Chiếc Bật Lửa Và Váy Công Chúa

Chương 62: Chương 62




Có thể do bị Điền Tu Trúc ảnh hưởng, Chu Vận không lập tức tìm việc làm, như không hề sốt ruột trong việc đi kiếm tiền vậy. Sau khi trở về nước nửa tháng, cô chỉ lười biếng đắm mình trong ánh nắng Tổ quốc, ăn rồi lại ngủ, ngủ rồi lại ăn.

Sau nửa tháng vỗ béo, cô mới thong thả thu xếp hành lý, chuẩn bị lên đường. Cô phải về thành phố quen thuộc kia rồi.

Ba mẹ cũng tán thành, nguyên nhân chủ yếu là họ không muốn Chu Vận xa nhà quá. Chu Quang Ích cảm thấy Chu Vận từng học đại học ở đó nên sẽ quen hơn. Còn ý của mẹ cô thì là Điền Tu Trúc cũng ở thành phố kia. Trước khi Chu Vận đi bà còn cố ý dặn dò bảo cô thường xuyên qua lại với người ta.

Mấy năm gần đây, ga tàu hỏa đã tu sửa ba lần, quy mô gần như gấp đôi ngày xưa. Chu Vận nhớ lúc cô học đại học, ga tàu và bến xe gần sát nhau, mà nay để tiện cho việc quản lý theo hình thức mới, phân tán mật độ người nên bến xe đã được dời sang nơi khác từ lâu. Các dịch vụ ở ga tàu càng ngày càng được nâng cao, năm ngoái họ mở tuyến tàu hỏa cao tốc, quãng đường phải đi mất mấy giờ trước kia bây giờ chỉ còn hơn bốn mươi mấy phút.

Thời đại này thay đổi nhanh quá.

Chu Vận thuê một căn hộ nhỏ cách trường học không xa, sau đó bắt tay vào làm việc. Đối với Chu Vận, tìm việc làm là chuyện quá dễ dàng, không phải cô bốc phét mà với khả năng của cô có thể ứng tuyển vào rất nhiều công ty IT lớn. Mẹ vẫn muốn cô nộp vào doanh nghiệp nhà nước, cảm thấy công việc ở đó ổn định hơn, nhưng Chu Vận không đồng ý, vẫn tự nhận dự án về làm một mình.

Cứ thế gần một năm trôi qua. Bởi vì thời gian làm việc tự do, Chu Vận có thể sắp xếp rất nhiều việc khác trong cuộc sống sinh hoạt của mình. Vào một ngày cuối hè, cô đến thăm một người bạn cũ.

Khắp cả đất Trung Hoa đại lục này, người có thể được xem là “bạn cũ” của Chu Vận chỉ đếm trên đầu ngón tay, nghĩ lại thấy cũng bi thảm thật.

Chu Vận lái xe đến khu biệt thự sang trọng trong trung tâm thành phố, nơi này được bảo vệ rất nghiêm ngặt, cô bị chặn từ ngoài cửa, phải gọi đến cuộc điện thoại thứ bảy mới lôi được Nhậm Địch khỏi giấc mộng.

Nhậm Địch đã thôi học từ hồi năm Ba, dẫn theo mấy thành viên ban nhạc vào Nam ra Bắc, rày đây mai đó. Sau hai năm chìm nổi, bản nhạc Khinh Hồng do chính cô ấy tự sáng tác nhạc và viết lời nổi tiếng khắp cả nước, tên ban nhạc cũng đổi thành tên ca khúc đó và vẫn nổi cho đến hiện nay.

Chu Vận đi đến biệt thự của Nhậm Địch, vừa bước vào nhà, phút chốc đã chun mũi lại. Cả căn phòng như hiện trường sau cơn hỏa hoạn, tỏa ra một mùi kì dị. Nhậm Địch hay phải đi diễn khắp nơi, valy chồng chất tại cửa, quần áo bẩn vứt tứ tung. Trên bàn trà là hộp thức ăn mua ngoài còn thừa và cả đống vỏ chai bia.

Chu Vận gọi với lên tầng: “Nhậm Địch?”

Không có tiếng động.

Cô lại gọi tiếng thứ hai: “Nhậm Địch?”

“La gì mà la.”

Chu Vận quay đầu lại, nhìn thấy Nhậm Địch lờ đờ đi từ nhà bếp ra, tóc tai rối bù, người mặc chiếc áo sơ mi trắng rộng thùng thình, bên dưới chỉ mặc quần lót, đi chân trần lạch bạch trên sàn nhà đá cẩm thạch. Cô ấy lấy chai bia trong tủ lạnh ra, tu hơn nửa chai mới miễn cưỡng mở nổi mắt.

“Cậu không bao giờ kéo rèm cửa ra à?” Chu Vận nhìn quanh một vòng, rõ ràng là buổi sáng nhưng trong nhà tối thui.

Nhậm Địch uể oải ừ một tiếng.

Nhân lúc Nhậm Địch còn đang ngái ngủ, Chu Vận dọn dẹp lại phòng khách một chút, cả căn nhà yên tĩnh đến đáng sợ. Biệt thự này ít nhất rộng 500 mét vuông, vậy mà giờ đây lại yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy được tiếng kim rơi.

Chu Vận quay đầu lại hỏi: “Mấy thành viên khác trong ban nhạc đâu?”

Nhậm Địch cười khẩy: “Không biết.”

Cô ấy uống hết chai bia, dường như vẫn còn chưa đã, lại đi lấy thêm một chai nữa.

“Đừng uống nữa.” Chu Vận nói.

Nhậm Địch phản ứng chậm chạp, Chu Vận lập tức đi đến giật lại chai bia. Mùi rượu trên người Nhậm Địch nồng nặc, chắc là tối qua đã uống không ít. Cô ấy nhìn Chu Vận với đôi mắt say chếnh choáng, có lẽ vẻ mặt Chu Vận quá nghiêm túc nên Nhậm Địch bất giác khẽ lùi lại.

Chu Vận không biết phải làm sao. Cô nhớ lúc trước, khi cô đi du học được hai năm, vào ngày quốc khánh cũng là đại thọ 80 tuổi của bà nội, cô về nước chúc thọ. Thời điểm đó ban nhạc của Nhậm Địch vừa mới nổi, chạy show liên tục, nhưng cô ấy vẫn cố sắp xếp một ngày để gặp mặt Chu Vận.

Hôm ấy Nhậm Địch rất mệt, mấy ngày liền không có thời gian nghỉ ngơi tốt. Chu Vận chọn tạm địa điểm gặp mặt ở phòng khách sạn, họ nằm song song trên giường, không ai ngủ được. Qua hồi lâu Chu Vận vô thức ngâm nga một bản nhạc, Nhậm Địch phì cười.

“Cậu thích bài hát này à?”

“Thích chứ.”

“Cậu biết tại sao lúc ấy tôi lại đặt tên này cho nó không?”

“Biết.”

Nhậm Địch nghiêng đầu nhìn sang cô. Năm đó trên sân thượng thư viện, Chu Vận vừa viết chương trình vừa lẩm bẩm mắng Lý Tuân, Nhậm Địch lạnh lùng đàn guitar bên cạnh, hai cô nàng từng ngồi bên nhau qua vô số buổi hoàng hôn đỏ chót. Đây là một trong số ít những hồi ức tươi đẹp có thể khiến Chu Vận mỗi khi nhớ lại sẽ cười thầm.

Nhậm Địch chỉ nhìn cô một thoáng rồi quay đầu lại, hai người cùng nhau nhìn trần nhà đăm đăm. Phòng khách sạn cao cấp, giấy dán tường họa tiết màu sáng, đèn thủy tinh trên trần chói lóa khiến người ta chảy cả nước mắt.

Lần đó gặp mặt, tuy trông Nhậm Địch rất vất vả nhưng lại không mệt mỏi nhiều như hiện tại.

“Là Kim Thành sao?” Chu Vận dò hỏi.

Kim Thành là tên thật của Lục Tử. Cậu trai năm xưa bị Lý Tuân gọi là “cô bé” giờ đã là thành viên được nhiều người yêu mến nhất ban nhạc Khinh Hồng. Thời thế thay đổi rất nhanh, không biết tự lúc nào, cái đẹp khó phân biệt trai gái như Kim Thành lại trở thành nét thẩm mỹ trong mắt đông đảo quần chúng.

Nhậm Địch nghe thấy cái tên này, sắc mặt lạnh hẳn đi, không có bia, cô ấy lại châm thuốc. Năm xưa lúc thôi học Nhậm Địch đã yêu đương hẹn hò với Kim Thành, điều này khiến khá nhiều người bất ngờ. Nhậm Địch rất kiêu ngạo, về điểm này, có khi cô ấy còn khiến người ta đau đầu hơn cả Lý Tuân nữa. Không ai tin Kim Thành còm nhom kia lại theo đuổi được cô ấy, nhưng họ lại ở bên nhau thế đấy.

“Hai người cũng được sáu năm rồi nhỉ.” Chu Vận thử tính, “Lâu thật.”

Nhậm Địch hút thuốc, thờ ơ nói: “Ai rồi cũng sẽ thay đổi.” Cô cười hỏi Chu Vận, “Cậu nói xem trên đời này người không thể 'đồng cam' nhiều, hay là người không thể 'cộng khổ' nhiều hơn?”

“Nhiều như nhau cả. Nếu cuộc sống luôn yên ả, lại bất chợt gặp phải khó khăn thì người ta sẽ nảy sinh ra vấn đề. Mà cuộc sống luôn cực khổ, bỗng nhiên tốt hơn cũng dễ dàng xảy ra vấn đề nốt.”

“Không sai.” Nhậm Địch bâng quơ cười khẽ, “Bất cứ tình cảm nào cũng không đương đầu nổi với thời gian và thay đổi.”

“Tóm lại, bất kể xảy ra chuyện gì, cậu cũng đừng quá tức giận hại thân, nhìn thoáng một chút.” Chu Vận nói.

“Ồ, bây giờ đến lượt cậu thông não cho tôi rồi sao?” Nhậm Địch dụi thẳng điếu thuốc xuống bàn, nhếch môi, “Cậu lo cho bản thân mình trước đi.”

“Nghĩ thoáng một chút.”

“Sao cậu lại như bà cụ vậy?” Nhậm Địch không nhịn được nói, “Trước kia cậu không thế này, sao giờ càng lúc càng giống tên Phó Nhất Trác thế.”

Chu Vận: “Cậu đừng có lôi người khác vào đây.”

Nếu nói mấy năm qua trong đám “bạn cũ” của Chu Vận ai có cuộc sống tốt nhất, e rằng chỉ có mình Phó Nhất Trác thôi. Sáu năm nay, anh chàng cao nghều ấy vẫn không có bạn nhảy cố định nhưng anh ấy không hề buồn chán. Cuối cùng quyết định mở một lớp dạy nhảy ở phía Tây thành phố, chuyên dạy nhảy cho thiếu nhi.

Chu Vận từng đến đó một lần, lớp dạy nhảy nằm trong khu dân cư rất bình thường, có điều anh ấy có khiếu thẩm mỹ tốt, trang trí rất tinh xảo. Trùng hợp hôm Chu Vận đến có buổi biểu diễn, một đám bà nội trợ ngồi trên sàn nhà sang trọng nhập khẩu xem con mình đang uốn éo quay cuồng ở phía trước.

Kể ra, Nhậm Địch có thể quen biết với Phó Nhất Trác đều nhờ vào “công lao” của Chu Vận.

Năm đó Phó Nhất Trác vất vả lắm mới tốt nghiệp được đại học, bị cha anh bắt về làm kinh doanh, sau đó anh lén chạy trốn, đến đây mở lớp dạy nhảy kiếm được ba cọc ba đồng. Chỉ có điều khả năng tự lập của anh rất tệ, ban đầu hoàn toàn không biết nên bắt tay từ đâu, lại không quen ai ở đây nên đành cầu cứu Chu Vận.

Lúc ấy Chu Vận đang dày công khổ luyện, dùi mài kinh sử tại Mỹ, nên giao chuyện này cho Nhậm Địch.

“Ngu ngốc.”

Đây chính là câu nhận xét năm xưa Nhậm Địch dành cho Phó Nhất Trác trong lần đầu gặp gỡ. Mấy năm trôi qua, giờ cô ấy đã đánh giá khác đi.

“Lợi hại.” Nhậm Địch lấy điếu thuốc trong hộp ra, hờ hững nói, “Mình ít khi gặp anh ta, nhưng gần như anh ta không hề thay đổi, lần nào gặp cũng thế. Mấy năm gần đây, ai có thể khiến bản thân sống vui vẻ mới là có bản lĩnh lớn nhất... Muốn uống rượu không?”

“Đừng uống nữa, cậu đã uống nhiều rồi.”

“Đừng có mang tửu lượng của cậu ra so sánh với mình.”

Chu Vận lườm Nhậm Địch, đứng dậy định kéo rèm cửa ra thì bị Nhậm Địch quát lên.

“Đừng.”

“Tại sao?”

“Chói mắt.”

Hàng năm Nhậm Định ngủ ngày cày đêm, da xanh xao trắng bệch, mà cô ấy còn luôn trang điểm, xung quanh mắt như bị ngấm màu lúc nào cũng đen sẫm.

Chu Vận nói: “Cậu biết căn nhà này cộng thêm cậu nữa giống gì không?”

Nhậm Địch nằm trên sô pha, đôi chân dài nuột nà tùy ý vắt chéo: “Giống gì?”

“Nhà mồ.”

Nhậm Địch cười ngắt nghẻo.

“Cái tật kỳ cục...” Rốt cuộc Chu Vận không kéo rèm ra nữa, cô nghĩ làm sao để trong nhà có hơi người, thế là mở tivi lên.

Kết quả là cô lập tức hối hận. Tivi đang chiếu tin tức giải trí, đám cưới của một giám đốc cấp cao của công ty game nào đó, còn cô dâu chính là ngôi sao nữ làm gương mặt đại diện cho game của họ.

Chuyện này gần đây đang được bàn tán xôn xao, thứ nhất là ngôi sao nữ này có nhiều vụ bê bối trong cuộc sống riêng tư. Thứ hai là nhiều game của công ty này bị tình nghi nhái lại những sản phẩm game kinh điển của nước ngoài, vì tiền mà bất chấp mọi thứ, tai tiếng thối um trong ngành. Bây giờ tin tức hai người này “cường cường liên hợp” vừa xuất hiện, liền được đông đảo quần chúng chú ý.

Nhưng dù mọi người có mắng thế nào cũng không làm nó suy suyển. Bởi vì chuyện này nên game mới sắp sửa ra mắt của công ty họ đã được thu hút được rất nhiều sự quan tâm, lợi nhiều hơn hay hại nhiều hơn thì không thể nói rõ.

Chu Vận nhìn chằm chằm vào người đàn ông tinh thần phấn chấn trong màn ảnh, rồi quay đầu nhìn Nhậm Địch.

“Bia đâu? Có bao nhiêu mang hết ra đây đi.”

Nhậm Địch lườm cô một cái, đứng dậy lấy bia, ung dung nói: “Cao Kiến Hồng thảm rồi.”

“Tại sao?”

“Mình biết cô ả kia.” Nhậm Địch ra vẻ xem kịch vui, “Một con quỷ hút máu đấy. Trước kia từng câu kéo tay keyboard ban nhạc mình nhưng thất bại. Cao Kiến Hồng đúng là loại không biết nhìn phụ nữ.”

Chu Vận nhìn lại tivi, tin tức khi nãy đã hết, cô đờ đẫn một lúc mãi cho đến khi Nhậm Địch nhét chai bia vào tay cô.

Nếu nói mấy năm qua, có chuyện gì mà cô có cố gắng thế nào cũng không thay đổi được, e là chỉ mỗi việc phải đối mặt với công ty này.

Đó là tâm bệnh của cô, thậm chí còn nghiêm trọng hơn cả việc nghĩ đến Lý Tuân. Bởi vì ít nhất chuyện của Lý Tuân còn có kết quả, thời gian của anh đã ngưng đọng. Còn công ty này thì khác, nó mang cái tên L&P không ngừng biến hóa, mỗi lần thay đổi đều khuấy động thần kinh của cô.

Chu Vận và Nhậm Địch uống say mèm, ngủ một giấc đến khi mặt trời lặn. Đã lâu cô chưa được uống say như vậy, dạ dày khó chịu, cô nôn thốc nôn tháo trong phòng vệ sinh. Phòng vệ sinh không kéo rèm, vừa ngước mắt đã nhìn thấy bên ngoài, sắc trời giống hệt với khuôn mặt cô lúc này, nóng rát đỏ bừng.

Ráng chiều đỏ au kéo dài hơn mười dặm. Tại khu vực sầm uất nhất trung tâm thành phố, một tòa cao ốc ngạo nghễ đứng thẳng. Trước cửa chính treo một màn hình quảng cáo khổng lồ, trên đó đang chiếu đoạn phim giới thiệu trò chơi sắp ra mắt của công ty.

Chiếc taxi đỗ trước cổng tòa nhà, một người đàn ông bước xuống xe, thân hình anh ta cao lớn mặc bộ đồ đen tuyền, túi hành lý đeo trên vai anh cũng màu đen nốt. Cả người như ẩn trong sương mù.

Đang vào giờ tan tầm, người trên đường qua lại vội vã. Anh dừng chân dưới tòa nhà đó hồi lâu mới chậm rãi cất bước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.