhiên dừng lại. Xoay đầu nhìn chằm chằm Đường Dịch hỏi:” Đường Dịch, em có phải vẫn luôn xem thường tôi. Đã sớm muốn cùng tôi chia tay “
” … “
Một câu hỏi hai vấn đề, một cái ” không phải ” một cái ” phải ”. Là con người thì ưu khuyết điểm đều phải có. Đường Dịch thâm tình là thật, đối Cố Ngôn Đình nhiều chỗ bất mãn nên muốn thay đổi hắn. Xem thường thì không phải, nhưng thật tâm mà nói. Chia tay không phải là ý định lần đầu tiên.
Thế nhưng cậu cũng không đem chuyện này giải thích rõ ràng.
Đường Dịch xoay mặt đi nơi khác, tránh đi ánh mắt Cố Ngôn Đình.
” … ” Cố Ngôn Đình nhìn cậu hồi lâu, mới hung hăng gật gật đầu:” Tôi đã biết. Em yên tâm, tôi sẽ không đến quấy rầy em “
Hắn cắn răng xoay người rời khỏi. Nhưng chỉ mới đi được một bước lại dừng lại
Lần này thanh âm nhẹ đi rất nhiều.
Hắn nói:” Kỳ thật chúng ta từ ngày đầu tiên bên nhau, tôi đều lo sợ có ngày hôm nay “
Đường Dịch sửng sốt một chút, chờ cậu ngẩng đầu lên nhì thì người đã đi mất.
Trên hành lang không còn ai, số điện tử trên hai thang máy cũng hiện lên tầng trệt, cũng không có dấu hiện đi lên. Liền rõ ràng Cố Ngôn Đình thế nhưng lại đi thang bộ
Đường Dịch nhíu mày, nghĩ đến Cố Ngôn Đình có phải bị bệnh không. Tầng hai mươi lăm lại không đi thang máy mà đi thang bộ. Một bên thở dài, mặc kệ Cố Ngôn Đình có bệnh hay không, cậu cũng không biết tại sao lại chạy ra đây. Cậu mới là người bệnh không nhẹ.
Cố Ngôn Đình quả thật đi thang bộ.
Lúc ra khỏi căn hộ của cậu, vừa nhìn đến ánh mặt trời bên ngoài trước mắt liền tối sầm. Hắn sợ hãi đứng tại đó rất lâu mới dần dần khôi phục lại, đồng thời nghe thấy tiếng Tao Bàn.
” Lão đại, hắc, sao vậy ” Tao Bàn không biết từ lúc nào từ trong xe chạy ra. Đứng trước mặt hắn ngạc nhiên hô:” Anh thế nào ra đây rồi Nói xong chưa “
Tao Bàn ước nguyện ban đầu hai người có thể hòa hợp. Một ngày ân ái, vợ chồng trăm năm. Cố Ngôn Đình lại cùng Đường Dịch ba năm này sớm tối cùng nhau, dãi gió dầm mưa. Thoạt nhìn so với những cặp vợ chồng bình thường không có gì khác biệt. Nếu có thể có một đứa con thì vô cùng vẹn toàn.
Người yêu giận dỗi nhau là chuyện thường tình. Vợ chồng son nào mà không từng cầm nồi lấy bát chọi nhau chứ Chuyện này ai đúng ai sai cũng mặc, chỉ cần Cố Ngôn Đình trước hạ mình mềm giọng dỗ dành xin lỗi. Tốn thêm chút tâm tư mà năn nỉ thì cũng như vậy mà qua đi.
Y tuy rằng không trong trường hợp Cố Ngôn Đình. Đến nay cũng không quá hiểu tại sao hai người con trai có thể ở cùng nhau. Nhưng mà Cố Ngôn Đình và Đường Dịch bên nhau quá tự nhiên cũng vô cùng ngọt ngào thân mật, mỗi lần đều cho bọn họ nghĩ rằng hai người họ là một cặp vợ chồng điển hình.
Thế nhưng lúc này chuyện có vẻ lớn rồi.
Tao Bàn gãi gãi đầu, nhìn sắc mặt khác biệt của Cố Ngôn Đình, môi mím chặt thành một đường. Chỉ biết vắt hết tâm tư tìm chủ đề khác
Cố Ngôn Đình trước y một bước mở miệng
” Đi thôi ” Cố Ngôn Đình sắc mặt nặng nề nói:” Đi theo tôi uống rượu “
Không xa căn hộ của Đường Dịch là một quán bar nhỏ. Tao Bàn lấy xe chở Cố Ngôn Đình một đường đến quán bar. Tao Bàn đem xe đổ xong đi vào, Cố Ngôn Đình trên bàn đã để ba bốn chai rượu, cứ thế ừng ừng uống
” Lão đại ” Tao Bàn có chút nghiêm túc đem chai rượu giật lại. Trên mặt đầy vẻ đồng tình nói:” Uống rượu thì được cái rắm gì! Hai người đến cuối cùng là xảy ra chuyện gì, anh nói đi! “
Cố Ngôn Đình ngũ quan tuấn mỹ nhăn lại, sắc mặt âm trầm, hiển nhiên không có ý định mở miệng
Tao Bàn chỉ có thể đem mấy chai rượu đẩy sang một bên hỏi hắn:” Thẩm Phàm đã trở về, anh biết không “
Thẩm Phàm là học sinh ưu tú. Cố Ngôn Đình, Đường Dịch và Tao Bàn lúc học đại học năm nhất, Thẩm Phàm chính là với tư cách chủ tịch hội học sinh ra mắt đón tân sinh viên. Còn lên bục đọc diễn văn, áo sơ mi trắng, quần đen cùng khí chất mọi thứ đều hoàn toàn phù hợp với hình tượng Kim Tan … mắt chó.
Trường học loại người chia làm hai loại. Trong trường này tuấn nam mỹ nữ nhiều vô số kể. Anh tuấn tiêu sái, cao ngạo băng sơn, tài tử phong lưu. Mẫu nào cũng đều có. Thẩm Phàm ngũ quan, dáng ngươi đều thuộc dạng chính phái.
Chính phái tức là có chút ít cực đoạn. Ví như y cực kỳ chướng mắt đồng tính luyến ái.
Lâm Duệ năm nhất đại học liền hứng thú tham gia các hoạt động đoàn đội. Y lớn lên thanh tú ngọt ngào, làn da lại đẹp vô cùng. Ngoại trừ nam sinh đối với y tỏ vẻ cực kỳ chán ghét, đại bộ phận các chị khóa trên đều chiếu cố y. Cảm thấy y là một đứa em trai đơn thuần không chịu được mưa gió.
Lâm Duệ càng làm càng hăng say, học kỳ sau năm nhất liền được trở thành tiểu trợ lý trong hội học sinh. Khi đó Cố Ngôn Đình cũng tham gia câu lạc bộ bóng rổ, liền ngẫu nhiên quen biết Thẩm Phàm. Lâm Duệ thì vô cùng nhiệt tình nhu thuận mà theo đó tiếp cận y.
Thẩm Phàm trên mặt không có biểu tình gì như đối với việc này đã thành thói quen. Cố Ngôn Đình không quen nghe lời đoán y, chỉ biết Lâm Duệ thích Thẩm Phàm. Mà Thẩm Phàm lại bởi vì trong một trận bóng rổ thể hiện xuất sắc được rất nhiều để ý, hắn liền tự cho rằng thông minh đi báo cho Lâm Duệ.
Mãi có một lần, không biết Lâm Duệ nói gì đó. Khi vừa đến gần liền bị Thẩm Phàm đá một cước lên bụng, té ra xa hai mét. Ngày đó Cố Ngôn Đình đi muộn, vừa nhìn thấy sắc mặt Lâm Duệ khiếp sợ nằm trên mặt đất bản thân cũng lập tức chấn kinh
Thẩm Phàm lạnh lùng đáp trả hai người bọn họ hai chữ — ” Mắc ói “
Bọn họ năm hai đại học thì Thẩm Phàm đã tốt nghiệp ra trường. Sau này Lâm Duệ qua lại cùng một thằng con trai tóc vàng, mỗi ngày đều ôm ôm ấp ấp. Rốt cuộc khiến toàn trường xôn xao, trắng trợn công khai. Cố Ngôn Đình là người thân cận nhất với y cũng khó tránh khỏi bị ảnh hưởng. Không ít đàn em đối với bọn họ liếc mắt dòm ngó, ngược lại Thẩm Phàm lại tựa hồ buông xuống gúc mắc, gặp bọn họ còn có thể gật gật đầu.
Bọn hắn lúc tốt nghiệp, Thẩm Phàm còn theo chân bọn hắn ăn tiệc chia tay.
Lần này Lâm Duệ trở về, Thẩm Phàm cũng đến dùng cơm với bọn hắn. Lúc ấy Cố Ngôn Đình chỉ cảm thấy kinh ngạc, thực sự không nghĩ nhiều. Dù sao tốt nghiệp hơn ba năm rồi, mặc kệ ân ân oán oán, sợ cũng sớm thành quá khứ rồi.
Lúc này Tao Bàn lại nghiêm nghị thông báo Thẩm Phàm trở về, Cố Ngôn Đình hồ nghi liếc y một cái, ừ một tiếng:” Lần trước Lâm Duệ trở về, không phải cũng đã gặp qua rồi sao “
” Đúng là gặp rồi ” Tao Bàn do dự mà nói, tựa hồ có chút khó mở miệng:” Thế nhưng hôm đó, ai, hôm đó anh bảo tôi đi theo dõi chị dâu. Tôi liền bắt gặp cậu ta “
” Cái gì!! ” Cố Ngôn Đình đột nhiên sững người, lập tức trợn tròn mắt
” Ai ai anh đừng vội. Chắc chỉ là trùng hợp thôi ” Tao Bàn nuốt nước miếng. Hiển nhiên không chút tin tưởng ý nghĩ này:” Hôm đó chị dâu không phải ôm theo một đứa bé theo một tên khác rời đi sao A không phải, chính là lên xe … ai, dù sao đại loại là vậy đi ” Tao Bàn hắng giọng một cái nói:” Tôi nhìn thấy chiếc xe đó chạy đi cũng không thể đuổi theo. Sau đó quay trở lại, kết quả khi đến dưới nhà của hai người, anh đoán xem tôi thấy ai Thẩm Phàm! Chết tiệt, là chủ tịch a! Cậu ấy vậy mà ở dưới lầu nhà của hai người, không nhúc nhích cứ nhìn chằm chằm cửa sổ nhà của anh!! “
Cố Ngôn Đình cũng sửng sốt
Tao Bàn:” Anh không phải nói cậu ấy không thích nhìn hai người như vậy sao Ngày đó trong quán chúng tôi còn hô chị dâu to như thế, như thế nào còn … “
” Cậu ta đứng bao lâu “
” Hơn nửa canh giờ ” Tao Bàn cẩn thận liếc hắn một cái:” Lão đại, chuyện này quan trọng vậy sao “
Nhìn thấy Cố Ngôn Đình lông mày nhíu chặt không nói lời nào, y lại không nhịn được ấp úng hỏi:” Có phải hay không, chị dâu … “
Dù là Hummer ( xe của Chu Hạo) hay Thẩm Phàm, tùy tiện chọn một người so với Cố Ngôn Đình. Ngoại trừ khuôn mặt còn không thật sự ưu tú hơn. Không đúng, mặt mũi rõ ràng hơn, Hummer cùng hắn rất giống nhau, rất có mị lực!
Tao Bàn trên mặt là vẻ đồng cảm nhìn Cố Ngôn Đình, thay hắn cảm nhận tiền đồ vô vọng.
” Không có khả năng ” Cố Ngôn Đình quyết đoán đưa tay đem lời ngăn lại. Hai người trầm mặc trong chốc lát, Cố Ngôn Đình tay siết chặt dần dần buông ra.
Hắn là thiết kế sư, ngón tay thon dài hữu lực. Hình dáng rất đẹp, nhưng mà lúc này trên mu bàn tay lại nổi đầy gân xanh, mười đầu ngón tay dây thần kinh đều cuồn cuộn hiện lên sau đó chậm rãi buông lỏng.
Cố Ngôn Đình cả buổi mới tìm được thanh âm của mình, thập phần chậm rãi nhưng lại kiên định nói:” Bàn à, Đường Dịch tuyệt đối không phải người như vậy! Cậu ấy sẽ không một chân dẫm hai thuyền. Cậu ấy lúc cùng tôi bên nhau không phải không ai theo đuổi cậu ấy. Cậu ấy cả nhìn còn không thèm, muốn làm bạn với cậu ấy sau đó phát triển cậu ấy cũng sẽ trực tiếp từ chối “
Cố Ngôn Đình dừng một chút, như là cho mình chút an ủi:” Cậu ấy ghét nhất là cùng người khác day dưa không rõ, cậu ấy sẽ không đâu “
” Thế nhưng là ” Tao Bàn há to miệng, khuôn mặt khiếp sợ nói:” Thế nhưng hai người còn chia tay nữa! “
Hắn nhịn không được lại thêm một câu:” Hơn nữa. Người đó cũng không phải là day dưa không rõ … “