Chiếc Bật Lửa Và Váy Công Chúa

Chương 48: Chương 48




Cuộc thi chính thức kết thúc, họ gặt hái được khá nhiều điều phong phú. Có mấy người nôn nóng về nhà nên đi trước nhưng phần lớn hành lý của họ vẫn còn đặt ở trường, nên phải bố trí thời gian trở về thống nhất.

Chu Vận chịu trách nhiệm đổi vé máy bay, so sánh với Lý Tuân ở chung nhóm, giáo sư Lâm vô cùng yên tâm với tác phong làm việc của lớp phó môn như cô. Lúc Chu Vận lấy vé máy bay đã có ý đồ riêng, sắp xếp mình và Lý Tuân ngồi cùng nhau, kết quả là trời không chiều lòng người, cô vừa mới lên máy bay đã bị thầy Lâm giành chỗ. Chu Vận vô cùng không vui. Đã lớn tuổi thế này rồi mà thầy còn giành chỗ với một cô gái trẻ.

May mà vị trí của giáo sư Lâm ở hàng trước, sau khi Chu Vận đổi chỗ liền tựa sát lưng vào ghế, dỏng tai nghe ngóng cuộc nói chuyện phía sau.

Sau màn mở đầu giảng đạo như mọi khi, giáo sư Lâm bắt đầu đi thẳng vào vấn đề chính với Lý Tuân.

“Sau này em có dự định gì không?”

Chu Vận hơi sửng sốt. Con người Lý Tuân trông có thể cởi mở nói kế hoạch tương lai với người khác sao? Quả nhiên một giây sau đã nghe cậu thản nhiên trả lời.

“Có thể là đi bán khoai tây ạ.”

Giáo sư Lâm tức giận: “Em đừng có nói vớ vẩn với thầy.”

Chu Vận ngồi ở hàng trước rụt vai lại, lại nghe thầy nói: “Bây giờ thầy đang nói chuyện nghiêm chỉnh với em, thái độ em phải đàng hoàng cho thầy! Có nghe thấy không, mở mắt ra.”

Cuối cùng đã vào việc chính, thầy Lâm nói với Lý Tuân: “Là thế này, em biết Bành Quốc Thụy không, ông ấy là giáo sư công nghệ được quốc gia cấp kinh phí đặc biệt, cũng là thầy của thầy. Bây giờ ông ấy đang nghiên cứu phát triển hệ thống làm việc với máy tính mang quy mô lớn cho quốc gia, em có hứng thú với việc này không?”

Yên lặng một hồi, Lý Tuân mới từ từ nói: “Đây là dự án bí mật ạ.”

Giáo sư Lâm cười nói: “Dĩ nhiên, không ngờ em còn hiểu biết nhiều quá nhỉ.”

Lý Tuân im lặng, giáo sư Lâm cảm khái: “Thật ra giảng dạy đã nhiều năm, thầy từng gặp không ít sinh viên xuất sắc, nhưng vừa học năm nhất đã có kinh nghiệm thực tiễn phong phú như em quả thật là trăm năm mới có một. Nhà em chắc cũng làm việc liên quan đến lĩnh vực này hả? Chỉ có như vậy mới được tiếp xúc từ bé thôi. Ba mẹ em làm gì?”

Lý Tuân: “Bán khoai tây.”

Giáo sư Lâm nghẹn họng.

“Cái thằng ranh này!” Giáo sư Lâm cười mắng, rồi nói tiếp, “Em nói đúng đấy, đây là dự án bí mật, muốn vào rất khó. Nhưng gần đây giáo sư Bành muốn mở một lớp thảo luận, chủ yếu là cho sinh viên của mình được huấn luyện lý luận chuyên sâu. Thời gian là một tháng, thầy đã đề cử em với thầy ấy rồi.”

Lý Tuân: “Một tháng nữa... đã tựu trường rồi.”

“Bên phía trường học em không cần lo, thầy sẽ báo cáo với trưởng khoa, chỉ chờ ý em thế nào thôi. Có điều đây là cơ hội tốt, giúp ích rất nhiều cho việc sàng lọc lại hệ thống kiến thức của em. Không phải ai cũng có được cơ hội quý giá thế này đâu, thầy hi vọng...”

“Được ạ.”

Khi giáo sư Lâm còn đang tìm mọi cách khuyên bảo thì Lý Tuân đã gật đầu đồng ý. Sau khi đồng ý vẫn không quên lễ phép: “Cảm ơn thầy.”

Cậu đột nhiên trở nên bình thường như vậy khiến giáo sư Lâm giật mình: “Sao lần này em dễ dàng đồng ý thế hả?”

Lý Tuân chậm rãi nghiêng đầu, nở nụ cười với ngụ ý “thầy hiểu em mà” với giáo sư Lâm: “Chỗ đó đâu giống với cuộc thi thảm hại này, đúng không ạ.”

Giáo sư Lâm chỉ cậu, phê bình không thôi: “Cái thằng nhóc này thật là gian trá. Vậy được rồi, thầy sẽ nói với thầy ấy, nhưng chỗ đó không tùy tiện đến được đâu, có thể sẽ thông qua một cuộc kiểm tra chất lượng nho nhỏ, nhưng mà đối với em thì chắc chẳng thành vấn đề...”

Đề tài vẫn còn tiếp tục nhưng Chu Vận đã không còn muốn nghe nữa. Nếu hiện tại trước mặt có chiếc gương, cô sẽ phát hiện khóe môi cô đã trĩu xuống tận cằm rồi.

Tối qua họ mới vừa chính thức yêu đương, chưa qua 48 tiếng nữa đấy. Có ai đã phải chia xa sớm vậy không?

Dĩ nhiên cô chắc chắn sẽ ủng hộ bằng cả hai tay nếu Lý Tuân đi tham gia chương trình học của thầy Bành Quốc Thụy như giáo sư Lâm đã nói. Nhưng không có nghĩa là chuyện này không hề quan trọng cần hỏi ý kiến cô một chút.

Chu Vận không có kinh nghiệm yêu đương, cô nhớ đến mấy bộ phim đã xem, nam nữ chính trong phim sau khi trải qua trăm ngàn khó khăn mới xác định quan hệ, diễn biến kế tiếp sẽ là một khoảng thời gian tình cảm ngọt ngào. Sao bọn cô lại lược qua giai đoạn này mất rồi nhỉ?

Máy bay hạ cánh, mọi người đi lấy hành lý, Chu Vận và Lý Tuân đều không có hành lý ký gửi nên đứng sau đám người.

“Lát nữa anh có việc bận, có thể sẽ không trở về trường.” Lý Tuân nói.

Chu Vận quay đầu: “Là chuyện giáo sư Lâm nói à? Giờ anh phải đi ngay sao?”

Lý Tuân liếc mắt cười nói: “Em nghe thấy hả? Anh đồng ý đi nhưng hiện tại không phải chuyện này.”

Hành lý đã lần lượt lấy xong, giáo sư Lâm bảo mọi người đến xếp hàng chờ xe bus sân bay. Lý Tuân qua đó báo với giáo sư Lâm, sau đó quay về nói với Chu Vận: “Anh đi trước đây.”

Chu Vận á khẩu, đi ngay bây giờ ấy hả? Có phải nên thể hiện chút gì đó hay không?

Nhìn dáng vẻ ung dung của Lý Tuân, lòng Chu Vận khá ngột ngạt, nhưng cô lại không muốn biểu hiện quá rõ rệt, như vậy trông mình chẳng có triển vọng gì cả. Hứ, đi thì đi đi, có gì mà ghê gớm chứ!

Đã củng cố xong tâm lý, Chu Vận hất mặt lên, ra vẻ như ân chuẩn: “Đi đi.”

Lý Tuân cúi đầu nhìn cô, bỗng cười xòa. Thừa dịp mọi người đang ở phía trước chờ xe, cậu liền nắm tay cô, kéo cô vào góc khuất. Cậu cúi người, môi chạm vào môi, hồn Chu Vận lâng lâng bay bổng.

Lý Tuân hôn cô xong mới khẽ nói: “Anh phải đi một tháng, bên chỗ Hội Thực tiễn có rất nhiều việc, anh phải trao đổi với chủ dự án rõ ràng, nếu không sẽ rất phiền phức.”

Chu Vận nhỏ giọng nói: “... Có dự án nào chưa hoàn thành cần em làm giúp anh không?”

Lý Tuân nghe xong không biết nghĩ đến gì liền cười xấu xa: “Công chúa, em thật giống hệt với trang web baidu cần gì có đó nhỉ.”

Gì cơ?

Cậu kề vào tai cô thì thầm: “Mặc đồ hay cởi ra đều dễ dàng sai bảo.”

Cô định nhấc chân đạp cậu thì đã bị cậu đưa tay ngăn lại.

Lý Tuân đứng thẳng lên, nói: “Không cần em làm mấy việc này, có việc khác để em làm.”

Chu Vận ngước mắt, Lý Tuân nói tiếp: “Em về đăng ký môn giúp anh đi, anh sợ đến lúc đó lại quên mất.”

Cậu nói Chu Vận mới nhớ đến, sắp sửa đến lúc đăng ký môn học trực tuyến cho học kỳ tiếp theo trên mạng trường rồi. Chỉ mỗi chuyện vặt vãnh này thôi à?

“Nào, đền cho em này.” Lý Tuân tiện tay lấy thứ gì đó trong túi ra, nhét vào tay Chu Vận.

Chu Vận kinh ngạc, đang nghĩ cậu đã chuẩn bị lúc nào thì nhìn xuống... thấy là kẹo tráng miệng trên máy bay phát. Cô cảm giác như có thứ gì đó nghẹn ở cổ, nôn ra không được mà nuốt xuống cũng chẳng xong, vừa định trợn mắt trừng cậu thì ngẩng đầu phát hiện người đã đi xa, bóng lưng cao ráo giơ tay lên vẫy chào cô.

Chu Vận vừa muốn nổi giận vừa thấy buồn cười. Cô mở gói kẹo bỏ vào miệng, viên kẹo the the, lành lạnh, giống như mùa hè năm nay.

***

Thật ra chuyến đi này của Lý Tuân cũng bớt cho Chu Vận không ít việc, ít nhất là cô không cần phải suy nghĩ nát óc kiếm cớ gì mới qua mặt được mẹ để có thể nghỉ hè ở lại trường mà không về nhà. Sau khi xác định hành trình của cậu, cô cảm thấy không cần thiết ở lại nữa, trở về ký túc xá thu dọn qua loa đồ đạc rồi lên đường về nhà ngay hôm đó.

Về đến nhà, trình giấy khen ra, mẹ cô vô cùng hài lòng.

“Con về muộn quá, sao cuộc thi lại kéo dài thế?”

“Thời gian cuộc thi đã được lên lịch trước rồi mẹ à...”

Mẹ nhớ cô nên hỏi han hết cái này đến cái khác. Dĩ nhiên Chu Vận không thể kể hết quá trình “gay cấn” trong cuộc thi kia mà chỉ chọn vài chi tiết nhẹ nhàng cho mẹ nghe.

Mẹ nói: “Vậy Phương Chí Tịnh thì sao?”

Chu Vận ừ à: “Nhóm họ... hình như xảy ra chút chuyện.”

“Chuyện gì, thành tích bọn họ thế nào?”

“Họ không giành được giải ạ.”

“Mẹ biết ngay mà!” Mẹ cô vỗ tay, mắt tỏa sáng nói với Chu Vận, “Mẹ biết thế nào cũng không được, với tính cách của cậu ta, đạt được thành tích tốt đã sớm gọi đến đây rồi. Hồi bé cậu ta đã thế rồi, chỉ được cái khôn vặt, tố chất tâm lý kém, không làm được việc lớn.”

Thân là một trong những kẻ đầu sỏ khiến Phương Chí Tịnh “thất bại”, giờ phút này cô chỉ có thể im lặng lắng nghe.

Nói chuyện xong Chu Vận trở về phòng đi tắm, sau đó nằm trên giường cầm lấy điện thoại di động gửi tin nhắn cho Nhậm Địch: “Done!”

Qua vài phút sau, Nhậm Địch nhắn lại: “Á đù đừng có nhắn tiếng Anh cho mình, chúc mừng nhé!”

Chu Vận bật cười. Cuộc sống giao tiếp của Chu Vận cực kỳ đơn giản, không có bạn bè thân thiết đặc biệt nào. Chuyện này chỉ có thể nói với Nhậm Địch thôi.

Ngày hôm sau Chu Vận đến nhà sách mua một đống sách lập trình về, cô lên kế hoạch học hành chi tiết cho mình. Cả ngày nghỉ cũng sắp kín hết lịch, nhưng đôi khi Chu Vận cảm giác hình như mình có vấn đề chỗ nào rồi, nếu không đọc sách sẽ tự dưng bật cười khó hiểu.

Cô không chủ động liên lạc với Lý Tuân. Tên Quái Thú kia đang trong giai đoạn đặc biệt, cô biết mỗi khi cậu làm việc sẽ chú tâm đến cỡ nào.

Chu Vận nhớ kỹ “công việc” mà Lý Tuân đã phân công cho cô, tối đó vừa về đến nhà đã chuẩn bị sẵn. Đến hôm đăng ký, Chu Vận nhập mật mã Lý Tuân đưa cho cô lên trang web đào tạo của trường, chọn môn giúp cậu.

Xuất phát từ mục đích không thể cho ai biết nào đó, Chu vận chọn lịch học tất cả các môn của cậu hệt như cái của mình. Dù sao xưa nay Lý Tuân có đến lớp cũng không chú ý nghe giảng. Nhưng chỉ có môn thể dục là Chu Vận do dự.

Năm Nhất Lý Tuân đã chọn môn tập thể hình. Dĩ nhiên cậu chọn môn này không có nghĩa là thấy hứng thú với nó, mà chỉ vì tập thể hình là môn duy nhất có thể danh chính ngôn thuận lười biếng không tập thôi.

Môn này học ở phòng tập thể hình của trường, nhưng vì thiết bị của phòng tập quá ư “đầy đủ”, còn nhận thêm học viên bên ngoài, nên khi đi học rất khó có máy trống. Vì vậy môn học này dần dần biến thành lý thuyết, chưa đến một phần ba học kỳ đã kết thúc, sau đó hoàn toàn không bị quản lý.

Năm Nhất Chu Vận chọn môn yoga, học ở trong phòng, không cần sợ mưa sợ nắng. Nhưng hiện tại... Cô nghĩ đến Lý Tuân, phải thừa nhận rằng cô đã để ý cậu lâu lắm rồi. Thói quen và tật xấu của cậu cô đều nắm rõ trong lòng bàn tay. Ví dụ như là cậu không ăn đúng giờ, thích tắm vào buổi sáng, và cả lưng cậu còn có vấn đề nghiêm trọng nữa. Đúng vậy, chính là lưng. Lúc mới biết Lý Tuân, cô luôn cảm thấy dáng vẻ làm ổ trên ghế viết chương trình của cậu chẳng qua tỏ vẻ cool ngầu thôi, sau đó mới từ từ phát hiện lúc thẳng lưng lên tốc độ cậu chậm chạp khác thường, cũng kèm theo sắc mặt tối sầm đáng sợ.

Những thành viên trong Hội Thực tiễn thỉnh thoảng mới phải thức đêm để bắt kịp tiến độ, nhưng Lý Tuân lại xem lượng công việc kinh khủng này thành thói quen sinh hoạt hàng ngày. Chu Vận không biết đến cùng là cậu đã làm lập trình bao lâu, nhưng chứng bệnh ở lưng này không phải do một hai ngày tạo thành.

Thậm chí là cả sáng hôm đó cũng vậy, lúc cậu tỉnh dậy cũng nằm trên giường rất lâu mới có thể xuống đất. Cậu cố ý hút thuốc, kéo dài thời gian trò chuyện với cô. Nhưng thật ra cô biết hết. Con người này quả thật coi mình như là trâu bò ấy.

Chu Vận lắc đầu, nhìn vào màn hình lần nữa. Cô tìm suốt buổi chiều trên mạng, tra rõ xem môn thể thao nào tốt cho lưng. Cuối cùng qua trăm ngàn lựa chọn, đã đưa ra quyết định.

***

Thế là một ngày nào đó vào tháng sau. Mặt trời chói chang treo cao trên đỉnh đầu, đất dưới chân như sắp nứt nẻ, xung quanh là không khí oi bức... Trong sân chẳng có lấy một tấc bóng cây nào, mười mấy sinh viên chán nản chờ vào tiết.

Toàn thân đẫm mồ hôi, Chu Vận đặt tay lên ngực, cảm giác trong áo ngực đã ướt đến mức có thể làm hồ nuôi cá được luôn.

“Mẹ nó, tôi sắp sửa nóng đến điên mất.” Một nam sinh bên cạnh vắt chiếc khăn lên cổ lẩm bẩm nói, “Sao lại rơi vào tình cảnh thế này cơ chứ?”

Chu Vận lau mồ hôi trên trán, cảm thấy tất cả ý thức của mình bắt đầu bị phơi nắng đến mơ hồ.

Cô hối hận, hối hận chết đi được. Sớm biết đã chọn cầu lông cho rồi.

Ánh nắng như thiêu như đốt, ve cũng không buồn kêu. Trong lúc choáng váng, một bóng người đi đến từ đằng xa. Ban đầu Chu Vận cho rằng đó là thầy dạy thể dục, nhưng nhanh chóng nhận ra thầy không cao như vậy.

Áo Lý Tuân ướt đẫm, cả người mồ hôi nhễ nhại, mỗi bước chân đều rực nắng, sân bóng chuyền không có mái che. Cậu đi đến trước mặt Chu Vận.

Trước giờ Chu Vận không biết mình lại hoài niệm mái tóc vàng này đến thế. Rõ ràng cậu vẫn mang dáng vẻ cũ nhưng cô luôn cảm giác cậu đã đẹp trai hơn rồi.

Lý Tuân nhìn cô, xa nhau một tháng, tất cả nỗi nhớ nhung đều hóa thành một câu nói u ám: “Tốt nhất là em cho anh một lý do đầy đủ tại sao lại chọn môn này đi.”

Chu Vận bị phơi nắng đến nỗi đầu óc mơ màng, lẩm bẩm trả lời: “Em bị chập mạch...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.