Quá trình chỉ diễn ra trong vòng ba giây, giây đầu tiên là đáng sợ nhất, bởi vì Đổng Tư Dương đã thả tay ra. Khoảnh khắc đó Chu Vận kinh hoàng không khác gì Hầu Ninh. Trong đầu cô hiện lên một suy nghĩ: Tất cả đều kết thúc rồi, họ đã phạm phải lỗi lầm trước kia, mà lần này càng không thể tha thứ.
Con người sợ hãi đến mức độ nhất định sẽ quên hết tất cả những suy nghĩ vẩn vơ. Trong nháy mắt đó, thế giới của Chu Vận chỉ còn lại bóng dáng Hầu Ninh ngửa đầu rơi xuống. Cô nghĩ quá trình chỉ kéo dài được khoảng sáu giây. Khi đã hết sáu giây, mọi thứ sẽ sụp đổ hoàn toàn.
Thế nhưng trong sáu giây này chẳng hề phát sinh chuyện gì.
Ban công dưới chỗ Đổng Tư Dương buông tay có hai gã vạm vỡ chờ sẵn. Lúc đầu mọi người chỉ chú ý hành động của Đổng Tư Dương, không ai để ý đến nơi đó. Đến khi Đổng Tư Dương buông Hầu Ninh ra, hai gã đàn ông cùng vươn tay, vững vàng chụp lấy Hầu Ninh đang rơi xuống, còn tiện tay vung vẩy vài cái mới kéo cậu ta lên ban công.
Chu Vận bàng hoàng nhìn cảnh này, đến tận khi gã thanh niên ở chiếc xe mười hai chỗ kia huýt sáo mới làm cô hoàn hồn lại.
Đại khái bọn họ cũng phân chia cấp bậc, người có thể lên lầu sẽ có cấp cao hơn người ở dưới. Đám cóc ké này ở bên dưới phấn khích xem “mấy đàn anh” biểu diễn, lại vỗ tay nhiệt liệt.
Sau khi Chu Vận hoàn hồn liền gục đầu vào tay lái, toàn thân run cầm cập. Cô nắm tay thật chặt, để cơ thể của mình trấn tĩnh lại, nhưng hoàn toàn vô ích. Sau khi thử vài lần không có hiệu quả, cô đành mặc kệ, lập cập mở cửa xe bước ra ngoài.
Đám thanh niên cách đó không xa đang bàn luận sôi nổi bỗng im bặt, nhìn về phía Chu Vận. Chu Vận không để ý đến bọn họ, đi thẳng lên lầu. Bình thường cô rất ghét leo thang bộ, nhưng lần này cô chạy một mạch lên đến tầng mười hai. Khi lên đến nơi, tim cô đập thình thịch.
Khu nhà tập thể này rất giống với tòa nhà văn phòng công ty họ, một tầng có bảy tám căn hộ, trong hành lang không một bóng người. Chu Vận thấy một căn mở cửa toang hoác, dăm ba người đàn ông đang khoanh tay tán gẫu bên ngoài.
Chu Vận đi đến cửa, đám đàn ông ngừng trò chuyện. Cô đi thẳng vào trong, một gã liền ngăn cô lại. Gã đàn ông đó không nói nhiều, chỉ khoanh tay đứng chắn trước cô, ngấm ngầm xua đuổi.
Chu Vận nói: “Tôi muốn gặp Đổng Tư Dương.” Giọng vẫn còn run run.
Gã đàn ông quay đầu nhìn mấy tên còn lại, cười ồ: “Bồ của anh Đổng tìm đến tận đây rồi kìa.”
Mấy tên khác cũng cười phá lên, gã quay đầu lại nói với Chu Vận: “Ở đây chờ đi, anh Đổng đang giải quyết công chuyện, không thích bị phụ nữ quấy rầy.”
Chu Vận định đi vòng qua gã để vào nhà nhưng gã lại nhích người cản lại. Chu Vận lập tức gọi với vào trong: “Đổng Tư Dương...”
Gã đàn ông giật mình: “Cô la lối gì thế” rồi định kéo Chu Vận ra ngoài.
Trong phòng bên cạnh sân thượng, Đổng Tư Dương đang nói gì đó với Lý Tuân, nghe thấy tiếng gào thét ngoài cửa liền cau mày nói: “Sao cậu lại dẫn cô ta đến đây.”
Lý Tuân: “Tại cô ấy cũng muốn đến.”
Người ngoài cửa còn đang hét ầm ĩ: “Nếu ông không ra đây, ngày mai tôi sẽ thôi việc...”
Đổng Tư Dương mặt nhăn nhó, thầm chửi một câu “mẹ kiếp” rồi gọi với ra cửa: “Để cô ta vào đi.”
Chu Vận lao thẳng vào nhà, trừng mắt nhìn Đổng Tư Dương.
“Hầu Ninh đâu?”
Đổng Tư Dương khoát tay: “Trong phòng.”
Chu Vận đi về hướng ông ta chỉ. Đổng Tư Dương nhìn theo bóng lưng cô, lại lầm bầm thêm vài câu nữa.
Lý Tuân nói: “Có khả năng cô ấy sẽ nổi giận đấy.”
Đổng Tư Dương: “Ông mà sợ đàn bà nổi giận á?”
Lý Tuân im lặng, Đổng Tư Dương ngập ngừng một hồi rồi nói: “Cô ta sẽ không thôi việc thật chứ?”
Lý Tuân: “Không biết.”
Hàng mày rậm của Đổng Tư Dương nhíu chặt, lại tức tốc mắng: “Mẹ nó!”
Phòng ngủ của căn nhà không to, vật dụng trong phòng cũng ít, chỉ có một chiếc giường đơn, một bàn làm việc và vài tủ đồ, trên bệ cửa sổ đặt hai chậu cây đã khô héo. Căn nhà này không có dấu vết người đang ở, có lẽ đang định cho thuê, Chu Vận không biết Đổng Tư Dương kiếm đâu ra chìa khóa nữa.
Hầu Ninh run lẩy bẩy nằm trên giường. Tiếng mở cửa của Chu Vận làm cậu ta hoảng hốt, co rúm người lại.
Chu Vận đi đến bên giường, hỏi: “Cậu không sao chứ.”
Hầu Ninh co cuộn người lại không dám nhìn ai. Chu Vận có thể hiểu được nỗi sợ hãi của cậu, cô chỉ là người đứng xem mà còn run sợ thế rồi, chứ đừng nói Hầu Ninh là nhân vật chính bị đẩy xuống lầu.
“Chuyện này quả thật họ đã quá đáng rồi.” Chu Vận khẽ nói, “Cho dù cậu thật sự phá hỏng trò chơi của chúng tôi, cùng lắm cũng chỉ là một dự án mà thôi.”
Cô đứng bên giường, cúi đầu nhìn Hầu Ninh.
“Lý Tuân đã kể cho tôi nghe chuyện của cậu.”
Vai Hầu Ninh khẽ run, Chu Vận nói tiếp: “Cậu không ngờ chuyện mình gây ra lại có ảnh hưởng lớn như vậy đúng không? Cậu cảm thấy truy cập trái phép vào hệ thống của một công ty nhỏ thì dù có bị bắt cũng sẽ không bị sao cả ư? Dù công ty có nhỏ thì đó cũng là tâm huyết của người ta, cậu đừng quá khinh thường người khác.”
Cô nói xong liền ra ngoài, lúc đi đến cửa lại hỏi một câu khó hiểu: “Lý Tuân có sức hấp dẫn rất mạnh phải không?”
Dường như Hầu Ninh lại run lên.
Chu Vận: “Suốt từ ngày đó đến giờ, cậu chưa từng ra khỏi thành phố này chứ đừng nói là ra nước ngoài, muốn anh ấy quay lại tìm cậu sao?”
Yên lặng một hồi, Chu Vận nghe thấy tiếng khóc thút thít rất khẽ phía sau. Cô quay đầu lại, nhìn bóng dáng gầy còm cô độc của Hầu Ninh. Cậu ta rất gầy, dáng vóc hệt như học sinh cấp Hai, co ro người trông vô cùng đáng thương.
Chu Vận khẽ nói: “Tôi có thể hiểu được suy nghĩ của cậu, nhưng anh ấy sẽ không bao giờ quay đầu lại đâu. Nếu cậu thật sự không từ bỏ được thì phải tự mình đi tìm anh ấy thôi.”
Ở ngoài phòng khách, Đổng Tư Dương và Lý Tuân vẫn tựa vào cạnh cửa sổ hút thuốc lá. Lý Tuân ra hiệu Đổng Tư Dương, ông quay đầu lại nhìn Chu Vận đi đến.
Không đợi cô lên tiếng, Đổng Tư Dương đã nói lớn: “Tuyệt đối không xảy ra chuyện ngoài ý muốn đâu! Chúng tôi đã chơi trò này nhiều lần rồi, vô cùng an toàn.”
Chu Vận giơ tay đấm một cú vào ngực ông, Đổng Tư Dương phản ứng thần tốc, nháy mắt đã nắm lấy cổ tay cô, khẽ quặt lại đã khống chế được cô. Ông cười khà khà.
“Làm sao tôi để phụ nữ tóm được chứ?”
Lý Tuân lấy điếu thuốc trong miệng ra, thản nhiên gọi: “Này.”
Đổng Tư Dương hờ hững thả tay ra.
Chu Vận xoa cổ tay mình, nhìn ông trừng trừng.
Đổng Tư Dương: “Chỉ dọa thằng nhóc đó một chút thôi mà.”
Chu Vận: “Có ai dọa như ông sao?”
Đổng Tư Dương rít một hơi thuốc, cãi cố: “Cũng đã nói chắc chắn không xảy ra chuyện ngoài ý muốn rồi, tôi cảnh cáo cô đừng có khôn nhà dại chợ.”
Chu Vận nhìn hộp thuốc lá đặt trên bệ cửa, bỗng có nỗi xúc động muốn hút thuốc lại.
“Cậu ta sẽ không báo cảnh sát chứ?” Chu Vận hỏi.
Đổng Tư Dương cười khẩy.
Chu Vận: “Ông cười cái gì, nếu cậu ta báo cảnh sát thì ông có thể bị kiện với tội danh giết người không thành đấy. Ông xem đám người tụ tập bên dưới đi, rồi sẽ có ngày công ty của chúng ta phải chịu tai ương cùng với họ cho xem.”
Đổng Tư Dương càng cười hợm hĩnh hơn, ông nói với Chu Vận: “Tôi lăn lộn giang hồ nhiều năm cũng không có nhiều bản lĩnh gì lắm, nhưng chỉ nhìn một cái đã biết ai dám báo cảnh sát, ai không ngay.” Ông chỉ vào Chu Vận, “Kiểu như cô mà gặp chuyện chắc chắn sẽ báo cảnh sát.” Ông lại chỉ vào phòng, “Tên kia dù tôi đánh chết hắn cũng không dám.” Nói xong ông lại nghĩ đến gì đó, khuỷu tay co lại, ngón cái chỉ về phía Lý Tuân đang hút thuốc bên cạnh, “Tên này thì không biết.”
Chu Vận á khẩu.
Đổng Tư Dương điềm nhiên nói: “Vậy xử lý thằng chết tiệt này thế nào?” Ông nhìn về phía Lý Tuân. “Cậu có ý kiến gì không?”
Lý Tuân: “Hỏi cô ấy đi.”
Đổng Tư Dương quay đầu lại nhìn Chu Vận: “Chính ủy Chu có ý kiến gì không?”
Chu Vận: “Đừng hỏi tôi, hai người đã có chủ ý cả rồi, còn cần hỏi ý kiến tôi làm gì.”
Đổng Tư Dương gục gặc: “Vậy thì dìm nó xuống biển thôi.”
Chu Vận: “Nói nhảm gì thế!”
Đổng Tư Dương: “Vì vậy mới hỏi ý kiến của chính ủy Chu mà.”
Chu Vận im lặng nhìn về phía Lý Tuân: “Anh định làm thế nào?”
Khi nãy Lý Tuân không trả lời Đổng Tư Dương, nhưng lần này lại trả lời Chu Vận: “Tôi định giữ cậu ta lại để giúp chúng ta.”
Chu Vận: “Bị hành hạ đến thế này mà cậu ta còn chịu ở lại sao.”
Lý Tuân: “Có thể.”
Chu Vật gật đầu: “Nếu anh nói có thể vậy thì giữ lại đi.”
Lý Tuân: “Em chấp nhận à?”
Chu Vận: “Nếu không thì làm thế nào, cứ để mặc lỡ như cậu ta lên cơn điên nữa thì sao. Nếu cậu ta rời khỏi thành phố này, anh nghĩ bọn anh còn bắt được ư. Chi bằng cứ giữ bên cạnh giám sát còn hơn.” Cô thoáng dừng lại rồi nói tiếp, “Với lại anh cũng nói trình độ của cậu ta cao, hiện tại công ty của chúng ta rất thiếu người, có thể thêm trợ thủ là tốt nhất.”
Đổng Tư Dương nghe xong vỗ tay: “Uầy, tôi thích câu này đấy, cô là nhân viên của Phi Dương, phải nghĩ cho lợi ích của Phi Dương mới được, tôi sẽ giữ người này lại.”
Chu Vận nhìn Lý Tuân: “Em đi trước đây, tối nay anh đi xe của ông ấy về đi.”
Chu Vận xuống lầu rồi mà chân vẫn còn run, đám đàn em vẫn chờ bên dưới, cô thật sự không biết bây giờ họ đang gầy dựng sự nghiệp hay là lập băng đảng nữa. Cô đi ra khỏi khu nhà tập thể, bên ngoài gió rét căm căm thốc vào mặt như như cắt. Lúc này cô mới nhận ra người mình đã chảy rất nhiều mồ hôi.
Lý Tuân đứng cạnh cửa sổ nhìn chiếc xe ở dưới sân rời đi, Đổng Tư Dương than: “Đàn bà đúng là nhát như cáy.”
Lý Tuân “ừ“.
Đổng Tư Dương: “Có chút chuyện vậy thôi mà môi đã tái mét, lại còn cố giả bộ bình tĩnh nữa chứ.”
Lý Tuân cười cười.
Đổng Tư Dương hổi tưởng lại cảnh khi nãy, nói: “Nhưng lúc cô ta nhát gan lại dễ thương hơn lúc hùng hổ thường ngày nhiều.”
Lý Tuân không nói lời nào, lẳng lặng nhìn đèn xe biến mất trong màn đêm.
Chuyện hôm nay đã gây cú shock lớn cho Chu Vận, cô lái xe trên đường rất lâu nhưng vẫn không biết mình định chạy đến nơi nào. Chỉ cần nghĩ đến khoảnh khắc Đổng Tư Dương buông tay ra, cô không khỏi run rẩy. Cô chạy lang thang khắp thành phố, cuối cùng dừng lại ven đường, gọi điện thoại cho Nhậm Địch.
Cô vốn không hi vọng nhiều rằng Nhậm Địch sẽ nghe máy, thế nhưng không ngờ lại thông được đường dây.
Nhậm Địch: “Alo?”
Chu Vận: “Cậu đang ở Bắc Kinh à?”
Nhậm Địch: “Đúng vậy, sao thế, cãi nhau với tên quái thú kia rồi hả?”
Chu Vận mím môi: “Không có, hôm nay xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, mình hơi sợ, muốn tìm cậu trò chuyện một chút.”
Nhậm Địch ngáp một cái rồi nói: “Cậu ta lại gây ra chuyện gì nữa à?”
Chu Vận không kể cụ thể sự việc cho Nhậm Địch, chỉ nói phần trọng tâm cho cô ấy nghe.
“Họ liều quá, cái gì cũng dám làm.”
Nhậm Địch cười nói: “Bình thường thôi, cậu cũng liều lắm mà.”
Chu Vận: “Mình mà liều á.”
Nhậm Địch: “Ban đầu Lý Tuân vừa ra tù, cậu chưa biết rõ tình hình cụ thể đã không hề nghĩ ngợi mà quyết tâm đi giúp cậu ta còn gì.”
Chu Vận: “Chuyện đó khác.”
“Khác chỗ nào.” Hình như Nhậm Địch đã uống rượu, lời nói mang theo vẻ hùng hồn của người say, từng câu triết lý, “Đàn ông vì sự nghiệp mà bất chấp mọi thứ, phụ nữ vì tình yêu mà coi trời bằng vung, ông trời công bằng thế đó.”
“...”
Hình như cô ấy say thật rồi.
Chu Vận nhìn dòng xe qua lại ngoài cửa sổ, khẽ khàng tâm sự: “Mình rất sợ, sau khi anh ấy ra tù mình càng sợ hơn...” Bên kia dường như Nhậm Địch không nghe rõ, Chu Vận lẩm bẩm, “Nhiều khi mình cảm thấy mình đã bị mắc chứng 'chim sợ ná' rồi. Mình sợ anh ấy xảy ra chuyện ngoài ý muốn còn hơn cả sợ anh ấy thất bại.”
Dòng xe chạy nối đuôi nhau không dứt, Chu Vận hạ cửa sổ xe xuống thông gió, nhưng ngờ bên ngoài đầy mùi khói xe cay xè nên đành đóng cửa kính lại.
Lúc này Nhậm Địch nói với cô: “Yên tâm, sẽ không có chuyện gì đâu.”
Chu Vận còn tưởng rằng Nhậm Địch không hề nghe thấy lời cô vừa nói khi nãy. Bên kia Nhậm Địch châm thuốc hút, nhỏ giọng khuyên: “Đừng lo lắng, có cậu ở đấy, cậu ta sẽ không làm bậy được đâu.”
Lúc Nhậm Địch nói câu ấy, trùng hợp Chu Vận ngước mắt lên, nhìn thấy vầng trăng sáng vằng vặc cuối chân trời, hoàn toàn không bị ô nhiễm bởi khói xe trần gian.