Tầng một công ty Cát Lực. Đại sảnh bật điều hòa lạnh toát, hai nữ lễ tân ở quầy vừa sắp xếp đồ đạc trong tay vừa lén nhìn sang bên cạnh. Bên phải hành lang có một biển quảng cảo, trên đó ghi các dự án được phát hành trong những năm gần đây của công ty và hình ảnh lãnh đạo công ty tham gia những hoạt động quan trọng. Người đàn ông kia đứng trước tấm biển.
Lúc anh đến quầy lễ tân hỏi thăm đã để lại ấn tượng sâu sắc cho hai cô gái. Vóc dáng anh rất cao, mặc nguyên một cây màu đen, chất liệu quần áo hơi cứng, cả người như thể được dao gọt đẽo, cộng thêm đôi mắt tĩnh lặng kia càng khiến người ta có cảm giác lạ lùng không sao tả nổi. Nhưng họ vẫn không thể không nhìn trộm anh.
Điện thoại vang lên, một cô nhấc máy, nhỏ giọng nói: “Cao tổng... Vâng, được, tôi biết rồi ạ.” Đặt điện thoại xuống, cô ta đứng dậy nói với người đàn ông đang đứng trước biển quảng cáo, “Thưa anh, anh có thể lên rồi. Cao tổng đang ở phòng họp tầng sáu.”
Người nọ quay người, không nói lời nào đi về phía thang máy. Máy điều hòa ở trung tâm chỉnh ở nhiệt độ khá thấp, không chỉ có đại sảnh tầng một mà cả tòa nhà đều lạnh như băng.
Đối diện cửa thang máy tầng sáu là một căn phòng họp trống trải, cửa kính bên ngoài được lau sạch sẽ không có lấy một hạt bụi, bên trong là chiếc bàn dài nghiêm trang, xung quanh bày một vòng ghế da. Trong góc đặt hai chậu cảnh được cắt tỉa xinh đẹp, mang sắc màu ấm duy nhất trong căn phòng này.
Trong phòng họp có ba người, hai đứng một ngồi. Phát hiện ra có người đến, cả ba đồng loạt nhìn sang. Người ngồi chỉ nhìn một giây rồi tiếp tục dặn dò công việc cho cấp dưới, hơn mười phút sau hai cấp dưới mới ôm laptop rời đi.
Người đã đi hết, rốt cuộc Cao Kiến Hồng nhấp một hớp trà rồi ngẩng đầu nhìn về phía người đứng ở cửa.
“Đã lâu không gặp, Lý Tuân!”
***
Khi Điền Tu Trúc đến đón Chu Vận, vừa vào cửa đã thấy một màn kỳ quái. Hai cô gái say mèm nằm gối lên nhau ở sô pha, nút áo sơ mi của Nhậm Địch mở rộng, gần như lộ hết hàng họ, tay ôm eo Chu Vận, khò khò ngủ say.
“Thật đúng chất là ca sĩ nhạc rock.” Điền Tu Trúc cảm thán.
Chu Vận bị Nhậm Địch đè sát ở bên trong, chân dài của cô ấy gác qua người cô. Điền Tu Trúc thử kéo cổ chân của Nhậm Địch để cô ấy buông ra, nhưng lại bị Nhậm Địch đang ngủ say đạp cho một cú.
Chu Vận bị cú đạp này đánh thức, cô còn chút lý trí, vất vả bò dậy.
“Anh vào bằng cách nào?”
Điền Tu Trúc bó tay: “Dù an ninh tốt đến thế nào cũng phải đóng cửa chứ.”
Chu Vận mơ mơ màng màng: “... Không đóng cửa á?”
Điền Tu Trúc kéo Chu Vận dậy, chân cô lảo đảo, một tay anh dìu cô, nhặt một chiếc áo khoác mỏng trên mặt đất đầy bụi, thuận tay phủ lên đùi Nhậm Địch.
“Bữa tiệc của bọn em hot quá đi mất.”
Điền Tu Trúc đưa Chu Vận đang choáng váng lên xe, cô dần dần tỉnh táo, nhìn chằm chằm ra cửa sổ hồi lâu mới khàn giọng hỏi: “Đi đâu thế?”
Điền Tu Trúc trả lời: “Phòng vẽ tranh.”
Điền Tu Trúc mua phòng vẽ tranh này từ rất lâu rồi, nằm bên cạnh một con ngõ nhỏ sâu hút yên tĩnh giống như một hòn đảo cô đơn lánh xa thành thị huyên náo. Khi ở trong nước đa phần anh đều làm việc tại đây.
Chu Vận nhớ lần đầu tiên đến phòng vẽ tranh của anh, trong phòng có quá nhiều đồ đạc, cô nhìn đến hoa cả mắt, tuy cô tới chơi rất nhiều lần nhưng chỉ nhớ được mùi hương của nó mà thôi. Đó là một mùi hương rất đặc biệt, nó hòa lẫn mùi gỗ với vải vẽ sơn dầu, dầu thông và cả mùi hương của chủ nhân nơi đây.
Điền Tu Trúc vừa về phòng vẽ đã đeo chiếc tạp dề màu nâu, đứng trước tấm vải khổng lồ pha màu.
Chu Vận nhìn bức phác họa trên tấm vải: “Anh đang vẽ giữa chừng liền đi ra ngoài à?”
“Phải.”
“Anh nên nói sớm là mình đang vẽ tranh, em cũng có thể tự về được mà.”
Điền Tu Trúc cười: “Tự em có đi ra cửa được hay không cũng là vấn đề đấy.”
Chu Vận ngồi bên cạnh bàn làm việc cho tỉnh rượu, tiện tay giúp anh sắp xếp lại đồ đạc. Cô vô tình rút ra một quyển tạp chí tiếng Anh cũ kỹ từ khe hở, mặt bìa là ảnh Điền Tu Trúc. Cô mở trang nhất ra, nội dung quá quen thuộc. Đây chính là bài văn mà cô đã dịch giúp Liễu Tư Tư hồi còn đi học.
Chu Vận thẫn thờ.
***
Tầng sáu.
Căn phòng họp to như thế mà chỉ có mình Cao Kiến Hồng và Lý Tuân đối mặt với nhau.
Cao Kiến Hồng mặc bộ vest màu xám, đeo kính gọng bạc, gầy hơn trước kia, đường nét khuôn mặt càng chín chắn nội liễm hơn. Không biết do trong phòng toàn gam màu lạnh hay là điều hòa mở quá thấp, trên mặt anh ta hiện lên màu trắng bất thường.
“Ra khi nào?” Anh ta thản nhiên hỏi.
“Mấy ngày trước.” Lý Tuân nói.
“Giảm án à?”
“Ừ.”
Cao Kiến Hồng gật đầu, tay anh ta nhẹ nhàng gạt nắp cốc trà. Tiếng đồ sứ va vào nhau leng keng rất hợp với hoàn cảnh lạnh lẽo nơi đây.
Cao Kiến Hồng thuận miệng hỏi: “Cuộc sống thế nào?”
Lý Tuân không đáp.
Cao Kiến Hồng nói: “Nếu đã ra rồi thì sống cho tốt, đừng phạm phải lỗi lầm trước kia nữa.” Anh ta thoáng liếc nhìn Lý Tuân, “Sau này có tính toán gì không?”
Lý Tuân cũng không đáp.
Cao Kiến Hồng cũng không để ý, anh ta đậy nắp cốc lại, hai tay khoanh lại đặt trên mặt bàn giống như đang dự họp với nhân viên.
“Chút nữa tôi còn bận việc, không có thời gian trò chuyện với cậu, chúng ta nói thẳng vào vấn đề đi. Lý Tuân, đã ra tù thì sống cho đàng hoàng, đứng nghĩ đến mấy chuyện vặt vãnh, cậu hiểu ý tôi chứ?”
Không khí yên lặng từ từ lan tràn.
Bình thường trong tòa nhà này không ai dám không trả lời câu hỏi của Cao Kiến Hồng, anh ta không quen như vậy, cho nên lòng bàn tay mới toát ra nhiều mồ hôi.
Một hồi lâu, Lý Tuân mới cất lời. Đây là lần đầu tiên anh chủ động nói chuyện trong chiều nay, anh hỏi Cao Kiến Hồng: “Cậu kết hôn rồi à?”
Cao Kiến Hồng sửng sốt, nhìn theo ánh mắt Lý Tuân đến chiếc nhẫn trên ngón vô danh ở bàn tay trái mình. Anh ta rút tay lại, dựa vào ghế.
“Ừ, vừa kết hôn không lâu.”
Lý Tuân gật đầu: “Chúc mừng.”
Nói xong anh cầm túi hành lý trên đất, chuẩn bị rời đi. Đúng lúc này, một người bước vào phòng họp, vẻ mặt lo lắng, còn chưa vào cửa đã bắt đầu hối thúc.
“Cao Kiến Hồng, cậu lề mề cái gì vậy hả! Tám giờ phải có mặt tại nhà hàng Hoa Giang, cậu chuẩn bị xong chưa?”
Người nọ cau mày, sải bước thật dài, đụng độ chính diện với Lý Tuân đang định đi ra ngoài. Hai người đều thoáng dừng lại.
Đã nhiều năm trôi qua, trán Phương Chí Tịnh vẫn rộng như thế, trên hàng mày rậm, xương thái dương càng dô hơn, hai bên trán nhô cao toát lên vài phần hung tướng.
Phương Chí Tịnh khó tin nhìn người trước mắt, hắn trợn trừng, miệng há hốc.
Trong không khí yên lặng như tờ, Lý Tuân chầm chậm quay đầu, anh nhìn về phía Cao Kiến Hồng, giống như muốn xác nhận gì đó.
Cao Kiến Hồng vẫn thản nhiên ngồi trên ghế da, tuy họ bốn mắt nhìn nhau, nhưng vẫn không nhìn rõ lắm.
Sáu năm không thể gọi là thế sự xoay vần, nhưng cũng không phải chỉ trong chớp mắt. Thời gian như chiếc bàn dài trước mặt, nghiêm trang và cứng rắn ngăn cách người ta ở hai đầu.
Lý Tuân không nói gì, đi lướt qua Phương Chí Tịnh.
Người đã mất hút nhưng Phương Chí Tịnh vẫn trong trạng thái chết lặng, Cao Kiến Hồng cười khẩy.
“Bị dọa đến ngốc rồi hả?”
Lúc này Phương Chí Tịnh mới hoàn hồn, hắn nhìn chằm chằm Cao Kiến Hồng.
“Nó ra khi nào thế?”
“Mấy ngày trước.”
Cao Kiến Hồng bị màn khi nãy làm kinh hãi đến mức giọng run run.
“Sao bây giờ đã ra rồi?”
“Giảm án.”
“Giờ mới mấy năm? Sao giảm nhiều như vậy?”
Cao Kiến Hồng nhìn hắn, chậm rãi nói: “Sáu năm rồi.”
“Ớ...”
“Phương Chí Tịnh.” Cao Kiến Hồng cười nhạo, “Cậu sợ đến nỗi vậy à?”
Mắt trái Phương Chí Tịnh là mắt giả, bình thường khó mà phát hiện, chỉ có lúc trợn trừng như bây giờ mới có thể nhận ra hai con mắt khác nhau.
“Cậu không lo chút nào à?”
“Tôi lo cái gì?”
Phương Chí Tịnh nghiến răng nghiến lợi: “Cậu biết quá rõ nó là dạng người như thế nào mà.”
Bất kể Phương Chí Tịnh tức tối ra sao, Cao Kiến Hồng vẫn ra vẻ nhàn hạ, anh ta vừa nghịch cốc trà vừa nói: “Tôi biết cậu sợ cái gì. Có điều nghề này đổi mới rất nhanh, cậu cũng nên nhớ rõ, nó bị giam lâu như vậy đã bị lạc hậu, mất sạch kiến thức rồi.”
Phương Chí Tịnh nói: “Mất thì có thể học lại.”
“Ồ, không ngờ...” Cao Kiến Hồng kinh ngạc nói, “Cậu có lòng tin với kẻ thù cũ như vậy.”
“Tôi không có nói đùa với cậu đâu.” Phương Chí Tịnh lớn tiếng, “Bây giờ công ty đang ở thời điểm quan trọng, tuyệt đối không thể xảy ra một chút sai lầm. Bản tính Lý Tuân là người nhỏ mọn, nó...”
“Vậy thì để nó làm đi.” Cao Kiến Hồng bỗng cất cao giọng, dằn mạnh cốc trà xuống bàn, nước đổ lênh láng.
Anh ta đứng dậy, chỉ xung quanh: “Phương Chí Tịnh, cậu nhìn nơi này đi. Cậu nhìn tòa nhà này đi, nhìn những nhân viên của cậu đi, xem thử bản thân đã nắm giữ bao nhiêu tài nguyên. Cậu nhìn lại nó đi, bây giờ nó có cái gì, cậu đừng nói cho tôi biết dù như vậy cậu vẫn không dám ăn thua với nó nhé!”
Nhân viên đi đến cửa, thấy hai ông chủ cãi nhau ầm ĩ như vậy liền nơm nớp lo sợ không dám đi vào. Phương Chí Tịnh chú ý thấy, bực bội nạt nộ: “Có chuyện gì?”
Nhân viên khom người, dè dặt nói: “Cao tổng, Phương tổng, xe đã đến rồi, không đi là sẽ muộn đấy...”
Lúc này Phương Chí Tịnh mới nhớ lát nữa có buổi gặp mặt, hắn nói với nhân viên: “Chúng tôi đi ngay đây.”
Cao Kiến Hồng đứng bên cửa sổ khẽ nói: “Tôi đang đau đầu, không đi đâu.”
Phương Chí Tịnh kiềm nén, chỉnh trang quần áo rồi mới đi ra ngoài, đến cửa thì dừng bước quay đầu lại.
“Cao Kiến Hồng, cậu đừng châm chọc tôi. Nếu cậu thật sự quang minh chính đại như mình nghĩ thì bây giờ đã không hợp tác với tôi rồi. Hiện tại chúng ta cùng chung một con thuyền, có biết bao tai mắt đang nhìn chòng chọc vào công ty. Thời điểm này tuyệt đối không thể xảy ra chuyện phức tạp nữa, cậu có thời gian đi hoài niệm chuyện cũ chi bằng nghĩ đến phải xử lý công việc của chúng ta thế nào đi.”
Hắn nói xong nghênh ngang rời đi, chỉ còn lại mình Cao Kiến Hồng đứng trước cửa kính ngắm cảnh đêm.
So với bầu trời không có ánh sao, thế gian đèn đuốc rực rỡ có vẻ muôn màu muôn sắc, phồn hoa đô hội hơn. Nhưng có lẽ vì có lớp thủy tinh dày cộp này ngăn trở, Cao Kiến Hồng luôn cảm giác sự phồn thịnh này có chút hư ảo như bị một lớp sương mù bao phủ, không rõ ràng bằng vẻ mặt khi nãy của Lý Tuân.
Nhớ đến ánh mắt cuối cùng khi Lý Tuân quay đầu lại, đầu Cao Kiến Hồng nhất thời đau lên. Anh ta nhắm mắt lại, ấn chặt huyệt Thái Dương, qua lâu thật lâu cũng không buông tay ra.