Ca phẫu thuật của thầy Triệu đến năm giờ chiều mới kết thúc, khi nghe bác sĩ thông báo không có gì đáng ngại Bùi Nghiệp Khôn mới hoàn toàn yên tâm.
Anh ngồi trên ghế trong hành lang, ngửa đầu dựa vào tường, đột nhiên cảm thấy cực kỳ mệt mỏi.
Lý Mạn ngồi bên cạnh anh, cô hỏi: “Hiếm khi thấy anh lo lắng cho một người đến vậy.”
“Em vẫn hiểu tôi.” Bùi Nghiệp Khôn nhắm mắt.
Anh bất giác phải thừa nhận rằng, Lý Mạn hiểu anh, cho dù vài năm nay không có liên lạc gì, nhưng anh biết cô là người hiểu rõ anh nhất, hơn nữa sau này, cũng chẳng có người thứ hai giống như cô.
Còn anh, đối với cô cũng nắm trong lòng bàn tay, cho nên dù bao nhiêu lâu không gặp thì giữa họ mãi mãi sẽ không thay đổi trở nên xa lạ.
Lý Mạn biết tính tình của anh, có thể với những người xung quanh anh đều rất trượng nghĩa, nhưng để mạo hiểm tính mạng mà cứu nguy, chỉ lẻ tẻ vài người.
Người đều sẽ thay đổi, nhưng có vài thứ không thay đổi được.
Bọn họ biết gốc biết rễ của nhau.
Từ trung tâm thành phố đến đường sắt đó cần đi hơn một giờ đồng hồ, xe buýt phải chuyển hai lần, Lý Mạn nói: “Đến chỗ em ngủ một đêm, ngày mai hẳn về.”
Lý Mạn đảm nhiệm lớp cấp hai ở trung tâm thành phố, cô thuê phòng ngay trước mặt trường học, bắt xe cũng chỉ là chuyện chưa đến ba phút.
Đồng Thành không phải là thành phố như Bắc Kinh, Thượng Hải hay Quảng Đông, cho dù là trung tâm thành phố giá phòng cũng không phải là quá đắt, ở chỗ này không chia nhà theo khu vực như thế.
Yên lặng một lúc, Bùi Nghiệp Khôn nói: “Xa không?”
Lý Mạn: “Không xa.”
Bùi Nghiệp Khôn mở mắt đứng dậy, “Vậy thì đi, mẹ kiếp mệt mỏi quá.”
Khu trọ kiểu cũ có tổng cộng năm tầng, vài ngày trước mưa lớn, trong hành lang còn bốc mùi ẩm mốc. Nơi này đa số người thuê phòng là bố mẹ của học sinh lớp mười hai, bây giờ đang trong thời gian nghỉ nên cả tầng lầu có cảm giác trống vắng.
Cô thuê phòng ở tầng ba, giá cả phải chăng, quãng đường vừa phải.
Bùi Nghiệp Khôn quan sát quanh mình, hỏi: “Một tháng bao nhiêu tiền?”
“Năm trăm.”
“Vậy vẫn còn tốt.”
“Ừm.”
Hai người vừa từ khúc rẽ cầu thang đi lên đã thấy một người đàn ông ôm hoa đứng trước cửa.
Bùi Nghiệp Khôn khẽ nhíu mày, cô không ngờ rằng Hàn Phó Minh lại ở đây.
Từ Kiều ở nhà đối diện ra cửa mua đồ đúng lúc gặp cảnh này, cô ta nhai kẹo cao su như đang xem cuộc vui, cười hừ hai tiếng với Lý Mạn rồi liếc mắt đi vòng qua người Hàn Phó Minh xuống lầu.
Hàn Phó Minh không muốn để Lý Mạn khó xử, đi theo Từ Kiều xuống lầu, cố ý nói: “Từ Kiều, em đi chậm thôi.”
Bùi Nghiệp Khôn nhăn mày, “Còn tưởng là bạn trai em.”
Lý Mạn mở cửa, “Không phải.”
Nhà cô thuê là nhà một phòng ngủ một phòng khách, trái phải ba mươi thước vuông, bố cục không lớn, Bùi Nghiệp Khôn ngồi xuống ghế sô pha nhỏ, nhìn quanh quất một lượt, rèm cửa màu đen, ghế sô pha màu đen, bàn trà nhỏ màu đen, thảm màu trắng, phong cách ngột ngạt.
Lý Mạn quay về phòng thay quần áo xong đi ra nói: “Em đi về trường lấy hành lý, anh nghỉ ngơi đi.”
“Ừm.”
Hàn Phó Minh còn đứng dưới lầu đợi cô, đóa hoa kia bị Từ Kiều mang đi, cô ta nói đây là thù lao cho việc cô ta diễn kịch.
Hàn Phó Minh đi với cô một đoạn, anh ta hỏi: “Người đàn ông vừa rồi chính là anh ta?”
“Ừm.”
Hàn Phó Minh không ngờ được Lý Mạn lại thích kiểu người đàn ông như thế, anh ta cho rằng người đàn ông đó phải có gia thế hiển hách, văn phong lịch sự.
Hàn Phó Minh cảm thấy mình thua bởi anh thì không cam lòng, nói: “Tiểu Mạn, sau này anh ta có thể mang đến cuộc sống tốt đẹp gì cho em.”
Cả đời người con gái có hai cơ hội, một lần là cố gắng học hành tử tế xông pha trời đất, hai là gả cho người chồng tốt từ đó một bước lên mây.
Lý Mạn lựa chọn nghề rất tốt, gia cảnh coi như là nhà khá giả, nhưng điều kiện như thế căn bản không chịu nổi cực khổ nghèo khó, cô nên tìm một người có tiền hơn cô hoặc chí ít là người có năng lực tương đương.
Lý Mạn giải thích: “Em và anh ấy không phải đang yêu.”
“Vậy sao em lại đưa anh ta...”
“Từ Kiều, tên là Từ Kiều, cô ấy phải nói với anh chứ, hai ngày trước chuyện vẽ phong cảnh xảy ra chút chuyện, tình cờ gặp anh ấy, anh ấy đã vài ngày chưa chợp mắt rồi, mới vừa từ bệnh viện về, em để cho anh ấy nghỉ nhờ một đêm rồi về.”
Tất cả lời mà Hàn Phó Minh muốn nói bị tắc nghẹn.
Nghỉ nhờ một đêm.
Anh ta còn chưa từng bước vào phòng của cô.
Anh ta đột nhiên cảm thấy rất bất lực.
Hàn Phó Minh đậu xe bên đường, nói: “Anh về đây, sau này... có cơ hội sẽ gặp lại.”
“Được, đi đường cẩn thận.”
Lý Mạn quay về phòng làm việc xách rương hành lý tiện thể ghé qua siêu thị gần trường, cô mua nửa con gà ác, khoai tây, xương sườn, và cả chục lon bia.
Từ Kiều đẩy xe đồ cót két qua khu đồ ăn vặt, liếc thấy Lý Mạn cô ta dường như cười cợt một tiếng.
Ấn tượng của Lý Mạn với cô ta không sâu, nhưng vẫn quen biết.
Cô gái ấy tên Từ Kiều, cùng khoa cùng trường đại học với cô, bây giờ đang dạy trợ giảng tại trường cấp hai, cô ta cũng đang thực tập ở đây, nghe nói khi học đại học rất thích Hàn Phó Minh.
Lý Mạn đi đến hành lang tiểu khu thì nhìn thấy Bùi Nghiệp Khôn dựa vào tường hút thuốc, anh nhìn thấy cô ngay sau đó dập thuốc đi lên giúp cô mang hành lý, liếc qua túi đồ trong tay cô, nói: “Còn mua thức ăn?”
“Anh đi ra có mang chìa khóa theo không?”
“Em cho rằng tôi giống em à, đầu heo.”
Bùi Nghiệp Khôn xách rương hành lý ánh chừng sức nặng, nói: “Nặng quá đấy, không phải đau bụng à, còn sức xách đồ nặng.”
Anh nhấc một tay xách rương hành lý đi lên lầu, nhìn rất dễ dàng.
Lý Mạn đi theo phía sau, nhìn theo bóng lưng anh, con người này mặc áo sơ mi trắng cũng chẳng có chút khí chất dịu dàng nào, ngược lại còn hoang dã hơn, giống như mãnh thú bị nhốt trong nhà tù, kiểu nhốt thế chỉ khiến nó muốn xổng ra.
***
Khi Lý Mạn ở trong bếp bận rộn thì Bùi Nghiệp Khôn trong phòng khách nhỏ hẹp xem ti vi, xem tình yêu trai gái gì đó không hay ho, chọn một kênh tác chiến, rồi lại là lựu đạn hay là súng máy, âm thanh đó, cảm giác như có thể chấn động cả tầng lầu.
Lý Mạn rửa sạch nửa con gà ác, siêu thị đã làm sạch, xử lý xem như nhanh gọn, cô bỏ gà ác vào nồi, thêm chút gừng thái sợi, châm nước đầy nồi.
Bùi Nghiệp Khôn liếc mắt vào trong phòng bếp, nồi cơm điện bốc hơi nóng ngùn ngụt, Lý Mạn dường như đang xắt gì đó, tiếng dao thớt chạm nhau phát ra âm thành cồm cộp, đao pháp khá giỏi.
Lý Mạn mặc áo dệt màu đen ngắn tay, phía dưới là quần đen, đôi dép mang trong nhà màu xám tro, mái tóc dài được buộc lên tùy tiện, chợt có vài sợi rơi ra, thêm vài phần nữ tính.
Anh không có tâm tư xem ti vi, đứng dậy ra ban công hút thuốc.
Cả sân thượng đều bị bịt kín, chỉ có một góc phía đông lớp thủy tinh dôi ra góc nhỏ, lọt gió, lại đuổi kịp bão, thổi quần áo trên giá phơi từng cái tung bay theo chiều gió, nhưng dây phơi quần áo kéo rất thấp. Ban công nhỏ này của cô chỉ đủ hai người đứng, trong góc có hai chậu bông, khô khốc ngay cả xác cũng chẳng thấy đâu, khi anh vừa đưa thuốc lá đến bên mép, một mảnh vải theo cơn gió quét qua mặt anh, mang theo hương thơm.
Anh cắn tàn thuốc, đưa tay lấy mảnh vải đó xuống, định thần nhìn lại, là cái quần lót tam giác hoa màu trắng.
Bùi Nghiệp Khôn gãi trán, quay đầu quan sát Lý Mạn, chắc chắn cô không thấy mới dời giá phơi đồ sang phía tây, tiếp tục vờ như không có chuyện gì xảy ra mà hút thuốc.
Bùi Nghiệp Khôn nghiêng người qua, búng tàn thuốc, mi mắt cụp xuống nhìn một chỗ, dường như đang suy tư.
Lý Mạn hầm gà ác, xào khoai tây sợi và làm sườn chua ngọt.
Có thể nói sắc màu hương thơm đầy đủ, Bùi Nghiệp Khôn cảm thấy cô đã thay đổi trưởng thành hơn người con gái mười tám tuổi.
Anh nói: “Tôi nhớ khi còn bé em rất thích đi qua đi lại trước lò bếp, bị hun chẳng còn ra hình dạng gì.”
Lý Mạn đang mãi xử lý món trứng xào thịt bò rau cải muối ớt, dùng trứng cháy xém cạnh bọc bên ngoài thịt bò xào rau cải muối ớt.
Lý Mạn: “Khi còn bé không hiểu gì, làm chơi thôi.”
“Đồ làm chơi mà nhét vào mồm tôi?”
Lý Mạn vờ như không nghe thấy.
Chuyện này là nỗi xấu hổ của cô với anh, cô đã từng đưa anh vào bệnh viện, bởi vì ngộ độc thức ăn.
Lý Mạn bê bia đặt lên bàn, Bùi Nghiệp Khôn lúc này mới phát hiện cô mua bia, ngón tay anh gõ gõ mặt bàn, Lý Mạn để anh dễ dàng bật nắp đầu lon bia.
Tửu lượng anh tốt, một chút bia căn bản không đánh gục người được, Lý Mạn thì ngược lại, uống nửa lon đã hiện ngay trên mặt, đỏ bừng.
Lý Mạn nhìn chằm chằm anh, giống như muốn nhìn thủng anh.
Cô hơi cúi đầu, đứng dậy, nói: “Em đi dọn bát đũa.”
Bùi Nghiệp Khôn kéo cổ tay cô một cách vội vàng, “Mắt em đỏ như mắt thỏ rồi, đi tắm rồi ngủ sớm đi. Ngày mai rồi dọn dẹp.”
Lý Mạn cúi đầu, nhìn thấy tay hai người đan vào nhau, nói: “Vậy em đi lấy gối cho anh.”
Anh buông tay ra, nước da nhẵn nhụi của cô còn vương trong lòng bàn tay anh.
Giường trong phòng khách là mấy tấm đệm ghép lại, Bùi Nghiệp Khôn cầm gối và chăn ngã xuống là có thể ngủ, Bùi Nghiệp Khôn ngồi trên đệm hút thuốc, quay đầu liếc thấy quần áo trên ban công.
Lý Mạn đem gối và chăn bày trên đệm, nói: “Hôm nay thời tiết hơi lạnh, ngược lại sẽ không bị nóng, nếu như thấy nóng thì đến phòng em lấy quạt điện.”
“Được.”
Đã vài ngày cô không tắm, cả người dinh dính, khi cầm quần áo ngủ Lý Mạn hơi do dự, cô mím môi lấy váy ngủ màu đen dài.
Lý Mạn ra khỏi phòng tắm thấy anh ngồi dưới đất dựa lưng vào bàn trà nhỏ, chân trái cong gối, tay khoác lên đầu gối, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Bùi Nghiệp Khôn bất giác nhìn về phía Lý Mạn.
Váy Lý Mạn không quá hở, chiều dài đến mắt cá chân, váy liền màu đen, mềm mại và ôm cơ thể, phác họa đường cong không thể nghi ngờ, phía sau dây đeo lộ xương bướm, giọt nước từ phía trên nhỏ xuống, từ chỗ lõm xương sống rơi trượt đi.
Bên ngoài gió táp mãnh liệt, bóng đêm dày đặc.
Đèn phòng khách yếu ớt ấm áp, chiếu sáng một góc sân thượng, cô cúi người cầm quần áo trong chậu nước rửa mặt, cái mông vừa tròn vừa cong.
Bùi Nghiệp Khôn dùng đầu lưỡi đẩy vào quai hàm.
Nhìn lại lần nữa, Lý Mạn đang phơi áo ngực, màu đen, còn cả quần lót, cũng là màu đen.
Lý Mạn đặt chậu nước dưới quần áo để hứng nước, cô quay người thấy Bùi Nghiệp Khôn thẳng thừng nhìn chằm chằm mình, con ngươi hẹp vừa đen vừa sâu, đường cong cơ thể cường tráng và gương mặt có góc có cạnh, đôi môi mỏng mím chặt, dường như đang đè nén gì đó.
“Không mệt à? Còn giặt cả quần áo.”
“Vẫn ổn.”
Bùi Nghiệp Khôn đứng dậy, một tay chống hông, im lặng vài giây, nói: “Vừa nãy Châu Kim gửi tin nhắn nói cấp trên tìm tôi, bây giờ tôi phải về.” Anh dừng một lúc, nói thêm một câu, “Để bạn trai em biết tôi qua đêm ở chỗ em lại ảnh hưởng đến tình cảm của em.”
Lý Mạn biết anh đang nói dối, nhưng cô không lật tẩy, nói: “Anh mang tiền mặt không, bây giờ không có xe buýt, phải bắt xe.”
“Có mang.”
“Ừ, đến nơi thì nhắn tin cho em.” Cô tiễn anh đến cửa.
“Ừ.”
Bùi Nghiệp Khôn cởi hai nút áo sơ mi, lộ ra lồng ngực cường tráng, xuống một bậc thang rồi quay đầu nói: “Em ngủ sớm đi.”
Lý Mạn gật đầu, đứng ở cửa giải thích nửa vời: “Em không có bạn trai.”
Bùi Nghiệp Khôn đã đi đến đoạn rẽ cầu thang, trong bóng tối chỉ có thể nhìn được một đường nét, anh chỉ hơi dừng bước chân một chút.
Lý Mạn đóng cửa, cô đi vào phòng ngủ, đứng trước gương quan sát mình.
Cô cảm thấy có lẽ nên mua một cái ngắn hơn.
Trong phòng yên tĩnh, cô luôn thích yên tĩnh, nhưng trong mắt lại có phần không quen được.
Lý Mạn đi ra phòng khách mở ti vi, bộ phim ấy vẫn còn phát, trong căn phòng nháy mắt náo nhiệt hẳn lên.
Cô gom gối và chăn của anh, phía trên còn đọng lại chút mùi của anh.
Biết rõ không thích hợp, không thể nào, nhưng cô còn cố ý để anh đến nghỉ ngơi, cố ý mặc váy thế này, cả một đời sống lý trí của cô khi ở cạnh lại không thể lấy ra để chống cự nổi anh.
Đột nhiên trời bắt đầu mưa, ban ngày cũng chỉ có gió nhẹ mưa phất, gió mưa cuốn đất cát như muốn ăn mòn ăn cạn thế giới này.
Hạt mưa đánh vào lớp thủy tinh ban công lộp bộp khiến người ta chú ý.
Lý Mạn ngước mắt nhìn lại, chỉ thấy cái áo khoác anh cho mượn được treo ở giữa hơi lay động.