Lâm Lỵ vừa từ phòng tắm đi ra, trên cơ thể còn mang theo mùi sữa tắm, xa xa đã nhìn thấy người đi từ hướng bắc đến, cao lớn vững vàng, liếc mắt là cô ta nhận ra Bùi Nghiệp Khôn ngay, trong lòng vui mừng.
Đèn trên lầu bị hỏng, đen ngòm một mảng, Lâm Lỵ dựa bên cạnh tường đợi anh, xung quanh không có bóng người.
Bùi Nghiệp Khôn sãi bước dài đi tới, không chú ý đến người đứng bên cạnh tường, vừa bước lên một nấc thang đột nhiên bị người ta từ phía sau ôm lấy, hai khối kia dán chặt vào lưng anh.
Anh cầm tay bên hông kéo cô ta ra.
Lâm Lỵ hừ hai tiếng, “Em không buông.”
Anh nói: “Buông ra.” Anh không kiên nhẫn.
Lâm Lỵ vòng qua trước mặt anh, đứng cao hơn một bậc thang nhìn thẳng anh.
Cô ta nói: “Em theo đuổi anh lâu như thế, cho em chút ngọt ngào gì đi chứ.”
Hai tay cô ta ôm cổ anh, đầu cúi về phía trước.
Chỉ thiếu một giây nữa nhưng Bùi Nghiệp Khôn lại nghiêng đầu qua, Lâm Lỵ nhào đến hụt.
Bùi Nghiệp Khôn gỡ tay cô ta ra, “Phát tình thì tìm người khác đi.”
Lâm Lỵ nhìn bóng lưng anh rời đi thì cắn răng, con người này sao nói trở mặt là trở mặt ngay.
Người gì đâu.
Châu Kim thấy Bùi Nghiệp Khôn quay về lập tức nhảy cẫng khỏi giường, liên tục nhìn không nghiêm túc, hỏi: “Sao về rồi?”
Lục Bắc chống tay dưới cằm dựa người nhìn.
Bùi Nghiệp Khôn đặt mông ngồi xuống giường, theo thói quen mò thuốc bên cạnh gối, liếc thấy đầu thuốc thì kẹp vào khóe môi.
Lục Bắc nói: “Gây chuyện với chị dâu à?”
Châu Kim gào lên: “Chị dâu?”
Lục Bắc nói: “Không phải sao, buổi chiều hôm qua trong ký túc xá này xảy ra chuyện không nên xảy ra!”
Bùi Nghiệp Khôn dựa vào thành giường, “Tránh ra một bên.”
Châu Kim cười đầy thâm ý, “Em thấy hai người là biết ngay, cô gái đó là chơi thân từ lâu hay là vài giờ trước mới có gian díu?”
Bùi Nghiệp Khôn nâng mí mắt nhìn anh ta, châm thuốc, “Tôi và cô ấy không có gì, cùng quê, từ nhỏ đã quen biết, quan hệ không đến mức tệ.”
“Ôi, thanh mai trúc mã!” Hai người cùng ngạc nhiên thốt lên.
Lục Bắc và Châu Kim đều là hai chàng trai chừng đôi mươi, tư tưởng tương đối phong phú, không giống những người bốn mươi năm mươi, bọn họ phối hợp giật mình cực kỳ tốt.
Lục Bắc nói: “Gương mặt cô nàng ấy đều không có gì xoi mói, còn là giáo viên, anh Khôn, trước đây không phải là anh mù à?”
Châu Kim ngã xuống giường cười ha hả, “Còn không phải ư, mắt mù đục lắm đấy.”
Có thể là vì việc cứu người kết thúc không ai bị làm sao, nên tâm trạng của mọi người mới thả lỏng được đôi chút.
Bùi Nghiệp Khôn cúi đầu thấy dây thắt lưng được treo lên, anh nhả khói trong miệng, không nói lời nào.
Lục Bắc nói: “Không phải quen biết từ nhỏ à, trước kia không có chút tình cảm nào sao?”
Bùi Nghiệp Khôn không trả lời.
Lục Bắc nhìn một cái dám khẳng định đây tuyệt đối có hy vọng, nói: “Yên lặng chính là ngầm thừa nhận, ối trời trời, anh Khôn, tâm tư anh đúng là thâm sâu thật đấy.”
Bùi Nghiệp Khôn nói: “Mù nhiều chuyện.”
Mười sáu tuổi anh đã rời khỏi nơi quê hương xanh mát, sau khi lên đến trường kỹ thuật anh rất ít khi về nhà, khi ấy Lý Mạn học năm nhất trung học giờ học tương đối chặt chẽ, cũng chỉ ngày lễ mới về nhà vài lần, còn sau đó, cũng chỉ bốn năm mới gặp một lần.
Châu Kim nói: “Em thấy cô ấy cũng có tình ý với anh đấy. Anh Khôn, dù sao anh cũng nhìn ra chi bằng thử một lần đi, sắp ba mươi tuổi đầu rồi còn không đi tìm vợ.”
Bùi Nghiệp Khôn giữ điếu thuốc rít sâu một hơi.
Có thể không có tình ý ư.
Vừa qua đêm lại còn uống bia, còn ăn mặc như thế.
Anh gạt tàn thuốc lá, sau đó nhớ lại số lần gặp nhau không được bao nhiêu.
Rất nhớ chuyện cũ, anh rất nhớ chuyện cũ.
* * *
Tám giờ sáng có buổi họp giáo viên, bầu không khí nặng nề, hiệu trưởng tổng kết lần vẽ ngoại cảnh này, không ngoài dự đoán lại nhắc đến chuyện tai nạn, âm lượng trong nháy mắt nâng cao gấp tám lần.
Lý Mạn ngồi ở dưới yên lặng lắng nghe, cảnh tượng này giống hệt lúc bé ngồi nghe thầy giáo phê bình, đuôi mắt Lý Mạn liếc thấy lòng bàn tay mình, một lớp mồ hôi mỏng.
Tật xấu này cô vẫn không thay đổi được.
Trường học này là trường trung học mỹ thuật nổi tiếng, tỷ lệ khoa chính quy lên lớp cũng cao so với các trường khác, năm nay trường còn xây dựng thêm khu dạy học và mở rộng việc nhận học sinh, lần tai nạn này khiến trường học tạo ra tác dụng phụ không nhỏ.
Ngay cả Trần Ngọc, người giáo viên thâm niên dạy học mười mấy năm cũng khó tránh khỏi việc bị la rầy.
Cơn giận này, đúng như dự đoán, lan đến đầu Lý Mạn.
Hiệu trưởng chỉ để lại một câu nói, “Không làm tốt thì đi đi!”
Lý Mạn phản xạ có điều kiện run rẩy lên, ngay sau đó thử ổn định hô hấp của mình, may mà không phải đi một mình.
Tan họp.
Lý Mạn phải đến bệnh viện thăm hỏi sức khỏe học sinh, hỏi Trần Ngọc có đi không, Trần Ngọc đau xương khớp nói ngày khác đi.
Lý Mạn đi một chuyến vào nhà vệ sinh.
Không biết tại sao, có một loại cảm giác thoát chết trong đường tơ kẽ tóc.
Đi ra khỏi nhà vệ sinh, trước cửa phòng họp đứng bốn, năm người đàn ông mặc âu phục, hiệu trưởng mặt mày hớn hở chào đón họ.
Từ Kiều cũng từ nhà vệ sinh đi ra, đứng sau lưng Lý Mạn nói: “Người đàn ông dẫn đầu đó là con nhà giàu, còn nhiều tiền hơn cả Hàn Phó Minh, hợp khẩu vị của cô không?”
Lý Mạn không để ý đến lời nói chua ngoa của cô ta, nói: “Cô rất thích Phó Minh?”
Từ Kiều: “Đúng vậy, rất thích.” Cô ta nói thẳng không kiêng dè.
Lý Mạn nói: “Thích sao không theo đuổi?”
Từ Kiều: “Bà đây rất muốn theo đuổi, nhưng trong mắt người ta chỉ có cô.” Nói xong, cô ta hất cằm giẫm trên giày cao gót bỏ đi.
Lý Mạn cầm khăn giấy lau tay, nhìn bóng lưng Từ Kiều bỏ đi rồi cười một tiếng.
Trần Ngọc bởi vì đau nhức xương khớp nên đi rất chậm, khi Lý Mạn đi đến cửa trường học đúng lúc gặp Trần Ngọc lên một chiếc xe, đón bà ấy hình như là chồng bà.
Bình thường nghe giọng điệu của Trần Ngọc, ân ân ái ái với chồng bà, cuộc sống vô cùng hạnh phúc.
Lý Mạn tôn trọng bà ấy, cũng có phần hâm mộ bà.
Trên đường đến bệnh viện cô mua hai giỏ trái cây, tâm trạng của học sinh đều rất tốt, sau khi thăm bệnh đơn giản cô ngồi trên hành lang bệnh viện một lúc.
Kỳ nghỉ, cuộc sống bận rộn bị dừng lại cô có phần không thích ứng kịp.
Hoàng Mỹ Phượng gọi điện thoại đến, nói: “Mẹ vừa xem tin tức, tin về cái đường hầm đó, sao con lại ở bên đó? Không bị làm sao chứ?”
Lúc ấy khi cứu viện có ký giả và đài truyền hình đến, có lẽ cô đã lọt vào ống kính.
Lý Mạn đi vào thang máy, vừa đi vừa nói: “Không sao cả, đưa học sinh đi vẽ phong cảnh, hai đứa bị kẹt trong đường hầm, cũng chẳng làm sao.”
Hoàng Mỹ Phượng thở phào, “Nghỉ rồi, khi nào quay về?”
“Vài hôm nữa. Thuốc mẹ vẫn uống đều đặn chứ, đừng làm kiệt sức, đợi con về lại đưa mẹ đi kiểm tra thêm lần nữa.”
“Mẹ vẫn uống thuốc đúng giờ, con không cần lo lắng.”
“Mẹ...”
“Chuyện gì? Xảy ra chuyện không vui à?”
Lý Mạn im lặng, hỏi ngược lại: “Ông nội Bùi Nghiệp Khôn thế nào rồi ạ?”
“Giai đoạn cuối, con nói còn có thể làm gì, mùa hè này không biết có chịu đựng qua nổi hay không.”
* * *
Lý Mạn đi ra khỏi bệnh viện, mưa bão không còn mạnh mẽ như trước, gió thổi đến đã mát mẻ hơn nhiều, chỉ có điều những ngày này trời cứ âm u, giống như một giây tiếp theo sẽ sập đổ xuống.
Ở cửa đối diện đụng mặt Bùi Nghiệp Khôn, trong tay anh xách theo hai hộp bưu phẩm.
Hai người chào hỏi vài tiếng đơn giản, Lý Mạn không có ý định kết thúc đề tài, nói: “Gần trưa rồi, muốn cùng ăn cơm không?”
Bùi Nghiệp Khôn cong khóe môi, “Được.”
Lý Mạn đi cùng anh đến gặp thầy Triệu, cô vốn chỉ muốn đứng ngoài hành lang, nhưng Bùi Nghiệp Khôn kéo cô cùng đi vào.
Trong phòng bệnh con cháu thợ cả Triệu đều ở đó, đối với bệnh nhân mà nói đó là sự giúp đỡ nhiệt thành nhất.
Bùi Nghiệp Khôn đặt bưu phẩm sang một bên, quan tâm vài câu, thầy Triệu nhìn Lý Mạn sau lưng sau, cười.
Thầy Triệu nói: “Tìm được nàng dâu rồi à? Chuyện bao giờ thế?”
Lý Mạn không nói gì.
Bùi Nghiệp Khôn: “Bạn thôi.”
Thầy Triệu: “Không thật lòng.”
Bùi Nghiệp Khôn cười một tiếng.
Thầy Triệu nói: “Cánh tay này của cậu gãy rồi, lương tháng này có thể cũng bị mất đấy, chẳng đáng gì.”
Bùi Nghiệp Khôn dựa vào ghế, “Không thiếu chút tiền ấy.”
Thầy Triệu giận đến cả mũi, “Khi cưới vợ cũng cần có tiền.”
Trò chuyện gần một tiếng đồng hồ, Lý Mạn hết sức kiên nhẫn đứng một bên chờ đợi, khi gần đi thợ cả Triệu gọi Lý Mạn lại, nói: “Thằng nhóc thối này tính tình chẳng ra gì, nhưng mà là người tốt.”
Lý Mạn nói: “Cháu biết.”
Bùi Nghiệp Khôn tặc lưỡi, nói: “Mẹ kiếp tôi đương nhiên là người tốt, một không trộm hai không cướp.”
Sau đó khi Lục Bắc và Châu Kim đến thăm thợ cả Triệu, thầy Triệu có nhắc đến Lý Mạn, nói xúc động: “Thằng nhóc đó cuối cùng cũng có người trị được nó, tôi nhìn cô gái ấy thấy rõ ràng, đừng nhìn còn nhỏ tuổi, nhưng chắc chắn trị được cậu ta.”
Lý Mạn và Bùi Nghiệp Khôn đi dọc đường tìm được cửa hàng bán đồ ăn nhanh, ngồi bên cạnh cửa sổ.
Lý Mạn ăn cái gì cũng từ từ thong thả, hơi nước nóng cuồn cuộn hong đỏ mặt cô.
Bùi Nghiệp Khôn nhìn hai lần về phía ngoài cửa sổ, đối diện khai trương một cửa hàng trang sức, trước cửa treo đầy bóng bay, màu hồng, màu sắc chẳng khác gì mặt Lý Mạn là bao, béo bép tròn tròn.
Bùi Nghiệp Khôn đổ nước uống vài ngụm, vừa nhìn về phía Lý Mạn.
Tóc không nhuộm không uốn, chỉ buộc đuôi ngựa đơn giản, ăn mặc cũng đơn thuần, áo phông quần ngắn, sạch sẽ, nhưng thế nào cũng có hơi thở của phụ nữ. Thật sự trưởng thành rồi.
Lý Mạn bỗng nhiên mở miệng nói: “Hai ngày nữa em về Giang Châu.” Cô nhìn anh, ánh mắt phảng phất như đang hỏi có muốn về cùng cô hay không.
Bùi Nghiệp Khôn biết cô đang ám chỉ điều gì, hỏi vòng vo: “Đi một mình?”
Lý Mạn: “Ừm.”
Bùi Nghiệp Khôn ngã người về phía sau, cầm lon nước uống trên bàn kéo dịch lại, khuỷu tay đặt trên lưng ghế tựa.
Anh nói: “Tàu hỏa vẫn đến Cao Thiết?”
Lý Mạn: “Cao Thiết.”
Bùi Nghiệp Khôn: “Đi đường cẩn thận chút, mấy năm nay con gái bằng tuổi em xảy ra rất nhiều chuyện.”
“Em biết rồi.”
Bùi Nghiệp Khôn ngửa đầu uống cạn phần thức uống còn sót, tầm mắt vẫn rơi trên người cô.
Lý Mạn đặt đũa xuống, nói: “Ngày hôm qua em mượn áo khoác của anh đã giặt sạch rồi, đến lấy đi.”
Tay Bùi Nghiệp Khôn gõ mặt bàn, đến cái thứ ba thì anh nói đồng ý.