Câu nói của Trương Phóng cứ văng vẳng trong đầu Chu Vận, hoặc phải nói là nó đã để lại mối nguy hại trong lòng cô. Chu Vận cứ tìm Lý Tuân hỏi bóng gió Đổng Tư Dương sẽ tìm ra Hầu Ninh bằng cách nào, sau khi tìm được sẽ xử lý ra sao. Lý Tuân lười trả lời, chỉ ậm ờ cho có lệ.
Tiến độ của dự án Hoa Hoa Công Tử được tăng nhanh đáng kể, một mặt là do mỗi ngày Lý Tuân viết ra hàng tấn dòng lệnh, mặt khác nhờ có sự giúp đỡ của Điền Tu Trúc về phần mỹ thuật nên hiệu suất công việc cũng tăng vọt. Và cũng nhờ có động lực của thần tượng, Quách Thế Kiệt luôn chậm chạp lại trở nên vô cùng hăng hái, hằng ngày cứ hí hoáy vẽ tranh không ngừng, tay nghề được nâng cao rõ rệt.
Nếu là trước đây, khi Lý Tuân chuyên tâm làm dự án, chắc chắn Chu Vận sẽ không quấy rầy anh. Nhưng lần này thì khác, cứ cách dăm ba ngày cô lại tìm anh một lần, đeo bám dai dẳng muốn thám thính tin tức. Trong giờ làm việc, tính tình Lý Tuân vô cùng cộc cằn, một lần hai lần còn miễn cưỡng qua quýt trả lời cô, mấy lần sau đều lập tức nổi giận vỗ bàn quát tháo, còn suýt nữa lật luôn cả bàn.
Nhưng Chu Vận vẫn không chịu bỏ cuộc, mặc kệ anh tránh né thế nào, cô cứ đeo bám hỏi suốt. Đến cuối cùng Lý Tuân cũng đành chịu, nổi giận với cô như đấm vào bông, anh không có cách nào khác, hoặc là nói anh không thể làm gì được cô cả.
“Em đi hỏi Đổng Tư Dương có được không?” Lý Tuân không thể nhịn nữa nói.
“Em không liên lạc được với ông ấy.” Chu Vận trả lời.
Để bắt Hầu Ninh, đã mấy ngày liền Đổng Tư Dương đều không đến công ty, điều này càng khiến Chu Vận lo âu hơn.
“Mau về chỗ của mình đi, em không phải làm việc à?”
“Chúng ta giải quyết việc này trước đi.”
Lý Tuân cáu kỉnh đẩy bàn phím ra, lấy điếu thuốc.
Chu Vận hỏi anh lần thứ hai mươi nghìn: “Rốt cuộc Đổng tổng tìm Hầu Ninh bằng cách nào? Sau khi tìm được sẽ làm gì?”
Lý Tuân trả lời cô lần thứ hai mươi nghìn lẻ một: “Không biết.”
Chu Vận: “Anh có thể liên lạc với Đổng Tư Dương không?”
“Không được.”
“Anh chưa thử mà.”
Lý Tuân vỗ bàn: “Em có thôi đi không?”
Giọng nói anh vô cùng hung dữ, nhưng Chu Vận không sợ.
“Em liên lạc thử, anh hỏi ông ấy đi.”
“Ngày nào em cũng lo lắng mấy thứ vớ vẩn này làm gì cơ chứ.”
“Ai nói là vớ vẩn?”
Giọng hai người càng lúc càng lớn, ba người còn lại trong phòng đều đồng loạt quay sang nhìn họ.
Lý Tuân ngồi trên ghế còn Chu Vận thì đứng, nhờ mang giày cao gót nên khí thế cô nhỉnh hơn một chút. Nhưng Lý Tuân cũng lập tức đứng dậy, chiều cao của Chu Vận cộng thêm đôi giày đã không đủ thắng nổi khí thế của anh nữa.
“Tôi cảnh cáo em lần cuối.” Lý Tuân gằn giọng, nhìn Chu Vận chằm chằm, “Dự án đã sắp hoàn thành rồi, em muốn hỏi gì cũng được nhưng phải chờ thêm ba ngày đã.”
Chu Vận nhìn thẳng vào anh không hề tránh né: “Chuyện này còn chưa rõ ràng thì anh đừng hòng làm gì hết.”
Lý Tuân yên lặng nghiến răng, chỉ số tức giận tăng lên từng chút. Thời điểm núi lửa sắp phun trào, Chu Vận nói thêm một câu: “Lúc trước anh cũng vậy.”
Thời gian phun dung nham bị dời lại một giây.
Lý Tuân nhìn người phụ nữ trước mặt. Không biết có phải do mới vừa cãi nhau hay không, mà mắt cô kích động đỏ hoe. Cô đang cố gắng nhắn nhủ điều gì với anh, muốn anh hiểu được câu sau cô còn chưa nói ư?
Lúc trước anh cũng vậy.
Anh gắt gỏng, mọi người đều để anh gắt gỏng. Anh nổi điên, mọi người cũng để anh nổi điên. Anh không nói, người khác đều không hỏi... Kết quả thì sao? Ma xui quỷ khiến phải ngồi tù sáu năm vô ích. Rõ ràng còn có cách khác để giải quyết cơ mà.
Lý Tuân dời mắt đi.
Chu Vận: “Dự án thì làm lúc nào chẳng được, cái này không tốt chúng ta có thể làm cái khác. Nhưng nếu để người xảy ra chuyện thì đã muộn, anh còn nhớ lời thầy Lâm từng nói với anh không?”
- Em nhất định phải đi đường ngay.
Lý Tuân tức tối vứt bản kế hoạch trong tay lên bàn, cầm thuốc lá ra khỏi công ty. Chu Vận đi theo sau, Lý Tuân vừa đi vừa nói: “Trước khi đi Đổng Tư Dương đã nói ông ấy biết chừng biết mực.”
Chu Vận: “Chừng mực của ông ấy giống với người bình thường sao?”
Lý Tuân im lặng.
Chu Vận nhíu mày nhìn anh: “Ban đầu anh không giao chuyện này cho Đổng Tư Dương có phải vì sợ ông ấy hành xử quá hung bạo không?”
Vẻ mặt Lý Tuân nặng nề, tựa vào cửa sổ nói: “Tôi lại muốn ông ấy ác một chút.”
“Gì cơ?”
“Hầu Ninh cần phải được dạy dỗ lại.”
Chu Vận giật mình, Lý Tuân vừa hút thuốc vừa nói: “Tôi muốn trọng dụng cậu ta, nhưng bây giờ cậu ta ỷ có chút tài năng nên chẳng kiêng nể ai cả. Đổng Tư Dương dạy dỗ cậu ta là thích hợp nhất.”
“Nhưng lỡ như Đổng Tư Dương ra tay mạnh quá...”
“Chắc không đâu.”
“Chắc không đâu nghĩa là sao?” Chu Vận nghĩ ngợi, “Không được, anh phải luôn theo sát ông ấy. Chỉ sợ lỡ như thôi, đến khi xảy ra chuyện thì muộn mất rồi, anh gọi Đổng Tư Dương đi.”
Lý Tuân: “Em cũng muốn đi theo à?”
Chu Vận nhìn anh: “Chẳng nhẽ anh biết lái xe sao?”
Lý Tuân gọi điện cho Đổng Tư Dương, trao đổi vài câu đã xác định được vị trí của ông ấy. Sau khi cúp máy, Chu Vận hỏi anh: “Tại sao anh gọi điện thì Đổng Tư Dương bắt máy còn em gọi thì không ai nghe?”
Lý Tuân: “Lẽ nào em không biết ông ấy cho số của em vào danh sách đen à?”
Chu Vận á khẩu không nói nên lời.
Lý Tuân nói tiếp: “Đổng Tư Dương đã tìm được Hầu Ninh rồi.”
Chu Vận kinh ngạc: “Ông ấy tìm được rồi á, sao ông ấy tìm được vậy?”
Lý Tuân lườm cô: “Đương nhiên ông ấy có cách của mình, thế giới này không phải lúc nào cũng xoay quanh máy tính.”
Chu Vận tặc lưỡi.
“Lúc đầu anh chỉ lấy bừa một tấm danh thiếp, không ngờ lại vớ phải cái công ty kỳ dị thế này. Đổng Tư Dương đã tìm suốt mấy ngày mấy đêm, đúng là dân liều mạng.”
Lý Tuân: “Em không biết tại sao ông ấy phải liều mạng ư?”
Chu Vận nhìn anh, Lý Tuân cười nói: “Ông ấy đổ hết tiền cược vào tôi và em, nên lo lắng hơn chúng ta nhiều. Chúng ta thất bại mấy lần đều có thể làm lại từ đầu, nhưng ông ấy thì đã thua hết sạch tiền vốn rồi. Thằng làm vua, thua làm giặc. Thắng thì có thể trở mình ngoi lên, thua thì bị Cát Lực giết chết.”
Chu Vận nghe giọng điệu anh dường như đã gắn liền vận mệnh của họ lại với nhau rồi. Thế nhưng nói đến Cát Lực, Chu Vận vẫn có chút xấu hổ, nói với Lý Tuân: “Thật ra thì nếu không phải chúng ta, Phi Dương cũng sẽ không bị Phương Chí Tịnh để mắt đến.”
“Cái này nên gọi là gì nhỉ?” Lý Tuân lạnh lùng nhìn cô, “Em nghĩ mình rụt cổ lại là không bị chém rơi đầu à?”
Chu Vận lại bị phê bình, vô thức cúi đầu.
Lý Tuân: “Em xem đi, lúc nghe lời rất dễ thương.” Anh giẫm tắt điếu thuốc, nhấc cằm cô lên, buộc cô nhìn vào đôi mắt lạnh như nước của mình.
“Trên đời này chỉ có hai con đường, một đường là chờ chết, một đường là tìm chết. Đổng Tư Dương không phải là người chờ chết, em và tôi cũng không phải.”
***
Nửa đêm, trên cầu vượt hai vòng của thành phố đèn đóm sáng rực, giờ cao điểm buổi tối đã qua từ lâu, đường xe vô cùng thông thoáng. Một chiếc xe phóng như bay dưới đèn đường, để lại một vệt sáng trắng.
Chu Vận ngẩng đầu nhìn biển báo giao thông, sau khi xác định phương hướng lại tiếp tục phóng nhanh đi. Cô liếc mắt nhìn đại gia Lý nào đó đang ngồi trên ghế lái phụ. Anh hỏi được vị trí của Đổng Tư Dương xong họ đã nhanh chóng xuất phát. Một người phụ trách lái xe, một người phụ trách nghỉ ngơi.
“Anh có muốn đi thi bằng lái không?” Chu Vận nói.
Lý Tuân: “Không có thời gian.”
Chu Vận: “Anh có thể xin nghỉ phép được mà.”
Lý Tuân im lìm.
Chu Vận lại nói: “Có điều khả năng phối hợp của cơ thể anh kém quá, nói không chừng phải học lâu lắm.”
Rốt cuộc Lý Tuân mở mắt ra, vô cảm nhìn cô. Chu Vận nói tiếp: “Chẳng lẽ không đúng à, đánh bóng chuyền chẳng ra sao cả.”
Lý Tuân vẫn nhìn cô, Chu Vận cũng liếc nhìn anh, chống chế: “Em chỉ nói sự thật thôi.”
Anh bật cười, bóng cây ngoài cửa sổ lướt qua khuôn mặt anh, Chu Vận im lặng.
Suốt đoạn đường tiếp theo họ yên tĩnh đến lạ, chỉ chốc lát đã đến địa chỉ Đổng Tư Dương cho. Nơi này gần ngoại ô, là một khu mới khai phá, Chu Vận đã đi ngang qua vài lần nhưng chưa hề dừng lại.
Căn cứ theo định vị GPS, Chu Vận tìm đến một căn nhà kiểu tập thể. Căn nhà này nằm tận sâu trong khu phố, dân cư thưa thớt, xung quanh vắng ngắt.
Lúc Chu Vận vừa rẽ vào còn tưởng rằng mình tìm nhầm chỗ, nhưng cô lập tức nhìn thấy hai chiếc xe mười hai chỗ dừng ở dưới lầu. Xe rất cũ, cửa kính cũng dán màu đen kín mít. Phong cách của chiếc xe này giống hệt chiếc mà Đổng Tư Dương đã chở họ hồi họp mặt cuối năm.
Vào lúc khuya lơ khuya lắc lại thấy hai chiếc xe này, Chu Vận không khỏi căng thẳng.
“Lý Tuân, sẽ không xảy ra chuyện chứ.” Cô nhỏ giọng hỏi.
Lý Tuân tỉnh lại, anh mở cửa xe: “Tôi đi xem thử, em ở yên đây đi.”
Chu Vận nhìn Lý Tuân xuống xe, cùng lúc đó, trên chiếc xe mười hai chỗ đối diện có một người cũng bước xuống. Chu Vận đã tắt đèn xe, nương theo ánh đèn đường mờ mờ quan sát, là một gã thanh niên trông khá du côn.
Lý Tuân đi đến nói với gã thanh niên kia vài câu, gã giơ tay chỉ về một phía. Lý Tuân nhìn sang, Chu Vận đang kề sát cửa kính trong xe cũng cố rướn cổ nhìn theo.
Căn nhà cao khoảng mười mấy tầng, là kiểu nhà tập thể cũ kĩ, không có thang máy, hành lang ngay phía ngoài.
Lý Tuân nhanh chóng quay trở lại xe, gõ cửa kính gọi Chu Vận. Chu Vận cho hạ cửa kính xuống.
“Sao hả, họ ở trong đó à?”
“Ừ.” Lý Tuân khẽ nói, “Tôi vào đó, em chờ ở đây đi.”
Chu Vận gật đầu.
Lý Tuân vừa bỏ đi, Chu Vận càng khẩn trương hơn. Anh mới bước vào nhà, gã thanh niên ở chiếc xe đối diện liền huýt sáo. Chu Vận kinh hãi cho rằng đối phương huýt sáo với cô, nhưng ngẩng đầu lại thấy gã huýt sáo về phía tòa nhà gã vừa chỉ. Không chỉ mình gã, sáu bảy người khác trên chiếc xe mười hai chỗ cũng nhanh chóng bước ra, ngửa đầu nhìn căn nhà như xem kịch.
Chu Vận hạ cửa sổ xe xuống hết cỡ, rồi cũng ló đầu ra xem. Ban đầu cô chỉ cho rằng gã thanh niên chỉ căn nhà cho Lý Tuân ý là muốn nói cho anh biết Đổng Tư Dương và Hầu Ninh đều ở trong đó. Nhưng bây giờ xem ra không đơn giản như vậy. Nếu không bọn họ đang vây lại xem gì cơ chứ?
Nghĩ như thế, Chu Vận nheo mắt, quan sát tỉ mỉ. Cô nhìn lên hành lang từng tầng một, không phát hiện điều gì bất thường. Đến khi tầm mắt dời lên sân thượng, nhất thời toàn thân toát mồ hôi lạnh. Nơi đó thấp thoáng có bốn năm người đang đứng, trên sân thượng không có lan can. Trong đó một người đứng sát phía trước, Chu Vận nhìn giây lát mới nhận ra đó không phải chỉ có một người...
Trên sân thượng.
Đổng Tư Dương mở phanh áo vest. Nơi này gió lớn thổi góc áo ông bay phấp phới, khiến ông trông to sừng sững. Miệng ông ngậm điếu thuốc, mắt bị khói thuốc hun nên nheo lại, khóe môi cười lạnh. Ông đang túm lấy Hầu Ninh còm nhom.
Người Đổng Tư Dương cứng như sắt đá, cánh tay đang xách cổ áo Hầu Ninh gần như đã chống đỡ tất cả thể trọng của cậu ta, nhưng ông thì không suy suyển. Hầu Ninh cách vực sâu phía sau chỉ có nửa bước chân, cậu ta không dám quay đầu lại, cũng không dám giãy dụa sợ Đổng Tư Dương sơ ý buông tay.
Thế nhưng lúc này miệng cậu vẫn ngoan cố.
“Tôi biết ông.” Hầu Ninh khảng khái nói, “Ông là ông chủ công ty Phi Dương, trước kia là dân côn đồ, bởi vì cố ý gây thương tích cho người khác nên bị bỏ tù ba lần.”
Đổng Tư Dương nhếch môi, vẻ mặt ông khiến đầu Hầu Ninh toát mồ hôi hột, cậu lên tiếng: “Ông không dám đẩy tôi xuống đâu. Ông mau buông tay ra. Có phải ông muốn bị bỏ tù lần nữa không?”
Đổng Tư Dương nhìn cậu, khóe môi nhếch cong hơn, ông bình tĩnh nói: “Mày nói tao 'không dám' làm gì hả?”