Chiếc Bật Lửa Và Váy Công Chúa

Chương 47: Chương 47




Lý Tuân xốc váy cô lên, nâng hông cô, tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng thì Chu Vận đột nhiên hoàn hồn lại.

“Lý Lý Lý... Lý Tuân?”

“Ừ?”

Cô cố gắng trở mình lại, nhưng Lý Tuân giữ chặt lấy cô: “Đừng cử động.”

“Chờ một chút...”

“Không muốn chờ.”

“Không phải, chờ chút đã! Ngừng...”

Chu Vận trợn trừng mắt, bò ra ngoài bằng cả tay lẫn chân, Lý Tuân bắt hụt vài lần, bị cô giày vò đến mức mất kiên nhẫn liền đè thẳng lên người cô: “Anh nói này, công chúa.”

Nặng quá đi mất!

Chu Vận khó thở, vất vả quay đầu lại, tức giận nói: “Đây là thái độ của anh khi nói chuyện với công chúa hả?”

Thân thể trên lưng cô run run, Lý Tuân đang cười, hoàn toàn không có ý muốn đứng dậy, giải thích với cô: “Tư thế này là nguyên thủy nhất, xét về mặt giải phẫu học và sinh lý học thì đây là cách hoàn mỹ nhất. Không phải công chúa điện hạ nói chuyện dựa theo khoa học sao?”

Chu Vận bị cậu đè đến nỗi mặt đỏ gay: “Anh đứng lên trước đi.”

Lý Tuân: “Em chưa quen với những việc này, cứ nghe anh là được rồi.”

Cậu lại định nâng mông cô lên lần nữa, Chu Vận khẩn trương đến mức thở không ra hơi, không hề suy nghĩ hất tay cậu ra, hét lớn: “Không được.”

“...”

Căn phòng trở nên yên tĩnh, trong không khí yên lặng quái gở này, Chu Vận lén quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy gương mặt lạnh như băng kia.

Tiêu đời rồi!

Trong suy nghĩ của đàn ông, lời hứa hẹn giống như ký hợp đồng, hôm nay đã quyết định chắc chắn, vừa mới cất bút đã bị bội ước, chuyện thế này làm gì có ai chịu được huống chi là Lý Tuân. Cự tuyệt cậu trong trường hợp này, chỉ nghĩ thôi Chu Vận cũng đã biết mình sẽ chết thê thảm cỡ nào.

Tay Chu Vận nắm lấy ga giường, giải thích: “Anh... hiểu lầm rồi. Không phải em không cho, em hoàn toàn không thành vấn đề!” Cô đỏ bừng mặt, ấp úng, “Nhưng mà... dù sao đây là lần đầu tiên...”

Lý Tuân im lặng.

Chu Vận đề nghị: “Hay là chúng ta thử kiểu bình thường giảm xóc trước đi.”

Lý Tuân nhướng mày lên.

Chu Vận cố gắng lấy ví dụ: “Anh xem đi, ngay cả đấu quyền anh cũng có thời gian nghỉ giải lao để dọn lại sân giữa các hiệp mà.”

Cậu cười khẩy.

Chu Vận dịu dàng: “Chúng ta thử dạo đầu đã được không... Sau này còn nhiều thời gian lắm mà.”

Ánh mắt Lý Tuân khẽ dao động, dường như đã bị lời cô nói làm lung lay. Một lát sau, rốt cuộc Chu Vận cảm nhận được gông xiềng trên người đã giảm bớt, trên bả vai xuất hiện một bàn tay, lật ngửa cô lại.

Lý Tuân: “Bây giờ có tính là kiểu bình thường không?”

“...”

Để trấn an cậu, Chu Vận chủ động vươn hai tay ôm lấy cậu. Lưng Lý Tuân rất mịn màng, làn da nhẵn nhụi có độ đàn hồi cao, đường nét rắn chắc mượt mà. Mặt cô kề sát vào mặt cậu, cảm nhận nhiệt độ mà cô chưa từng trải nghiệm.

Váy đã bị cởi sạch trong khi cô không hề hay biết nó bị cởi bằng như thế nào. Cậu ngồi dậy, cởi dây lưng, trong suốt quá trình cứ mặc cho Chu Vận chiêm ngưỡng.

Ánh trăng ngoài cửa sổ soi lên bả vai cậu, trông bóng loáng như thể sứ men xanh man mát.

Lý Tuân là người rất tự tin, điều này không chỉ thể hiện ở riêng đầu óc cậu. Cậu luôn tự hào về mỗi bộ phận trên thân thể mình, tin rằng bản thân chính là kiệt tác của tạo hóa và người lựa chọn mình là người có... ánh mắt tinh tường nhất.

Chu Vận cảm thấy lòng tự tin thật sự có thể ảnh hưởng đến rất nhiều thứ. Nếu không, người từ bé đã cầu toàn như cô khi đối mặt với một thân thể xa lạ vào giờ phút này sẽ không bao giờ cảm thấy nó hoàn mỹ đến thế. Hình dung một người con trai như vậy có lẽ không hợp lắm, nhưng cô thật sự muốn nói với cả thế giới rằng cậu rất đẹp.

Lý Tuân cúi người, cậu thân cao chân dài, hoàn toàn che kín cơ thể cô, nâng niu cô trong lòng bàn tay.

“Làm loạn đủ rồi chứ!” Cậu dịu giọng, thân thể đã nóng hơn vừa rồi rất nhiều, bàn tay to lớn nắm lấy cánh tay cô, giọng nói khàn khàn tỏ vẻ bất mãn, “Nửa năm rồi, em đã ngâm anh lâu lắm rồi đấy.”

Vâng, vâng, vâng, đều là lỗi của em cả! Chu Vận luồn tay qua hai tay cậu, ôm lấy eo cậu, rồi từ từ lần lên lưng, mơn trớn đến cổ.

Lúc ngón tay mảnh khảnh của cô luồn vào tóc cậu, Lý Tuân đã đẩy người vào thân thể cô. Cậu đã nhịn lâu lắm rồi, không còn kiên nhẫn dành quá nhiều thời gian cho màn dạo đầu nữa. Dù Chu Vận đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng trong khoảnh khắc đó cô vẫn cắn răng run lên. Cô buộc mình phải phân tán sự chú ý, ánh mắt nhìn vào sợi tóc của cậu.

Đây là lần đầu tiên cô chạm vào tóc Lý Tuân. Cô luôn cảm giác đây là vùng đất cấm trong cuộc đời cậu, nó thê lương như mảnh sân thể dục ở trường. Nhưng trong cảnh hoang vu ấy, nó lại chất chứa quyết tâm và sự kiêu ngạo mà cậu mãi mãi không nói cho người ngoài biết.

Chu Vận biết trong tình huống này cảm xúc trong đầu sẽ khó tránh khỏi việc khuếch đại lên, nhưng cô thật sự có cảm giác mình đã dành hết tâm trí và tình cảm cả cuộc đời này dâng hiến cho cậu mất rồi.

Mây mưa mịt mù, sấm chớp hỗn loạn, con tim rung động.

Thân thể rất đau, nhưng dù có đau thế nào cô cũng không rên rỉ lấy một tiếng.

Hồi bé Chu Vận rất tò mò nên từng tìm hiểu về lần đầu tiên từ nhiều nguồn thông tin, cô đã từng lo lắng sợ hãi vì những lời miêu tả của người từng trải. Mà giờ phút này khi nó thật sự diễn ra, cô thấy những thứ kia đều là lời lừa bịp.

Việc không hề khiến người ta khổ sở thì làm sao có tư cách gọi là “đau” được?

Hành động của Lý Tuân không mấy dịu dàng, cậu cau chặt mày, dồn hết tâm trí... Đầu Chu Vận bỗng hiện lên hình ảnh cậu mặc áo sơ mi và quần dài làm ổ trên ghế văn phòng Hội viết chương trình. Khi ấy cô thấy ngồi bên cạnh cậu rất ngượng ngùng và đáng sợ. Nhưng hôm nay thân thể cậu lại đầm đìa mồ hôi đang áp lên người cô, kết nối chặt chẽ với cô...

Nghĩ đến đây, cô lại cảm nhận trong đau đớn lại thấm nỗi ngọt ngào, như dòng nước thanh sau khi vừa uống phải trà đắng. Chu Vận ôm chặt lấy người cậu, chính cô cũng đổ rất nhiều mồ hôi, chiếc giường khách sạn bị cậu làm lắc lư, tấm ga bên dưới cũng nhăn nhúm.

Trong đầu cô dần hiện ra rất nhiều hình ảnh vớ vẩn, điều khiển điều hòa nằm trên bàn, chiếc áo sơ mi vò nhăn nằm dưới đất, chiếc ghế đặt chếch và cả từng hạt bụi trên bệ cửa sổ trong ánh trăng soi sáng.

Cô ngửi thấy mùi hương trên người cậu, hương thơm cơ thể hòa lẫn với mùi mồ hôi, nó bủa vây lấy cô. Cô chợt nghĩ dù có tìm cả thế giới cũng không thấy mùi hương thứ hai có thể hòa hợp với cô đến mức này. Cô bị cậu giày vò đau đớn, nhưng trong cơn đau lại có chút vui thích, cứ như thân thể này không còn của mình nữa.

Điều này hơi đáng sợ!

Bụng của cậu cọ xát vào bụng cô, một mềm mịn một rắn chắc, kiểu đối lập này khiến Chu Vận như chìm đắm trong cơn say. Cô mướt mát mồ hôi, ánh mắt mê ly, nắm chặt ga giường. Trong thoáng chốc cô như dạo bước trên sân thể dục kia, nhìn qua bả vai cậu ngắm bầu trời không sao đen như nhung.

Lúc này rốt cuộc cô có thể xác định, yêu chính là tín ngưỡng công bằng nhất của loài người. Cô tin rằng ai ai cũng từng ảo tưởng và tuẫn đạo vì nó.

***

Không biết qua bao lâu, cậu mới ngẩng đầu lên, người đẫm mồ hôi, thở hắt ra, cuối cùng kiệt sức nằm vật xuống người cô. Ánh trăng rải khắp giường, cậu không ngừng thở hổn hển.

Một lát sau, cậu giơ một tay lên, bàn tay áp vào mặt cô.

“Công chúa...” Giọng cậu trở nên khàn khàn sau phút hoan lạc, Chu Vận chợt thấy cơn râm ran chạy khắp thân mình bởi giọng nói kia.

Cậu nằm trên ngực cô, Chu Vận chỉ nhìn thấy tóc cậu. Cô đáp lại một tiếng, cậu mới nói tiếp: “Điều kiện em tự đặt ra thì chính mình phải nhớ kỹ đấy.”

Ừ!

Lý Tuân nằm trên người cô, sung sướng thỏa mãn, không bao lâu đã ngủ mất. Ban ngày Chu Vận ngủ nhiều nên bây giờ còn rất tỉnh táo, cô nghĩ mình nên đi tắm, nhưng cô lại không muốn buông cậu ra.

Trong suốt quá trình đắn đo giữa việc “buông” hay “không buông” vô bổ này, đêm dần dần trôi đi, cuối cùng cô mới trở mình xuống giường trong tình trạng chân tê nhức.

Cô tự nhủ với mình, đừng nóng vội, cậu ấy đã là của mày rồi.

Chu Vận đi vào phòng vệ sinh với tư thế kẻ thắng cuộc, nửa giờ sau tắm rửa xong rồi trở về giường. Trước đây cô rất thích sạch sẽ, nhất là khi vừa tắm xong sẽ không bao giờ chạm vào thứ gì khác ngoại trừ khăn bông. Nhưng giờ đây cô mới vừa nằm lên giường đã không hề do dự ôm lấy Lý Tuân mồ hôi đầy người vào ngực lần nữa.

Cậu ngủ rất say, hơi thở chậm rãi. Chu Vận nhắm mắt lại, cảm nhận chút dinh dính giữa thân thể đang dán chặt nhau của họ, điều đó khiến cô mê đắm. Dòng suy nghĩ cứ miên man trước khi cơn buồn ngủ kéo đến, đến cuối cùng Chu Vận nghĩ... Người đã sáng tác ra câu “gần gũi xác thịt” đầu tiên trên thế giới đã lĩnh ngộ được sự hoàn mỹ nhất đời này đến cỡ nào.

Cô ngủ sau nhưng lại tỉnh trước. Lúc ngủ là cô ôm cậu, nhưng lúc tỉnh biến thành cậu ôm cô. Cậu dán sát vào lưng cô, cánh tay vòng qua eo, đặt lên mu bàn tay cô. Cô cử động mới phát hiện ra tóc mình đã bị cậu đè lên.

Mấy giờ rồi nhỉ? Mặt trời ngoài cửa sổ chưa lên cao, Chu Vận đoán bây giờ khoảng bảy rưỡi đến tám rưỡi gì đó.

Cô thấy hơi nóng, đưa tay với lấy chiếc điều khiển điều hòa trên bàn. Lý Tuân rất tỉnh ngủ, cậu trở mình lại, thở dài, một tay đặt lên trán.

“Mấy giờ rồi?” Cậu khàn giọng hỏi.

Chu Vận: “Chưa đến chín giờ.”

Lý Tuân cau mày, tay còn lại giơ lên che mặt, từ từ xoa nắn vài cái rồi mở mắt ra, trong mắt hằn đầy tia máu.

Chu Vận nhìn cậu: “Sáng nào anh thức dậy cũng trong trạng thái này sao?”

Lý Tuân nhích người lên, tựa đầu vào vách tường, một chân cong lên, ngay cả nói chuyện cũng chậm chạp.

“Không phải.”

Chu Vận nhíu mày. Trông Lý Tuân hình như không thoải mái lắm, cậu chau mày nói: “Lấy điếu thuốc giúp anh.”

Chu Vận xuống giường, nhặt chiếc quần của cậu từ mặt đất lên, lại mò vào túi lấy chiếc bật lửa màu vàng kia ra. Lý Tuân cứ thế nhàn nhã hút thuốc lá trên giường.

Chu Vận: “Hay là anh mặc đồ vào rồi hãy hút tiếp?”

Lý Tuân liếc nhìn cô rồi dứt khoát hất chăn ra, phơi bày thân thể lõa lồ trước mắt cô.

Còn chưa qua thời nổi loạn à? Mới sáng sớm đã làm vậy là sao?

Dáng vóc Lý Tuân như được vẽ nên, nhưng đám đen sì bên dưới lại khiến Chu Vận trở về thực tế phũ phàng. Đây không phải là tranh vẽ, đây chính là một người đàn ông đang sống sờ sờ.

Chu Vận quay mặt đi, nói lảng sang chuyện khác: “Anh muốn ăn gì, em đi mua.”

Lý Tuân ngậm lấy điếu thuốc, uể oải nói: “Không cần.”

“Không đói à?” Đã lao động khổ sai suốt một đêm rồi đấy.

Lý Tuân lắc đầu, khẽ vỗ bên cạnh mình: “Đến đây.”

“Làm gì?”

“Thể hiện tình cảm.”

Mặt Chu Vận nóng lên, từ từ lết qua, Lý Tuân choàng qua vai cô. Lúc này cô mới ý thức được mình đã là bạn gái của cậu rồi.

Chu Vận nhìn xung quanh: “Phòng này nhỏ thật.”

Cậu ừ: “Anh đã quen ở phòng nhỏ rồi, lần sau sẽ đổi cái khác lớn hơn cho em.”

Chu Vận hỏi: “Sao lại quen ở phòng nhỏ?”

Lý Tuân nói: “Trước kia có một khoảng thời gian dài anh chỉ ở nơi lớn thế này... Không đúng, nếu so với căn phòng này thì phải nhỏ hơn một chút.”

Cậu như nhớ lại điều gì đó, Chu Vận không quấy rầy cậu hồi tưởng. Cậu nhanh chóng hoàn hồn lại, quan sát cô nói: “Tinh thần em tốt quá nhỉ.”

Đương nhiên rồi.

“Không khó chịu à?”

“Tối qua rất khó chịu, nhưng sáng nay đã trở lại bình thường.”

Lý Tuân mỉm cười. Ánh nắng soi lên điệu bộ lười nhác của cậu, Chu Vận cảm thấy quan hệ của họ đã thân mật đến mức có thể chia sẻ với nhau nhưng việc khác nữa.

“Thể chất em rất tốt.” Chu Vận nhỏ giọng hỏi, “Biết tại sao không?”

“Không biết.”

Chu Vận nhoẻn môi: “Em nói ra sợ sẽ dọa chết anh cho xem.”

Cậu cười cưng chiều: “Vậy em cứ dọa chết anh đi.”

Chu Vận ghé vào tai cậu nói gì đó, Lý Tuân cau mày, nghi ngờ hỏi: “Thật à?”

Chu Vận: “Đương nhiên là thật rồi. Bác gái em trước đây làm ở bệnh viện phụ sản, chuyên quản lý loại này. Năm xưa trông coi lỏng lẻo, “chôm” dễ cực, lúc bé em và mấy thằng em trai thường xuyên ăn nó.”

“Được rồi, ngừng ngừng.”

Chu Vận nhếch môi: “Anh xem đi, em đã bảo nói ra sẽ dọa chết anh mà. Thể chất của em rất tốt, hồi bé cũng rất ít khi bị đau đầu, bị thương ngoài da cũng lành nhanh hơn người khác.”

“Ừ.” Cậu nói lấy lệ, “Công chúa điện hạ vạn phúc kim an, sống lâu trăm tuổi.” Dứt lời cậu lại nhớ đến điều gì đó, nhếch môi nói, “Mà công nhận là cơ thể em tốt thật đấy...” Kèm theo câu nói là tay Lý Tuân đang choàng qua vai Chu Vận lại bắt đầu lần đến giữa hai chân cô.

Chu Vận kẹp chặt chân lại theo phản xạ, hét ầm lên: “Anh làm gì thế?”

Lý Tuân đã hút xong điếu thuốc, dụi tắt nó trên đầu giường, thuận thế kề sát người đến, tay vuốt từ ngực đến eo rồi trượt xuống mông cô.

“Em cho rằng sáng nào anh cũng có thể bị cạn kiệt sức lực đến vậy sao?” Cậu véo Chu Vận, “Em đã lớn lên thế nào mà người cứ như đậu hũ thế, vừa chạm vào đã mềm nhũn.”

Cái ví dụ vớ vẩn gì thế này?

Mặt Chu Vận đỏ bừng bừng, Lý Tuân lấn tới: “Tên em đọc hay thật, Chu Vận, Chu Vận, chắc cả đời này em chỉ cần quan tâm đến mấy chuyện trăng gió kia thôi.” (1)

(1) Vận (韵) trong vận sự (韵事) là chỉ về những việc tao nhã, văn thơ. Ở đây Lý Tuân dùng từ là Hạ Lưu Vận Sự ý chỉ là mấy chuyện phong hoa tuyết nguyệt, trăng gió mây mưa.

Chu Vận bị cậu ve vuốt khiến toàn thân khó chịu, cuối cùng không nhịn được nữa đạp cậu ra.

“Đó gọi là ân ái! Lượn đi!”

Lý Tuân cười lớn xuống giường, đến phòng vệ sinh tắm rửa, lúc đi ra ngoài như đã được hồi sinh đầy máu. Cậu để Chu Vận rời khỏi khách sạn trước, sau đó một mình đi trả phòng.

Lý Tuân vừa đi ra khỏi khách sạn đã thấy Chu Vận đang ngửa mặt nhìn trời. Cậu đi đến.

“Làm gì vậy? Chờ tiền rơi à?”

Chu Vận thản nhiên: “Nếu có tiền rơi xuống thật sợ rằng anh còn nhặt nhanh hơn em nhiều.”

Hai người liếc nhìn nhau, sau đó nhìn ra hai phía, trên môi mỗi người đang nở một nụ cười hạnh phúc.

Tán cây mơn mởn, bầu trời trong xanh, họ đều cảm thấy bản thân đã tìm được người đặc biệt cho riêng mình. Sự ăn ý tốt đẹp nhất trên đời này không gì hơn thế cả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.