Ngoài miệng Chu Vận nói là mặc kệ Lý Tuân nhưng cô vẫn âm thầm quan sát hai ngày. Sau khi thấy thao tác và tiến độ của anh ổn định, cô mới yên tâm.
Chuyện đầu tiên cô làm sau khi yên tâm là giảm bớt lượng công việc của Triệu Đằng xuống, tạo thời gian rảnh cho anh ta đến “giúp việc” cho Lý Tuân. Nhưng Lý Tuân tỏ thái độ không cần.
“Giúp cái gì, càng giúp càng rối thêm.”
Chu Vận: “Thì giúp một phần thôi.”
Lý Tuân cau có: “Tôi không cần.”
Mỗi khi anh làm dự án là tính tình luôn nóng nảy, Chu Vận không cố ép anh, chỉ nhỏ giọng thương lượng: “Không phải giúp đỡ, anh hướng dẫn cho cậu ta đi, được không?”
Lý Tuân nhăn mày nhìn cô. Chu Vận nói tiếp: “Kỹ thuật của Triệu Đằng cũng tàm tạm, nhưng lại không được đào tạo chính quy, có một vài thói quen lập trình chưa được tốt. Dự án của anh có nhiều chỗ cho cậu ta phát triển hơn bên em, coi như anh giúp cậu ta lên cấp đi mà.”
“Lên cấp xong lại trả về giúp việc cho em sao?”
“Cũng không phải vậy. Sau này chúng ta còn phải làm nhiều dự án khác, anh phải biết nhìn xa trông rộng chứ.”
“Ồ, em chê tôi thiển cận đó hả?”
“...”
Chu Vận cảnh giác, nhìn thấy ánh mắt anh hơi có vẻ chế nhạo liền biết nếu anh còn tiếp tục như vậy nữa cô chắc chắn sẽ tước vũ khí đầu hàng. Cô ngắt ngang lời anh: “Triệu Đằng còn rất trẻ nhưng lại có tài, công ty chúng ta thì ít người làm được việc, lẽ nào anh muốn đi dạy Trương Phóng?”
Lý Tuân nhướng mày, Chu Vận bị anh nhìn sợ đến nỗi toàn thân rờn rợn, cố lay cánh tay anh: “Hướng dẫn cậu ta đi mà anh.” Giọng điệu mang chút ý làm nũng khó hiểu khiến Chu Vận hoảng hốt.
Lý Tuân cười khẩy hai tiếng, hờ hững quay người lại: “Gọi cậu ta đến đây.”
Bên này cô đã thỏa thuận xong với Lý Tuân, nhưng bên kia Triệu Đằng lại ngoan cố. Anh ta bị Lý Tuân chê giúp chỉ càng rối thêm liền tự ái một cách trầm trọng, Chu Vận khuyên bảo thế nào cũng không đi. Cuối cùng cô chẳng buồn nói dụng ý của mình cho anh ta nghe nữa, trực tiếp xách cổ anh ta lên uy hiếp.
“Cậu có đi không?”
“Ôi bà chị... ối, ối, có chuyện gì thì từ từ nói mà.”
“Có đi hay không?”
“Đi, đi, đi, đi ngay. Dù có lên núi đao hay xuống biển lửa gì tôi cũng đi hết.”
Chu Vận hài lòng buông tay ra.
Tháng ngày bận rộn cứ thế lặng lẽ trôi qua, tất cả mọi người đều loay hoay tối mặt. Nhờ được Triệu Quả Duy cố vấn nội dung, lượng người chơi Võ Tướng Vô Địch lại bắt đầu tăng lên, dù chưa đông đảo nhưng cũng dần dần thu hút được nhóm người chơi ổn định. Lợi nhuận chỉ tầm thường nhưng vẫn có thể miễn cưỡng chấp nhận được. Mỗi lần cập nhật đều tạo nên một chút tiếng vang
Còn bên phía Lý Tuân, kể từ ngày họp xong, tốc độ dự án được đẩy nhanh đáng kể.
Vào một ngày đông giá rét, Triệu Đằng rủ Chu Vận cùng đi ăn trưa. Họ bước vào một tiệm mì, gọi món xong Chu Vận hỏi anh ta về tình hình dự án, Triệu Đằng cười nói: “Thật không thể tin nổi.”
“Tại sao lại bảo không thể tin nổi?”
Triệu Đằng nói với Chu Vận: “Tuần trước bọn tôi làm hướng dẫn và nhiệm vụ của hệ thống, anh ta giao cho tôi công việc thiết kế NPC hỗ trợ người chơi thực hiện nhiệm vụ. Tôi cố làm xong trong vòng một tuần lễ, cô đoán xem lúc tôi mang đến thì thế nào?”
Chu Vận nói: “Có phải anh ấy nói không được, bảo cậu sửa lại hay không?”
“Không phải, mà là người ta đã làm xong rồi.”
“...”
“Sau đó anh ta đưa phần chương trình đó cho tôi xem, tôi chợt nảy ra sáng kiến, cảm thấy có lẽ chúng tôi có thể thêm một hệ thống lá chắn, như vậy trong tình huống ẩn núp, người chơi có thể di chuyển sang chỗ người chơi khác, đồng thời làm tăng độ linh hoạt của trò chơi lên. Nhưng vì lúc trước chưa hề tiếp xúc qua cách chơi này, nên tôi chỉ gợi ý cho anh ta rồi trở về tìm tài liệu cả đêm. Cô đoán xem hôm nay tôi đến công ty gặp phải chuyện gì nào?” Triệu Đằng nhún vai, vẫn lặp lại câu nói vừa rồi, “Thật không thể tin nổi, anh ta đã làm xong rồi.”
Chu Vận cúi đầu cười. Triệu Đằng thở dài thườn thượt.
Chu Vận: “Sao thế?”
Triệu Đằng lắc đầu nói: “Không có gì, chỉ cảm thấy cuộc sống quá gian nan thôi.”
Chu Vận cười: “Cậu mới bao nhiêu tuổi đầu, đừng nên nghĩ như vậy.”
Triệu Đằng ung dung nói: “Tôi luôn biết ngành này có thiên tài, nhưng cũng chỉ là nghe nói thôi, không ngờ bây giờ người ta lại ở ngay bên cạnh mình. Anh ta ngồi tù những sáu năm đấy, giỡn chơi à. Lượng công việc tôi phải cày cuốc suốt một tuần mà người ta chỉ mất nửa ngày để hoàn thành. Làm sao tôi chấp nhận được đây, đúng là không thể sống nổi mà.”
Chu Vận nói: “Cậu mới cày có một tuần mà đã không chịu nổi, còn anh ấy đã làm mười mấy năm rồi đấy.”
Triệu Đằng nhìn Chu Vận. Chu Vận hất cằm với anh ta, nói: “Cậu thử làm mười mấy năm đi, không chừng sẽ giống như anh ấy đấy.”
Triệu Đằng khinh thường nhếch miệng: “Cô tha cho tôi đi, ăn thôi, ăn thôi.”
Họ đang ăn thì ngoài trời đổ tuyết. Triệu Đằng và Chu Vận ăn trưa xong trở về công ty, vô tình gặp một người ở dưới lầu.
Chu Vận nhìn bóng dáng đứng trong cảnh mưa tuyết bay bay thì kinh ngạc vô cùng, gọi từ đằng xa: “Điền Tu Trúc?”
Điền Tu Trúc mặc áo khoác trắng trông rất bảnh bao. Anh yên lặng che ô, chiếc áo bành tô bằng nỉ sạch sẽ không hề dính một bông tuyết nào. Anh nghe thấy giọng Chu Vận liền quay đầu cười với cô.
Triệu Đằng đứng bên cạnh Chu Vận nhỏ giọng xuýt xoa: “Ồi ôi, trai đẹp.”
Chu Vận nói: “Cậu lên lầu trước đi.”
Triệu Đằng dẩu môi rồi bỗng thốt lên: “Cô đừng làm chuyện có lỗi với công ty đấy.”
Chu Vận: “Có lỗi với công ty á?”
Triệu Đằng nói ẩn ý: “Cô khiến tâm trạng nhóm trưởng không tốt, ảnh hưởng đến tiến độ dự án, dĩ nhiên là có lỗi với công ty rồi.”
Chu Vận: “Nói nhảm gì vậy, cậu mới sang nhóm kia có mấy ngày đã phản bội rồi, còn gọi người ta là nhóm trưởng nữa. Mau đi lên lầu đi.”
Đuổi Triệu Đằng đi xong, Chu Vận bước đến trước mặt Điền Tu Trúc: “Sao anh đến đây?”
“Em còn nhận ra anh là ai hả.”
Lúc này Chu Vận mới nhớ ra, cô cứ chìm đắm vào công việc, đã hơn nửa tháng không gặp mặt Điền Tu Trúc rồi.
Bên kia Triệu Đằng chạy nhanh về công ty, vừa vào cửa đã lao đến chỗ Lý Tuân, giữa đường đụng phải Trương Phóng khiến anh ta quay mấy vòng.
“Cậu điên rồi sao!” Trương Phóng tức tối chạy đến định mắng Triệu Đằng, chợt thấy Lý Tuân ở bên cạnh đang chăm chú lập trình.
Triệu Đằng đẩy Trương Phóng ra, nói với Lý Tuân: “Anh mau xuống lầu đi.”
Lý Tuân chỉ tập trung tinh thần vào màn hình, không hề liếc mắt sang.
Triệu Đằng vỗ bàn: “Mau xuống lầu đi.”
Trương Phóng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Triệu Đằng thấy Lý Tuân vẫn không nhúc nhích, đứng thẳng lên: “Được, anh cứ ngồi đó câu cá chờ thời đi, đợi đến khi chị Chu bị người ta cuỗm mất thì đừng có trách tôi không nhắc anh.”
Trương Phóng nổi máu nhiều chuyện: “Rốt cuộc là sao?”
Triệu Đằng nói: “Có một anh chàng trắng trẻo vô cùng bảnh tỏn ở dưới lầu lôi kéo Chu Vận không biết nói cái gì.”
Anh ta nói xong câu đó mà Lý Tuân vẫn dửng dưng, nhưng một người khác ở góc trái lại có động tĩnh lớn.
“Tới rồi sao?”
Triệu Đằng và Trương Phóng đồng thời quay đầu lại, Quách Thế Kiệt đứng lên, trợn to mắt nhìn Triệu Đằng.
“Có phải người ở dưới lầu không? Thầy Điền đến rồi à?”
Triệu Đằng khó hiểu: “Thầy Điền gì... À đúng rồi, hình như Chu Vận gọi anh ta là Điền Tu Trúc thì phải.”
Một loạt tiếng ầm ầm vang lên, Quách Thế Kiệt sơ ý làm đổ chồng sách. Trương Phóng nhìn anh ta một cách quái lạ: “Cậu làm sao vậy? Gặp ma hả? Còn nữa, hôm nay cậu có chuyện gì thế, đi hẹn hò sao?”
Bình thường Quách Thế Kiệt luôn thu mình trong xó như không hề tồn tại, đã thế còn ăn mặc tuềnh toàng như sinh viên nghèo. Hôm nay không hiểu sao lại mặc vest chỉnh chu, trông rất kỳ quặc.
Trương Phóng chế giễu: “Nếu cậu thật sự đi hẹn hò thì nghe lời ông anh này nói thay bộ đồ khác đi, ăn mặc như vậy chắc chắn sẽ thất bại cho xem.”
Quách Thế Kiệt cầm túi vội vàng chạy ra ngoài, lúc đi ngang qua Trương Phóng còn tỏ thái độ khác thường, hùng hổ nói: “Mau tránh ra, đừng làm chậm trễ chuyện của tôi.”
Trương Phóng hoảng hốt nhìn Quách Thế Kiệt chạy ngang qua mình, hồi lâu mới hoàn hồn lại: “Cậu dám tạo phản...”
Đáng tiếc Quách Thế Kiệt đã chạy mất dạng.
Dưới lầu, Điền Tu Trúc đang oán trách Chu Vận: “Sớm biết vẽ poster xong em sẽ không ngó ngàng đến anh nữa thì anh đã vẽ chậm một chút rồi.”
Chu Vận giải thích: “Gần đây em thật sự quá bận, cuối tuần này sẽ tranh thủ thời gian đến mời anh ăn cơm, em còn chưa cảm ơn anh về chuyện vẽ tranh giúp em lần trước nữa.”
Điền Tu Trúc: “Hôm nay không rảnh à?”
Chu Vận hơi khó xử: “Hôm nay thật sự em không đi được...”
Điền Tu Trúc nhìn cô đăm đăm chốc lát rồi bỗng chậc một tiếng, anh thoáng nhìn ra phía sau Chu Vận, nói: “Em không rảnh thì anh cũng không rảnh. Anh bận lắm.”
Cùng lúc đó, Quách Thế Kiệt xông đến từ phía sau: “Thầy Điền...”
Chu Vận giật mình, Quách Thế Kiệt nhìn thấy Điền Tu Trúc, mắt lệ rưng rưng, kích động đến mức răng va vào nhau lập cập.
“Thầy Điền, thầy Điền, thầy đến rồi.”
Điền Tu Trúc ừ một tiếng, thân thiện nói: “Lên lầu thôi.”
Quách Thế Kiệt: “Vâng, tôi dẫn đường cho thầy.”
Chu Vận ngây dại.
Quách Thế Kiệt khom lưng uốn gối: “Thầy Điền, để tôi xách túi giúp thầy.” Điền Tu Trúc không từ chối, đưa túi cho Quách Thế Kiệt, “Cảm ơn.”
Quách Thế Kiệt vui mừng như học sinh tiểu học được khen ngợi, mắt sáng lấp lánh. Chu Vận sửng sốt nhìn cảnh này, suýt nữa tưởng nhầm Quách Thế Kiệt là Trương Phóng.
Cô ngơ ngác cất lời: “Điền Tu Trúc?”
Điền Tu Trúc quay đầu lại, nghiêm túc nói với Chu Vận: “Anh phải làm việc, đừng quấy rầy anh.” Nói xong thì phấn khởi đi lên lầu với Quách Thế Kiệt.
Chu Vận á khẩu.
Quách Thế Kiệt cung nghênh Điền Tu Trúc vào công ty: “Thầy, mời sang bên này, hôm nay ông chủ chúng tôi không có ở đây.” Anh ta dẫn thẳng Điền Tu Trúc đến chỗ Lý Tuân, “Đây là trưởng nhóm dự án của chúng tôi, Lý Tuân.”
Triệu Đằng và Trương Phóng nghệch mặt đứng bên cạnh.
Hai tay Lý Tuân gõ phím liên tục suốt một ngày rốt cuộc cũng dừng lại. Anh nhìn về phía Điền Tu Trúc, thản nhiên nói: “Chào anh.”
Điền Tu Trúc cười đáp lại: “Chào anh.”
Ba người cùng nhau đi vào căn phòng tối. Triệu Đằng kéo Chu Vận ra một góc, nhỏ giọng hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Chu Vận: “Tôi còn muốn biết hơn cả cậu nữa kìa.”
Đúng lúc Quách Thế Kiệt đi ra ngoài pha trà cho Điền Tu Trúc. Hôm nay anh ta rất gan dạ, dám đi lấy hộp trà cao cấp của Đổng Tư Dương, bị Trương Phóng bắt lại, áp giải đến trước mặt Triệu Đằng và Chu Vận.
Chu Vận hỏi: “Cậu biết Điền Tu Trúc à?”
Quách Thế Kiệt xúc động nói: “Ai mà không biết thầy Điền chứ!”
Trương Phóng vỗ vào gáy Quách Thế Kiệt: “Cậu dám tinh tướng à.”
Chu Vận gạt Trương Phóng ra, hỏi Quách Thế Kiệt: “Cậu quen biết anh ấy à?”
Quách Thế Kiệt: “Không quen.”
“Vậy hai người liên hệ với nhau thế nào?”
Quách Thế Kiệt ngơ ngơ ngác ngác, nói: “Nhóm trưởng Lý có ghi địa chỉ email liên hệ trong phần yêu cầu mỹ thuật của bản kế hoạch mà.”
“Anh ấy lấy địa chỉ ở đâu?”
“Không biết. Nhóm trưởng Lý bảo tôi liên lạc, trước đó anh ấy không nói là thầy Điền, chỉ bảo là người trước đây vẽ poster quảng cáo cho Võ Tướng Vô Địch, bảo tôi liên hệ hỏi thử.” Nói xong Quách Thế Kiệt hớn hở ra mặt, “Không ngờ thầy Điền lại rất thân thiện, nghe nói tôi là nhân viên của công ty Phi Dương liền chỉ cho tôi khá nhiều điều.”
Chu Vận hỏi: “Là nhóm trưởng Lý bảo cậu hỏi à?”
“Đúng vậy.”
“Anh ấy còn nói gì nữa?”
“Không có... À đúng rồi, anh ấy bảo tôi nói với thầy Điền là hiện tại lượng công việc của công ty rất nhiều, nếu không nhanh chóng xác định phong cách mỹ thuật và hoàn thiện nó thì tất cả mọi người đều phải tăng ca trong dịp Tết. Thầy Điền nghe xong vô cùng sốt ruột. Công nhận nhóm trưởng Lý giỏi thật đấy.”
Chu Vận: “Vậy hôm nay họp...”
“Ồ, là như vậy, thầy Điền nghe nói lượng công việc của chúng ta khá lớn nên chủ động nhận làm cố vấn mỹ thuật giúp chúng ta. Vốn tôi không đành lòng nhưng thật sự không kiềm nổi mong muốn được gặp thần tượng một lần.” Quách Thế Kiệt cười rạng rỡ, “Nhóm trưởng Lý tốt quá, đã tạo cho tôi cơ hội này.”
Chu Vận nheo mắt lại, anh ấy chê trao đổi qua mail với người ta năng suất quá thấp thì có! Chu Vận bất lực xua tay: “Cậu đi họp đi.”
Cô ngồi phịch xuống ghế, xoa trán, nhớ đến lúc trước Lý Tuân bảo cô chuyển tiếp email Điền Tu Trúc gửi bức tranh cho anh ấy. Khi đó cô còn ngây thơ cho rằng anh ấy chỉ muốn xem thử chất lượng bức tranh thôi, không ngờ lại có âm mưu sâu sa như vậy...
Lý Tuân dốc hết tâm sức vào dự án, dù sao đi nữa anh đều không muốn bỏ qua tài nguyên mỹ thuật nghìn vàng khó kiếm như Điền Tu Trúc. Nhưng từ đủ mọi nguyên nhân, anh lại không muốn trực tiếp liên lạc với Điền Tu Trúc, thế là anh đẩy cho Quách Thế Kiệt làm người đại diện phát ngôn, nói vài câu lấp lửng, khiến Điền Tu Trúc ngây thơ chủ động dâng đến tận cửa.
Tết tăng ca... Đương nhiên Điền Tu Trúc không nỡ để cô tăng ca vào Tết nhất rồi.
“Lợi hại.” Chu Vận sắp xếp logic lại, cảm thán gật đầu.
Triệu Đằng: “Tại sao?”
Chu Vận nhớ đến lần đầu tiên Điền Tu Trúc vẽ tranh quảng cáo giúp cô, khi ấy Lý Tuân và cô còn cãi nhau một trận. Bây giờ nháy mắt anh đã họp hành với người ta. Đây là mưu tính thế nào, thủ đoạn ra sao, quyết tâm cỡ nào cơ chứ! Người làm nên việc lớn quả thật chẳng màng đến mấy chuyện tình cảm nhỏ nhặt mà. Cô đoán, nếu có vứt anh lên sao Hỏa anh cũng có thể khai hoang một mảnh ruộng làm thí nghiệm cho xem.
Trương Phóng nhăn mày hỏi: “Tóm lại là thế nào?”
Chu Vận chìa tay ra, nhìn Triệu Đằng và Trương Phóng nói: “Tôi và bọn cậu đánh cuộc.”
“Hả? Đánh cuộc gì?”
Chu Vận: “Có nhóm trưởng Lý của các người ở đây, nếu trong vòng hai năm công ty này không phát triển nhanh như vũ bão thì tôi móc hai mắt cho bọn cậu ngâm rượu uống.”