Chiếc Bật Lửa Và Váy Công Chúa

Chương 88: Chương 88




Cuộc họp kéo dài hơn ba giờ, Triệu Đằng cũng bị gọi vào. Khi tan họp trời đã tối, Quách Thế Kiệt đi ra khỏi phòng họp trước tiên, sau đó cung kính mời Điền Tu Trúc ra. Chu Vận ngừng công việc trong tay, Điền Tu Trúc cười với cô: “Em vất vả rồi.”

Chu Vận: “Sao em lại vất vả.”

Điền Tu Trúc nói: “Thế thì anh vất vả vậy.”

Chu Vận im lặng nhìn vào phòng họp, Lý Tuân và Triệu Đằng còn đang thu dọn đồ đạc. Cô biết xưa nay Lý Tuân không phải là người nghiêm túc ghi chép lại nội dung cuộc họp, anh đang thu dọn đồ đạc có nghĩa là tạm thời anh không muốn ra ngoài.

Cô nói với Điền Tu Trúc: “Cùng nhau ăn một bữa cơm đi.”

Điền Tu Trúc hỏi: “Không phải tối nay em bận sao?”

Chu Vận nói dối: “... Em xin phép rồi.”

Điền Tu Trúc cười: “Vậy cũng tốt, anh đi lấy xe trước, chờ em ở dưới lầu nhé.”

Anh vừa rời đi, Triệu Đằng cũng đi ra khỏi phòng họp, thoáng nhìn Chu Vận rồi trở về chỗ ngồi của mình làm việc.

Thường ngày Triệu Đằng rất sôi nổi, bây giờ đột nhiên trở nên nghiêm túc nên ai cũng cảm thấy không khí là lạ. Chu Vận đứng ở cửa nhìn người cuối cùng còn trong phòng. Cô thấy bóng lưng anh trầm mặc ngồi trên ghế, như thể cạn kiệt sức lực sau ba giờ họp dài đằng đẵng.

Chu Vận dặn dò Triệu Đằng một vài việc rồi tan làm trước. Lúc cô xuống lầu, Điền Tu Trúc đã đỗ xe trước cổng tòa nhà. Chu Vận lên xe, điều hòa phả ra luồng nhiệt vô cùng ấm áp. Điền Tu Trúc đưa cho cô lon cà phê. Chu Vận hỏi: “Bình thường anh ghét uống cà phê lon lắm cơ mà?”

Điền Tu Trúc: “Để em sưởi ấm tay thôi.” Anh bật đèn đánh tay lái, cho xe chạy ra đường chính. Chu Vận cầm lấy lon cà phê, do dự chốc lát rồi hỏi Điền Tu Trúc: “Lúc nãy bọn anh bàn gì trong cuộc họp?”

Điền Tu Trúc nhìn về phía trước, trả lời: “Chỉ nói về phong cách mỹ thuật hợp lý cho trò chơi bọn em thôi. Có mấy nhân vật quan trọng cần anh vẽ giúp.” Anh bỗng cười cười, “Nhưng phải công nhận trò chơi này hay đấy, ngoại trừ nhân vật và cảnh tượng khác nhau, còn có đủ mọi thời đại. Nếu quả thật có thể làm được đến vậy sẽ có nhiều người ôm nó kết hôn lắm đây.”

Lúc này Chu Vận mới nhớ đến nội dung trò chơi, dè dặt hỏi: “Lẽ nào anh cũng thích trò này sao? Anh là nghệ thuật gia đấy.”

Điền Tu Trúc liếc nhìn cô, nói: “Anh là nghệ thuật gia chứ không phải đạo sĩ.”

Chu Vận nghẹn lời. Điền Tu Trúc cười, hỏi ngược lại: “Nếu có một trò chơi thông minh và rất thật cho em cơ hội quen với đủ loại đàn ông, chẳng nhẽ em không thích chơi à?”

Chu Vận: “Không thích, không có hứng thú.”

Điền Tu Trúc nói: “Đó là vì trong lòng em đã đặt ra tiêu chuẩn về người đàn ông của đời mình từ trước thôi.”

Chu Vận nắm lấy lon cà phê, không nói gì.

Điền Tu Trúc cười nói: “Nhưng trên đời này phần lớn mọi người đều không có tiêu chuẩn, và cả một vài người đã có tiêu chuẩn cho riêng mình nhưng vẫn chơi để tiêu khiển, em quá nghiêm túc rồi.”

Chu Vận: “Chỉ là một cái game sex thôi, có gì hay ho đâu.”

Họ chọn một nhà hàng món Đông Nam Á. Trong trời đông giá rét, nhà hàng bài trí đầy cây xanh nhân tạo, những vật trang trí từ đủ mọi quốc gia treo trên tường, các bàn được ngăn cách bởi những tấm màn sa mỏng màu đỏ tía và xanh đậm thoang thoảng hương thơm, tạo nên không khí riêng tư yên tĩnh.

Nhân viên đưa cho họ thực đơn, Chu Vận để Điền Tu Trúc xem trước. Phục vụ bưng lên hai cốc nước chanh, cô thấy anh gọi món xong liền hỏi: “Anh có rảnh để vẽ không?”

Điền Tu Trúc nói: “Anh đã nhận lời rồi.”

Chu Vận nói: “Nhận lời rồi cũng có thể đổi ý mà, anh đâu có ký hợp đồng.”

Điền Tu Trúc mỉm cười, rướn người lên trước, nhỏ giọng nói: “Chu Vận, em phải cân nhắc kỹ đấy.”

“Gì cơ?”

“Từng câu nói của em đều có ảnh hưởng rất lớn tới anh, không chừng em tiếp tục khuyên vài câu nữa anh sẽ đổi ý thật đấy.”

“...”

Chu Vận phải thừa nhận rằng mình có ý đồ, cô hi vọng tất cả dự án của công ty Phi Dương đều đạt được thành công, bao gồm cả cái trò Hoa Hoa Công Tử cô không thích. Nhưng cô không muốn kéo Điền Tu Trúc vào như thế, cô chưa tu luyện đến cảnh giới mặt dày như Lý Tuân.

“Điền Tu Trúc, thật ra chuyện này là...”

“Chu Vận.” Trước khi cô kịp nói xong, Điền Tu Trúc đã nhẹ nhàng ngắt lời cô, anh nhướng mày lên, lặp lại lần nữa, “Em phải cân nhắc cho kỹ.”

Ánh sáng chậm rãi lưu chuyển trong đôi mắt anh, Chu Vận bỗng hiểu, thật ra anh đã biết rõ mọi chuyện. Kể từ lúc cô kể tất cả về Lý Tuân cho anh nghe, anh đã hiểu rõ về Lý Tuân giống như cô vậy.

“Anh nói rồi, anh hi vọng bọn em thành công, huống chi đối với anh việc này rất đơn giản.” Nụ cười Điền Tu Trúc tắt dần, khẽ nói, “Em càng nhanh thành công, chúng ta mới có thể rời khỏi đây càng nhanh hơn. Anh không muốn em chết dần chết mòn ở nơi này.”

Nhân viên bưng lên hai bát bánh bột gạo thơm ngọt.

“Ăn nhiều một chút, em gầy nhiều quá.” Điền Tu Trúc nói xong lại có chút bất đắc dĩ, “Tương lai em sẽ còn gầy hơn, kể từ ngày gặp được cậu ta, dường như em chưa hề nghỉ ngơi giây phút nào thì phải.”

Chu Vận ngước mắt nhìn anh, Điền Tu Trúc nói: “Mới vừa rồi anh và Lý Tuân họp rất căng thẳng.”

Chu Vận: “Anh ấy làm khó anh à?”

Điền Tu Trúc lắc đầu nói: “Con người cậu ta suy nghĩ quá nhiều, vô cùng cố chấp.”

Chu Vận: “Anh ấy chỉ muốn xả giận thôi.”

Điền Tu Trúc: “Anh không đánh giá cậu ta đúng hay sai, anh chỉ nói ý kiến của mình thôi. Lúc trước anh cũng cảm thấy cậu ta rất cố chấp với mục tiêu của mình, nhưng không ngờ lại đến mức độ này. Nói thật, tình trạng sức khỏe của cậu ta không tốt lắm, hoàn toàn dựa vào hơi tàn gượng chống.”

Chu Vận đánh rơi thìa vào bát: “Gì cơ?”

Điền Tu Trúc thấy cô lo lắng liền trấn an: “Cũng không nghiêm trọng như vậy, chỉ là nghỉ ngơi quá ít thôi.”

Chu Vận gật đầu, lẩm bẩm: “... Trước kia anh ấy cũng nghỉ ngơi rất ít.”

Tâm tư cô đều dành cho Lý Tuân, Điền Tu Trúc lẳng lặng nhìn, lát sau khẽ hỏi: “Em thích cuộc sống như vậy hả?”

Chu Vận nhìn về phía anh, vẻ mặt Điền Tu Trúc rất bình thản.

“Thật ra thì thời gian anh ở bên em hơn em ở bên cậu ta rất nhiều, thế nhưng không có kích thích như ở bên cậu ta. Anh chỉ thích cuộc sống yên ổn, có thể sống khỏe mạnh đến hết đời là chuyện rất hiếm.”

Chu Vận không biết nên nói gì. Điền Tu Trúc lại nói: “Cuối năm sau anh phải trở về Pháp mở triển lãm tranh, anh hi vọng khi đó em có thể đi cùng anh.”

“Điền Tu Trúc.”

“Em đừng vội vàng từ chối như vậy, không ai có thể đoán trước tương lai. Đúng rồi, sắp đến Tết rồi, chừng nào em về nhà?”

Chu Vận thầm tính toán: “Còn một tuần nữa mới nghỉ.”

Bị Điền Tu Trúc nhắc nhở, Chu Vận mới chợt nhận ra thời gian trôi qua cực nhanh, thấm thoắt một cái tết nữa lại đến.

Tuần cuối cùng, không khí tết càng lúc càng rộn ràng, trong trung tâm thương mại trang trí đỏ rực, đường phố cũng giăng đèn kết hoa. Ngoại trừ Lý Tuân, tất cả đều không có tâm trạng làm việc. Chu Vận cũng có khoảng thời gian thư giãn hiếm hoi, thậm chí thỉnh thoảng còn tranh thủ đánh bài với Triệu Đằng và Trương Phóng.

Nhiều lần Trương Phóng muốn rủ Lý Tuân chơi cùng nhưng Lý Tuân không đoái hoài đến anh ta. Trương Phóng thầm nói: “Có cần siêng vậy không?”

Triệu Đằng hầm hừ: “Trước kia cậu chê người ta ăn không ngồi rồi, bây giờ người ta siêng năng cậu lại không vừa lòng.”

Trương Phóng nói: “Tôi đâu có không vừa lòng, lao động phải kết hợp với giải trí chứ. Sắp sửa nghỉ Tết rồi, về nhà nghỉ ngơi cho khỏe, sang năm mới có sức làm tiếp.”

Chu Vận đang xào bài, vừa nghe hai chữ “về nhà” liền lén ngước mắt. Lý Tuân đang ngồi thu lu trên ghế yên lặng lập trình, chẳng mảy may bị bên ngoài ảnh hưởng.

Anh vẫn giống hệt như trước đây.

Đổng Tư Dương bận bịu suốt cả năm, mấy ngày cuối năm không phải đi “bàn việc làm ăn” nữa, ông bắt đầu chuẩn bị phát lương thưởng cho nhân viên. Ông đối đãi với nhân viên cũng khá hào phóng, tặng một gói quà tết đủ thứ củi gạo, dầu muối thật to cho mỗi người, hai ngày trước khi nghỉ còn tổ chức họp mặt cuối năm.

Chu Vận kinh ngạc, công ty này còn có họp mặt cuối năm á? Cô vốn tưởng họp mặt cuối năm chỉ là tùy tiện chọn một quán ăn ven đường nào đó rồi ăn một bữa là xong. Không ngờ Đổng Tư Dương lại chơi trội, sáng tinh mơ lái chiếc xe mười hai chỗ, kéo mọi người đi ra ngoại ô.

Chu Vận hỏi ông: “Đổng tổng muốn dẫn chúng tôi đi cắm trại à, thời tiết này mà cắm trại sẽ chết người đấy.”

“Cô lắm mồm quá.” Trương Phóng ngồi trên ghế lái phụ, quay đầu đắc ý nói với cô, “Làm sao mà phận đàn bà con gái như cô có thể đoán được ý tưởng của Đổng tổng chúng ta chứ.”

Không đợi Chu Vận lên tiếng, Triệu Đằng đã đạp Trương Phóng một cú giúp cô. Trương Phóng xù lông, hai người cãi nhau ầm ĩ. Đổng Tư Dương cũng không ngăn cản, vừa lái xe vừa hút thuốc, cười sang sảng.

Chu Vận quay đầu lại, nhìn xuống hàng sau. Lý Tuân ngồi ở hàng cuối, tựa đầu vào cửa sổ, nhắm mắt nghỉ ngơi. Cô nhanh chóng nhận ra chất lượng chiếc xe không tốt lắm, cửa không kín, gió rét thổi vun vút vào mặt Lý Tuân. Cô quay đầu lại xem xét tấm kính vỡ này, cố sức đẩy về sau, hi vọng có thể khép kín khe hở lại. Nhưng chiếc xe quá cũ, rãnh cửa không khít, cô đẩy qua thì kín, thả tay nó lại hở ra.

Chu Vận thử mấy lần, cuối cùng dứt khoát giơ tay giữ chặt. Cô hỏi Triệu Đằng bên cạnh: “Còn bao lâu nữa mới đến?”

Triệu Đằng nói: “Sắp rồi.”

Chu Vận lại hỏi: “Rốt cuộc là đi đâu, sao xa thế?”

Triệu Đằng nói: “Đến rồi sẽ biết, do người bạn tứ chiến trước đây của Đổng tổng mở.”

“...” Bạn tứ chiến á?

Chu Vận buộc mình không nghĩ đến xuất thân của ông chủ, tập trung vào việc giữ cửa kính. Xe chạy hơn hai giờ, xuống đường cao tốc rồi tiếp tục rẽ vào con đường đất, dằn xóc hơn nửa ngày, tận buổi trưa mới đến nơi.

Xe dừng lại, Chu Vận thả lỏng bả vai cứng ngắc. Cô quay đầu thấy Lý Tuân vẫn còn ngủ say. Cô nháy mắt ra hiệu với Quách Thế Kiệt ngồi kế anh, bảo anh ta đánh thức Lý Tuân, còn mình thì xuống xe trước.

Một tòa nhà đứng sừng sững giữa cảnh núi rừng hoang vắng, tuy chỉ có ba tầng nhưng khá dài với mười mấy khung cửa sổ, nhìn từ đằng xa tối om chẳng có động tĩnh gì.

Nhà khá cũ, tường ngoài đã bạc phếch, bởi vì được xây từ rất lâu nên đã tróc sơn loang lổ giống như là bị lở loét. Tòa nhà này không có bất cứ bảng hiệu gì, trước cổng toàn cây khô cỏ dại, tuyết đọng cũng không ai quét. Chu Vận nghĩ thầm may là họ đến vào lúc trưa, nếu đến vào lúc mặt trời đã lặn xuống núi, cô thật sự nghi ngờ mình có can đảm bước vào căn nhà này hay không nữa.

Phía sau vang lên tiếng đóng cửa xe, Lý Tuân xuống xe cuối cùng. Đổng Tư Dương khóa cửa lại rồi nói với mọi người: “Đi thôi.”

Chu Vận đi tuốt phía sau. Đổng Tư Dương đẩy cánh cổng khiến nó kêu ken két, phía trước là lối đi tối thui, bên trong dựng đầy giàn giáo.

Chu Vận đi theo phía sau Trương Phóng và Triệu Đằng, sóng vai với Lý Tuân. Lý Tuân vừa tỉnh ngủ, vẻ mặt rất khó chịu. Vừa rồi cô không nhìn kỹ, chỉ thoáng thấy lúc anh vừa bước xuống xe, môi tím tái chẳng có chút máu. Cô bất ngờ nhận ra, kể từ lúc họ gặp lại nhau cho đến nay, dường như đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy khuôn mặt anh lúc ngủ và dáng vẻ lúc anh tỉnh giấc.

Băng qua lối đi tối đen, tiến vào đại sảnh, tầm mắt cô liền sáng rỡ. Chu Vận ngạc nhiên phát hiện bên trong tòa nhà lại là một thế giới khác, mặt đá cẩm thạch sạch sẽ, đèn treo lộng lẫy, rèm vải dày và cả nhân viên phục vụ ăn mặc chỉnh tề. Vấn đề duy nhất là nhân viên đều là phái nữ và còn mặc đồng phục hở hang khêu gợi. Sườn xám đỏ thắm ngắn đến bắp đùi, may mà máy điều hòa được chỉnh ở nhiệt độ rất cao.

Một người đàn ông quản lý ở đại sảnh nhìn thấy Đổng Tư Dương vội vàng đến chào hỏi.

“Anh Đổng.”

Chu Vận luôn cảm thấy khung cảnh này hơi bất ổn, lén kéo Trương Phóng, nhỏ giọng nói: “Có khi nào đang chơi thì chúng ta bị cảnh sát tóm không đấy.”

“Cô nói gở gì thế.” Trương Phóng lườm cô, “Lo sợ không đâu, tới đây.”

Thừa dịp Đổng Tư Dương nói chuyện với quản lý, Trương Phóng dẫn Chu Vận đi về phía trước, anh ta vén tấm rèm dày lên, phía sau là cửa kính đọng đầy hơi nước.

Chu Vận lau một khoảng nhỏ nhìn ra ngoài. Bên ngoài là một dãy núi giả, có vài mái đình nhỏ tinh xảo tọa lạc trong đó. Bên cạnh đình là những cây khô màu đen không hề được cắt tỉa. Trên nền tuyết trắng xóa chia ra mười mấy hồ nước xanh biếc, nối nhau liên tiếp, hơi nước lượn lờ, trông từ xa giống như bí cảnh.

Chu Vận nhìn hồi lâu, kinh ngạc nói: “Suối nước nóng?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.